Thực lực chân chính
← Ch.096 | Ch.098 → |
Edit: Zi
Long Thiên đứng ở đằng xa, buồn cười nhìn một màn này, đây hoàn toàn là do mọi người nghĩ quá lên mà thôi, tiểu nha đầu kia hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện đó, nàng chỉ muốn đùa dọa một chút mà thôi.
Ninh Ưng đen mặt nhìn Quân Mộ Khuynh, chuyện như vậy thật sự có ảnh hưởng lớn như thế sao? Người của Nam Ngưng học viện, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh trong lòng liền có một nỗi sợ khắc tâm, tâm đã sợ thì còn tinh thần đâu mà đánh, dù cho hôm nay, người đứng trước mặt Quân Mộ Khuynh là một kỹ tôn sư, mà trong lòng luôn có nỗi sợ hãi đó thì nhất định cũng sẽ bị dọa tới mức tự nhảy xuống lôi đài mà thôi.
Người tức giận nhất hiện giờ chính là Thượng Quan Cung, hắn luôn cho rằng cửa ải này Quân Mộ Khuynh nhất định sẽ không vượt qua được, vậy mà nàng lại có thể vượt qua một cách dễ dàng.
"Được rồi, hiện giờ đài chủ là ta, các ngươi ai muốn khiêu chiến thì lập tức lên đây." Quân Mộ Khuynh đứng ở trên lôi đài, trên mặt luôn mang một nụ cười nhàn nhạt, nguyên bản nụ cười này của nàng vô cùng đẹp, bởi vì nàng rất ít khi cười cho nên nụ cười này ở trong lòng mọi người lại vô cùng nguy hiểm, làm cho người ta không lạnh mà run.
Đối với lời mời của Quân Mộ Khuynh, tất cả mọi người đều lùi về sau một bước, cấp một kỹ linh sư đều bị đánh bại, bọn họ cũng không dám, đi lên còn có thứ đáng sợ hơn là bị đánh rớt xuống lôi đài nha.
Nam sinh thì không dám đi lên, nhưng nữ sinh lại rất muốn thử sức, các nàng không phải là nam nhân, không sợ bị mất chỗ nào đó, có mấy nữ sinh không sợ chết lập tức ứng chiến.
"Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng vội đắc ý." Người nọ lập tức ra tay, đấu kỹ trận của cấp một đại kỹ sư lập tức được triển khai.
Hỏa Liêm lắc lắc đầu, nhắm mặt lại, hi vọng chủ nhân sẽ không ra tay quá nặng, nếu không một cô nương xinh đẹp sẽ bị phá hủy mất.
Quân Mộ Khuynh không nói gì, bình tĩnh đứng tại chỗ, bàn tay không ngừng vuốt ve đầu Hỏa Liêm, con mắt màu đỏ chẳng thèm nhìn tới người đối diện.
"Hỏa tiễn!"
"Hỏa cầu!" Thanh âm lạnh như băng cơ hồ trong cùng một lúc vang lên, một mũi tên và một quả cầu đều bằng lửa lập tức bay ra từ giữa lôi đài, bay theo hai hướng ngược lại nhưng mục tiêu lại chỉ có một.
"Hỏa cầu!" Lại một hỏa cầu nữa được ném ra, nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh càng lúc càng sâu.
Người khiêu chiến Quân Mộ Khuynh chưa kịp hoàn hồn đã bị quẳng xuống lôi đài, một lực áp bức ập lên mặt, nàng ta cứ ngây ngốc mà nằm ở dưới đất.
Cái gì!
Ninh Ưng kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng cũng không thể bình tĩnh nổi, không có ngưng tụ đấu kỹ đã có thể đơn giản quẳng một đại kỹ sư cấp một xuống lôi đài, rốt cuộc cấp bậc của Quân Mộ Khuynh là gì? Làm sao nàng có thể làm được như vậy?
Long Thiên nhìn thấy bộ dáng sửng sốt của Ninh Ưng cười ha hả nói: "Lúc đó, nàng cũng không ngưng tụ đấu kỹ mà cũng có thể đả thương người của Ninh gia các ngươi." Nhìn thấy Ninh Ưng bị chấn động bởi tài năng của Quân Mộ Khuynh, Long Thiên trong lòng vô cùng sung sướng, đó là học sinh của hắn nha, là của hắn đó nha, hắn hoàn toàn quên mất, là tên nào thiếu chút nữa đã lập lời thề sẽ không thu nữ đệ tử.
Ngữ khí đắc ý kia làm cho mặt Ninh Ưng tối sầm, không có ngưng tụ đấu kỹ liền đem người ta đánh cho bị thương, Quân Mộ Khuynh là người không thể ngưng tụ đấu kỹ hay là bởi vì đẳng cấp của nàng quá cao, cho nên, đối phó với bọn họ không cần phải ngưng tụ đẳng cấp ra?
thể ngưn tụ nguyên tố, nhưng không thể ngưng tụ ra đấu kỹ thì sẽ không phải là đấu kỹ sư." Ninh Ưng trầm giọng nói, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, hắn thật sự hy vọng nàng là một đấu kỹ sư, nếu như một người không phải là đấu kỹ sư có thể dễ dàng đánh kỹ linh sư te tua thì sẽ là cấp bậc nghịch thiên như thế nào a.
Long Thiên cười mà không nói, không thể ngưng tụ đấu kỹ sao? Song nguyên tố có tính không? Không có ngưng tụ đấu kỹ mà có thể đơn giản làm Ninh Kiền bị thương, đó là do hắn khinh địch, hơn nữa tiểu nha đầu kia cũng vô cùng thông minh, hơn nữa nàng còn có chiêu thức kỳ quái của võ sĩ, hơn nữa tân sinh vừa rồi, nàng đích thực không cần ngưng tụ ra đấu kỹ, người kia chỉ là đại kỹ sư, Quân Mộ Khuynh đã là kỹ linh sư. Đối phó với một đại kỹ sư mà phải ngưng tụ ra đấu kỹ thì đã không phải là Quân Mộ Khuynh rồi.
"Long Thiên đại nhân chẳng lẽ đã biết trước được kết quả ngày hôm nay sao?" Ninh Ưng vừa quay đầu lại thì thấy nụ cười đắc ý trên khuôn mặt của Long Thiên, nụ cười kia so với chiến thắng của mình còn hài lòng hơn, không biết sao hắn cảm thấy Long Thiên có điều gì đó muốn giấu diếm.
Long Thiên lắc lắc đầu: "Ninh Ưng trưởng lão, sao lúc nào ngươi cũng đề cao lão phu quá vậy, xấu hổ xấu hổ, ta thật sự không biết gì hết." Hắn khiêm tốn nói, tỉ thí ngày hôm nay nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị trí đệ nhất hẳn là của Quân Mộ Khuynh, nhưng mọi chuyện chẳng thể nào biết trước được, ai biết có chuyện gì ngoài ý muốn của hắn sẽ xảy ra không chứ.
Quân Mộ Khuynh đứng trên lôi đài, thân ảnh màu đỏ đứng ngạo nghễ ở giữa lôi đài, chờ đợi người kế tiếp lên khiêu chiến, Hỏa Liêm nguyên bản ở trong lòng nàng cũng thu nhỏ thân thể lại một chút, sau đó lại trèo lên vai nàng, đắc ý nhìn mấy người đang đứng ở dưới đài, lần đầu tiên trong đời nó cảm giác được mình cũng có thể đắc ý như vậy.
Ma thú bị khế ước, nếu ở trong thú tộc đã sớm bị mấy ma thú khác phỉ nhổ, mà từ lần đầu tiên Hỏa Liêm gọi Quân Mộ Khuynh là chủ nhân, tức là nó đã thần phục, hiện tại nó cảm thấy bản thân mình đã có một quyết định sáng suốt đến mức nào.
Chi Chi cảm giác được Hỏa Liêm đang nghiêm túc, cũng kêu lên mấy tiếng, cười nhe cả răng, bộ dáng kia đáng yêu đến mức mấy nữ sinh ở phía dưới phải thét lên chói tai.
"Không còn ai lên đây sao?" Quân Mộ Khuynh nhíu mày, xem ra hành động ngày đó của nàng đã để lại tác động không hề nhỏ nha.
Tất cả mọi người đều rụt cổ lại, không ai dám trả lời, bọn họ không dám đi lên a, ai biết tâm tình của Quân Mộ Khuynh lúc nào thì tốt, lúc nào thì xấu, chẳng ai dám mạo hiểm tính mạng và tương lai con em sau này cả.
"Hừ! Các ngươi sợ Quân Mộ Khuynh, ta không sợ!" Một thân ảnh chợt thoáng qua, một thiếu niên cao hơn Quân Mộ Khuynh một chút lập tức đứng ở trước mặt nàng, hai tay nắm chặt, gương mặt có chút cứng nhắc.
"Lương Chính?" Quân Mộ Khuynh cẩn thận nhớ lại, tên này hình như lúc trước ở trong cùng tổ rèn luyện với nàng a.
Lương Chính sửng sốt một chút, không ngờ lúc đó hắn chỉ mới nói có một câu mà nàng ta đã nhớ kĩ mình đến vậy.
"Là ta, Quân Mộ Khuynh ngươi ngay cả đấu kỹ cũng không thể ngưng tụ, hôm nay ta nhất định sẽ giáo huẩn ngươi!" Lương Chính liếc mắt nhìn xuống lôi đài, ngữ khí cũng mạnh mẽ hơn một chút.
Quân Mộ Khuynh nhìn theo tầm mắt của Lương Chính thì thấy Mạc Tuyết Mị đang dịu dàng tươi cười, nói chuyện với người xung quanh vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng động lòng người, xung quanh nàng ta tụ tập một đống nam sinh.
Ngay cả đấu kỹ cũng không thể ngưng tụ? Thiết! Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt phỉ nhổ nhìn Lương Chính, người ta không thể ngưng tụ đấu kỹ có thể đem kỹ linh sư đánh bại được, ngươi làm được sao?
"Bắt đầu đi." Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn Lương Chính, không thể ngưng tụ đấu kỹ sao? Những lời này hẳn là do Mạc Tuyết Mị đồn đi, chính nàng ta không tự lên, lại đi tìm kẻ chết thay sao? Điều này không thể nói là Mạc Tuyết Mị thông mình mà phải nói do Lương Chính tên này quá ngu đi.
Ninh Ưng cũng đen mặt, nàng đây là cái thái độ gì? Đối mặt với ba cấp kỹ linh sư mà có thể ung dung bình tĩnh như vậy sao? Chẳng lẽ phải là kỹ tôn sư nàng mới có thể nghiêm túc chiến đấu sao?
"Long Thiên đại nhân, ta cảm thấy như vậy đối với các học sinh khác có chút không công bằng." Ninh Ưng nhàn nhạt nói, tiếp tục chỉa mũi tên về hướng Quân Mộ Khuynh, hắn đương nhiên không quên mục đích lần này hắn tới đây, cho dù là người hắn hài lòng nhưng đã có vết nhơ thì nhất định sẽ phải nhổ bỏ, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép trên người hắn xuất hiện một vết nhơ nhuốc, nhất định không cho phép.
Long Thiên nhíu mày, không công bằng? Tân sinh cùng đấu với tân sinh có gì mà không công bằng chứ? "Không biết Ninh Ưng trưởng lão có ý kiến gì hay hơn?" Hắn ta thì làm gì có cái đề nghị gì tốt chứ, nhất định là biết rằng không thể thu nha đầu kia làm đệ tử cho nên trong lòng mới oán hận, muốn làm khó người ta.
Ninh Ưng không trả lời Long Thiên, lâm vào trầm tư, hắn đột nhiên không biết phải trả lời Long Thiên như thế nào mới có thể làm cho Quân Mộ Khuynh lăn xuống lôi đài.
"Nếu Ninh Ưng trưởng lão không có ý kiến gì hay thì cứ tiếp tục xem tiếp đã, nói không chừng không ai có thể đem Quân Mộ Khuynh đánh hạ xuống lôi đài cũng nên." Muốn tìm được một người như vậy thật sự rất khó, hắn cũng không biết nửa năm này Quân Mộ Khuynh bế quan đã tiến tới cấp bậc gì.
Ninh Ưng trầm mặt, hắn đích thực là không có ý kiến gì hay cả: "Vậy thì cứ nhìn thử."
"Ngươi xem, hắn thua!" Long Thiên mỉm cười nói, trong giọng nói còn có chút đắc ý, đúng là không ngoài dự kiến của hắn, tiểu nha đầu kia lại thắng rồi.
Ninh Ưng lập tức quay lại nhìn, thì liền thấy Lương Chính kia đã bị đánh xuống lôi đài, hơn nữa là phi thường nhếch nhác, cho nên bị các tân sinh khác cười nhạo.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã thua? Quân Mộ Khuynh. Quân Mộ Khuynh... Người của Quân gia, một nhân tài như vậy, nếu được sinh ra ở Ninh gia nhất định sẽ không bị đối xử như vậy, Ninh gia sẽ không giống như Quân gia, cầm ngọc thô chưa mài dũa mà tưởng là đá, đem một nhà Quân Ly đuổi ra ngoài, như vậy Quân Tế cũng sẽ không đi Phù Thủy trấn sỉ nhục cả nhà bọn họ, cuối cùng bọn họ chủ động thoát ly.
May mà đã thoát ly, Ninh Ưng trong lòng vui mừng, nếu như một nhà Quân Mộ Khuynh không thoát ly, thiên phú như vậy, so với Quân Lạc Phàm còn muốn khủng bố hơn.
Những người khiêu chiến sau đó bởi vì biết Quân Mộ Khuynh sẽ không hạ thủ độc ác với bọn họ, Lương Chính bị đá xuống chỉ có chút nhếch nhác chứ không bị thương nặng ở đâu cả, cho nên bọn họ đều nhao nhao muốn lên thử sức một phen.
Đối mặt với mấy trận khiêu chiến sau đó, Quân Mộ Khuynh đều dễ dàng giải quyết, không phải là do nàng quá lợi hại, mà là do bọn họ quá yếu, đều là cấp một cấp hai đại kỹ sư, thậm chí còn có cả huyễn kỹ sư nữa chứ.
Ở một chỗ tối, có hai người đang âm ngoan nhìn lên lôi đài, các nàng phải thắng được Quân Mộ Khuynh, nhất định phải thắng, bất kể vì lý do gì, là vì tiền đồ của bản thân, hay là vì oán kỵ của mình, hôm nay dù có phải trả giá như thế nào các nàng cũng muốn đem Quân Mộ Khuynh giẫm dưới chân.
"Hai chúng ta cùng tiến lên, nhưng không thể giống như ba ngày trước!" Ninh Sương nhìn lên lôi đài khẽ nói, dù gì nàng ta cũng là một trong những người nổi bật trong đám tân sinh, nhất định có thể chống lại được Quân Mộ Khuynh, nhất định có thể.
"Đây chính là ngươi nói, đừng đến để tới lúc đó chúng ta lại xảy ra nội chiến, nhất định phải hợp sức đá Quân Mộ Khuynh xuống lôi đài." Trong mắt Lôi Ngải thoáng qua một tia ác độc, Quân Mộ Khuynh giám cướp Thần thiếu gia, chỉ cần một điều này thôi nàng nhất định phải chết rồi.
Kỳ thực Lôi Ngải chưa từng thấy qua bộ dáng của Hàn Ngạo Thần, chỉ mới có nghe tiếng mà thôi, nhưng vì danh hiệu đệ nhất Phong Vân bảng năm năm đã đủ để nàng ta ái mộ nam tử chưa từng gặp mặt này, hơn nữa còn có Mạc Tuyết Mị ở một bên nói xỉa nói xiêng, nên mới càng lún sâu.
Nếu lúc này Quân Mộ Khuynh biết bởi vì Hàn Ngạo Thần mà mình bị xếp vào danh sách đen nhất định sẽ mắng cho hắn một trận.
"Được thôi." Ninh Sương gật gật đầu, đấu kỹ trận dưới chân hai người lập tức được triển khai, hướng lôi đài đi lên.
Ngay lúc các nàng đi lên lôi đài, một đôi mắt âm lãnh chăm chú nhìn ba người các nàng. Lãnh Hải Đường cười lạnh nhìn một màn này, hắn biết hai người kia nhất định sẽ đi khiêu chiến Quân Mộ Khuynh, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội được xếp vào Phong Vân bảng.
"Ta đảo muốn nhìn, ngươi có thể có tư cách đánh bại được Hàn Ngạo Thần hay không." Lãnh Hải Đường thì thào nói, ánh mắt đặt trên người Quân Mộ Khuynh chưa từng rời đi.
Quân Mộ Khuynh thấy hai người đang gióng trống khua chiêng đi lên lôi đài, lập tức cười cười, nàng vỗ vỗ hai 'sủng vật' trên vai, lời nói của Lãnh Hải Đường mà các nàng cũng có thể tin được đúng là ngu hết chỗ nói. Các nàng là quá ngây thơ đi, ai cũng biết Lãnh Xã công tư phân minh, địch nhân lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là Hàn Ngạo Thần, mà người hắn kính phục nhất cũng chính là Hàn Ngạo Thần, ngay cả bằng hữu tốt nhất của hắn cũng chính là Hàn Ngạo Thần.
Đương nhiên, đây không phải là do hắn nghĩ thế. Bởi vì trong học viện có một tin đồn, đó là ngoại trừ hiệu trưởng và Long Thiên đại nhân, cũng chỉ có Lãnh xà sư huynh mới có thể nói chuyện tới câu thứ hai với Hàn Ngạo Thần.
"Xem ra giáo huấn ba ngày trước còn chưa đủ a?" Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.
"Quân Mộ Khuynh, ba ngày trước là do chúng ta không đủ đồng lòng, hiện tại chúng ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của chúng ta." Ninh Sương lớn tiếng nói, đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh, như là muốn nói cho nàng biết, ngươi đừng vội đắc ý, thực lực chân chính của chúng ta, ngươi còn chưa được nhìn thấy, có cái gì tốt mà dám đắc ý chứ.
Ninh Ưng cau mày nhìn người trên lôi đài, người của Ninh gia? Cấp sáu đại kỹ sư? Các nàng trước đây từng có khiêu chiến qua? Hơn nữa là bị thua? Vậy mà còn lên đây chi nữa cho mất mặt vậy?
"Thế nào? Ninh Ưng trưởng lão nhìn thấy người của gia tộc mình đi lên hình như cũng không được hài lòng cho lắm." Long Thiên nhìn Ninh Ưng đang nhăn chân mày cố ý hỏi, lời vừa rồi hắn cũng nghe được, không ngờ ba ngày trước còn xảy ra chuyện lớn như vậy, người phụ trách như hắn lại không biết được, Lãnh Hải Đường đôi khi cũng có lúc không công bằng a.
"Nếu các ngươi không động thủ thì ta cũng không khách khí, bát phương chi hỏa!" Hoa văn quen thuộc ở dưới chân xuất hiện, Ninh Ưng bỗng nhiên bước lên phía trước, không giám tin tưởng nhìn mấy viên ngũ giác màu đỏ óng ánh kia.
Long Thiên nhìn thấy đấu kỹ trận ở dưới chân Quân Mộ Khuynh cũng giật mình, sau đó hắn lại lộ ra một nụ cười đắc ý, hả hê.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |