← Ch.66 | Ch.68 → |
Sau khi rời khỏi chung cư Thịnh Nguyên, Mộc Mộc sợ về nhà sẽ bị mẫu hậu đại nhân truy hỏi không thương tiếc, đành mang tất cả hành lý đến ở tạm nhà An Lương.
Nhà trọ của An Lương quả thật không tồi, yên tĩnh sạch sẽ, trang trí ấm cúng, ngoại trừ việc thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt tưởng chừng như dịu dàng nhưng vô cùng sắc bén của Đỗ Khang thì không thể chê vào đâu được.
Có điều cô đúng là đã phá hỏng chuyện tốt của người ta, Mộc Mộc đành chịu.
Mộc Mộc cảm thấy, bản thân cô hiện tại đang lâm vào trạng thái có tên khoa học là "Chuẩn thất tình".
Cái gì mà hai bên cần phải bình tĩnh, cần phải tách ra một thời gian, kỳ thật mọi người đều rõ, ẩn ý chính là "Chia tay trong im lặng".
Sau khi giúp Mộc Mộc thu xếp ổn thỏa, An Lương bắt đầu phát huy tinh thần bác ái, tiếp tục khuyên bảo: "Kỳ thật trong chuyện này mày cũng quá cố chấp, Trầm Ngang làm nhiều chuyện cho Mạc Quyên thì sao, tất cả đều đã qua rồi, mày cần chi phải nghĩ lung tung chứ?"
"Nhưng anh ấy vì Mạc Quyên mà làm nhiều chuyện như vậy, mỗi một chuyện đều cảm động lòng người, so với bạn gái hiện tại là tao cũng chưa từng cảm nhận được, mày nói làm sao tao không ghen cho được?" Nhớ tới những chuyện đó, Mộc Mộc có chút không phục.
"Chẳng qua là do mày để ý những chuyện vụn vặt mà thôi, khi qua lại với Mạc Quyên, lúc đó Trầm Ngang mới chỉ là một chàng thanh niên mới ra ngoài xã hội, khi yêu đương sẽ yêu bằng sự nhiệt tình và bồng bột. Còn khi qua lại với mày, chú ấy đã là một người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp thành công, phương thức yêu đương cũng sâu sắc và ổn định hơn. Ví dụ như, bây giờ chú ấy đã có tiền bạc, đương nhiên không cần phải mỗi ngày nhịn ăn mua quà sinh nhật cho mày. Đây là do sự thay đổi theo từng giai đoạn cuộc sống của chú ấy, chứ đâu có nghĩa là chú ấy thích Mạc Quyên hơn mày chứ." An Lương luôn biết cách phân tích vấn đề kỹ càng.
"Cho dù giống như mày nói thì giữa bọn tao vẫn còn rất nhiều vấn đề tồn tại. Quan trọng nhất là quan hệ hiện tại giữa chú ấy và Mạc Quyên, cho dù nói tao hẹp hòi thì tao cũng tuyệt đối không cho phép bạn trai mình có hồng nhan tri kỷ. Nếu không, giết không cần hỏi!"
Tuy rằng bề ngoài Mộc Mộc trông hiền lành dễ bảo, nhưng ở sâu trong lòng cô vẫn là một nữ tử hán.
"Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, bọn mày trở thành như vậy cũng là do hai người tạo ra, hai người đều phải có trách nhiệm. Cho nên, muốn hòa giải cần rất nhiều vào sự cố gắng của cả hai."
An Lương luôn đảm bảo tính công bằng.
Mộc Mộc thầm nghĩ, chuyện của cô và Trầm Ngang đã không còn là chuyện hai người nữa mà đã có người thứ 3.
Hơn nữa người phụ nữ kia còn xinh đẹp hơn mình, chín chắn hơn mình, hiểu được tâm lý đàn ông hơn mình.
Đây mới là điểm mấu chốt khiến tình cảm hai người tan vỡ.
Sau khi nghỉ ốm một tuần, Mộc Mộc liền tức tốc trở lại công ty trực tiếp nộp đơn xin từ chức đến bộ phận nhân sự. Lần này không gặp bất kỳ trở ngại nào, cô vô cùng thuận lợi hoàn tất thủ tục bàn giao.
Bước ra khỏi công ty, Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, nở nụ cười khổ.
Hóa ra vốn dĩ không có cái gì cái gọi là 'không có cô là không thể', ngày xưa Trầm Ngang còn lấy cớ giữ cô. Nay cô không còn trong trái tim anh, cô đương nhiên có thể tự do rời đi.
Sau khi về lại nhà trọ của An Lương, Mộc Mộc trùm chăn che đầu, ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau.
Cô mơ rất nhiều chuyện, mơ hai người gặp nhau, mơ hai người đấu trí, mơ hai người quấn quýt.
Cũng mơ hai người cãi nhau rồi chia tay.
Đây không chỉ là mơ, mà còn là nhớ lại.
'Chuẩn thất tình' Mộc Mộc nằm ở nhà một tuần, hàng ngày sinh sống dựa vào khoai tây chiên và coca cola, ngày đêm đảo lộn, đầu óc hỗn loạn, tinh thần sa sút. Cho dù An Lương và Lưu Vi Vi khuyên nhủ thế nào cũng không chịu rời giường, cả người hoàn toàn có thể dùng bốn từ 'cái xác không hồn' để hình dung.
Để cứu vãn vô số lần thất bại, An Lương đành phải cầu cứu Đỗ Khang.
Khi Đỗ Khang đến, Mộc Mộc đang nằm trên giường ôm chăn, ngây người nhìn chằm chằmlên trần nhà.
"Mộc Mộc, thời gian nghỉ ngơi kết thúc, mời cô rời khỏi giường."
Giọng nói nhẹ nhàng của Đỗ Khang chẳng mảnh may tác động được đến Mộc Mộc.
Thất tình trầm trọng, giờ phút này cả người cô như bị rút hết xương cốt, không còn gì chống đỡ để có thể đứng lên.
Vốn nghĩ cô giữ im lặng sẽ khiến Đỗ Khang biết khó mà lui, ai ngờ tiếng còi inh ỏi cùng tiếng quát tháo nghiêm khắc của Đỗ Khang trực tiếp nhảy vào màng nhĩ cô.
"Cho cô thời gian hai phút rời giường, xếp chăn màn! Thêm thời gian ba phút rửa mặt chải đầu! Cuối cùng cho cô thêm thời gian năm phút để ăn xong bữa sáng! Nếu không hôm nay tôi sẽ ném cô ra đường, để cho cô ăn ngủ đầu đường!"
Giọng điệu này khiến cô nhớ lại những năm tháng quân sự ác mộng, Mộc Mộc nháy mắt tỉnh táo, trở thành sinh viên ngoan ngoãn nghe lời, vội vàng bật dậy như tôm tươi, đứng nghiêm giơ tay lên chào theo đúng nghi thức quân đội: "Rõ!"
Chào xong mới phát hiện bản thân hiện đang là sinh viên thất tình nghiêm trọng.
"Đỗ Khang, đừng chỉnh tôi nữa, xin anh để tôi yên tĩnh, được không?."
Mộc Mộc nói xong lại muốn nằm xuống, ai ngờ Đỗ Khang lại tiếp tục thổi còi cảnh cáo.
"Tôi không đùa đâu, hiện tại còn chín phút, nếu sau chín phút cô vẫn chưa làm xong thì xin lỗi, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình." Hai chân Đỗ Khang tách ra đứng thẳng, hai tay chắp đằng sau lưng.
Tư thế kia, khuôn mặt kia, chẳng khác nào sĩ quan chỉ huy.
Ánh mắt anh ta còn rất nghiêm túc, Mộc Mộc không rét mà run, dường như cô có thể thấy rõ hình ảnh đêm nay cô bọc báo lưu lạc ở đầu đường xó chợ.
Vội vàng xuống giường bắt đầu dọn dẹp.
Cô đang bận rộn như điên mà bên tai không ngừng vang lên giọng nói của Đỗ Khang.
"Đây là kỷ luật thế giới!"
"Cô phải tin tưởng chính mình!"
"Lười biếng chỉ làm cô thêm lạc hậu!"
Mộc Mộc đau đầu vô cùng, thiết nghĩ thằng nhóc Đỗ Khang này đời trước chắc chắn từng làm Amway!
Thực tế chứng minh tiềm năng con người là vô hạn, Mộc Mộc thực sự hoàn thành mọi thứ chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà bình thường nửa giờ cô cũng không cách nào hoàn thành được nhiệm vụ.
Mấy ngày kế tiếp, đúng bảy giờ sáng Đỗ Khang sẽ đột nhập vào phòng Mộc Mộc thổi còi, bắt cô rời giường, rửa mặt, chải đầu, dọn dẹp phòng ốc.
Mộc Mộc không thể nhịn được nữa, rốt cuộc vào một ngày nào đó bực mình khóa trái cửa. Nhưng rạng sáng đúng bảy giờ, cánh cửa bị Đỗ Khang đá văng, trực tiếp rơi xuống đất, huyên náo đầy trời, Đỗ Khang ngẩng đầu đứng thẳng, tư thế oai hùng hiên ngang.
Quả là cực phẩm, Mộc Mộc không thể đối phó nổi.
Mấy ngày qua quá mức bi thảm khiến Mộc Mộc không dám nghĩ đến quãng đời còn lại.
Cuối cùng không thể chịu được nữa, Mộc Mộc quyết định ra ngoài tìm việc kiếm tiền, tranh thủ thoát khỏi ma chưởng Đỗ Khang càng sớm càng tốt.
Trong cái thời đại thị trường lao động quá tải này, quá trình tìm việc phải nói là vô cùng gian nan vất vả. Trước tiên là phải nộp hồ sơ lý lịch, sau đó phải tham gia một vòng thi viết và phỏng vấn. Mỗi ngày Mộc Mộc trở lại phòng An Lương đều trong trạng thái sức cùng lực kiệt, vừa nằm trên giường là ngủ.
Được tự mình nếm trải những khó khăn vất vả, Mộc Mộc cũng dần nhận thức được trước đây Trầm Ngang đã che chở cho cô tốt thế nào.
Cô tựa như con chim non, vừa rời khỏi tổ cha mẹ đã được Trầm Ngang che chở, không cần phải tiếp xúc với chút gió táp mưa sa.
Tới bây giờ cô mới hiểu được cuộc sống gian khổ, tình người bạc bẽo.
Tuy rằng vất vả, nhưng Mộc Mộc cũng rất cảm kích khi được tự mình nếm trải. Bởi vì cô biết, có như vậy thì cô mới trưởng thành.
Cố gắng nỗ lực rất lâu, cuối cùng cô cũng được trúng tuyển vào một công ty thương mại, trở thành nhân viên văn phòng. Sau khi có việc làm, việc đầu tiên Mộc Mộc làm là chuyển ra khỏi nhà trọ của An Lương.
"Mộc Mộc, tao nhờ Đỗ Khang bức mày ra ngoài tìm việc, mục đích là muốn giúp mày đứng dậy một lần nữa, chứ không phải muốn mày chuyển ra ngoài sống đâu."
An Lương khuyên nhủ Mộc Mộc ở lại, nhưng Mộc Mộc từ chối.
"Cả đời này tao chưa từng tự lập để sống, ở nhà thì có cha mẹ chăm sóc, mới ra xã hội lại được Trầm Ngang che chở, như vậy không thể hòa nhập vào xã hội này được. Cho nên tao quyết định sống một mình, rèn luyện bản thân."
Nếu Mộc Mộc đã quyết, An Lương cũng không giữ lại nữa.
Lúc gần đi Mộc Mộc đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nói nhỏ: "Có điều An Lương này, anh chàng Đỗ Khang này thực sự lợi hại, khó trách ngay cả mày cũng bị rơi vào ma chưởng của anh ta."
Nghe vậy, nét mặt An Lương hơi cứng nhắc: "Tao và anh ấy chưa xảy ra chuyện gì cả."
Mộc Mộc buột miệng: "Ở trong phòng bếp xxoo rồi còn nói chưa xảy ra chuyện gì? Mày giả bộ ngây thơ cái con khỉ."
Sau đó, ít nhất một tháng An Lương không thèm để ý tới Mộc Mộc.
Mộc Mộc thầm nghĩ, từ Tần Hồng Nhan-Trầm Thịnh Niên đến An Lương-Đỗ Khang, quả nhiên xem hiện trường AV người khác sẽ không có kết cục tốt.
← Ch. 66 | Ch. 68 → |