Tiệc thời trang
← Ch.10 | Ch.12 → |
Thành thạo trang điểm cho Mễ Ngư xong, An Dĩ Nhược đến phòng thay đồ đổi đồ.
Giày gót nhỏ bảy tấc, quần ống thẳng cắt xén vừa người, đai lưng hoa râm màu sáng, một chiếc áo khoác nhỏ màu đen thời trang, tay áo được cô kéo cao chút ít, lộ ra cánh tay mảnh mai xinh đẹp, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ kiểu dáng rất đặc biệt là trang sức duy nhất trên người, tóc quăn xõa tung tùy ý lại không mất trang trọng hơi gộp lên, vô tình hay cố ý để lộ ra xương quai xanh khêu gợi của cô, cổ non mịn trắng như tuyết lộ hết không thể nghi ngờ.
Trang điểm tự nhiên đúng mức nhìn cả người cô trông có vẻ giỏi giang lại không mất quyến rũ, soi giương nhìn chính mình, khóe miệng nổi lên ý cười dịu dàng tự tin.
Hai tay Mễ Ngư khoanh trước ngực, hất cằm sau đó tỉ mỉ đánh giá cách ăn mặc lại lộ vẻ xinh đẹp của An Dĩ Nhược, mắt trang điểm mảnh khảnh, phấn má hồng, khiến toàn thân cô tản ra hương vị trí thức, nhíu mày, cô nhếch miệng nở nụ cười: "Tớ đã nói Tịch Thạc Lương chuẩn bị bộ lễ phục kia quá tục, quả nhiên nghỉ việc."
"Ai nói nghỉ việc rồi hả?" An Dĩ Nhược soi gương trừng cô, "Bộ lễ phục kia rất đẹp, chẳng qua là mặc ở trên người tớ cùng cậu đứng chung một chỗ, có vẻ quá rõ ràng, không thích hợp cho trường hợp đêm nay. Nếu như là tham dự dạ tiệc, lại không có cậu ở đây đoạt kính, tớ nhất định mặc." Tịch Thạc Lương vì cô chuẩn bị một bộ tiểu lễ phục màu trắng, cô cất ở trong tủ quần áo không nỡ mở bao bì.
Hiểu rõ tâm tư của cô, Mễ Ngư xí một tiếng, chẳng nói đúng sai.
So với vóc người cao gầy của Mễ Ngư, An Dĩ Nhược thân cao 166 đương nhiên không thích hợp cùng cô ấy mặc cùng kiểu lễ phục dạ hội, để tránh cho lúng túng khi cùng sân khấu, cô cố tình chuẩn bị cho mình bộ quần áo này, về mặt khí chất vô cùng phù hợp với thân phận nhà thiết kế của cô, hơi thở mơ hồ mị hoặc nâng cao hiệu quả tổng thể, để cho cô trông vô cùng tươi đẹp hơn so với người khác, có chỗ thua kém không thể nào so với Mễ Ngư thân là chủ tú.
Hít sâu, soi gương kiểm tra một lần cuối cùng, xác định không có chỗ nào không ổn, mới kéo Mễ Ngư đi về phía phòng bên cạnh.
Đêm nay, ở trung tâm triễn lãm thành phố sẽ trình diễn một bữa tiệc thời trang, mà cô, An Dĩ Nhược, có lẽ sau đó chính là trổ hết tài năng thời trang giới tân tú.
Những kiểu trang phục màu sắc rực rỡ, mượn gió lạnh của máy điều hòa sợi tơ quần áo khẽ tung bay, trên mặt những người mẫu vóc người cao gầy trang điểm đầy màu sặc sỡ, kiểu tóc cổ điển uốn cong cộng thêm nhuộm màu, hàm xúc tự nhiên uyển chuyển, cảm tính mềm mại đáng yêu, phong cách táo bạo mà lại quyến rũ, nơi này là sắc thái đế quốc chính cống, màu sắc hoa mỹ hoàn toàn tích tụ ở trong mắt người, hơi hoa cả mắt, làm người ta vô thức sinh ra ảo giác, dường như đặt mình ở trong mốt vũ hội hóa trang.
"Màu má hồng quá nhạt, phải phối với bộ trang phục này sẽ đẹp hơn... Cẩn thận đừng giẫm lên phần đuôi... Đổi giày đi, phải màu đỏ gót nhỏ..." Trở lại phòng làm việc, An Dĩ Nhược dùng ánh mắt ý bảo Mễ Ngư đi làm tạo hình, "Tiểu Mẫn, có thể giúp chủ tú tạo hình rồi. Nhớ kỹ, phong cách cổ điển."
"Vâng." Nhà tạo mẫu được gọi là Tiểu Mẫn đáp lại một tiếng dứt khoát, bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị.
Bóng dáng bận rộn của An Dĩ Nhược qua lại không ngớt ở trong phòng làm việc, không có chú ý tới hai vị khách không mời mà đến.
Trong tay người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp dắt một người bạn nhỏ ước chừng bốn năm tuổi, tiểu nha đầu đưa ngón trỏ trắng ngần lên môi, ra dấu im lặng với người phụ nữ, cười hì hì đi về phía An Dĩ Nhược, "Dì Dĩ Nhược."
An Dĩ Nhược nghe tiếng xoay người lại, một tiểu công chúa ánh mắt đen nhánh làn da tuyết trắng bất ngờ đứng ở trước mặt. Cô liền bị một phen chấn động đến nỗi không tìm được Đông Tây Nam Bắc, đứa nhỏ reo hò một tiếng, cúi người ôm nó lên, dùng mặt cọ vào khuôn mặt non mềm của bảo bối, thân thể bé gái mang theo mùi sữa suýt nữa làm cô lệ nóng doanh tròng: "Thần Thần, sao con lại tới đây? Dì nhớ muốn chết."
Thần Thần ôm cổ của cô, hôn lên mặt cô, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều, "Sao dì Dĩ Nhược vẫn như thế, luôn thích đánh lén Thần Thần."
An Dĩ Nhược cười hì hì, hôn lên mặt cô bé một cái, nghiêng đầu nhìn về phía cạnh cửa, quả nhiên trông thấy Si Nhan đứng ở đó, "Cậu về nước lúc nào? Sao cũng không chào hỏi đã tới rồi?"
"Muốn làm cậu ngạc nhiên chứ sao." Si Nhan cười yếu ớt, tóc quăn nhỏ vụn quyến rũ đáng yêu, tiểu lễ phục màu đen rơi rớt ở eo, trong lúc lơ đãng để cho cô tản mát ra mùi vị tràn đầy nữ tính. Khó trách Ôn Hành Viễn lúc nào cũng nhìn cô nhìn đến chặt chẽ, như là bất cứ lúc nào cô cũng sẽ bị người khác bắt cốc vậy.
Thấy con gái vươn cánh tay nhỏ bé muốn cô ôm, Si Nhan đón nhận nó đặt ở trên đất, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: "Bây giờ mẹ không thể bế con, bảo bối phải ngoan, tự mình đi có được hay không?"
"Dạ." Thần Thần ngửa đầu hôn lên mặt cô, tay nhỏ bé vuốt ve bụng của cô, "Ba ba nói cho Thần Thần biết ở đây có em trai nhỏ, bảo Thần Thầm làm tấm gương tốt, không được làm mẹ mệt."
"Bảo bối rất ngoan." Trên mặt Si Nhan tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhắc nhở: "Không phải Thần Thần chuẩn bị quà tặng cho dì Dĩ Nhược sao, sao còn chưa tặng?"
"A, thiếu chút nữa quên mất." Tiểu bảo bối nhún nhún vai, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, nhận lấy cái hộp được gói tinh xảo trong tay Si Nhan, xoay người đưa cho An Dĩ Nhược, "Dì Dĩ Nhược, cái này tặng cho dì. Là Thần Thần tự tay xếp ngôi sao may mắn, chúc dì thành công."
"Cám ơn Thần Thần, đây là món quà tốt nhất dì nhận được." An Dĩ Nhược nhận lấy, đi tới gần ôm lấy bạn nhỏ thơm một cái, sau đó nhìn bụng bằng phẳng của Si Nhan, "Cậu có thai rồi hả?"
"Chính là vì đứa nhỏ này, mới bị anh ấy áp giải về nước." Nghĩ đến việc Ôn Hành Viễn nghe tin cô có thai thì vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, Si Nhan bất đắc dĩ thở dài, "Cậu có biết, từ trước đến nay anh ấy thích mù quáng khẩn trương."
"Người phụ nữ hạnh phúc." An Dĩ Nhược bĩu môi cảm thán, nghĩ đến việc quen biết Si Nhan ở Paris sau đó gặp qua Ôn Hành Viễn vài lần, người đàn ông ấy anh tuấn đẹp trai hòa nhã quan tâm khiến cô để lại ấn tượng sâu sắc, "Tớ cũng muốn có người khẩn trương với tớ như vậy, chết cũng bằng lòng." Giọng nói hơi có chút mùi vị oán trách.
"Tớ cũng có nghe được, ở đây có cô gái hận gả nha." Si Nhan giễu cợt cô, tay phải vô thức vuốt ve bụng, "Vừa mới nhìn thấy vị bạn trai trong truyền thuyết của cậu ở phía trước sân khấu, rất đẹp trai."
"Đúng vậy." An Dĩ Nhược từng cho Si Nhan xem qua ảnh chụp chung của cô và Tịch Thạc Lương, nghe thấy cô ca ngợi, trong lòng kêu lên một sự đắc ý, đang muốn đắc ý hai câu, lại nghe Thần Thần chen vào nói.
"Chú kia không có đẹp trai bằng ba ba con." Tiểu nha đầu nháy đôi mắt đen, nói xong đương nhiên.
"Ánh mắt của hai cô gái đều lả tả nhìn sang, tiểu Thần Thần nhe răng cười, phảng phất đang nói: "Con nói không sai chứ?"
Si Nhan nhíu mày, "Đó là ba ba con tự luyến, nhiều người đẹp trai hơn ba con."
"Mẹ, tự luyến là gì? Con chỉ nghe nói qua thầm mếm, không có nghe nói qua tự luyến nha." Tiểu nha đầu là một bé cưng hiếu kỳ, bắt đầu phát huy tiềm chất hỏi mười vạn cái vì sao, "Ba ba nói có chú khác thầm mến mẹ, mẹ lại nói ba ba tự luyến, rốt cuộc là thế nào? Ai yêu ai ạ?"
"Cái gì yêu hay không yêu? Chơi trò gì mà lộn xộn lung tung? Nói chuyện với ai đấy?" Mễ Ngư chuẩn bị làm tóc xong, nghe có tiếng người bạn nhỏ, long đong đi tới, nhìn thấy tiểu Thần Thần đáng yêu, cúi người ôm lấy hôn liền hai cái: "Ôi chao, đây là tiểu đáng yêu nhà ai vậy, dì muốn bắt cốc con về nhà cất giấu."
Thần Thần làm như đã quen với việc bị đánh lén, trên khuôn mặt mập mạp lộ ra lúm đồng tiền, nhìn Mễ Ngư nhẹ nhàng đáp: "Chào dì. Thần Thần là bảo bối của ba mẹ, không thể bị dì bắt cốc."
An Dĩ Nhược nhìn Si Nhan, ha ha cười một tiếng, "Tiểu đại nhân này rất đáng yêu, hai vợ chồng các cậu là dạy bảo thế nào đấy."
Si Nhan không thể làm gì khác hơn là giang tay ra, tỏ ý cái gì cô cũng không có làm, cùng Mễ Ngư chào hỏi qua lại cùng An Dĩ Nhược hàn huyên một lúc, mãi đến Thần Thần chơi đùa với Mễ Ngư ở bên cạnh lấy điện thoại từ trong túi áo ra đưa cho cô, cô mới chú ý tới đã đến giờ rồi, đứng dậy chào tạm biệt, "Không làm lỡ cậu, có thời gian lại trò chuyện, tớ đi phía trước chờ nhìn cậu thi đấu." Sau đó cho cô một cái ôm khích lệ, "Chớ căng thẳng, cậu làm được."
"Mẹ, ba ba lại đang thúc giục." Thần Thần quơ quơ điện thoại, cười nhấn phím call, "Ba ba."
"Bảo bối, ở chỗ nào? Để cho mẹ nghe điện thoại." Giọng nói cưng chiều, thanh âm trầm thấp thuần phác từ đầu kia di động truyến đến.
"Em và Thần Thần ở phía sau sân khấu, lập tức tới ngay... Anh đừng đến, chỉ vài bước... Biết rồi, em sẽ cẩn thận..."
Nhìn bóng lưng Si Nhan, An Dĩ Nhược có chút thất thần. Quen biết Si Nhan sau đó biết được cuộc tình mười lăm năm mưa gió khắc cốt ghi tâm của cô và Ôn Hành Viễn, dường như tình yêu trắc trở cùng không suông sẽ này của mình cũng trở nên cực kỳ bé nhỏ không đáng nhắc tới.
Hít vào một hơi thật sâu, từ trong khát khao trở về hiện thực, cô tập trung tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
Nói không khẩn trương đó là gạt người, dù sao mọi người dự thi cũng là ngàn người chọn một, các bản thiết kế trải qua tầng tầng xét duyệt mới được sàng lọc ra, tiêu chuẩn không cần bàn cãi, hơn nữa chỉ cần là tranh tài luôn luôn là những đối tượng trong nghề, nhân vật nổi tiếng và thương gia chú ý, nhà thiết kế phải biểu hiện ra ý tưởng thiết kế độc đáo của cá nhân ở trong vòng mười tác phẩm dự thi, phong cách thiết kế, hiện ra cảm xúc thời thượng sâu sắc, cùng với việc lựa chọn phối hợp màu sắc và mức độ nắm bắt, không chỉ là khó càng thêm khó, có thể nói là thách thức lớn.
An Dĩ Nhược muốn ở trong phần đông ưu tú trổ hết tài năng trở thành người nổi bật, đương nhiên cũng là làm đủ công khóa, thậm chí đã mời người mẫu hàng ngũ thân mật Mễ Ngư tiến thân đến catwalk show của cô. Đến trong lúc mấu chốt này, cô làm sao để cho mình lùi bước. Hít thở thật sâu, liên tuc, tay cô nắm thành nắm đấm làm một cái tư thế cố lên cổ động cho chính mình.
Cùng với một tiếng tuyên bố trong trẻo, tranh tài bắt đầu, âm nhạc sục sôi vang lên, tiết tấu nhịp trống vang vọng rõ ràng ở bên tai, An Dĩ Nhược từ từ nới lỏng nắm đấm nắm chặt.
Các người mẫu hoa lệ bày ra thành quả nỗ lực của các nhà thiết kế ở trên sân khấu, đủ loại trang phục tươi đẹp lộng lẫy nhưng không tục giống như đóa đóa hoa tươi nở rộ trong mùa xuân, ganh đua sắc đẹp ở trên sân khấu hình T to lớn, tùy ý phô bày. Nhiều màu sắc tuyệt đẹp, góc váy tung bay tự nhiên, không chỗ nào không đánh thẳng vào con mắt người xem.
Tác phẩm của An Dĩ Nhược kết hợp sự tươi mát yên tĩnh cùng sự quyến rũ gợi cảm với nhau, màu đỏ chói mắt, xanh biếc tươi đẹp, màu trắng thánh thiện, màu đen huyền bì, ở nghỉ ngơi chú giải, về công tác trang phục cùng ba loại phục sức dạ hội, bóng tối ẩn theo mùa thay đổi qua lại, thời gian lưu chuyển đổi dời không tiếng động. Sức sống dạt dào mùa xuân, rực cháy như lửa mùa hè, rồi lại đến tràn ngập ý lạnh xạc xào của tiết mùa thu đông. Chất liệu vải vóc thiết kế mềm mại cực tốt, mộng ảo và hiện thực kết hợp với nhau, trở lại bản tóm lược, đem cá tính phong thái theo đuổi vô cùng hoàn mỹ trong lòng cô giải thích đến tận cùng.
"Ba mươi sáu tổ chuẩn bị lên đài!"
Ở dưới sự thúc giục nhân viên công tác, An Dĩ Nhược cùng mười cô người mẫu mình lựa chọn đi đến lối vào sân khấu, chuẩn bị lên đài.
Mễ Ngư đứng ở bên cạnh cô, biết rõ lúc này trong lòng cô khẩn trương, nắm lấy tay của cô, lòng bàn tay truyền đến tình cảm ấm áp làm An Dĩ Nhược lần nữa hồi phục lại tâm trạng.
Cô tin chính mình cũng tin Mễ Ngư. Tối nay, các cô nhất định là ngôi sao chói mắt treo ở chỗ cao nhất.
"Tổ thứ ba mươi sáu chuẩn bị lên đài" giọng nói của nhân viên công tác lược qua bên tai, ngay sau đó vô số ánh đèn dưới bóng tối đột nhiên phát sáng lên, màu sắc bỏng mắt trước mặt không ngừng biến đổi, từng sợi ánh sáng trong suốt nhanh chóng đan xen lóe thành điểm sáng, giống như kim cương lóa mắt lập lòa sáng lên ngay trước mắt, người mẫu phía trước nện bước đều đặn bước chân tao nhã chầm chậm mà đi.
Mễ Ngư đi ở cuối cùng, kiểu tóc cổ điển hàm xúc uyển chuyển, trang điểm trong trẻo tinh xảo, móng tay màu đỏ thẫm, một bộ lễ phục màu đen huyền bí kết cấu tuyệt vời, làm cô trở nên sống động trong muôn hoa, theo nhịp trống chuẩn xác, thong thả và tự tin mà đi tới giữa sân khấu trải dài, tao nhã xoay người, toát ra vô cùng phong tình, đem sự tươi đẹp lạnh lùng của màu đen huyền bí vĩnh viễn lưu hành ở giới thời thượng, quyến rũ, gợi cảm, súc tích bày ra đến vô cùng tinh tế. Màu đen, cho dù là màu sắc tự nhiên, ở dưới thiết kế tỉ mỉ của An Dĩ Nhược, lại dễ dàng đập tan vô số màu sắc mỏng manh và non nớt, để cho tác phẩm của cô, người mẫu của cô, ngang ngược mà vênh mặt hất hàm sai khiến ở trên sân khấu thời thượng.
Nhìn Mễ Ngư tự tin kiêu ngạo trên sân khấu trải dài, tim An Dĩ Nhược bắt đầu đập thình thịch. Bốn phía đột nhiên yên lặng, tiếng động bỗng nhiên biến mất, tay vuốt ngực, lắng nghe nhịp tim của mình, vô số điểm sáng thoảng qua ngay trước mắt, trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt.
"Xin mời nhà thiết kế bên dưới tiểu thư An Dĩ Nhược của tổ tác phẩm này lên sân khấu."
Tiếng nói vừa ngừng, ánh sáng trên đài trong phút chốc tối lại, duy chỉ có một chùm ánh sáng êm dịu chiếu vào trên người cô. An Dĩ Nhược tập trung tinh thần, khóe miệng ngưng tụ lại một nụ cười dịu dàng yếu ớt, chầm chậm lại không mất kiên định mà từng bước một đi lên thảm đỏ, đi thẳng đến sân khấu trải dài. Cảm giác được ánh mắt sáng quắc dưới sân khấu, ánh mắt trong suốt nhanh chóng đảo qua đám người, cùng đôi mắt dịu dàng kia giao nhau, đột nhiên cảm thấy ngực trái được ấm áp chườm nóng, mềm mại đến ướt át.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |