Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người - Chương 69

Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người
Trọn bộ 86 chương
Chương 69
"Thế mà anh còn mặc qu@n lót? Có phải anh đang coi em như người ngoài không?"
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

Siêu sale Shopee


Thực sự là một cuối tuần hắc ám, nhưng không phải với Lương Vân Tiên mà là với Lục Vân Đàn.

Trừ buổi teambuilding vào tối thứ Bảy thì toàn bộ thời gian còn lại cô đều không thể bước ra khỏi cửa nhà Lương Vân Tiên, thậm chí ngay cả quần cũng không mặc.

Sáng sớm thứ Hai, sau khi Lương Vân Tiên đi làm thì Lục Vân Đàn mới thừa cơ hội trong nhà không có người mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, hớt ha hớt hải lái xe máy điện chạy trốn về nhà.

Nếu còn không đi thì cô sẽ thật sự bị vắt khô mất!

Khi về đến nhà, quý bà Kỷ đã ra ngoài mua đồ, sư phụ Lục đang dạy lớp hè, cô không chắc anh trai mình có ở nhà hay không vì cánh cửa của đông sương phòng đang đóng chặt, cô cũng không muốn gõ cửa nên coi như anh ấy không ở nhà.

Cô chạy xe máy điện đến hành lang trước cửa tây sương phòng, khi cô đang lấy bộ sạc trong cốp xe thì cánh cửa của đông sương phòng bỗng mở ra, anh trai cô từ bên trong bước ra.

Sau khi trở về từ một nơi coi trời bằng vung như miền bắc Myanmar thì Lục Vân Phong đã từ một chàng cao bồi miền tây quay lại là một mỹ nhân cổ trang. Anh ấy mặc bộ Đường phục màu trắng tinh khôi và thanh lịch, mái tóc đen dài được búi cao bằng cây trâm gỗ, tay cầm quạt gấp, dáng người cao ráo, khuôn mặt đào hoa vô cùng tao nhã.

Cũng không biết người đàn bà hoang dã ở Myanmar kia sao có thể ưng anh ấy được?

Trong lòng Lục Vân Đàn khó chịu khẽ phàn nàn, sau đó cô cúi đầu làm như không nhìn thấy anh ấy mà nhanh chóng lấy bộ sạc trong cốp xe ra rồi mạnh tay đóng cốp xe kêu cái "Bịch".

Lục Vân Phong đi tới trước mặt cô, trầm giọng hỏi: "Hai ngày nay em đi đâu vậy?"

Lục Vân Đàn cúi người cắm sạc vào xe, khinh thường trả lời: "Anh quản được em à?"

Lục Vân Phong nắm chặt chiếc quạt gấp trong tay: "Có phải em đi tìm cái đồ hồ ly tinh kia không?"

Lục Vân Đàn không vui, lập tức đứng thẳng người trừng mắt nhìn anh trai: "Anh đúng là đáng ghét, em còn chưa mắng con gà Myanmar kia là đồ hồ ly tinh đâu, anh gọi người đàn ông của em là hồ ly tinh để làm gì?"

Lục Vân Phong: "..."

Đúng là nhóc con đầu có hai xoáy tóc.

Anh ấy mệt mỏi thở dài, nói rõ ràng từng chữ một: "Cô ấy không phải gà, cũng không phải người Myanmar."

Lục Vân Đàn không quan tâm: "Em mặc kệ cô ấy có phải là gà hay không, không liên quan đến em, em cũng đâu có ngủ với cô ấy! Anh đi mà giải thích với bố mẹ, em chỉ cần cô ấy xin lỗi em!"

Lục Vân Phong: "......"

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ấy bất đắc dĩ hỏi: "Hai người có thể xin lỗi nhau được không?"

Lục Vân Đàn: "Không thể!" Cô kiên định nói: "Em không sai, là cô ấy chọc em trước!"

Thật trùng hợp, bên kia cũng nói y như vậy.

Lục Vân Phong bị kẹt ở giữa, bên nào cũng không thể xử lý nên chỉ đành nói đạo lý: "Cô ấy cũng không biết em là em gái anh nên mới có thái độ như vậy, cái này là do cô ấy không đúng, nhưng sao em lại không nói rõ với cô ấy? Sao cứ phải cố ý chọc giận cô ấy?"

Bởi vì em ngứa mắt cái dáng vẻ ngạo mạn không coi ai ra gì của cô ấy.

Chỉ có bổn nữ hiệp mới có thể bày ra dáng vẻ đó!

Nhưng Lục Vân Đàn tuyệt đối không thừa nhận mình sai, vẫn ung dung bình tĩnh nói: "Em không có!"

Lục Vân Phong thực sự bất lực: "Có phải em nói với cô ấy em là người con gái trong nhà anh, cố ý khiến cô ấy hiểu lầm hay không?"

Lục Vân Đàn tự tin nói: "Em nói sai à? Em có phải là người con gái trong nhà anh không? Em lừa cô ấy à?" Cô lại nghĩ tới cái gì đó: "Không đúng, anh bớt nghe cô ấy nói láo đi, là cô ấy chọc giận em trước!"

Lục Vân Phong: "Cô ấy chọc giận em thế nào?"

Lục Vân Đàn: "Em bảo cô ấy xem ghi chú, cô ấy nói anh ghi chú em là "nhóc phiền phức", còn bày ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí!" Nói xong cô còn học theo dáng vẻ khoanh một tay rồi giơ tay còn lại lên, vênh mặt hất hàm thổi thổi móng tay.

Lục Vân Phong không nhịn được bật cười, cảm thấy cô học cái dáng vẻ kia cũng khá giống.

Lục Vân Đàn thẹn quá hóa giận: "Anh còn cười? Ai bảo anh ghi chú em là "nhóc phiền phức" chứ. Còn nữa, cô ấy dùng vẻ mặt này chọc giận em đấy! Nếu thái độ của cô ấy tốt một chút thì em có thể cố ý chọc giận cô ấy à? Còn nữa còn nữa, là cô ấy mắng em nhan sắc bình thường, hai mắt đờ đẫn, mũi tẹt, vai gầy ngực lép!"

Lục Vân Phong: "Sau đó em mắng cô ấy là vừa đen vừa xấu, có mắt không tròng, thuận miệng còn mắng cả anh, nói anh đói bụng ăn quàng cả con gà là cô ấy?"

Lục Vân Đàn gật đầu: "Đúng! Chính xác! Em mắng như vậy đấy!"

Lục Vân Phong: "Thế không phải là hai người đã hòa nhau rồi à?"

Lục Vân Đàn: "Hòa làm sao được?"

Lục Vân Phòng: "Cô ấy chọc giận em, em cũng chọc giận cô ấy; cô ấy mắng em thì em cũng mắng lại rồi, còn muốn như nào nữa?"

Lục Vân Đàn càng tức hơn: "Anh đúng là ba phải! Rõ ràng là cô ấy gây sự với em trước, em mới bị ép đến mức bất đắc dĩ phải đánh trả!"

Lục Vân Phòng: "..."

Bị ép đến mức bất đắc dĩ?

Em còn có thể bị ép đến mức bất đắc dĩ cơ à?

Lục Vân Đàn hừ lạnh: "Em mặc kệ, là lỗi của cô ấy, trừ khi cô ấy xin lỗi em, bằng không thì em tuyệt đối không tha thứ cho hai người!"

Nói xong cô quay đầu bỏ đi, sau khi vào phòng thì đóng sầm cửa lại, còn khóa trái, thái độ ương ngạnh phớt lờ anh trai mình ngoài cửa.

Lục Vân Phong thấy cửa phòng đóng chặt đành bó tay bất lực thở dài.

Lục Vân Đàn rất giỏi việc ghi thù, hơn nửa tháng cô đều phớt lờ anh trai mình. Ngay cả bố mẹ cô cũng nhìn ra được cô đang giận dỗi anh trai, hỏi cô có chuyện gì thì cô không nói mà chỉ hờn dỗi.

Nhưng lần này cô thật sự tức giận, không chỉ tức giận với anh trai mình mà còn tức giận với cả người phụ nữ đang sống ở Myanmar kia, cảm thấy người phụ nữ đó không có chút tốt đẹp nào, còn không từ thủ đoạn cướp anh trai của cô!

Chớp mắt đã tới tháng Tám, Lục Vân Đàn tính toán một chút, đoán rằng anh trai cô chắc là sắp đi "Nhập hàng", vì lễ thất tịch sắp đến rồi.

Đúng như cô đoán, khoảng hơn một tuần trước lễ thất tịch, anh trai cô mang theo hành lý rồi rời khỏi nhà.

Trước khi đi quý bà Kỷ hỏi anh ấy lần này đi đâu nhập hàng, anh ấy trả lời: "Tây Tạng."

Nhưng Lục Vân Đàn biết, chắc chắn anh ấy sẽ đi tới cái chỗ coi trời bằng vung kia!

Anh ấy muốn đón lễ tình nhân với người phụ nữ Myanmar đó.

Xì, còn không biết xấu hổ mà nói thư sinh thối không biết chừng mực nữa? Bản thân anh đang làm gì thế?

Tiêu chuẩn kép!

Câu trả lời của Lục Vân Phong không chỉ có mỗi Lục Vân Đàn không tin mà ngay cả quý bà Kỷ và sư phụ Lục cũng không tin. Sau khi Lục Vân Phong rời đi, hai vợ chồng già còn cố ý kéo Lục Vân Đàn đến trước mặt để truy hỏi cô rốt cuộc là Lục Vân Phong đi đâu?

Lục Vân Đàn có miệng nhưng không thể nói, chỉ đành trả lời: "Không phải anh ấy đã nói rồi à, đi Tây Tạng đó."

Lục Lâm: "Sao bố lại cảm thấy nó sẽ lại đến miền bắc Myanmar nhỉ?"

Lục Vân Đàn: "..."

Ôi, cô còn có thể làm gì được chứ?

Kỷ Tuyết Sam phụng phịu hỏi lại: "Rốt cuộc thì nó đi đâu vậy?"

Lục Vân Đàn thật sự bất lực: "Con cũng không biết mà? Nếu anh ấy thực sự đi miền bắc Myanmar thì sao có thể nói với con chứ? Chúng con đã tuyệt giao rồi!"

Cho dù Lục Lâm có cưng chiều con gái thì cũng không thể nhịn được nữa: "Bố nói con nghe, đó là anh trai ruột của con đấy, mấy ngày nay nó luôn ăn nói khép nép trước mặt con, mua đồ ăn đồ uống cho con, còn đổi cho con cái máy tính mới, mà con thì cứ ghi thù như vậy."

Quý bà Kỷ thở dài: "Đúng vậy, hai người các con là anh em ruột, có thù thì cũng không nên giữ qua đêm chứ?"

Lục Vân Đàn bất mãn mím môi: "Hừ! Hai người không rõ chuyện xảy ra nên hai người có thể nói vậy, nhưng nếu hai người biết chuyện thì chắc chắn sẽ tức giận giống con!"

Lục Lâm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Tuyết Sam cũng thấy lạ hỏi: "Rốt cuộc nó đã làm gì con?"

"Bây giờ con không thể nói được." Lục Vân Đàn nói tiếp: "Sau này hai người sẽ biết!" Nói xong cô quay đầu bước đi để lại bố mẹ đang hoang mang mắt to trừng mắt nhỏ.

Chớp mắt lễ thất tịch đã tới, Lục Vân Đàn đã hoàn toàn ném anh trai ra sau đầu, trong đầu cô bây giờ đều chỉ còn bảo bối nhỏ của mình——

Làm cách nào để có thể quang minh chính đại, che lấp dấu vết để qua đêm, à không, đón lễ với thư sinh thối đây?

Cũng không thể bỏ nhà đi lần nữa được? Anh trai cô cũng không có ở nhà.

Sau khi suy nghĩ thì cô đã nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: Lấy lý do đi du lịch.

Cô và Lý Nguyệt Dao thông đồng với nhau, sau đó nói với bố mẹ là cùng Lý Nguyệt Dao đi Tây Phụ chơi ba ngày.

Mẹ cô lập tức tỏ ra nghi ngờ: "Lý Nguyệt Dao không phải đi làm à?"

Vẻ mặt Lục Vân Đàn không thay đổi: "Cậu ấy nghỉ phép năm."

Quý bà Kỷ: "Bác sĩ cũng nghỉ phép năm à?"

Lục Vân Đàn: "Hả, à vâng ạ, bác sĩ thì cũng là người mà!"

Quý bà Kỷ: "Vậy thì bệnh viện đúng là rất nhân đạo."

Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm: "Vâng ạ, khá nhân đạo."

Bố cô hỏi: "Vậy hai đứa đi bằng gì?"

Lục Vân Đàn: "Đi máy bay ạ."

Lục Lâm: "Vậy có cần bố đưa hai đứa ra sân bay không?"

Lục Vân Đàn lắc đầu: "Không cần không cần, chúng con có thể đi tàu điện ngầm, rất tiện!"

Lục Lâm: "Vậy đi đi, đến lúc đó nhớ chú ý an toàn."

"Dạ."

Hôm nay là lễ thất tịch, Lục Vân Đàn giả vờ đóng gói hành lý trong một cái vali nhỏ, đúng 6 giờ 30 thì kéo vali ra cửa.

Tuân thủ nguyên tắc diễn trò thì diễn đến cùng, cô còn thật sự ngồi tàu điện ngầm, dù chỉ ngồi có hai trạm.

Vừa bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cô liền nhìn thấy Lương Vân Tiên.

Anh mặc một cái áo sơ mi trắng sạch sẽ, gọn gàng cùng quần tây đen lịch sự, vẫn đẹp trai lịch lãm như trước; Anh đang khoanh tay đứng dựa lưng lên chiếc SUV màu đen, chân dài thẳng tắp.

Anh đã mua chiếc Audi này ngay sau khi lấy được bằng lái.

Sau khi thấy Lục Vân Đàn, đuôi mắt Lương Vân Tiên nhanh chóng cong lên, vẻ mặt toát ra ý cười dịu dàng, đồng thời đứng thẳng người lên nhanh chóng bước về phía cô.

Lục Vân Đàn cũng kéo theo hành lý lao tới trước mặt anh: "Cướp đây!"

Lương Vân Tiên rất phối hợp hỏi: "Cướp tiền hay cướp sắc?"

Lục Vân Đàn: "Cướp tiền trước, sau đó cướp sắc."

Lương Vân Tiên: "Cướp sắc thì còn dễ nhưng cướp tiền thế nào? Tiền mặt hay Wechat Alipay?"

Lục Vân Đàn: "Mời em ăn cơm, em muốn ăn cơm anh nấu, mua thịt, mua cá, mua cả coca cola nữa!"

Lương Vân Tiên cười trả lời: "Được rồi, nhất định sẽ thỏa mãn nữ hiệp Đàn."

Lục Vân Đàn vô cùng hài lòng mỉm cười.

Lương Vân Tiên xách va ly của cô đặt vào cốp xe, Lục Vân Đàn mở cửa ghế phó lái rồi sau đó sửng sốt.

Trên ghế phó lái màu đen có đặt một hộp quà màu đỏ hình trái tim.

Lục Vân Đàn vui vẻ: Không ngờ thư sinh thối này còn có nghi thức lễ nghi, không biết anh tặng cô cái gì làm quà lễ tình nhân.

Cô nhanh chóng cầm hộp quà lên đặt lên đùi, sau khi lên xe cô lập tức nóng lòng mở quà.

Bên trong chứa đầy những ngôi sao nhỏ gấp bằng giấy màu xanh, trang trí thêm nhiều viên socola Ferrero Rocher tròn bọc giấy vàng, bố cục này tựa như dải ngân hà vậy.

Dựa vào bản tính của thư sinh thối thì anh nhất định đã giấu thứ gì đó dưới những ngôi sao và socola!

Lục Vân Đàn không chút do dự duỗi tay về phía chiếc hộp xinh đẹp, vùi tay phải xuống dưới những ngôi sao nhỏ và socola bắt đầu tìm kiếm điều bất ngờ bên dưới.

Cô chạm phải một tấm thẻ mỏng, nhẵn hình chữ nhật.

Đây là cái gì?

Ngay lúc cô nhấc tấm thẻ lên thì cửa ghế lái cũng bị mở ra và Lương Vân Tiên lên xe.

Lục Vân Đàn nhìn thấy rõ ràng thứ cô đang cầm trong tay nên vô cùng kinh ngạc: "Thẻ ngân hàng?"

Lương Vân Tiên: "Thẻ lương."

Lục Vân Đàn: "..."

Đôi mắt tròn xoe của cô mở to, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng kinh ngạc không khép lại được, cực kỳ giống một con cá vàng nhỏ.

Lương Vân Tiên bị biểu cảm này của cô chọc cười: "Lễ thất tịch vui vẻ."

Lục Vân Đàn nhìn tấm thẻ trong tay rồi lại nhìn Lương Vân Tiên, có chút ngơ ngác: "Anh muốn tặng thẻ lương cho em?"

Lương Vân Tiên: "Ừ."

Lục Vân Đàn có chút hiểu, có chút không hiểu: "Tại sao?"

Lương Vân Tiên: "Bởi vì anh muốn được nữ hiệp Đàn quản thúc." Anh còn bổ sung thêm: "Từ giờ đến khi anh nghỉ hưu, rồi từ khi nghỉ hưu đến sau khi nghỉ hưu nữa."

Lục Vân Đàn: "Có gì khác nhau sao?"

Lương Vân Tiên còn nghiêm túc nói: "Bây giờ là tiền lương, khi về hưu thì sẽ là lương hưu, sau khi nghỉ hưu thì sẽ là tiền dưỡng lão, đều đưa cho em quản lý."

Anh còn nghĩ đến cả lương hưu và tiền dưỡng lão nữa?

Lục Vân Đàn bị chọc cười: "Anh nghĩ xa vậy."

Lương Vân Tiên rất nghiêm túc trả lời: "Tình cảm đâu phải trò đùa, đương nhiên anh phải tính đến chuyện lâu dài rồi."

Lục Vân Đàn: "..."

Dáng vẻ hăng hái khi dạy dỗ học sinh cá biệt của cậu học sinh đứng nhất khối lại quay trở lại rồi.

Cô mím môi bất mãn nói: "Người ta không đùa, người ta rất nghiêm túc nhé!"

Lương Vân Tiên mỉm cười, kéo dây an toàn và nói: "Đoán xem mật mã là gì?"

Lục Vân Đàn sửng sốt, bất mãn nói: "Anh đưa em quản mà không nói cho em biết mật khẩu à?"

Lương Vân Tiên: "Cho em chút gợi ý, là sinh nhật của em đấy."

Lục Vân Đàn: "Là ngày và năm à?"

Lương Vân Tiên vừa lái xe vừa trả lời: "Đúng một nửa."

Lục Vân Đàn: "Nửa nào đúng?"

Lưng Vân Tiên: "617"

Mật khẩu có sáu số, còn ba số nữa.

Lục Vân Đàn lại hỏi: "617 nằm ở phía trước hay phía sau?"

Lương Vân Tiên: "Ở phía sau."

Lục Vân Đàn: "Ba số trước thì sao?"

Lục Vân Tiên bất lực cười: "Em đang đoán hay đang hỏi vậy?"

Lục Vân Đàn không muốn đoán nữa, cô muốn đi đường tắt nên duỗi tay phải, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình trái tim: "Thư sinh, em yêu anh!"

Lương Vân Tiên: "..."

Hối lộ thế này thì khó mà từ chối được.

Anh thở dài nói ra đáp án: "613617."

Lục Vân Đàn khó hiểu nhíu mày: 617 thì cô hiểu là sinh nhật cô, nhưng 613 là gì?

613, 613, 613... Lục Nhất Tam... Sau khi mặc niệm trong lòng rất nhiều lần cô bỗng hiểu ra, có chút khó tin: "613, Lục Vân Đàn?"

Lương Vân Tiên cười cười gật đầu: "Ừ, Lục Vân Đàn."

Lục Vân Đàn: "..."

Sao cứ có cảm giác kỳ quái nhỉ.

Nói anh lãng mạn, thì những câu chuyện cười chơi chữ của anh lại không giống; Nói anh không lãng mạn, thì anh lại viết thư tình khiến người ta cảm động.

Thật là một người đàn ông chứa đầy những sự đối lập bất ngờ.

Trước khi về nhà, Lương Vân Tiên đưa Lục Vân Đàn đi siêu thị mua đồ, dựa theo yêu cầu của cô mà mua đầy đủ thịt cá và cocacola.

Sau khi về nhà, Lương Vân Tiên đi nấu cơm, Lục Vân Đàn thay váy ngủ rồi ngồi trên thảm trải sàn ở phòng khách, vừa xem phim vừa chờ cơm.

Hôm nay cô xem một bộ phim võ hiệp kinh điển, những phân cảnh hành động ngắn nhưng rất thú vị, khua đao múa kiếm vô cùng oai phong khiến cô nhiệt huyết dâng trào, thậm chí còn cầm điều khiển từ xa rồi bắt đầu khua tay múa chân.

Khi Lương Vân Tiên bê đồ ăn từ phòng bếp đi ra thì vừa vặn thấy cô đang đứng trên thảm, khua tay múa chân với màn hình chiếu phim, anh lập tức bị chọc cười, đặt chén đ ĩa lên bàn ăn: "Ăn cơm thôi."

"Ồ." Lục Vân Đàn miễn cưỡng đặt điều khiển từ xa xuống, tạm dừng bộ phim rồi đi về phòng ăn: "Nữ chính múa đao thật ngầu quá đi."

Lương Vân Tiên: "Phim gì vậy?"

Lục Vân Đàn: "《Bản Trường Ca Giữa Trời Xanh》"

Lương Vân Tiên chưa xem bộ phim này: "Nữ chính dùng loại đao gì?"

Lương Vân Đàn: "Miêu Đao! Cừ kỳ ngầu!"

Lương Vân Tiên: "Mảnh mai như cây mạ, có nguồn gốc từ thời nhà Hán, được danh tướng Thích Kế Quang cải tiến, rất hung hãn, cắt cổ giặc Oa, uy chấn khắp Trung Quốc."

Hai mắt Lục Vân Đàn sáng lên, cô gật mạnh đầu: "Đúng vậy! Em còn từng viết trong sách, nữ chính cũng dùng Miêu Đao!"

Nhưng cô không nói là quyển sách nào, bởi vì tên cuốn sách đó thật sự không thể để thư sinh biết được chứ đừng nói đến nội dung!

Không ngờ Lương Vân Tiên lại nói: "Anh biết."

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên thở dài, không hề né tránh nhìn thẳng Lục Vân Đàn: "Nữ hiệp áo đỏ giày đen, kề thanh kiếm bạc lên cổ thư sinh, uy hiếp chàng giao thân cho cô, nếu không thì sẽ giết chàng."

Lục Vân Đàn: "..."

Anh đã đọc rồi!

Thế mà anh đã đọc quyển 《Thư Sinh, anh có chạy đằng trời》rồi!

Cứu mạng!

Có một cảm giác xấu hổ và nhục nhã sau khi phạm tội rồi bị vạch trần...... Trong sách, cô đã bắt nạt và ngược đãi thư sinh không ít!

Vẻ mặt Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh tiếp tục thuật lại nội dung quyển sách: "Đêm xuống trăng lên cao, trong một ngôi miếu hoang, nữ hiệp dùng vải cây dầu bịt miệng thư sinh, dùng dây gai trói chặt hai tay chàng. Cô còn dùng loại nút buộc sáng tạo thường dùng để ngăn mấy tên trộm ngựa, thư sinh càng giãy dụa thì dây siết càng chặt...... Cuối cùng, thư sinh bị nữ hiệp đ è xuống thảm rơm rách nát lột s@ch quần áo, giày vò suốt cả đêm. Kết quả là sáng hôm sau, nữ hiệp mặc xong quần áo rồi vỗ mông ngựa chạy mất để lại thư sinh một mình không thèm quan tâm." Anh vô cảm nhìn chằm chằm cô: "Xem ra nữ hiệp Đàn vẫn luôn bội tình bạc nghĩa như vậy nhỉ?"

Lục Vân Đàn chột dạ, nhưng cũng không quên phải tự bào chữa cho mình: "Em không có, câu chuyện này thuần túy là hư cấu thôi, anh đừng coi là thật."

Lương Vân Tiên nhướng mày: "Thật sao?"

Lục Vân Đàn: "Đương nhiên rồi, em có từng dùng dây thừng để trói anh không? Chưa từng đúng không? Chỉ hai ba lượt là đã thoát được rồi." Ngay sau đó cô bắt đầu trả đũa: "Hơn nữa, khi em viết quyển sách kia thì vẫn đang học đại học, cũng đã đợi anh vài năm rồi, em không được tức giận sao? Em không được buồn sao? Em cũng chỉ có thể dùng việc viết sách để giải tỏa nỗi lòng thôi!"

Lương Vân Tiên: "..."

Anh còn có thể nói gì được nữa?

Lục Vân Đàn: "Anh không cảm thấy áy náy sao? Không thấy tự trách sao? Không thấy đau lòng cho em sao?"

Lương Vân Tiên gật đầu: "Đau lòng, áy náy, tự trách."

Lục Vân Đàn: "Vậy thể hiện thành ý của anh đi!"

Lương Vân Tiên đương nhiên hiểu được ý của cô: "Đêm nay tùy nữ hiệp Đàn xử lý."

Lục Vân Đàn hài lòng: "Được rồi, em sẽ nhẹ nhàng với anh!"

Lương Vân Tiên buồn cười: "Có thể ăn cơm được chưa?"

Lục Vân Đàn gật đầu: "Có thể."

Sau khi ăn xong, Lương Vân Tiên đi rửa bát, Lục Vân Đàn dọn dẹp phòng ăn một chút rồi đi tắm rửa.

Đợi sau khi cô tắm xong đi ra thì Lương Vân Tiên vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, vì cô nói sáng mai muốn ăn bánh bao thịt bò nên anh đang nhồi bột, làm nhân.

Để cho tiện thì Lục Vân Đàn đã lên giường rồi nằm nghịch điện thoại trong khi đợi thư sinh.

Trong khi đang chơi thì hai mí mắt cô đã bắt đầu nặng nề muốn khép lại rồi.

Khi Lương Vân Tiên đi tắm thì cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, nghĩ thầm mình chỉ chợp mắt một lát để nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.

Không ngờ khi Lương Vân Tiên bước ra từ phòng tắm thì Lục Vân Đàn đã ngủ say rồi, hơi thở đều đều, hai má trắng nõn mềm mại có một tầng hồng nhạt, nhìn qua thì cô đã ngủ rất say, hoàn toàn quên mất đêm nay là đêm thất tịch.

Đúng là vô tâm.

Lương Vân Tiên thở dài tắt điện, sau khi leo lên giường thì dịu dàng kéo cô vào lòng ôm chặt, đặt một nụ hôn lên trán cô rồi thì thầm: "Nữ hiệp Đàn, lễ tình nhân vui vẻ."

Thật ra Lục Vân Đàn cũng không ngủ say, cô hơi nhíu mày rồi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Lục Vân Tiên: "Anh lên giường khi nào vậy?"

Lương Vân Tiên: "Vừa lên."

"Ồ." Nữ hiệp Đàn bỗng tỉnh táo lại một chút: "Hôm nay là đêm thất tịch đó!"

Lương Vân Tiên thở dài, cười nói: "Đúng vậy, thế mà có ai đó còn ngủ quên mất."

Lục Vân Đàn: "Hừ, người ta đợi anh lâu lắm rồi!" Vừa nói, tay cô vừa không thành thật hướng về phía cơ bụng của anh, một đường hướng xuống đường nhân ngư bên dưới, sau đó ngẩn cả người, mày cau lại trừng mắt nhìn anh: "Thế mà anh còn mặc qu@n lót? Anh coi em như người ngoài à? Anh không yêu em nữa đúng không?"

Lương Vân Tiên dở khóc dở cười, xoay người tựa vào cô: "Vẫn muốn khóc lóc cầu xin anh thương xót à?"

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên: "Thỏa mãn em."

Lục Vân Đàn bỗng thấy mất mặt: "Em chưa bao giờ cầu xin anh thương xót nhé, anh đừng có bịa chuyện vô căn cứ!"

Lương Vân Tiên: "Thật sao?" Anh với tay bật đèn bàn.

Khi ánh đèn sáng lên, Lục Vân Đàn giật mình: "Anh bật đèn làm gì?"

Ánh mắt Lương Vân Tiên tối đen, điềm tĩnh nói: "Anh muốn nhìn em."

Muốn nhìn đôi mắt quyến rũ mềm mại như tơ lụa, muốn nhìn cô đắm chìm vì anh.

Hai má Lục Vân Đàn nóng lên, quay mặt đi: "Em không muốn nhìn anh đâu."

Lương Vân Tiên mỉm cười: "Em thẹn thùng à?"

Lục Vân Đàn: "Em không có!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-86)