Nữ hiệp đàn nhìn rồi thì phải chịu trách nhiệm
← Ch.51 | Ch.53 → |
Đầu tháng 6 có ba ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ, Thanh Vân bang đang chuẩn bị tổ chức một buổi team building, thời gian cụ thể được định vào 6 giờ chiều ngày 3 tháng 6.
Bởi vì tiểu thuyết đã kết thúc thuận lợi cho nên cuộc sống của bang chủ Đàn dạo này trở nên lười biếng hơn rất nhiều. Sáng ngày mùng 3, cô ngủ đến 10 giờ mới dậy, nói cách khác là cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Sau khi mơ màng nhận điện thoại cô mới nhận ra đó là cuộc gọi của nhân viên giao hàng.
Nhân viên giao hàng nói qua điện thoại bảo cô mau ra ngoài nhận đơn hàng chuyển phát nhanh, nhưng Lục Vân Đàn tạm thời không muốn rời khỏi giường, vì vậy cô trả lời: "Anh có thể để vào tủ đựng chuyển phát nhanh ở đầu phố không?"
Nhân viên giao hàng không khỏi thở dài: "Không phải là tôi không muốn để giúp cô nhưng kiện hàng này lớn quá, căn bản không nhét vừa được."
Lục Vân Đàn bối rối, cẩn thận nhớ lại lịch sử mua sắm gần đây của mình, hình như cô không mua món gì lớn nên khó khó hiểu hỏi: "Kiện hàng lớn gì chứ? Tôi không nhớ là mình từng mua món nào lớn cả."
Nhân viên giao hàng: "Tôi không biết là gì. Nhưng là hàng chuyển phát nhanh quốc tế, được gửi từ Mỹ."
Lục Vân Đàn sửng sốt, cô chợt nghĩ đến một khả năng—— Vào ngày Quốc tế thiếu nhi, Lương Vân Tiên lúc đang gọi video đã nói cô nên chú ý kiểm tra chuyển phát nhanh trong vài ngày tới, sẽ có quà tới cửa—— Cô lập tức nhảy khỏi giường: "Tôi xuống ngay!"
Nhân viên giao hàng: "Tìm ai đó đi cùng với cô đi, tôi nghĩ một mình cô thì không ôm nổi đâu."
Lục Vân Đàn: "Nặng lắm à?"
Nhân viên giao hàng: "Không nặng, chỉ lớn thôi."
Lục Vân Đàn trầm tư suy nghĩ, cô nghĩ nát óc cuối cùng cũng không nghĩ ra đó là thứ gì.
Sau khi cúp điện thoại, cô buộc tóc qua loa rồi mặc đồ ngủ đi ra ngoài, chạy đến Đông sương phòng đối diện gõ cửa phòng anh trai: "Anh! Anh! Anh! Anh ơi!
Lục Vân Đàn có thói quen xấu, nếu có vấn đề cần tìm anh trai thì nhất định cô sẽ không nói nguyên do trước mà là liên tục gọi "Anh", gọi đến khi nào anh cô ra ngoài mới dừng lại, cứ như thể anh trai cô là người có trở ngại về thị giác và thính giác cấp độ hai không thể nghe được trừ khi nói chuyện trực tiếp.
Cánh cửa được mở ra rất nhanh, Lục Vân Phong mặc một bộ Đường phục màu xanh lam, mái tóc đen dài được búi lên bằng chiếc kẹp tóc bằng gỗ, nét mặt anh ấy lạnh lùng lộ ra vẻ bất lực và ghét bỏ: "Lần sau có chuyện gì thì cứ nói đi!"
La hét đến mức khiến anh ấy khó chịu.
Lục Vân Đàn lời lẽ hùng hồn: "Em sợ anh không nghe thấy em nói!"
Lục Vân Phong tức giận: "Cái giọng đó của em đến cả bác Lý ở đối diện cũng có thể nghe được."
Bác Lý ở nhà đối diện nổi tiếng là hoa mắt, điếc tai trên phố cổ. Nói với bác ấy một câu mười chữ thì có đến bảy chữ là bác nghe không rõ.
Lục Vân Đàn thở gấp: "Người ta có chuyện tìm anh mà."
Lục Vân Phong: "Chuyện gì?"
Lục Vân Đàn: "Rất đơn giản, cùng em đi lấy một đơn hàng chuyển phát nhanh."
Lục Vân Phong cau mày: "Rốt cuộc em đã mua bao nhiêu thứ?"
Lục Vân Đàn: "Chỉ có một kiện!"
Lục Vân Phong khó hiểu: "Là gì vậy?"
Lục Vân Đàn nói thật: "Em không biết, bạn tặng quà."
Lục Vân Phong: "Ai tặng?"
Đương nhiên là thư sinh thối rồi chứ còn ai!
Chẳng biết anh có còn nhớ cậu ấy hay không.
Lục Vân Đàn muốn nói sự thật với anh trai, nhưng khi lời nói đến bên miệng, cô đột nhiên nghĩ rằng trước đây anh trai cô có vẻ không thích Lương Vân Tiên cho lắm, còn luôn nhắm vào anh một cách khó hiểu, vì vậy cô không dám nói sự thật mà chỉ đáp rằng: "Độc giả tặng."
Lục Vân Phong cũng không nghi ngờ gì mà đi cùng Lục Vân Đàn ra ngoài.
Nhân viên giao hàng đang đứng đợi ở đầu phố, Lục Vân Đàn vừa bước ra khỏi nhà đã nhìn thấy, sau đó cô vô cùng bối rối—— Trước xe tải giao hàng có một thùng giấy cao đến ngực của nhân viên giao hàng.
Lục Vân Phong cũng sững sờ giây lát: "Độc giả này tặng em một cái tủ lạnh nhỏ?"
Lục Vân Đàn: "..."
Anh vượt qua đại dương chỉ để tặng cô một cái tủ lạnh? Không đến mức đó chứ? Tủ lạnh của hợp chủng quốc Hoa Kỳ tốt vậy sao?
Hai anh em đi đến chỗ nhân viên giao hàng. Sau khi Lục Vân Đàn ký nhận hàng, họ cùng nhau nhấc cái thùng lên khỏi mặt đất.
Nhấc lên mới biết trọng lượng của cái thùng cũng không nặng, hoàn toàn có thể loại trừ khả năng đó là một chiếc tủ lạnh.
Đến trước cửa Tây sương phòng, Lục Vân Đàn dùng chân đá tung cánh cửa đang hé mở, sau đó cùng anh trai mình chuyển cái thùng vào phòng làm việc và đặt nó xuống sàn trước bàn sách.
Đúng lúc trên bàn có một cây kéo, Lục Vân Đàn vội vàng cầm kéo lên, đang định mở hàng kiện chuyển phát nhanh thì cô chợt nghĩ đến điều gì đó nên liếc nhìn anh trai mình: "Ừ thì, anh có thể cho em chút riêng tư được không?"
Lục Vân Phong đứng yên mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô: "Anh sẽ che chắn cho em, lỡ là bom thì sao?"
Lục Vân Đàn bị nhìn chằm chằm nên cảm thấy chột dạ: "Sao có thể được? Đây là thời đại hòa bình!"
Lục Vân Phong khẽ hừ lạnh rồi đưa tay chỉ vào tờ đơn chuyển phát nhanh được dán trên cái thùng: "Gửi từ Mỹ. Có thể không an toàn."
Lục Vân Đàn: "..."
Lục Vân Phong hơi nheo mắt: "Rốt cuộc là ai gửi cho em?"
Lục Vân Đàn không chịu thừa nhận, cố chấp nói: "Là độc giả, anh không cho em có độc giả nước ngoài hả!"
Lục Vân Phong nhìn chằm chằm cô một lúc rồi hỏi thẳng vấn đề: "Thư sinh thối đó khỏi bệnh rồi à?"
Lục Vân Đàn không hề phòng bị nên bị câu hỏi này làm cho ngây ra. Khẽ do dự giữa nói thật và tiếp tục nói dối, cô lựa chọn nói ra sự thật, còn vô cớ có chút xấu hổ nên ngại ngùng cúi đầu: "Ngày nay kỹ thuật y học phát triển như vậy, bệnh tật của con người tất nhiên có thể chữa khỏi."
Lục Vân Phong gần như đoán đúng: "Cậu ta mạng lớn."
Lục Vân Đàn liếc nhìn anh trai, tức giận nói: "Anh luôn không thân thiện với người ta." Nói xong, cô phớt lờ anh trai mình cúi đầu mở kiện hàng chuyển phát nhanh.
Cô vốn tưởng rằng thư sinh thối nhàm chán sẽ tặng cô một con búp bê khổng lồ làm quà tặng nhân dịp quốc tế thiếu nhi, nên cô không hề né tránh anh mình. Tuy nhiên, ngay khi cô mở thùng ra thì lập tức choáng váng——
Bên trong thùng giấy là một chiếc hộp lớn trong suốt, trong đó chứa đầy những bông hồng đỏ được gấp bằng giấy.
"Vậy ngài có nhớ đã từng đồng ý với bổn nữ hiệp là chỉ cần tôi thi đỗ vào một trường đại học thì sẽ gấp cho tôi một ngàn bông hồng giấy không?"
"Nhớ rõ."
Thực ra cô đã nói dối anh, nhưng cô không ngờ anh lại gấp chúng cho cô, chắc chắn phải có hơn một nghìn.
Lục Vân Đàn vừa kinh ngạc vừa cảm động, khóe miệng không khỏi mỉm cười, cô vui đến mức muốn nhắm mắt xoay tròn nhảy múa. Cô cũng cảm thấy bây giờ mình đã là một nhà giàu hoa hồng, trên đời này không có ai giàu có, kiêu hãnh và mãn nguyện hơn cô.
Sau khi xúc động một lúc, cô nhận ra anh trai vẫn còn ở đây nên lập tức đóng nắp thùng lại rồi lặng lẽ nhướng mày nhìn anh trai mình, cô nhìn thấy bốn chữ: Sắc mặt không tốt.
Sắc mặt Lục Vân Phong âm trầm, lạnh lùng nói: "Hồ ly tinh này vẫn không biết cư xử chừng mực như vậy."
Lục Vân Đàn không vui: "Anh bảo ai là hồ ly tinh? Người ta không biết chừng mực lúc nào? Anh cứ luôn cố ý nhắm vào người ta!"
Lục Vân Phong lười nói nhảm với cô mà hỏi thẳng: "Cậu ấy có về nước không?"
Lục Vân Đàn: "Tuần sau cậu ấy sẽ về."
Lục Vân Phong: "Sau này có đi nữa không?"
Lục Vân Đàn lắc đầu: "Không đi nữa." cô lại bổ sung thêm: "Cậu ấy đã liên hệ với đại sứ quán ở Trung Quốc rồi, sẽ sớm đổi quốc tịch lại."
Lục Vân Phong: "Có dễ đổi không?"
Lục Vân Đàn: "Trường hợp của cậu ấy khá đơn giản, quốc tịch ban đầu vốn là Trung Quốc, cũng có thể đi theo chính sách giới thiệu nhân tài."
Lục Vân Phong thở phào nhẹ nhõm nhưng trên mặt vẫn lạnh lẽo như cũ: "Đang làm việc gì?"
"Làm nghiên cứu khoa học. Cậu ấy là tiến sĩ Vật lý của MIT, MIT đó!" Giọng điệu của Lục Vân Đàn tràn ngập sự tự hào không thể giải thích được: "Anh có biết Viện nghiên cứu Vật lý của Đông Phụ không? Đây là viện nghiên cứu khoa học hàng đầu cả nước, sau khi về cậu ấy sẽ làm việc ở đó!" Nói xong cô nhìn anh trai mình đầy mong đợi, hy vọng anh ấy sẽ khen thư sinh thối của cô mấy câu.
Lục Vân Phong hiểu được ánh mắt của em gái mình, thực ra trong lòng anh ấy thực sự rất tán thưởng tên nhóc đó.
Khách quan mà nói, nguồn lực nghiên cứu khoa học và trình độ kinh tế của Mỹ quả thực tốt hơn trong nước. Nếu như sau khi tốt nghiệp anh tiếp tục ở lại Mỹ thì chắc chắn anh sẽ được hưởng đãi ngộ và điều kiện nghiên cứu khoa học tốt hơn. Nhưng anh vẫn chọn quay về nước, thực sự thực hiện được cái gọi là Học thành tài trở về phục vụ đất nước.
Anh vẫn là số 17 đã chiến đấu hết mình trên sân bóng rổ.
Khi trở về anh vẫn là một thiếu niên như trước.
Tuy nhiên Lục Vân Phong không muốn chính miệng thừa nhận sự tán thưởng của mình với tên hồ ly tinh đó, đặc biệt là trước mặt bắp cải nhà mình. Cho nên anh ấy chỉ nhẹ nhàng nhận xét: "Hồ ly tinh đó có bản lĩnh đấy." Nói xong anh ấy nghênh ngang rời đi và không cho bắp cải Lục có tí cơ hội nổi giận nào.
Lục Vân Đàn tức giận đến dậm chân, giận dữ hét với tấm lưng anh trai: "Anh là đồ đáng ghét!"
Hừm!
Cô bước đến đóng cửa thật mạnh rồi lấy chiếc hộp trong suốt khổng lồ đựng hoa hồng ra từ trong gói hàng. Sau đó cô bắt đầu khoảng thời gian si mê thưởng thức hoa hồng giấy của mình—— Cô ngồi khoanh hai chân trên thảm, nhìn chằm chằm chiếc hộp trong suốt chứa đầy hoa hồng giấy rồi cười ngốc nghếch, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng "hì hì" như bị thiểu năng.
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó: Có một bông hồng được giấu trong lọ ngôi sao, vậy có khi nào trong hộp hoa hồng cũng có giấu thứ gì không?
Lục Vân Đàn lập tức đứng lên khỏi mặt đất, nóng lòng muốn mở nắp hộp. Cô cúi xuống duỗi tay ra giống như người vô gia cư trên đường nhặt rác, bắt đầu cố gắng tìm tòi trong một đống hoa hồng bằng giấy. Động tác cũng không quá mạnh, vì cô sợ sẽ làm hỏng một bông hồng nào đó.
Kết quả là cô thực sự lấy ra được một hộp quà hình vuông.
Lúc đó Lục Vân Đàn cảm thấy tự hào vô cùng, cô cảm thấy mình thực sự là một cô gái thông minh vô địch!
Sau khi cô xé bỏ lớp bao bì bên ngoài của hộp quà một cách đơn giản và thô bạo thì lộ ra một chiếc hộp màu đen. Lục Vân Đàn nhìn thấy một con búp bê bằng nhựa có hình dáng rất ngầu. Đó là một nữ hiệp khoanh tay trước ngực, mặc một bộ quần áo màu đỏ cùng với đôi ủng đen, còn đeo một thanh kiếm dài trên lưng, biểu cảm rất tiêu sái, khóe môi còn hơi nhếch lên với một dáng vẻ trông rất ngang ngược.
Bốn chữ được khắc trên chiếc đế màu đen dùng để đỡ con búp bê: Thượng lộ bình an.
Rõ ràng đây là đồ trang trí bên trong xe hơi.
Tháng trước Lục Vân Đàn vừa thi được bằng lái xe, sau đó ba mẹ cô đã mua cho cô một chiếc xe hơi nhỏ, hôm qua mới vừa mang xe về nhà thì hôm nay đã có đồ trang trí.
Hì hì, vui quá đi!
Sau đó, cô cầm vật trang trí nhỏ trong lòng bàn tay và nhìn nó cẩn thận——
Là thư sinh thối đã làm ư? Cô nghĩ rất có thể, dù sao thì dòng chữ "Thượng lộ bình an" rõ ràng là chữ viết tay của anh. Hơn nữa với khả năng làm thủ công của anh thì làm một món đồ trang trí nhỏ dễ như trở bàn tay, giống như búp bê nữ hiệp bằng nỉ mà anh đã tặng cho cô vài năm trước. Không chỉ có tay nghề tinh xảo mà chất lượng của nó cũng rất tốt.
Sau khi nhìn đủ thì cô đặt con búp bê xuống rồi cầm điện thoại lên xem giờ, đồng thời trong đầu cũng tự động chuyển đổi chênh lệch múi giờ giữa Trung Quốc và Mỹ—— Bây giờ ở Mỹ vẫn chưa đến 11 giờ tối—— Thư sinh thối chắc là chưa ngủ, nên cô đã gọi video ngay cho anh bằng máy tính bảng vì màn hình điện thoại quá nhỏ, không đủ để cho cô nhìn.
Nhưng Lương Vân Tiên lại không nghe máy, Lục Vân Đàn không khỏi thắc mắc: Anh ngủ rồi sao? Nhưng bình thường anh hay nghe điện thoại vào lúc này mà.
Có lẽ là bận chuyện gì đó.
Đợi năm phút sau, cô lại gọi cho anh thêm một cuộc nhưng vẫn trong tình trạng không có ai nghe máy.
Lục Vân Đàn lập tức hốt hoảng bật dậy giống như quay về bảy năm trước, trong một đêm anh bỗng bặt vô âm tín... Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, bây giờ chỉ cần không liên lạc kịp thời với Lương Vân Tiên thì cô sẽ không kiểm soát được việc suy nghĩ lung tung rồi tim sẽ đập nhanh hơn. Cảm giác sợ hãi đó kiểm soát cô trong lòng bàn tay hệt như một thói quen cũ khó bỏ.
Để khiến bản thân giữ được bình tĩnh, trước tiên cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, đồng thời tự an ủi mình: Không sao đâu, chắc anh không nghe máy là vì đang không cầm điện thoại; Sau đó cô gửi yêu cầu gọi video lần nữa.
Lần này đã có người trả lời, nhưng người xuất hiện trên màn hình không phải là Lương Vân Tiên mà là một người con trai cao gầy. Tuổi tác của người con trai này không quá lớn, mặt mũi cũng đoan chính, nhưng đường chân tóc hơi đáng lo ngại. Có rất nhiều người trẻ tuổi đang có xu hướng bị hói từ rất sớm, kết hợp với cặp kính đen trên sống mũi của anh ấy, thoạt nhìn có vẻ anh ấy là một người có học thức.
Lục Vân Đàn đã gặp anh ấy trong một cuộc gọi video trước đó, cô biết anh ấy là bạn cùng phòng của Lương Vân Tiên - Lý Cơ Thụ, cô ngay lập tức hoảng sợ hỏi anh ấy:【Lương Vân Tiên đi đâu rồi ạ?】
Lý Cơ Thụ giải thích:【Cậu ấy đang tắm. Tôi nghe tiếng chuông điện thoại của cậu ấy cứ reo mãi, cứ tưởng có người có chuyện gấp tìm cậu ấy nên mới nghe máy giúp cậu ấy. 】Nhưng anh ấy nhận cuộc gọi trên máy tính bảng trên bàn, bởi vì máy tính bảng cỡ lớn nên anh ấy đã nhìn thấy nó ngay sau khi bước vào cửa.
Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm:【À, tôi cũng không có chuyện gì gấp đâu ạ. 】
Lý Cơ Thụ:【Cậu ấy cũng sắp tắm xong rồi, cô chờ một lát nữa nhé. 】
Lục Vân Đàn gật đầu:【Dạ được, cảm ơn anh!】
Lý Cơ Thụ:【Không có gì. 】nói xong thì anh ấy rời khỏi phòng của Lương Vân Tiên và đóng cửa lại.
Lý Cơ Thụ không tắt video, Lục Vân Đàn cũng vậy. Cô cầm máy tính bảng trên tay rồi ngồi xuống. Sau khi ngồi vào bàn làm việc thì cô đặt chiếc máy tính bảng lên bàn, chống cằm và chăm chú nhìn vào màn hình.
Ống kính của camera quay vào giữa phòng ngủ, có một chiếc giường đơn được phủ ga trải giường màu xám nhạt và một cặp tủ thấp màu trắng ở hai bên giường. Có một chiếc đèn bàn màu đen đặt trên chiếc tủ thấp bên trái, dưới chiếc đèn bàn là một vật trang trí hình búp bê nhỏ, trông có vẻ giống một nữ hiệp mặc quần áo màu đỏ và đi ủng đen.
Có phải cùng mẫu với cái tặng cho cô không?
Lục Vân Đàn lập tức đưa mặt tới trước màn hình, hận không thể đâm thẳng đầu vào màn hình, nhìn hồi lâu cuối cùng hài lòng xác nhận: Chính xác!
Khóe môi cô lập tức nhếch lên, trong lòng cảm thấy vui mừng lại có phần kiêu ngạo: Hừ, đồ thư sinh thối, mỗi ngày không chịu học hành cho đàng hoàng vào, sao có thể đặt nữ hiệp lên tủ đầu giường chứ? Ý anh là gì? Có phải là có suy nghĩ gì với bổn nữ hiệp không?
Ngay lúc cô đang đắc ý thì trong video đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Lục Vân Đàn tưởng rằng Lương Vân Tiên đã tắm xong và đang đi từ phòng tắm ra ngoài, cô định lên tiếng gọi anh, nhưng khoảnh khắc cô vừa mở miệng thì Lương Vân Tiên bất ngờ lọt vào ống kính——
Anh vừa tắm xong, trên người không có gì khác ngoài chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh eo.
Lục Vân Đàn lập tức ngậm miệng lại, sau khi bối rối trong hai giây, cô lập tức lấy tay che mắt nhưng lại vô thức tách ngón trỏ và ngón giữa của hai bàn tay ra, nhìn thế giới qua khe hở, không khỏi kinh ngạc trong lòng: Chậc, thật sự không ngờ luôn đó, vóc dáng của thư sinh thối lại đẹp đến vậy, ăn mặc có phong cách mà không mặc cũng rất ấn tượng.
Đợi đã, thư sinh thối vậy mà lại có một hình xăm?! Trên ngực anh xăm gì thế? Xa quá cô không nhìn rõ được... Có phải là LYT không?
Nam chính trong video cũng không phát hiện mình đang bị nhìn lén, vừa dùng khăn lông lau tóc vừa đi đến tủ quần áo.
Đến trước tủ quần áo, Lương Vân Tiên ném chiếc khăn tắm trong tay lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó mở cửa tủ lấy ra vài bộ quần áo.
Sau đó anh quay người ném quần áo lên giường rồi cởi khăn tắm quấn quanh eo.
Lục Vân Đàn hoàn toàn bối rối, đầu nóng bừng, hai má nóng rực vội vàng nhắm mắt lại, nhưng cô không bao giờ có thể quên được cảnh tượng đó... Một trăm triệu điểm xuất sắc.
Ahhh, cứu mạng!
Đây là thứ mình có thể xem mà không cần trả tiền ư?
Xấu hổ quá đi!
Rất! Xấu! Hổ!
Sau đó, trong lòng bang chủ Đàn bắt đầu tự trách mình: Mình không còn xứng đáng làm nữ hiệp nữa! Mình đã nhìn lén người đẹp thay quần áo, mình chính là một kẻ ph óng đãng!
Sau khi tự khiển trách mình, cô lại không nhịn được tách hai ngón tay ra thành một cái khe hở nhỏ——
Đúng vậy, cô muốn làm kẻ ph óng đãng đến cùng!
Lương Vân Tiên mặc qu@n lót vào, khi anh đang định mặc quần thì khóe mắt bỗng lướt ngang qua bàn làm việc, giây phút anh nhìn vào màn hình máy tính bảng thì toàn thân liền cứng đờ.
Lục Vân Đàn không dám nói một lời, giả dối che mắt vờ như mình không nhìn thấy gì.
Lương Vân Tiên hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh mặc quần vào, lúc anh xoay người cúi xuống cầm cái áo trên giường thì anh đột nhiên nói: "Nhìn đủ chưa?"
Lục Vân Đàn: "..."
Hỏi như vậy làm tôi xấu hổ quá.
Nhưng cô kiên quyết không chịu thừa nhận mình đang nhìn trộm mà nhắm chặt mắt lại: "Cái gì? Cậu nói cái gì vậy? Tôi không nhìn thấy gì cả! Đừng nói nhảm!"
Lương Vân Tiên thở dài, vừa đi về phía bàn làm việc vừa tròng áo qua đầu. Sau đó anh ngồi xuống trước bàn, bất lực nói với người trên màn hình: "Nữ hiệp Đàn, nhìn rồi thì phải chịu trách nhiệm."
Lục Vân Đàn: "..."
Ồ?
Còn có chuyện hời như vậy sao?
Không, không đúng, trên trời không thể nào rơi xuống một chiếc bánh có nhân, chắc chắn có bẫy!
Tên thư sinh gian xảo này nhất định là đang lừa đưa người ta vào tròng, cô không được phép chưa đánh đã khai, nếu không thanh danh cả đời mình sẽ bị hủy hoại!
"Tôi thực sự không nhìn thấy! Tôi không nhìn thấy gì cả!" Lục Vân Đàn vẫn nhắm chặt mắt lại, kiên quyết nói: "Cậu vừa đi ra là tôi đã bịt mắt lại, một sợi tóc cũng không nhìn thấy, không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với cậu!"
Lương Vân Tiên: "..."
Được.
Được rồi.
Lục Vân Đàn còn vờ vĩnh hỏi thêm: "Cậu mặc quần áo xong chưa? Xong rồi thì tôi không che mắt nữa."
Lương Vân Tiên đành phải phối hợp nói: "Xong rồi, để xuống đi."
"Ồ." Lục Vân Đàn rút tay ra, tầm nhìn không còn bị cản trở nữa.
Tóc của Lương Vân Tiên vẫn chưa khô, nước thuận theo tóc rơi xuống, đường viền cổ tròn của chiếc áo phông đen hơi lệch một chút, một bên xương quai xanh lộ ra... trông thật hấp dẫn.
Trong lòng bang chủ Đàn lại xuất hiện ý đồ xấu: Muốn trói anh về làm áp trại phu nhân!
Lương Vân Tiên thấy Lục Vân Đàn trên màn hình đang hơi híp mắt, một bên mày nhướng lên, đôi môi đỏ mọng dần dần mím lại, dáng vẻ như đang tính toán âm mưu xấu xa.
Mọi thứ đều được viết trên khuôn mặt của cô, không gì có thể che giấu được.
Lương Vân Tiên bị biểu cảm nhỏ của cô chọc cho buồn cười, cố ý hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Lục Vân Đàn sửng sốt: "Tôi không nghĩ gì cả!"
Lương Vân Tiên nhướng mày: "Thật sao?"
Lục Vân Đàn cảm thấy cực kỳ chột dạ, lập tức bào chữa: "Tôi chỉ đang đoán hình xăm trên ngực cậu là gì, lúc nãy tôi không thấy rõ."
Lương Vân Tiên cười: "Chẳng phải cậu nói không thấy gì hết sao?"
"..."
Lời nói dối bị vạch trần không thương tiếc.
Lục Vân Đàn đột nhiên cảm thấy xấu hổ, sau đó thẹn quá hóa giận: "Hừ! Tôi thấy thì cậu có thể làm gì tôi!" Tiếp theo bắt đầu trả đũa: "Ai bảo cậu không nghe điện thoại của tôi trước? Tôi gọi cho cậu mấy lần luôn đấy, cũng rất lo lắng nữa." Khi nói điều này cô lại thực sự tức giận: "Ai biết được liệu cậu có biến mất thêm bảy năm nữa không!"
Lương Vân Tiên sửng sốt, nhìn cô gái trên màn hình với vẻ đau khổ và áy náy, lại một lần nữa trấn an cô: "Tôi xin lỗi, tôi sẽ không làm như vậy nữa. Sau này tôi sẽ nói trước với cậu trước khi làm bất cứ chuyện gì, sẽ không để cậu phải lo lắng nữa."
Bây giờ sự tức giận của Lục Vân Đàn mới tiêu tan một chút, nhưng vẻn vẹn chỉ có một chút mà thôi.
Cô bĩu môi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu rồi mới nói: "Được rồi, lần này tôi sẽ tha thứ cho cậu, nhưng không có lần sau nữa đâu."
Nhưng trong đầu lại nghĩ:
Không được hung dữ quá, nhỡ đâu dọa anh sợ không dám về nước nữa thì sao?
Cứ lừa anh trở về đã rồi tính sau.
Chờ sau khi cậu về, tôi sẽ xử lý cậu ra trò!
← Ch. 51 | Ch. 53 → |