Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Chương 091

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
Hiện có 355 chương (chưa hoàn)
Chương 091
Hai người các ngươi vô sỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-355 )

Siêu sale Shopee


Edit: Zi

"Xích Quân công tử, ngươi làm ta bị thương thì thôi, giờ lại còn vô lễ với cha ta nữa." Vương Gia yếu ớt nói, ra vẻ đã phải chịu ủy khuất rất nhiều, nói xong còn không quên lau lau nước mắt trên mặt, bàn tay nhỏ bé huyết nhục mơ hồ đập vào mắt Vương Thái Bảo.

"Cái gì? Là tên tiểu tử ngươi làm con gái bảo bối của ta bị thương? Ngươi cũng thật to gan." Vương Thái Bảo vươn tay định nắm cổ áo Quân Mộ Khuynh lên.

Một hồng sắc thân ảnh nhanh chóng xẹt qua, Vương Thái Bảo cảm thấy hoa mắt, tay chụp vào không khí.

"Con gái của ngươi còn chưa đủ tư cách để ta làm nàng bị thương." Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, hàn ý trên người càng lúc càng tăng.

Hạng Võ sửng sốt, vì Xích Quân mà đổ mồ hôi hột, ngay cả hắn cũng không dám nói với hội phó lính đánh thuê công xã như thế, Xích Quân cũng quá không biết nặng nhẹ đi, nàng không biết nếu đắc tội với hội phó của lính đánh thuê công xã tức là sẽ cùng toàn bộ lính đánh thuê trên thiên hạ là địch sao?

"Mẹ nó, tiểu tử thối ngươi là muốn ăn đòn có phải không?" Vương Thảo Bảo tức giận đỏ bừng cả mặt, chưa có ai dám nói con gái bảo bối của hắn như vậy.

"Ngươi có thể hỏi mọi người ở đây thì sẽ biết." Quân Mộ Khuynh cũng lười nói, xoay người rời đi, thứ cần tìm nàng cũng đã tìm được rồi, nãy giờ đứng ở đây chỉ là tò mò xem thử ở đây có gì mà thôi, nhìn một hồi lâu cũng chẳng thấy gì, còn không bằng rời khỏi đây đi chỗ khác rèn luyện cho rồi.

"Cha..." Vương Gia thấy Quân Mộ Khuynh cứ như vậy mà đi đương nhiên sẽ không dễ dàng để yên như vậy, nàng cau mày, sắc mặt càng lúc tái nhợt, máu trên tay đã không còn chảy nữa, nhưng vì mất máu quá nhiều, cho dù có uống dược cũng không thể hồi phục quá nhanh.

"Gia nhi, ngươi trước dựa vào đây, phụ thân sẽ đi giúp ngươi lấy lại công đạo." Vương Thái Bảo ôn nhu nói, nghe thấy thanh âm đau đớn của con gái, tâm hắn cứ như bị chảy máu.

"Dạ." Vương Gia lanh lợi đáp, cười như có như không nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh đang rời đi.

Vương Thái Bảo đem Vương Gia an trí một nơi thỏa đáng, chạy nhanh đuổi kịp bước tiến Quân Mộ Khuynh, Hạng Võ vốn định chạy lên ngăn cản nhưng lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang vội vã chạy tới, hắn nhanh chóng núp sau lưng Hoa Thiên Nhiêu.

"Tiểu tử, ngươi đứng lại cho lão tử." đấu khí của võ sĩ ở xung quanh Vương Thái Bảo tỏa ra, hắn phẫn nộ hô to một tiếng, lực lượng võ quân bạo phát ở chung quanh, khí tức làm rung chuyển một vùng lân cận.

"Ngươi dám bắt nạt học sinh của lão phu, muốn chết! Hỏa giận!" thân ảnh của Long Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt Quân Mộ Khuynh, không đợi nàng mở miệng, một hỏa cầu thật to từ trong tay hắn lập tức bay ra.

Vương Thái Bảo cũng chưởng một cái, bàn tay cùng hỏa cầu chạm vào nhau, tất cả khí tức đột nhiên tiêu tan tại chỗ.

Học sinh? Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn ại, Long Thiên rất ít khi ra khỏi Nam Ngưng học viện, thanh danh của hắn ở trên Thiên Không đại lục không ai là không biết, nhưng không có mấy người nhìn thấy qua bộ dáng của Long Thiên đại nhân, cho nên bọn họ đều vô cùng hiếu kỳ, không biết người kia là ai?

"Dù ngươi là học sinh của ai cũng không được phép làm thương con gái của ta." Vương Thái Bảo chỉ vào mặt Quân Mộ Khuynh hung ác nói.

"Lão đầu, ngươi không biết là ngươi đã mất chức rồi sao?" ngay lúc hai bên đang gây cấn, một thanh âm lạnh lùng truyền tới, tiếp theo đó là mấy tiếng ngã sấp.

Hạng Võ trốn ở sau lưng Hoa Thiên Nhiêu cũng không khỏi tò mò mà vươn đầu nhìn sang, vừa mới nhìn, hắn đã thấy, Long Thiên đại nhân luôn luôn chú trọng hình tượng vậy mà lại tươi cười lấy lòng Xích Quân, mặt trời hôm nay mọc đằng tây sao?

"Tiểu tử ngươi có tới học viện sao?" Long Thiên ngượng ngùng cười nói, trong đầu lại một lần nữa thoáng qua bộ dáng của Quân Mộ Khuynh, hắn bỗng nhiên lắc đầu một cái, trong lòng thầm nhủ, không phải a, không phải a.

"Không có đi qua." Quân Mộ Khuynh cũng lười thừa nhận, chưa từng đi thì thôi, nàng có phải hay không có thể rời đi?

"Vậy là được rồi, chính là nói... Ôi, tiểu tử, ta còn nghĩ ngươi sẽ không tới kia." Dù trong lòng đã biết được kết quả, Long Thiên thật sự không dám thừa nhận, hắn thế nhưng xém chút nữa đã lập lời thề không thu nữ học sinh, mặc dù nữ học sinh này hắn pho thường hài lòng, nhưng tên kia nếu mà biết nhất định sẽ cười hắn thúi mũi.

Vương Thái Bảo nổi giận, bọn họ dám lơ hắn: "Dù là học sinh của ngươi thì sao? Ngươi là ai? Không có bản lĩnh thì mau cút đi, cẩn thận người chết cuối cùng là ngươi đó." Trên mặt hắn lộ ra một tia cười lạnh, vô cùng đắc ý.

Hạng Võ nhìn bộ mặt Vương Thái Bảo không biết sống chết, tiếc hận thở dài, Long Thiên đại nhân mà hắn cũng dám mắng, sau này nhất định hắn sẽ phải hối hận, không đúng, chỉ lát nữa thôi là đã hối hận rồi.

"Lão đầu, có người mắng ngươi." Quân Mộ Khuynh hảo tâm nhắc nhở, nàng thấy có người dám chửi lão đầu nha, hội phó này quả là có lá gan to bự.

"Ta chỉ nghe thấy tiếng chó sủa đâu đây." Trên mặt Long Thiên lộ ra một nụ cười nguy hiểm.

Quân Mộ Khuynh người nhìn phía sau: "Ngươi nên đem học sinh của ngươi mang về đi." Nói xong nàng chỉ chỉ Hạng Võ đang trốn ở phía sau, để Long Thiên đem Hạng Võ trở về, nàng tránh được một cái phiền phức.

Lão nhân này cũng quá phúc hắc đi, đường đường hội phó lính đánh thuê công xã lại bị hắn gọi là chó, vậy lính đánh thuê còn lại gọi là gì? Thủ hạ của chó, không phải cũng là chó sao? Hắn nưh vậy không sợ toàn bộ lính đánh thuê công xã tìm hắn phiền phức sao?

"Sao? Tiểu tử này quấn ngươi?" Long Thiên khẩn trương hỏi, hắn đã sớm nhìn thấy Hạng Võ rồi, tên này trốn cũng vô dụng.

"Đúng vậy."

"Hạng Võ, ngươi có thể trở về học viện, rèn luyện của học viện đã bị ngừng." Long Thiên chỉ chỉ vào Hạng Võ đang trốn sau lưng Hoa Thiên Nhiêu, sau đó quay lại nhìn Quân Mộ Khuynh cười hì hì: "Ta nói, ngươi có hài lòng..."

Hạng Võ bước ra, vẻ mặt kháng nghi nói: "Long Thiên đại nhân, Xích Quân lúc nào thành học sinh của ngươi rồi? Vì sao rèn luyện của học viện lại bị hủy?" chẳng lẽ là vì ma thú này sao?

"Câm miệng, mau chóng trở về cho ta." Long Thiên không vui nói, mặc kệ giờ có chuyện gì cũng không thể để học sinh bảo bối của hắn bực mình mới là chuyện quan trọng nhấy.

Long Thiên đại nhân!

Long Thiên.

Dựa vào, học sinh của Long Thiên đại nhân! Xích Quân!

Người kia vậy mà là Xích Quân!

Hạng Võ không biết lời của mình đã làm mọi người xung quanh kích động, mọi người đều trừng mắt, ngây ngốc nhìn ba người cách đó không xa, chính xác mà nói chính là nhìn hai người. Ánh mắt của họ không ngừng di chuyển qua lại trên người của Long Thiên và Quân Mộ Khuynh, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Lửa giận của Vương Thái Bảo lập tức bị tạt một gáo nước lạnh dập tắt không còn một chút, lúc hắn nghe thấy mấy chữ Long Thiên đại nhân cùng với Xích Quân, đã trợn mắt há mồm, hắn hôm nay không những đắc tội với thiếu chủ của Hỏa Dung thành, Hoàng thành Hạng gia, bây giờ lại còn đắc tội với Long Thiên đại nhân, cùng với thiên tài trong lòng mọi người Xích Quân công tử, hôm nay hắn đi ra cửa mà quên nhìn ngày rồi sao.

"Long Thiên đại nhân, ta không phục." Hạng Võ lại một lần nữa kháng nghị, Xích Quân dù có lợi hại thì Long Thiên đại nhân sao có thể nhận là học sinh của hắn? Hắn không phải là người của Nam Ngưng học viện, quy củ của Nam Ngưng học viện không cho phép các học sinh tranh đấu, lần trước đánh một trận với Quân Mộ Khuynh hắn đã bị hạ xuống một cấp bậc a.

"Bây giờ hắn không phải là lão sư của ta." Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt đáp, từ lúc hắn không nhìn ra nàng, hắn đã bị mất chức một cách 'vinh quang'.

"Ta có thể hay không thương lượng với ngươi một chút, ngươi cho ta thêm một cơ hội." Long Thiên ngượng ngùng cười nói, một bộ dáng ta sẽ thương lượng bất chấp mọi giá.

"..." Hạng Võ hết nói nổi rồi, hắn bị bơ a.

"Long Thiên đại nhân..." Vương Thái Bảo đi tới trước mặt Long Thiên kêu lên.

"Ta sẽ tính sổ với ngươi sau." Long Thiên chỉ chỉ vào mặt Vương Thái Bảo, sau đó lại tiếp tục hướng về Quân Mộ Khuynh.

"..."

"Ầm!" mọi người đang tập trung tinh thần xem thử Long Thiên đại nhân chuẩn bị làm gì thì Vương Thái Bảo đột nhiên xuất thủ, khuôn mặt dữ tợn nhìn Quân Mộ Khuynh, khí tức thật mạnh hướng tới nàng đánh tới.

Đấu kỹ sư am hiểu nhất chính là công kích xa, Vương Thái Bảo đột nhiên ra tay gần như vậy mọi người cũng không kịp ngăn cản, ngây ngốc nhìn hai đạo khí tức thật mạnh hướng đến trên người Quân Mộ Khuynh bay tới, Long Thiên thấy một màn như vậy cũng không kịp ngăn trở.

"Quang bạo!" thanh âm ôn nhuận chậm rãi vang lên, khí tức cùng đấu kỹ đụng nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, náo động khắp khu rừng.

"Chuyện gì vậy?" thanh âm kinh hoảng đồng thời vang lên từ đám người chung quanh.

"Xích Quân!" Long Thiên sốt ruột la to.

"Xích Quân!" Hoa Thiên Nhiêu lập tức chạy lên tới chỗ Long Thiên đứng, trên mặt tràn đầy lo lắng, hắn nhìn trên mặt đất, phát hiện chỗ Quân Mộ Khuynh vừa đứng lúc nãy giờ đã có một cái hố to, nhưng chẳng thấy bóng dáng của nàng đâu.

"Các ngươi kích động gì chứ!" thanh âm lười biếng truyền đến, hắc y nam tử một tay ôm thân ảnh đỏ rực, vi mạo màu đỏ không biết từ khi nào đã rơi mất, nhưng chẳng ai có thể nhìn thấy được mặt của Xích Quân, bởi vì mặt của 'hắn' đang chôn ở trước ngực nam tử kia.

"Sao ngươi lại tới đây?" Quân Mộ Khuynh không ngẩng đầu lên, đem mặt vùi trong lòng Hàn Ngạo Thần, phiền muộn hỏi, vừa rồi nếu không nhờ hắn chỉ sợ nàng đã bị đánh trúng, hội phó của lính đánh thuê công xã a...

Hàn Ngạo Thần cười khẽ: "Nếu ta không đến ngươi bị người ta bắt nạt thì sao." Nhìn người đang chôn mặt trong lòng hắn, hắn không khỏi bật cười, nàng cũng có lúc sợ hãi sao?

Bị người ta bắt nạt? Ở đây ai dám bắt nạt Xích Quân? Đừng nói trước kia thân phận của hắn chính là song nguyên tố, chỉ cần việc 'hắn' là học sinh của Long Thiên đại nhân thôi cũng đã đủ làm cho người khác kiêng kị.

"Hàn - Ngạo - Thần!" Long Thiên đen mặt, trừng mắt nhìn người trên không trung, hắn đây là ý gì, Hàn Ngạo Thần cứu Xích Quân, chính là biết được thân phận của nàng, hắn thế nào có một cảm giác, trong mắt của mấy tên học sinh này chẳng có lão sư hắn, biết chuyện gì cũng không nói cho hắn.

Hàn Ngạo Thần? Là ai? Mọi người tò mò nhìn hắc y nam tử, trong mắt đều lộ ra một tia kinh hãi.

Đẹp quá! Thế gian này còn có thể có người như vậy sao? Ngay cả Vương Gia lúc nào cũng toàn tâm toàn ý nhớ nhung Xích Quân cũng đều ngây ngốc nhìn người đang bay trên không trung.

"Hàn Ngạo Thần, ngươi nhanh tiếp thu khiêu chiến của ta, Xích Quân nói, nếu ta đánh thắng ngươi thì có thể khiêu chiến 'hắn'." Nhìn thấy Hàn Ngạo Thần xuất hiện, người vui vẻ nhất chính là Hạng Võ, hắn đều ước Hàn Ngạo Thần có thể xuất hiện nhanh một chút, hiện tại hắn chủ động tới, đúng là quá tốt.

Hàn Ngạo Thần mỉm cười cúi đầu nhìn Hạng Võ: "Nếu ngươi phá vỡ điểm của ta, ta sẽ tiếp thu khiêu chiến của ngươi." Tiểu Khuynh Khuynh quả nhiên bướng bỉnh, rõ ràng là không muốn tiếp thu khiêu chiến của Hạng Võ, còn kéo hắn xuống nước.

"Các ngươi vô sỉ!" Hạng Võ rống lên, đó rõ ràng là chuyện không thể a.

"Hắn đang khích lệ chúng ta." Hàn Ngạo Thần cười to, ôm chặt người trong lòng, tiểu Khuynh Khuynh rất ít khi chủ động, khó có được một lần cơ hội nha. (Zi: ca tranh thủ ăn đậu hủ của tỷ aaaa)

"Mau rời khỏi đây!" Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, hắn thế nào ôm càng lúc càng chặt.

Hoa Thiên Nhiêu tò mò nhìn người vừa tới, hắn chưa bao giờ thấy Quân Mộ Khuynh có bộ dáng này, cho dù có không muốn cho người ta thấy mặt cũng không ôm một nam nhân a, mà nam nhân này quả thật làm hắn đố kỵ, trên thế giới này còn có người đẹp hơn hắn a, ông trời bất công quá đi.

Coi như tiểu Quân Quân thích nam tử này hắn cũng sẽ không kỳ quái, một 'mỹ nhân' như thế chỉ có thể làm người ta ái mộ mà quên đi đố kỵ.

Vương Gia ngốc lăng nhìn Hàn Ngạo Thần, không dám tin trên thế giới này lại còn có người đẹp đến như vậy, ai cũng đẹp, nhưng đều có một chút nào đó khuyết điểm, người trong lòng hắn không phải là mình, Xích Quân lọi hại hơn nữa nàng cũng không biết mặt mũi hắn như thế nào, nhưng người trước mắt...

"Được rồi!" Hàn Ngạo Thần không hỏi vì sao? Mỉm cười nói, con ngươi màu đen liếc Long Thiên một cái, lộ ra vẻ đắc ý, hắn cười nói: "Long Thiên đại nhân, chúng ta đi trước." thanh âm ôn nhuận vang lên, một thân ảnh màu đen thoáng qua, hai cái thân ảnh trên không trung lập tức rời đi.

"Người kia có thể đi trên không trung, không phải là kỹ tôn sư sao?" thanh âm kinh ngạc vang lên.

"Là kỹ tôn sư! Nam Ngưng học viện thậm chí có cả kỹ tôn sư!" kỹ tôn sư a, là đẳng cấp không biết bao nhiêu người cả đời cũng không vươn tới được.

Kỹ tôn sư, Hạng Võ nhìn phương hướng Hàn Ngạo Thần ly khai, trên mặt có mấy phần kinh ngạc, kỹ tôn sư, lúc mới tới học viện, Hàn Ngạo Thần chỉ là đại kỹ sư, mới năm năm hắn đã đến cấp bậc kỹ tôn sư, thiên phú của Hàn Ngạo Thần rốt cuộc có bao nhiêu biến thái.

"Tiểu tử kia..." Long Thiên nhìn bóng lưng Hàn Ngạo Thần như có điều suy nghĩ, xoay người nhìn Hạng Võ: "Sao ở đây có nhiều người như vậy?" hắn tới đây là vì tìm Quân Mộ Khuynh, bọn họ tới đây làm gì vậy?

Hoa Thiên Nhiêu quyến rũ đi tới trước mặt Long Thiên, nhẹ nhàng nói: "Long Thiên đại nhân, vậy ngươi tới đây làm gì a?" Long Thiên không biết chuyện có ma thú sao?

"Còn không phải là đi tìm Quân Mộ Khuynh sao?" nói đến Quân Mộ Khuynh, Long Thiên liền đau đầu, hiện tại hai người biến thành một người, hắn liền càng đau đầu.

Hoa Thiên Nhiêu kinh ngạc nhìn phương hướng Quân Mộ Khuynh ly khai, trong lòng có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ Long Thiên không biết Quân Mộ Khuynh là Xích Quân sao? Nam Ngưng học viện đã khai giảng được hai tháng, hắn một chút cũng không nhận ra được sao?

Hoa Thiên Nhiêu chưa từng đi qua Nam Ngưng học viện cho nên mới không biết bố cục của Nam Ngưng học viện, cũng không biết, ngay cả giữa học sinh với nhau cũng rất ít khi gặp mặt, đừng nói Long Thiên còn là người phụ trách học viện.

Vương Thái Bảo còn có thể kiêu ngạo được nữa sao? Hắn lúc nào cũng nghĩ bợ đỡ những người có tiếng tăm, hiện tại hắn chỉ là hội phó, hội trưởng mới là mục đích của hắn, chỉ cần bợ đỡ những người có địa vị hắn mới có cơ hội leo lên chức đội trưởng, không ngờ những người hắn muốn bợ đỡ nhất, hôm nay hắn lại đều đắc tội, hắn chết lặng đứng im tại chỗ, đoàn người Long Thiên đều đã rời đi nhưng hắn vẫn còn chưa có hoàn hồn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-355 )