Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Chương 085

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
Hiện có 355 chương (chưa hoàn)
Chương 085
Đồ nhân yêu chết tiệt đồ lưu manh
0.00
(0 votes)


Chương (1-355 )

Siêu sale Lazada


Edit: Zizi

Ở trên người?

Hàn Ngạo Thần cúi đầu nhìn xuống chỗ mình đang ngồi, quang nguyên tố trên người lại lần nữa tỏa sáng, trong nháy mắt, một góc hồng y đập vào mắt hắn, giật mình, vội vàng đứng lên.

Bàn tay nhỏ mảnh khảnh chậm rãi vịn lên người hắc giao, một người đen thui bò ra từ bên trong, quần áo rách rưới, mà con ngươi đỏ đậm kia vẫn sáng óng ánh: "Hàn Ngạo Thần, ngươi ngồi trên người ta thì không tính gì đi, ít nhiều ta cũng đang là người bệnh, vậy mà chẳng thèm kéo ta lên." Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, giật giật người một chút, nhẹ nhàng lay động thân thể một tí, nàng cảm giác toàn thân muốn rã rời.

Lúc nàng thấy thân ảnh đang tỏa sáng kia, lưng quay về phía nàng, trong lòng nàng bốc lên một đàn lửa giận, cứ thế mà đem nàng ném lại đây, ngay cả nhìn cũng không ngó lấy một cái. Vốn một thân đầy thương tích, còn bị hắn ngồi lên, nếu không phải là diêm vương không dám thu nàng, nàng đã sớm bị cái mông của người này đè cho chết, chết kiểu đó cũng quá mất mặt đi.

"Ngươi không sao chứ?" Hàn Ngạo Thần xoay người, yên lặng nhìn Quân Mộ Khuynh, khi hắn nhìn thấy một người toàn thân đen thui, lo lắng trong lòng lập tức biến thành một tia buồn cười.

Hàn Ngạo Thần ngửa đầu lên trời cười to, cuối cùng nằm thẳng xuống đất cười ôm bụng lăn lộn.

Khi nào thì có thể gặp được Quân Mộ Khuynh nhếch nhác như thế này? Bộ dáng này của nàng, từ lúc hắn biết nàng tới giờ, này là thảm nhất, hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng được nàng vậy mà như từ chậu thuốc nhuộm đi ra, cả người đều đen thui, tóc còn bị cháy đen, quá đùa.

"Hàn Ngạo Thần!" Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vốn đã đen càng đen thêm, nàng phẫn nỗ đi tới bên người Hàn Ngạo Thần, hai chân giẫm lên chân hắn.

"Khụ khụ!" Hàn Ngạo Thần che ngực ho khan hai tiếng, nhíu mày một chút, tiếng cười vẫn không ngừng lại, ngược lại càng thêm hả hê.

"Khụ khụ..." thấy Quân Mộ Khuynh bực bội, Hàn Ngạo Thần mới ngưng cười, chậm rãi bò dậy, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, trái lại trên mặt còn ửng ửng đỏ, hắn đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó thở phào nhẹ nhõm một cái: "Ngươi ngay cả bản thân cũng không thèm quan tâm, ta cười không được sao?"

"Ta lúc nào cũng đều là nằm không cũng trúng đạn, lôi điện kia đánh tới trên người cũng chẳng có chuyện gì, lần này không phải là thử một chút thôi sao." Quân Mộ Khuynh không quá bận tâm nói, ai nghĩ tới tên ngốc giao này vẫn là không thể lột xác được, ma hạch không biết có đáng giá không nhỉ.

Nụ cườ trên mặt Hàn Ngạo Thần đột nhiên cương cứng, thần tình của hắn trở nên nghiêm túc hẳn: "Ngươi đây là lấy chính tính mạng của mình ra đùa." Đây là thiên địa quy luật, không phải là người, thiên địa quy luật không cần biết ngươi là ai, cho dù là thần, nếu can thiệp cũng sẽ bị liên lụy.

Quân Mộ Khuynh bĩu môi, vẫn là bộ dáng không quan tâm lắm: "Ta biết ta không chết à được." chuyện này có gì mà tức giận chứ, đồ hẹp hòi.

"Vậy ngươi có biết hay không làm vậy sẽ làm người khác lo lắng muốn chết?" Hàn Ngạo Thần nhìn thẳng vào mắt Quân Mộ Khuynh nghiêm túc nói, một khắc đó, hắn cho rằng nàng đã chết, trong lòng hắn ở một khắc đó cứ như có gì đó như chết đi, một người luôn quen thuộc với sinh tử như hắn vậy mà lại có cảm giác như thế.

Lo lắng?

"Ta biết, đại ca và nhị ca của ta nhất định sẽ rất lo lắng." Quân Mộ Khuynh cũng nghiêm túc gật gật đầu, việc hôm nay, nàng đúng là có chút vội vàng, nếu như nàng chết ở chỗ này, đại ca và nhị ca nhất định sẽ rất đau khổ, nếu như cha trở về nhất định sẽ đánh tới địa ngục để kéo nàng lên.

Nghĩ đến người nhà của mình, trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia ấm áp, đồng thời cũng vui mừng vì mình không có chuyện gì.

"Biết là tốt." Hàn Ngạo Thần sửng sốt một chút, lại quay về khuôn mặt tĩnh lặng.

"Hàn Ngạo Thần, ta còn việc quan trọng hơn phải làm." Quân Mộ Khuynh nghiêm túc nhìn Hàn Ngạo Thần.

Hàn Ngạo Thần thấy nàng nghiêm túc như thế, hoài nghi hỏi: "Chuyện gì?" Còn có chuyện gì quan trọng nữa sao?

Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ hắc giao, trên mặt lộ ra một sự nghiêm túc chưa từng có: "Ma hạch của hắc giao này, dù chỉ là cấp bậc linh thú nhưng hẳn là có giá trị hơn, đúng không? Không biết thịt của hắc giao có đáng giá hay không? Nếu cầm ra chợ, một cân thịt bao nhiêu tiền?" vừa nói vừa đi tới bên người hắc giao, từ trong tay hiện ra một thanh chủy thủ màu đỏ.

Hàn Ngạo Thần: "..."

Hàn Ngạo Thần khóe miệng không ngừng co quắp, trên thái dương còn treo thêm ba cái hắc tuyến, hắn cứ tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm cơ, nguyên lai là muốn hỏi xem ma thú này có đáng tiền hay không, nàng thiếu tiền đến vậy sao?

"Ngươi thiếu tiền?" nhìn qua đâu có giống a.

"Đương nhiên." Tiền mà, ai lại ngại ít, nàng chưa có quên hình như Ngọc Phác tên kia còn thiếu nàng mười vạn mỏ tinh. (Ai nhớ tên này là ai không? Người trả lời đầu tiên sẽ có thưởng đó nha. )

"Toàn thân hắc giao đều rất đáng giá." Hàn Ngạo Thần thản nhiên nói, trong lòng tự nhủ sau này mặc kệ Quân Mộ Khuynh làm chuyện gì hắn nhất định sẽ không kinh ngạc, nàng biến thái như thế, làm ra chuyện gì đều không kỳ quái, thiên địa quy luật nàng còn dám đỡ, còn có gì nàng không dám làm?

Toàn thân đều đáng giá? "Tốt quá, ta mang nó về là được rồi." Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, trên mặt tràn đầy hưng phấn, toàn thân đều đáng giá, vậy nhất định sẽ có rất nhiều tiền.

Mang về? Toàn bộ? "Ngươi muốn mang về thế nào?" Hàn Ngạo Thần nhẹ giọng hỏi, lộ ra một nụ cười, nàng nói muốn mang về, nhất định sẽ có biện pháp.

"Không phải có ngươi ở đây sao?" Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, không gian kia nàng tất nhiên có thể dùng, nhưng nàng không muốn để cho người khác biết sự tồn tại của nó, để Hàn Ngạo Thần mang về là tốt nhất.

"Nếu ngươi thật sự thiếu tiền, ta có thể cho ngươi." Hàn Ngạo Thần liếc mắt nhìn thân thể hắc giao chiếm lấy toàn bộ sơn cốc kia, bất đắc dĩ nói, một cái ma thú to như vậy, hắn mang về kiểu gì? Nạp giới của hắn tuy lớn cũng không thể chứa nổi a.

"Nhân loại, các ngươi nói đủ chưa?" thanh âm khàn trầm đột nhiên vang lên bên tai hai người, vang vọng toàn bộ sơn cốc.

"Nó còn sống a?" Quân Mộ Khuynh tò mò nhìn hắc giao, nàng còn tưởng là nó chết rồi kia, đáng tiếc, nếu có thể mang xác nó về thì đã bán được rất nhiều tiền rồi.

Hàn Ngạo Thần thở phào nhẹ nhõm lần nữa, may mà nó còn sống a: "Xem ra là lột xác thành công." Nhận chín đạo thiên phạt mà chưa chết, đó chính là lột xác thành công, xem ra tiểu Khuynh Khuynh đúng là đã giúp hắc giao chặn lại không ít lôi điện, nó mới có thể thuận lợi vượt qua như vậy.

"Là như thế này đó hả? Có giống giao long chút nào đâu?" Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, có chút suy ngẫm nói, giao long là bộ dáng này sao, không giống tưởng tượng của nàng chút nào, thật thất vọng.

"Ngươi xem chỗ kia." Hàn Ngạo Thần chỉ chỉ về một phía cách đó không xa, quang mang chậm rãi xẹt qua trên người hắc giao, nguyên bản một thân đầy máu và vết thương hồi phục lại như lúc ban đầu, lân phiến cũng bắt đầu mọc lên trên người, phát ra quang mang nhàn nhạt, ở trong bóng tối, vẫn có thể thấy được.

"Này mới đúng chớ." Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, lẳng lặng nhìn hắc giao chậm rãi tiến hóa, hắc lân trên người nó đang chậm rãi mọc ra.

Hắc giao khóc không ra nước mắt, lúc trước nó nhìn thấy người này cứ thế mà vọt tới đỡ lấy tia chớp cuối cùng cho nó, cứ thế, đạo tia chớp hung tàn nhất bổ thẳng xuống thân hình nhỏ bé đó.

Nó cứ cho rằng, cái tia chớp cuối cùng đó, nếu nó trúng thì nhất định đã chết rồi, nhưng người này thế mà lại cứu nó, đỡ cho nó tia chớp kia, nó chỉ cảm thấy có một lực lượng vô cùng cường đại nghênh hướng tia chớp, lực lượng đó chính là cái lực lượng mà khi còn ở đáy đầm nó cảm nhận được, không ngờ cỗ lực lượng đó lại phát ra từ trên người của nàng.

Cũng không biết nó đã hôn mê được bao lâu, vửa tỉnh đã nghe tới người này hỏi người kia giá trị của nó bao tiền. Tinh thạch có thể dùng để so sánh với nó sao? Nó là ma thú duy nhất có cơ hội tiến hóa thành long, nếu cứ như vậy mà bị người ta đem bán, còn mặt mũi gì nữa.

Hắc giao vui mừng vì mình đã tỉnh lại đúng lúc, nếu không nó nhất định sẽ bị người này bán đi mất rồi.

Ngay lúc hắc giao đang phân thần, Quân Mộ Khuynh mang theo nụ cười nhàn nhạt đi tới bên người nó, Hàn Ngạo Thần đương nhiên là một tấc cũng không rời nàng, nếu chuyện vừa rồi còn xảy ra một lần nữa, hắn không biết tim hắn có thể chịu nỗi được nữa không.

"Ngươi đã không có chuyện gì, ta không thể bán ngươi được, vậy thì dùng phương pháp khá để báo đáp ta đi." Quân Mộ Khuynh thản nhiên nói, trên mặt viết mấy chữ 'ta tới đòi nợ'.

"Nhân loại, đừng có quá phận." hắc giao bất mãn nhìn người trước mắt, nàng sao có thể vô sỉ đến thế.

"Quá phận sao? Hàn Ngạo Thần, ngươi nói nghe thử?' Quân Mộ Khuynh chọt chọt bụng Hàn Ngạo Thần, hai tay khoanh trước ngực khẽ dựa vào trên cánh tay của hắn.

Khuôn mặt Hàn Ngạo Thần bỗng nhiên sang bừng lên, nét lịch sự nho nhã trên mặt lộ ra một chút giảo hoạt: "Hắc giao, ta biết bây giờ là lúc ngươi suy yếu nhất, nếu như ngươi nghe lời nàng thì sẽ không có chuyện gì, nếu không... ta cũng không để ý lắm tới chuyện đem ngươi tới chợ đen cho người ta tàn sát." Nói xong, trên mặt Hàn Ngạo Thần lộ ra một chút tiếc hận, bộ dáng kia cứ như hắn đã biết kết quả cuối cùng.

Trên thân giao long có vẩy long lân, lúc bình thường thì không thể công kích được, nhưng ở thời điểm nó suy yếu nhất, chính là thời điểm lột xác từ giao thành giao long, lúc đó, chúng nó giống như ấu thú vừa mới sinh vậy, nếu bị người khác tấn công, một chút khí lực để đánh trả cũng không có.

Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, hắc giao rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là vô sỉ, trước mặt nó chính là hai cái ví dụ tốt nhất.

"Điều kiện gì?" hắc giao cứng ngắc hỏi, lần này dù nó thành công nhưng vẫn là thua trên tay hai người này.

"Cũng không có gì lớn lắm, nghe theo lệnh của ta là được rồi." Quân Mộ Khuynh trả lời một cách thản nhiên.

"Không có khả năng!" hắc giao nghe xong lập tức cự tuyệt, đừng nói hiện giờ nó đã là giao long, cho dù vẫn còn là hắc long nó tuyệt đối sẽ không nghe lời sai bảo của nhân loại, ma thú cùng nhân loại khế ước đã là sỉ nhục lớn, bây giờ còn bắt nó ngoan ngoãn thuần phục, tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

"Hàn Ngạo Thần, nó nói không có khả năng." Quân Mộ Khuynh vẻ mặt tiếc hận nói, một lưỡi dao nhỏ màu đỏ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên tay nàng.

"Ở thời điểm nó lột xác thành giao long, đuôi là nơi yếu nhất, giao long, dù sao cũng không phải là long chân chính, chúng nó có được hình dạng của long, nhưng đuôi vẫn là đuôi của giao, chỉ cần đem đuôi cắt xuống, sẽ làm nó bị thương nặng, đến lúc đó có chữa thương cũng không còn kịp, làm gì có thời gian công kích chúng ta." Hàn Ngạo Thần lập tức giải thích với Quân Mộ Khuynh, đem toàn bộ những hiểu biết của mình khai ra sạch.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu: "Đơn giản vậy sao? Ta thử một chút..."

"Đủ rồi!" hắc giao đen mặt rống lớn lên, nó không ngờ người trước mặt lại có thể hiểu biết về nó nhiều như vậy, nhược điểm của chúng nó, thời điểm nó suy yếu nhất, hắn đều biết rõ như lòng bàn tay, chẳng lẽ lần này số mệnh sao?

"Ngươi đồng ý?" Quân Mộ Khuynh yên lặng hỏi, trên mặt không có chút hưng phấn hay kích động nào.

"Đồng ý!" hắc giao, không đúng, giờ phút này nó đã lột xác xong hoàn toàn, là giao long, từ nay trở đi, nó chính là giao long, không còn là hắc giao nữa.

Giao long nghiến răng nghiến lợi đáp, tình huống lúc này, nó không còn biện pháp nào cả, nguyên khí của nó còn lâu mới hồi phục được, nếu như nó không đáp ứng, hai người này có thể giết nó, còn đem nó ra chợ bán nữa, quá vô sỉ.

"Này không phải là tốt rồi sao? Ngươi không phải muốn trở thành long sao? Vậy được họ Long là được rồi, gọi là Long..."Quân Mộ Khuynh cúi đầu suy nghĩ, nghỉ nửa ngày cũng không ra cái tên nào.

"Long Đằng." Hàn Ngạo Thần khôi phục lại bộ dáng nho nhã lịch sự như trước, mặc kệ lúc nào trên mặt cũng mang theo nụ cười khiêm tốn ôn hòa, nhìn qua thì trông rất vô hại, là người vô cùng tuấn mĩ, chỉ có những người có thể tiếp cận hắn mới biết được bản chất thật của hắn, có điều, khi đó có muốn hối hận cũng đã quá muộn.

"Long Đằng? Không tệ, Hàn Ngạo Thần ngươi muốn tìm nó làm gì?" Quân Mộ Khuynh nhíu mày hỏi, nàng không có qên mục đích của hắn, có điều không ngờ giao long này lại thuộc về nàng,

"Mục đích cũng giống ngươi thôi, có điều hiện tại ngươi đã giành trước, ngươi có muốn ta cùng ngươi cướp không?" Hàn Ngạo Thần như có điều suy nghĩ nói, trong mắt hiện ra một tia cười, ngoài miệng tuy là nói thế nhưng hắn không bao giờ có ý nghĩ muốn cướp vật gì từ trong tay nàng.

Quân Mộ Khuynh không nói gì, hai người đột nhiên trầm mặc. Quân Mộ Khuynh đột nhiên hỏi: "Ngươi chuẩn bị đi à?"

"Đúng vậy." Hàn Ngạo Thần gật gật đầu, lần này hắn trở về chỉ là thuận đường mà thôi, không ngờ lại có thu hoạch lớn đến vậy. (thu hoạch được Khuynh tỷ ha)

"Vừa rồi có phải ngươi cũng định xông tới cùng với ta?" Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng khẳng định, một khắc nàng vọt vào kia, Hàn Ngạo Thần muốn níu nàng lại, không đếm xỉa đến lôi điện trên đầu, cũng chạy vọt theo, nàng không biết vì sao hắn không có việc gì, hắn không nói nàng cũng không hỏi, nàng tin tưởng hắn.

Hàn Ngạo Thần cười nhạt nói: "Ta nói rồi, ta muốn bảo vệ ngươi, cho dù là lúc nào cũng muốn bảo vệ ngươi." Không ngờ nàng thấy được lúc đó.

"Hàn Ngạo Thần, hành động ngày hôm nay của ngươi, ta đều có thể thấy được, Quân Mộ Khuynh ta tự nhận không phải là người tốt lành gì, có điều ngươi, ta nhớ kỹ." Quân Mộ Khuynh kiễng chân, vỗ vỗ vai Hàn Ngạo Thần, lộ ra một nụ cười chân thành, trong lòng vô cùng ấm áp.

Hàn Ngạo Thần sửng sốt một chút, nhếch môi cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn: "Ta Hàn Ngạo Thần cũng không phải là người tốt lành gì, tiểu Khuynh Khuynh, có phải hay không rất cảm động? Hình như ngươi cũng không nhớ ra rồi." ngày đó hắn vừa về tới Nam Ngưng học viện, vốn là định xem lão gia hỏa kia như thế nào, không ngờ lại nhìn thấy cái công chúa điêu ngoa kia cầm thần khí tấn công nàng.

"Ta cái gì cũng không nhớ ra, ngươi nói chúng ta đã gặp qua, thực sự là ta chưa từng thấy ngươi a." Quân Mộ Khuynh cảm thấy vô cùng kỳ quái, từ lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Ngạo Thần, nàng đã biết người giúp nàng hôm đó chính là hắn, mà hắn không nói, nàng cũng không nhắc tới.

Hắn nói bọn họ đã từng gặp mặt qua, nàng nhớ không ra nha.

"Quá thương tâm, quả nhiên tiểu Khuynh Khuynh đã đem ta cấp quên, ta tin, sẽ có một ngày ngươi sẽ nhớ ra, có điều ta cũng nói cho ngươi biết, ta không phải là người đơn giản." Hàn Ngạo Thần trầm giọng nói, hắn sợ tới lúc nàng biết nàng sẽ hối hận.

"Chuyện ta đã quyết định thì sẽ không hối hận." nàng chưa bao giờ hối hận chuyện mình đã làm.

"Tiểu Khuynh Khuynh phải nhớ kỹ đó." Hàn Ngạo Thần lại lộ ra một nụ cười đắc ý với Quân Mộ Khuynh, nhìn thật sâu khuôn mặt đen thui của nàng, nhịn không được lại cười to lên lần nữa.

Hắn tin, mấy năm sau, ở Thiên Không đại lục này, sẽ không còn một tiểu thư ngu ngốc Quân Mộ Khuynh, mà là một danh xưng khác.

"Đi thong thả không tiễn." Quân Mộ Khuynh phất phất tay, trên trán treo một đống hắc tuyến.

"Chủ nhân." Long Đằng thức thời kêu lên, ma thú chúng nó nếu đã đồng ý qua chuyện gì nhất định sẽ không nuốt lời, nó đã đáp ứng nghe theo lệnh của nàng, sau này nó sẽ theo bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, có điều người này hiện quá yếu đi.

"Ách... Ngươi cứ ở lại đây đi, không cần đi theo ta." Một hl đã đủ phiền toái rồi, không cần thêm một giao long nữa đâu.

"Thực sự?" Long Đằng kích động kêu lên, nó có thể ở lại chỗ này, không cần phải đi ra thế giới nhân loại.

"Ta hiện đã có hai cái phiền toái, không muốn thêm ngươi nữa đâu, ngươi có thể ở chỗ này, có điều nên nhớ kỹ, ta có thể triệu hồi ngươi bất cứ lúc nào." Quân Mộ Khuynh gật gật đầu nói, nói xong nàng xoay người ly khai, nếu bọn họ đã đem mình quăng lại nơi này, không còn gì tốt hơn, rèn luyện thôi, một mình nàng là đủ rồi.

Đi rồi?

Long Đằng có chút ngơ ngác nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, vẫn chưa dám tin, nàng cứ thế mà ly khai, yên tâm để nó ở lại đây, không sợ nó chạy trốn sao?

"Nếu như ngươi trốn ngươi sẽ biết được cái tư vị bị người ta xẻo thịt đem bán ở chợ đen là như thế nào." Thanh âm lạnh lẽo truyền từ trong bóng tối ra, Long Đằng lập tức rùng mình một cái, đột nhiên nghe thấy động tĩnh truyền tới từ cách đó không xa, nó nhanh chóng thu nhỏ thân thể lại, lùi về sâu trong bóng đêm.

"Các ngươi mau nhìn, đây là nơi mà thiên địa quy luật rơi xuống, ở đây nhất định là có ma thú cao cấp, " Lạc Tuyệt Tình hưng phấn nói, cẩn thận quan sát xung quanh một chút, hy vọng có thể nhìn ra một chút tung tích gì.

Mấy đệ tử của Nam Ngưng học viện đều vội vã chạy tới, không đợi bọn họ tới nơi thì trên đỉnh đầu đã truyền ra âm thanh quen thuộc: "Rèn luyện năm nay bị hủy." Long Thiên đứng trên lưng ưng sư thú, cúi đầu nhìn toàn bộ sơn cốc, nhíu mày.

"Long Thiên đại nhân!" Lạc Tuyệt Tình vô cùng kinh ngạc, Long Thiên đại nhân vừa rồi còn đang ở Nam Ngưng học viện, hiện tại đã có mặt ở đây rồi.

"Long Thiên đại nhân!" tất cả học sinh và lão sư có mặt đều cung kính kêu.

Long Thiên đứng trên lưng ưng sư thú, kiểm kê nhân số trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tia lửa giận: "Quân Mộ Khuynh đâu?" Nàng sao lại không có ở đây?

Mọi người sửng sốt, Long Thiên đại nhân tự mình đến đây, chưa hỏi tình hình hai ngày vừa rồi như thế nào mà đã lo hỏi về cái Quân Mộ Khuynh ngu ngốc kia, người ngu ngốc kia đã chết ở đây rồi, chính là bỏ mạng trong cốc này, ngay cả hài cốt đều không còn.

Kiếm Phi cúi đầu không dám nhìn thẳng Long Thiên, hắn biết ngay mà, Long Thiên đại nhân nhất định trước tiên sẽ phát hiện ra Quân Mộ Khuynh không có ở đây.

"Kiếm Phi, nói." Long Thiên đen mặt, trong lòng cũng có mấy phần suy đoán, cũng bởi vậy nên chuyện vừa rồi xảy ra hắn mới vội vã chạy tới.

Kiếm Phi ngẩng đầu, há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, hắn không biết phải nói như thế nào, lần thi đấu đó, Quân Mộ Khuynh chẳng qua chỉ có một chút vết thương nhỏ, Long Thiên đại nhân liền khẩn trương đến vậy, nếu như hắn biết Quân Mộ Khuynh đã chết, hắn không điên lên mới là lạ.

Bạch Tử Kỳ cố nén nước mắt, chậm rãi tìm kiếm trong cốc, nàng tin tưởng tiểu Khuynh nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không.

"Lam Sở không dựa theo tuyến đường đã quy định, hắn chết không có gì đáng tiếc, nhưng lần rèn luyện này, ba mươi người các ngươi, là một chỉnh thể, còn có bốn lão sư các ngươi nữa, các ngươi rốt cuộc đã ở đâu? Vì sao lại ném Quân Mộ Khuynh ở lại một mình?" Long Thiên nổi điên lên, trong một đám đệ tử, khó khăn lắm hắn mới tìm được một người ưng ý, vậy mà còn chưa kịp dạy nàng cái gì...

Mạc Tuyết Mị không cam lòng bước lên: "Long Thiên đại nhân, tất cả là do Quân Mộ Khuynh không chịu nghe theo lời của lão sư, không thể trách chúng ta..."

"Đủ rồi, điểm rèn luyện lần này của các ngươi, mỗi người bị trừ một nửa số điểm." nói xong, Long Thiên nhảy xuống từ trên ưng sư thú, không ngừng tìm kiếm trong sơn cốc, hắn chỉ hi vọng có thể tìm được một mảnh áo của nàng la được rồi.

"Là Nam Ngưng học viện." Vương Gia hỏi Tiêu Ngự Phong đang đứng phía sau. (Nhỏ này họ Vương tên Gia, không phải mấy anh Vương gia soái ca đâu nha. )

"Ừ!" Tiêu Ngự Phong thấp giọng đáp, hắn vẫn còn đang suy nghĩ Quân Mộ Khuynh kia có phải là Quân Mộ Khuynh của Quân gia kia hay không.

"Chúng ta đi thôi." Vương Gia kéo Tiêu Ngự Phong rời đi, ở đây đã không còn chuyện của bọn họ, Thánh Thú kia nhất định đã rời đi rồi. Nói không chừng cũng không phải là Thánh thú.

Quân Mộ Khuynh sau khi rời khỏi cốc cũng không nghĩ tới Long Thiên sẽ đích thân tìm đến đội bọn họ, tìm một nơi an toàn, tính toán nghỉ ngơi một đêm rồi lại tiếp tục đi, chợt nhớ trên người còn nhiều vết thương, nàng từ không gian tìm một vòng mới phát hiện chỉ có một bộ nam trang lần trước nàng tiện tay ném vào, chính là cái bộ lần trước mà nàng đã hóa thành "Xích Quân", không những thế còn có cả vi mạo, giày dép nguyên bộ.

Quân Mộ Khuynh ngẫm nghĩ một chút, cũng nên đổi thành bộ này, nếu như bị mọi người nhìn thấy Quân Mộ Khuynh ở trong hắc rừng rậm để lộ tài năng, sẽ rước không ít phiền toái. Nhưng nếu là Xích Quân thì sẽ không có chuyện gì, dù sao chuyện của Xích Quân ai cũng biết, thêm một chuyện nữa cũng chẳng có gì.

Quân Mộ Khuynh nhìn nhìn xung quanh tìm kiếm một chút, cuối cùng cũng tìm dược một con suối nhỏ, nàng rửa mặt, đem y phục trên người cởi ra, một Quân Mộ Khuynh ngu ngốc nhu nhược trong nháy mắt lập tức biến thành Xích Quân ngạo mạn cuồng vọng.

"Nghỉ ngơi thôi." Quân Mộ Khuynh ngáp một cái, nhảy lên trên một nhánh cây nhỏ, nàng nằm trên nhánh cây, đột nhiên nhớ tới cảm giác trước đây.

Ánh nắng xuyên qua cành lá, chiếu xạ lên trên vi mạo, đột nhiên ở xa xa truyền đến một thanh âm xem chút nữa làm Quân Mộ Khuynh ngã từ trên cây xuống dưới đất.

"Quân Quân, chúng ta lại gặp nhau nha." Thanh âm kiều mị của Hoa Thiên Nhiêu từ dưới cây vang lên, hắn đã sớm biết việc Nam Ngưng học viện sẽ đi rèn luyện ở hắc rừng rậm, không ngờ có thể gặp được Quân Quân ở chỗ này, xem ra lần này hắn tới không hề uổng công.

"Nha! Nhân yêu!" thanh âm kinh ngạc truyền theo tới từ cách đó không ra, thân ảnh của Hạng Võ lập tức hiện ra.

Quân Mộ Khuynh khẽ vỗ trán, có chút đau đầu, sao mấy người này lại đều ở đây hết vậy? Nơi rèn luyện của Hạng Võ không phải là ở đây mới đúng chứ, còn có Hoa Thiên Nhiêu nữa, hắn tới đây làm gì?

"Ngươi mới là nhân yêu, người ta tên là Hoa Thiên Nhiêu." Hoa Thiên Nhiêu cũng không có nóng giận, hơn nữa còn thêm chút quyến rũ nhìn người đối diện. Nói xong còn không quên dùng hai tay áo che má lại.

"Quả nhiên là nhân yêu, ta nói nhân yêu này, ngươi có thấy qua một hồng y cô nương cùng người của Nam Ngưng học viện đi qua đây không?" Hạng Võ không khách khí trêu chọc, lưng tựa trên thân cây, trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, vừa nói còn không quên dùng hai tay chà xát cánh tay đang nổi da gà.

Hoa Thiên Nhiêu cười, cười vô cùng đẹp, vô cùng nguy hiểm: "Đồ lưu manh, ngươi không biết là lúc hỏi đường phải có một chút lễ phép sao?" tìm Quân Mộ Khuynh? Hoa Thiên Nhiêu ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh đang ngồi trên nhánh cây, nụ cười càng xinh đẹp.

"Ngươi dám nói ta là lưu manh, phi!" Hạng Võ nhổ nhánh cây trong miệng ra, bước tới trước mắt Hoa Thiên Nhiêu xăng ống tay áo lên.

"Ngươi nói ta là nhân yêu, sao ta không thể nói ngươi là lưu manh, không đúng, là đồ lưu manh!" Hoa Thiên Nhiêu đắc ý nói, ngón tay không ngừng vuốt vuốt tóc.

"Ngươi mới là nhân yêu, nhân yêu! Đồ nhân yêu chết bầm!" Hạng Võ chỉ vào mặt Hoa Thiên Nhiêu, rống lớn lên.

"Ai ô, Quân Quân, ngươi thấy người ta bị bắt nạt mà cũng không xuống giúp đỡ sao?" Hoa Thiên Nhiêu ủy khuất nhìn lên trên cây, thần tình trong mắt lại là một bộ dáng xem kịch vui.

Quân Mộ Khuynh nằm trên cây không biết nói gì, Hoa Thiên Nhiêu đáng chết, cùng Hạng Võ cãi nhau còn muốn đem nàng kéo xuống nước, nàng có thể nói là không quen hai người kia sao? Rõ ràng là hai cái đại nam nhân, cư nhiên đứng ở đây cãi nhau, còn ra vẻ rất là đây là chuyện dĩ nhiên.

Hạng Võ liếc mắt nhìn người trên cây kia, hồng sắc thân ảnh vừa đập vào mắt hắn liền nghĩ tới người kia, hắn vội vàng lắc lắc đầu, Quân Mộ Khuynh sẽ không ở đây.

"Thế nào? Ngươi còn muốn tìm người giúp. Mất mặt nha!" Hạng Võ cười chế nhạo nhìn Hoa Thiên Nhiêu, bộ dáng lưu manh bị hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Người đứng ở phía sau Hoa Thiên Nhiêu đỏ bừng khuôn mặt, ở trong lòng không ngừng reo hò, ta không biết người này, không quen hắn, không biết hắn, ...

Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cây: "Các ngươi cứ tiếp tục ầm ĩ, ta đi trước." Hai cái đại nam nhân buồn chán.

"Quân Quân cẩn thận." Hoa Thiên Nhiêu đột nhiên biến sắc, kéo Quân Mộ Khuynh qua một bên, chặt đứt cái dây leo đột nhiên xuất hiện phía sau lưng nàng.

Dây leo bị chặt đứt kia vậy mà chảy máu, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, thấy Quân Mộ Khuynh không nói lời nào Hoa Thiên Nhiêu đắc ý nói: "Quân Quân, đây là mộc đất thú, loại ma thú này nửa người dưới là ma thú có thể tùy ý di động, nửa người trên là thực vật, có thể mang theo công kích, nói cho ngươi biết, ma hạch của nó vô cùng đáng giá..."

"Mang ta đi." Ba chữ lạnh băng cắt ngang lời Hoa Thiên Nhiêu.

Mộc đất thú, nửa người trên là thực vật, nửa người dưới là ma thú. Có vài phần tương tự với đông trùng hạ thảo không phải sao? Quân Mộ Khuynh vô cùng tò mò ma thú này sẽ có hình dáng như thế nào, bên trong hắc rừng rậm quả nhiên cái gì cũng có, lần này xem ra là nàng dược mở rộng nhãn giới.

Hoa Thiên Nhiêu ngượng ngừng sờ sờ mũi, mang theo Quân Mộ Khuynh đi về phía trước, hắn biết ngay nàng khi nghe thấy hai chữ đáng giá nhất định sẽ bất chấp tất cả nguy hiểm.

"Chờ một chút." Thanh âm Hạng Võ ở phía sau vang lên.

Quân Mộ Khuynh hiếu kỳ xoay người: "Có chuyện gì?" nàng cố ý làm thanh âm trầm xuống, không muốn để Hạng Võ nghe thấy.

"Ngươi không biết mộc đất thú có bao nhiêu nguy hiểm liền đi như thế, không sợ có mạng đi nhưng không có mạng quay về à?" hai cái người này đều là nam nhân vậy mà cùng mặc một cái trang phục đỏ rực, thảo nào quen biết nhau, còn có cùng sở thích kỳ quái, còn có Quân Mộ Khuynh kia nữa, nàng cũng thích y phục màu đỏ, có điều cái bộ dáng kia của nàng mặc đồ màu đỏ mới thật hợp.

Tùy tùng ở phía sau Hoa Thiên Nhiêu cười khúc khích, sợ, Xích Quân công tử sẽ sợ mộc đất thú sao? Người của Nam Ngưng học viện đúng là mù tin tức, ngay cả Xích Quân công tử cũng không biết, thực sự là đáng thương, quá buồn.

"Chúng ta đi thôi." Quân Mộ Khuynh không thèm để ý tới Hạng Võ, bước đi tiếp cùng Hoa Thiên Nhiêu tiến về phía trước.

"Này! Ngươi sao ngay cả một điểm lễ phép cũng không có." Vậy mà còn tưởng là Quân Mộ Khuynh, nàng mới sẽ không xa cách hắn như vậy.

"Ngươi cho ngươi là ai? Xích Quân công tử tại sao lại phải lễ phép với ngươi, chính ngươi cũng đâu có lễ phép." Tùy tùng của Hoa Thiên Nhiêu rốt cuộc cũng mở miệng, khi hắn nói tới bốn chữ 'Xích Quân công tử' trên mặt lộ ra một vẻ tự hào.

"Xích Quân? Xích Quân? Xích... Quân?" Hạng Võ gãi gãi đầu, suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra được Xích Quân là ai.

"Ngươi của Nam Ngưng học viện mù đặc tin tức, ngươi sao có thể biết được Xích Quân công tử cơ chứ." Ba người đi về phía trước, đem Hạng Võ quăng lại đằng sau.

Xích Quân, Xích Quân, Xích Quân... Đột nhiên Hạng Võ trở nên hưng phấn, là Xích Quân, là thiên tài song nguyên tố, là thiếu niên đối mặt với ngũ đại gia tộc, thú triều cũng không thèm chớp mắt một cái, luôn luôn cuồng ngạo, không ngờ 'hắn' lại xuất hiện ở đây, kia chính là người mình sung bái nhất từ trước tới giờ.

Nghĩ tới Xích Quân, Hạng Võ lập tức đuổi theo, hắn nhất định phải khiêu chiến Xích Quân công tử mới được, phải xem thử song nguyên tố thiên tài hơn đơn nguyên tố bọn họ bao xa, thật sự là quá tốt, không ngờ ở đây có thể gặp được Xích Quân.

Quân Mộ Khuynh thấy Hạng Võ đuổi theo, trên mặt còn vô cùng hưng phấn, có chút không biết phải nói gì, vừa rồi không phải hắn nói bên trong nguy hiểm sao? Sao giờ lại chạy theo làm gì?

"Ngươi thực sự là Xích Quân?" Hạng Võ kích động hỏi.

Quân Mộ Khuynh không trả lời, chỉ là gật gật đầu, khí tức băng lãnh tỏa ra xung quanh, khi nàng là Quân Mộ Khuynh nàng không đem hơi thở này tỏa ra, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Hạng Võ không nhận ra nàng.

"Ngươi thực sự khi đối mặt với người của ngũ đại gia tộc một chút cũng không sợ hãi, giết con Lôi Tố, cũng dám to gan thừa nhận?" ánh mắt Hạng Võ nhìn Quân Mộ Khuynh càng lúc càng sáng, thần tình sùng bái không hề có chút che giấu.

"..."

"Ngươi bị ngốc à?" Hoa Thiên Nhiêu cũng không ngờ hai chữ "Xích Quân" lại có thể khiến tên lưu manh này hưng phấn, còn sùng bái tới vậy.

Hạng Võ trừng mắt liếc Hoa Thiên Nhiêu một cái: "Ngươi còn dám nói, nếu như ngươi sớm nói 'hắn' là Xích Quân, ta đã không thất lễ như vậy." hắn thế mà cư nhiên thất lễ trước mặt Xích Quân.

"..." Quân Mộ Khuynh tiếp tục câm nín, nàng nói Hạng Võ sao lại hưng phấn tới vậy, nguyên lai là do thân phận của nàng, hắn rốt cuộc là muốn làm gì?

"..." Hoa Thiên Nhiêu cũng không ngờ Hạng Võ lại sùng bái Xích Quân đến vậy, hắn vô cùng tò mò, nếu người này biết Xích Quân chính là cái tiểu thư bị Quân gia vứt bỏ kia, hắn có thể hay không còn sùng bái với hưng phấn như thế.

Câu trả lời tất nhiên là 'không', nếu Hạng Võ biết Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh, hắn nhất định sẽ không còn như thế, hắn nhất định sẽ trực tiếp kéo nàng lại, đánh thêm một lần, lần trước còn chưa phân thắng bại, lần này nếu hắn biết nàng chính là Xích Quân, làm sao có thể đơn giản thu tay lại như vậy?

"Khụ khụ..." người tùy tùng đi phía sau bị chính nước bọt của mình sặc tới mức ho luôn, tốc độ trở mặt của người này sao mà nhanh quá vậy?

"Ngươi muốn gì?" Quân Mộ Khuynh dừng bước lại, lạnh giọng hỏi, ngữ khí ngoại trừ băng lãnh cũng chỉ có băng lãnh.

Hạng Võ không có ý tứ gãi gãi đầu, há miệng, nhưng vẫn chưa nói gì.

"Ta không có thời gian nhìn ngươi nhăn nó." Nói xong, Quân Mộ Khuynh nhấc chân định tiếp tụ đi, liền nghe thấy âm thanh hưng phấn và kích động của Hạng Võ, mà nội dung khiến nàng mém chút đạp vào không khí té ngã.

"Xích Quân công tử, ta muốn khiêu chiến ngươi!" Trong lời nói nghiêum úc mang theo một chút khẩn trương, Hạng Võ mang theo cái bản mặt hưng phấn đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-355 )