Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 048

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 048
Bị yêu nghiệt hôn trộm
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Shopee


Vừa nói dứt câu, nam tử mĩ mạo mới vừa rồi còn giống như vô hại chỉ trong một cái nháy mắt cả người liền tản mát ra sát ý mãnh liệt.

Liên Nguyệt công chúa thế nhưng có võ công! Thủy Y Họa trong lòng kinh ngạc, bay nhanh thối lui vài bước, rời đi khí thế bức người này.

Thượng Quan Điệt Nhị vẫn cười đến vô hại nhưng là sát ý trong đôi mắt kia càng ngày càng đậm, mạnh mẽ giống như dệt thành một cái lưới rồi sau đó chờ con mồi trước mắt rơi vào trong đó.

Thủy Y Họa lạnh lùng theo dõi hắn.

Quả nhiên, nam nhân có một đôi quỷ đồng tử đều là biến thái! Trước một người lấy oán trả ơn, giờ một người rõ ràng gặp người liền giết!

"Trốn rất nhanh." Khóe miệng Thượng Quan Điệt Nhị gợi lên, ánh mắt xanh lục giống như một đôi đá mã não xinh đẹp, lại bị sát ý lạnh lẽo bao trùm, làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.

"Chỉ bằng ngươi, cũng tưởng giết ta?" Thủy Y Họa cười lạnh một tiếng. Từ sau khi luyện bí kíp võ công mà Bùi Vũ Huyên để lại cho nàng thì nội lực và khinh công của nàng thay đổi với tốc độ kinh người, mà nàng cũng có thể rất nhanh đoán được thực lực của đối phương.

Trước mắt người này nội lực có lẽ cao hơn nàng một bậc, đáng tiếc kinh nghiệm thực chiến lại không kịp nàng.

Thượng Quan Điệt Nhị có chút tức giận trừng mắt nàng, "Ngươi coi khinh ta?"

Đáng giận, nữ nhân này thế mà dám xem thường hắn!

Tay phải nhanh chóng cho vào trong lòng lấy ra một cái gì đó cỡ lòng bàn tay, rồi sau đó đem thứ kia ném ra.

Thủy Y Họa còn không kịp thấy rõ đó là cái gì, liền thấy cánh tay phải của hắn nhẹ nhàng giơ lên, thứ kia nhanh chóng xoay tròn đánh về phía nàng, khuấy đảo không khí phát ra tiếng ong ong.

Quay mặt về phía khác, thứ kia bay xẹt qua bên tai nàng, nổi lên một trận gió lạnh, hai cọng tóc chỗ thái dương nhẹ nhàng rơi xuống.

Thứ kia nhanh chóng lướt qua phía sau nàng rồi xoay tròn một vòng, lại bay trở về đến trong tay người nọ.

Thượng Quan Điệt Nhị mỉm cười, giơ tay cầm lấy vật nọ còn đang xoay tròn trong không trung, thế nhưng liền nhẹ nhàng nắm chặt, vật đó liền lập tức ngừng lại.

Có thế này Thủy Y Họa mới nhìn ra, đó là hai thanh đao hơi cong, thoạt nhìn giống như là hình chữ S hình.

"Không nghĩ tới, ngươi phản ứng rất nhanh a." Thượng Quan Điệt Nhị chớp chớp cặp mắt xanh lục kia, nhìn nàng tán thưởng một câu.

Thủy Y Họa khẽ cười một tiếng, "Lần đầu tiên khó lòng phòng bị, ngươi sẽ không còn có cơ hội tiếp theo rồi."

Dứt lời, trong mắt lãnh ý vừa hiện, nàng chậm rãi đưa tay cởi bỏ vạt áo bên hông, Thượng Quan Điệt Nhị gò má nháy mắt trở nên đỏ bừng.

"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?"

Một bàn tay của Thủy Y Họa đã chạm đến vòng eo bên trong y phục dạ hành, cánh môn phấn nộn chậm rãi hơi cong lên, trêu tức phun ra hai chữ, " Ăn ngươi."

Lời nói còn chưa dứt, bàn tay trắng nõn linh hoạt đã từ bên hông rút ra một chiếc roi dài màu đỏ, dưới chân động tác cực nhanh, nháy mắt liền bay vút mà qua, trong không trung hồng quang bay lượn, roi dài màu đỏ uốn lượn tựa rồng bay phá không, tốc độ lại nhanh gấp trăm lần.

Thanh âm vù vù vang lên, là thanh âm roi dài đè ép không khí, tiếng động rất nhỏ lại bị khuếch đại lên gấp mười lần, hai người nghe được cực kì rõ ràng.

Bóng đen cùng roi dài thừa dịp hắn chưa chuẩn bị hung hăng đập đi qua, ở lúc hắn phản kích lại nhanh chóng thối lui.

Lúc hai người tách ra, Thượng Quan Điệt Nhị còn duy trì tư thế nghiêng đầu, trên khuôn mặt bên trái để lại một vết thương thật nhỏ, da thịt nứt toát, miệng vết thương tuy nhỏ lại đỏ sẫm dọa người.

Thượng Quan Điệt Nhị đưa tay ôm mặt trái, đôi mắt cụp xuống bỗng nâng lên một chút, trong mắt đồng tử biến thành màu xanh lá cây.

"Ha ha...... Ha ha ha......" Hắn bỗng nhiên cười nhẹ, sát ý quanh thân so lúc trước mạnh gấp mấy lần.

"Nữ nhân, làm mặt ta bị thương, ngươi, phải, chết!"

Không khí quanh thân Thượng Quan Điệt Nhị bỗng nổi lên sóng gió, mắt thấy loan đao trong tay hắn sẽ lại ném ra mà đôi mắt biến thành màu xanh lá khi quét đến roi đỏ trong tay Thủy Y Họa hơi nhíu mày, kinh ngạc chợt lóe lên.

Cùng lúc đó, Thủy Y Họa chợt thấy bên hông căng thẳng, một cánh tay rắn chắc hữu lực bóp chặt eo của nàng, tiếp theo một cỗ lực đạo cường đại mang theo nàng nhanh chóng lui về sau.

Cái loại hương vị quen thuộc này bao trùm nàng gắt gao, tràn đầy trời đất mà đến.

Tuy rằng hắn ăn mặc đều rất khác người nhưng là Thủy Y Họa không thể không thừa nhận mùi trên người hắn một chút cũng không khó ngửi, ngược lại có loại mùi thơm nhàn nhạt như xà phòng, chính là bên dưới mùi thơm ngát đó mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi thoảng thoảng.

" Y Họa, nàng chỉ có thể ăn ta, làm sao có thể ăn người khác đâu." Giọng nói giống như giận dữ lại mang theo một chút ai oán dán bên tai của nàng, ái muội giống như là tình nhân.

Thủy Y Họa lập tức nghiêng đầu liền chống lại gương mặt đội mặt nạ màu đỏ đầy tinh xảo kia. Cặp mắt thâm thúy sâu không thấy đáy dưới lớp mặt nạ kia đang nhìn nàng chằm chằm, lúc này trong mắt mang cười, trêu tức lẫn vào trong đó, môi bạc hơi hơi cong lên, phong lưu không kềm chế được.

Một cánh tay còn chặt chẽ ôm vòng eo nàng, chính là lòng bàn tay hơi mát, xuyên thấu qua một tầng quần áo mỏng manh truyền đến khắp người nàng, để cho trong lòng nàng chợt lạnh theo.

"Buông ra." Thủy Y Họa nhìn lướt qua bàn tay đặt ở bên hông mình, lạnh mặt nói.

Nam yêu nghiệt nhíu mày, có chút không quá tình nguyện buông ra.

" Y Họa, nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, chỉ sợ nàng bị tiểu tử này làm bị thương, chẳng lẽ nàng một chút cũng không cảm động sao?" Hắn u oán nói, trong mắt lại giống như có vài phần chờ mong, nửa thật nửa giả.

Thủy Y Họa nghía hắn một cái, "Nhiều chuyện." Liền tính không có hắn, vừa rồi chính nàng cũng có thể né tránh "Liên Nguyệt công chúa" công kích.

Hai người nói mấy câu ngắn ngủn lại làm cho Thượng Quan Điệt Nhị trong lòng chấn động.

Trước mắt người này thật là Quỷ Sát Huyết tôn lạnh lùng khát máu ư? Vì sao không giống như người mà hắn gặp. Hắn biết người nọ cũng không làm cho người ta gần hắn, lại càng không chủ động tiếp cận người khác, nhưng là vừa rồi, hắn rõ ràng ôm eo nữ nhân này, lại còn chạm mặt vào nữa.

Cô gái này là ai mà làm cho tôn thượng phá lệ?

Thượng Quan Điệt Nhị chậm rãi buông Lăng Không đao trong tay, trên người sát khí cũng chậm chậm rút đi, đồng tử xanh lá cũng phai nhạt đi chút ít.

" Thế nào, còn muốn tiếp tục?" Thủy Y Họa nhìn về phía Thượng Quan Điệt Nhị, giọng điệu lạnh lùng. Cánh tay đi theo vừa thu lại, roi dài màu đỏ giống như một con rắn linh hoạt bò lên vòng eo của nàng.

Nam yêu nghiệt chăm chú nhìn vòng eo mảnh khảnh của nàng, ánh mắt cười đến híp híp.

Thượng Quan Điệt Nhị quét hai người liếc mắt một cái, đưa tay sờ sờ vết thương trên mặt mình, rồi sau ngồi trở lại ghế tựa.

"Các ngươi đi thôi." Hắn thản nhiên nói, lại khôi phục bộ dạng vô hại như lúc ban đầu.

Thủy Y Họa hơi hơi nhíu nhíu mày, lúc trước còn một bộ dạng muốn chết muốn sống, sao mà từ lúc yêu nghiệt này vừa tới liền thay đổi?

Thượng Quan Điệt Nhị khẽ hừ một tiếng, "Ta đánh không lại hắn, cho nên lần này không so đo với ngươi nữa."

Dứt lời, hắn cầm bút bắt đầu tiếp tục vẽ nốt gương mặt đang dang dở của mỹ nhân trong tranh, làm như hai người hoàn toàn không tồn tại.

Không nghĩ tới yêu nghiệt âm hồn bất tán kia còn có tác dụng này, Thủy Y Họa cũng không lãng phí cơ hội này, nhắm cửa sổ định chui ra đi.

" Y Họa, đợi ta với!"

Không đợi nàng đi ra hai bước, nam yêu nghiệt quen tay bóp chặt eo của nàng, ở trước khi nàng bão nổi, nam tử yêu nghiệt cười khẽ hai tiếng, dưới chân vừa động, vài cái lên xuống liền rời đi Liên Dục cung.

"Ngươi làm như thế nào?"

Thủy Y Họa trong mắt tinh quang lòe lòe, nàng thừa nhận bản lĩnh của nam nhân này quá lớn, bản thân không phải là đối thủ của hắn, đặc biệt vừa rồi, nàng chỉ cảm thấy gió bên tai thổi qua, chung quanh cảnh sắc mơ hồ, lại mở mắt liền thấy đã rời xa Liên Dục cung. Giống như chỉ đi hai bước, hết thảy liền bị hắn bỏ lại phía sau.

"Muốn học?" Nam tử yêu nghiệt giọng điệu bỡn cợt, hô hấp nóng rực phun ở trên mặt nàng.

Hai người đứng quá gần, hắn liền lấy tư thế thân thiết vô cùng ôm lấy eo của Thủy Y Họa, khóe miệng luôn treo một nụ cười lười nhác lại phong lưu.

" Sao, không muốn dạy?" Đôi mắt long lanh của Thủy Y Họa theo dõi hắn, cười như không cười hỏi.

Nam tử yêu nghiệt nghe xong lời này, khóe miệng ý cười càng sâu, cúi thấp đầu, để sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: " Công phu của ta không truyền cho người ngoài, nếu như nàng nguyện ý làm nữ nhân của ta, ta sẽ dạy nàng, Y Họa cảm thấy như thế nào?"

Thủy Y Họa hơi hơi nghiêng mặt, tránh đi hơi thở nóng rực của hắn, trong nháy mắt đôi mắt buông xuống có ánh sáng lạnh chợt lóe lên.

Nam tử yêu nghiệt đem tất cả mọi phản ứng của nàng đều thu vào trong mắt, liền ngay cả hàn quang thoáng qua trong mắt kia đều không có bỏ xót, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

Tiểu hồ ly, tưởng ra vẻ ở trước mặt ta, nàng còn quá non rồi.

"Vậy thật sự là đáng tiếc, ngày mai ta liền muốn dùng thân phận Phủng Nguyệt công chúa gả đến Hỏa Vũ quốc rồi, gả cho Viêm Đạm vương trong truyền thuyết phong lưu phóng khoáng lại anh tuấn vô cùng, ngươi sợ là không có cơ hội rồi." Thủy Y Họa giống như đáng tiếc nói.

Nam tử yêu nghiệt nghe xong cũng là hơi sững sờ, trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng.

" Y Họa, chẳng lẽ nàng không biết, Viêm Đạm vương của Hỏa Vũ quốc yêu thích nam nhân sao, nàng gả tới đó chẳng phải là nhảy vào hố lửa? Chỉ cần nàng nói một câu, ta lập tức mang nàng đi, chúng ta cùng nhau lưu lạc chân trời góc biển như thế nào?"

Thủy Y Họa nhìn bộ dạng nửa thật nửa đùa của hắn kia, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có anh tuấn phong lưu như Viêm Đạm vương không?"

Nam tử yêu nghiệt ngạc nhiên, lắc lắc đầu. Tuy rằng hiện tại tấm mặt nạ da người này cũng không sai, nhưng là lúc trước cố ý bảo Lăng làm cho vết sẹo trông như bị bỏng, tự nhiên không cách nào so sánh được. Chẳng qua nghe nàng khen Viêm Đạm vương phong lưu anh tuấn, trong lòng hắn vẫn là ngây ngất.

"Ngươi có quyền cao vọng trọng như Viêm Đạm vương không?"

Lắc đầu. Tiêu Dao cung làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, trong giang hồ không người theo kịp, nhưng là muốn so quyền cao chức trọng, thật đúng là không có cách nào so.

"Ngươi có núi vàng núi bạc không?"

Vẫn là lắc đầu. Hắn không quá thích những thứ tục tằng như thế, Tiêu Dao cung tuy rằng không có núi vàng núi bạc, nhưng mà trân châu mã não dạ minh châu nhưng là từng đống lớn, còn có các loại bí kíp võ công, kinh thư sách thuốc thì đầy.

"Cái gì cũng không có, vậy ta đi theo ngươi làm gì?" Thủy Y Họa có chút hứng thú nhìn hắn.

Nam tử yêu nghiệt hơi có chút bị thương, cũng không hết hy vọng hỏi, " Nhưng mà Viêm Đạm vương lại không thích nữ nhân, Y Họa gả tới chẳng phải sẽ khổ cả đời?"

Thủy Y Họa bĩu môi, "Chính là bởi vì hắn không thích nữ nhân, ta mới đồng ý gả đi."

"Chỉ giáo cho?" Nam tử yêu nghiệt hơi nghiêm mặt.

" Ta với hắn sẽ đạt thành hiệp nghị. Về sau hắn đi sủng hạnh của 3000 nam sủng của hắn, ta liền đi tìm vài tiểu quan thanh lâu, đôi ta ai đi đường nấy, không liên quan đến nhau."

Sắc mặt của nam tử yêu nghiệt bỗng chốc trở nên vừa đen vừa thối, thanh âm cơ hồ là nặn từ trong kẽ răng đi ra, "Nàng thế nhưng muốn đi tìm tiểu, quan, thanh, lâu?!"

Khóe miệng Thủy Y Họa cong lên, "Ta còn chưa có vào cửa đâu, hắn liền vơ vét nhiều mỹ nhân như vậy, nếu là hắn không để ý ta đào góc tường của hắn, ta có thể chọn một hai người ở trong mấy ngàn nam sủng của hắn dùng tạm vậy."

Sắc mặt nam tử yêu nghiệt đã đen thành đáy nồi. Mấy ngàn nam sủng? Ở đâu ra nhiều như vậy, chẳng qua người ngoài nghe nhầm đồn bậy thôi. Nữ nhân này thật đúng là to gan lớn mật, dám tính toán như vậy!

"Y Họa, nàng đã không thích hắn, vì sao không cùng đi với ta?" Nam tử yêu nghiệt cố nén tức giận hỏi, trong lòng kỳ thực còn có một chút ghen tuông.

"Đi, sớm hay muộn là muốn đi, chẳng qua phải đợi ta lấy đến thứ ta muốn ở Viêm Đạm vương phủ đã." Thủy Y Họa như có đăm chiêu nói.

"Nàng muốn lấy cái gì?" Nam tử yêu nghiệt hơi hơi híp híp mắt.

Thủy Y Họa liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi quản hơi nhiều!"

Nam tử yêu nghiệt lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt hai luồng ngọn lửa còn không có tan đi, dòng khí quanh thân chẳng biết lúc nào đã trở nên lạnh lẽo.

" Y Họa, nàng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta là không đúng, ta vừa rồi nhưng là cứu mạng của nàng." Hắn lên án nói, thấy nàng lơ đễnh, không khỏi thở dài: "Nàng cho là Lăng Không đao của tiểu tử kia là đùa giỡn sao? Lăng Không đao vừa ra, giết người không thấy máu, đao đầu tiên là thử đao, đao thứ hai mới là giết người. Cho dù không lấy được mạng của nàng, nhưng cũng nhất định có thể làm nàng bị thương. Nàng còn quá yếu, Y Họa."

Một câu cuối cùng nghe qua đầy bao dung lại sủng nịch, Thủy Y Họa không khỏi ngẩn ra.

"Cho nên Y Họa, ta muốn chút thù lao." Nam tử yêu nghiệt đột nhiên cười, thừa dịp nàng thất thần, hai tay nhanh chóng nâng mặt nàng lên, cúi đầu xuống nhanh chóng hạ xuống ba cái hôn trên bờ môi phấn nộn của nàng.

Thủy Y Họa mới khoát tay, người nọ liền hưu một tiếng biến mất, bên người nàng trống rỗng không còn ai.

" Y Họa, nàng sớm hay muộn cũng sẽ trở thành nữ nhân của ta......" Mỗ yêu nghiệt trước khi đi không quên dùng nội lực truyền âm, ở bên tai nàng tuyên thệ nói.

"Chủ tử, ngài đã trở lại!" Thu Diệp thấy bóng đen từ ngoài cửa sổ xoay người tiến vào, lập tức nghênh đón.

"Thế nào, đã xảy ra chuyện gì?" Thủy Y Họa vừa hỏi vừa thoát ý phục dạ hành, để vào trong rương của bản thân.

"Mới vừa rồi đại nha hoàn bên người hoàng hậu nương nương đã tới, tặng thứ này." Thu Diệp trả lời, rồi sau đem một cuốn sổ con đưa tới, thấy ánh mắt nàng dừng ở trên sổ con cũng không hỏi nhiều, Thu Diệp tò mò hỏi, "Chủ tử không hỏi nô tì ứng phó như thế nào sao?"

Thủy Y Họa cười liếc nhìn nàng một cái, "Nếu là có việc, em còn có thể đứng ở chỗ này sao?"

Thu Diệp bĩu môi, "Được rồi, chủ tử đối mọi sự đều bình tĩnh, nô tì đều theo không kịp chủ tử."

"Về sau không cần tự xưng nô tì, nếu em đã quen, vậy thì quên đi." Thủy Y Họa thản nhiên nói, rồi sau đó nghiêm cẩn xem xét danh mục số lượng đồ cưới ghi trong sổ con.

Thu Diệp không nhịn được môi hơi cong lên, thấp giọng đáp lại một câu, "Đa tạ chủ tử."

"Chậc, Thượng Quan Huyền Minh không hổ là Thượng Quan Huyền Minh, ta nói ra chuyện đồ cưới, toàn bộ một cái cũng không thiếu đều ghi tạc trên tấu chương này." Nhìn đến số lượng làm cho người ta động tâm này, khi nói chuyện mặt mày Thủy Y Họa đều trở nên hớn hở.

Thu Diệp che miệng vụng trộm cười cười, nhắc nhở: "Chủ tử sớm đi ngủ đi, ngày mai sáng sớm sẽ có ma ma chuyên môn đến hầu hạ công chúa rửa mặt chải đầu, đến lúc đó lại là một hồi ép buộc."

Nhớ tới chuyện ngày mai, Thủy Y Họa bỗng nhiên cũng có chút phiền chán, cho Thu Diệp lui rồi sau liền sớm lên giường đi ngủ.

Lông mi dài mà cong miễn cưỡng nhắm lại, đáng tiếc không đến một phút đồng hồ, cặp mắt đen mà sáng kia lại mở ra, rồi sau đó trở mình một cái rồi mới bắt đầu ngủ.

*

Phủng Nguyệt công chúa mới sắc phong của Tuyết Ly quốc xuất giá tới Hỏa Vũ quốc, cả nước cùng vui.

Tân nương tử chậm rãi đi ở trên đường, tư thái tự nhiên cũng không mất tao nhã, làn váy dài thướt tha quét trên mặt đất, cả người đỏ au giống như một ngọn lửa, nơi đi qua, khiến cho mọi người đều xuýt xoa.

Mọi người đều biết nữ nhi của Thủy phủ người người xinh đẹp, lại không biết Thủy Y Họa mặc trang phục này lại sẽ chói mắt như thế, đẹp làm cho người ta không thể dời mắt đi được.

Thủy Y Họa túm lấy váy đỏ của tân nương, ở dưới ánh mắt của văn võ bá quan lập tức hướng trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi ở trên cao, hơi hơi cúi người.

Dựa theo lễ tiết của hoàng thất Tuyết Ly quốc, người hoàng thất trước khi xuất giá đều phải nghe"Dạy bảo", Thủy Y Họa tự nhiên cũng không ngoại lệ.

"Hoàng muội hôm nay lấy thân phận Phủng Nguyệt công chúa của Tuyết Ly quốc xuất giá tới Hỏa Vũ quốc, cùng Viêm Đạm vương của Hỏa Vũ quốc kết liền cành, trẫm cùng hoàng tẩu ngươi trước chúc ngươi thượng lộ bình an, hoàng muội đến Hỏa Vũ quốc, nhớ lấy mọi chuyện phải để ý thể diện của hoàng thất ta, vì Tuyết Ly quốc cũng muốn cùng Hỏa Vũ quốc chung sống hòa bình." Thượng Quan Huyền Minh ở trước mặt văn võ bá quan, cất cao giọng nói.

"Thần muội ghi nhớ hoàng huynh dạy bảo." Thủy Y Họa cúi đầu nói, cánh môi đỏ tươi hơi hơi cong lên.

Thượng Quan Huyền Minh, nể mặt ngươi đã chuẩn bị nhiều đồ cưới cho ta như vậy, ta liền ngoan ngoãn làm chuẩn tân nương, về phần sau khi ta đến Hỏa Vũ quốc muốn làm như thế nào, vậy thì chuyện không liên quan đến ngươi rồi.

Lắng nghe lời dạy dỗ xong, nữ tử áo đỏ như lửa lại thản nhiên đi xa, tới tới lui lui không có gì lưu luyến.

Duệ vương Thượng Quan Huyền Mặc cùng Tam hoàng tử Thượng Quan Thanh Thành thân là thành viên hoàng thất, tự nhiên đã ở bên trong đội ngũ. Thượng Quan Thanh Thành vụng trộm kéo kéo góc áo vương huynh, "Nhị ca, ta cảm thấy ánh mắt huynh nhìn nữ nhân này là lạ."

Thượng Quan Huyền Mặc gương mặt lạnh lùng, không nói gì.

"Cũng đúng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn kia thì nữ nhân này đã là nhị tẩu của ta rồi." Thượng Quan Thanh Thành thấy hắn không quan tâm bản thân, liền lặng lẽ nói thầm một câu.

Ngụ ý trong lời nói này chính là lúc trước nghe đồn Thủy Y Họa không biết chừng mực, có quan hệ không minh bạch với nam nhân khác để rồi mang thai. Bởi vì lời đồn đãi này mà chuyện định thân từ nhỏ của Duệ vương cùng Thủy phủ nhị tiểu thư cũng bị thái hậu lui. Sau này sửa thành cưới Thủy phủ đại tiểu thư làm trắc phi, chính là không nghĩ tới Thủy Y Cầm sẽ làm ra chuyện loạn luân như thế.

Nhưng mà mọi người lại càng không ngờ rằng, hoàng thượng đã đích thân đứng ra đính chính lại thanh danh của Thủy Y Họa, thái y lúc trước chẩn đoán nàng ấy có thai chủ động chịu đòn nhận tội, thừa nhận bản thân chẩn lầm, còn chủ động từ chức, mà trong cung lão ma ma cũng chứng minh, Thủy Y Họa vẫn còn thủ cung sa, người ta căn bản chính là một người thuần khiết không hiểu tình hình.

Thấy thế này, dân gian sôi trào rồi. Dân chúng biết chuyện này sau vô cùng thổn thức than thở. Thật không nghĩ tới, Thủy phủ nhị tiểu thư luôn luôn bị cho rằng lăng nhăng bay bướm lại vẫn là thân trong sạch, mà Thủy phủ đại tiểu thư cùng với tam tiểu thư mà mọi người vẫn cho rằng dịu dàng khả ái lại là người không biết liêm sỉ kia!

"Ta đã nói rồi, nữ nhân này căn bản không giống như lời đồn kia, người ta luôn luôn là thanh bạch, nhị ca huynh còn không tin ta." Thượng Quan Thanh Thành lại nói nhỏ một câu.

"Ngươi nói đủ không?!" Thượng Quan Huyền Mặc đột nhiên gầm lên một tiếng, nắm tay buông xuống kèn kẹt vang lên.

Thượng Quan Thanh Thành liền phát hoảng, đối diện với đôi mắt sắc bén của Thượng Quan Huyền Mặc, trong lòng không khỏi ngớ ra, trong ngày thường cặp mắt rất ít chứa nổi những vật khác kia, lúc này nhưng lại giăng kín tia máu nhìn như một con thú hoang làm cho người ta sợ hãi.

Thượng Quan Thanh Thành không dám nhắc tới Thủy Y Họa nữa, đợi tới khi bóng dáng xinh đẹp màu đỏ đi ra cửa điện, người bên cạnh trong mắt tơ máu đều không có rút đi.

Nhị ca đây là hối hận sao? Thượng Quan Thanh Thành ở trong lòng nói thầm. Cũng đúng thôi, hiện thời mọi người đều đã hiểu rõ về con người của Thủy Y Họa và Thủy Y Cầm. Thủy Y Họa mặc dù không thể gọi là dịu dàng khả ái, nhưng lại thoải mái phóng khoáng, nữ tử như vậy có lẽ nam nhân khác sẽ không thích nhưng hắn lại thập phần kính nể, mà Thủy Y Cầm đâu, nguyên bản dịu dàng đa tài, hiện thời lại phát hiện đúng là một người giả dối luôn ra vẻ ta đây, còn bị truyền ra có ham mê bách hợp.

Như thế vừa so sánh thì nam nhân nào cũng sẽ chọn Thủy Y Họa!

Đợi đến khi buổi lễ hoàn tất, Thượng Quan Huyền Mặc im lặng không nói liền phất tay áo rời đi, nơi đi qua, một mảnh áp suất thấp.

Ngoài hoàng thành, đội ngũ lễ quan đưa gả sớm đợi tại đây.

Đứng đầu đội ngũ là một nam tử áo trắng cưỡi một con ngựa trắng cao to, thoạt nhìn oai hùng bất phàm, mà nam tử áo trắng tao nhã như trước, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía cửa hoàng cung, thẳng cho đến khi nữ tử mặc đồ cưới xuất hiện.

Thủy Y Họa nhìn đến nam tử áo trắng rực rỡ lóa mắt trên lưng ngựa, không khỏi khẽ cười một tiếng. Một trong tam đại gia tộc Ôn gia tiểu công tử, Mặc Ngọc công tử ôn nhuận như ngọc tự mình hộ giá, này mặt mũi cũng đủ lớn đi.

"Ôn công tử, thật sự là ủy khuất huynh rồi." Đi qua trước mặt Ôn Cẩn Hiên, Thủy Y Họa thấp giọng nói một câu.

Ôn Cẩn Hiên cười khẽ, "Công chúa không cần khách khí, yêu cầu này vốn là công chúa đề xuất."

Ý ở ngoài lời, lúc trước khi ngươi đưa ra yêu cầu cầu này đều không có khách khí, lúc này lại càng không cần khách khí rồi.

"Ôn công tử, đây là huynh thiếu Thủy Y Họa. Đợi thuận lợi đến Hỏa Vũ quốc, huynh và ta liền không thiếu nợ nhau rồi." Thủy Y Họa nói, quét mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó xoay người được Thu Diệp nâng ngồi vào xe ngựa.

Về sau liền không thiếu nợ nhau sao? Ôn Cẩn Hiên nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe lóe. Chỉ sợ sự tình không có đơn giản như nàng nghĩ như vậy, khóe miệng hơi hơi vạch, nâng tay ý bảo, toàn bộ đội ngũ liền bắt đầu di chuyển.

Quốc thổ Tuyết ly quốc không tính nhỏ, lại thêm đội ngũ khổng lồ, chỉ là từ Hoàng Thành đến biên thành liền mất vẻn vẹn hai ngày, sau khi ra khỏi đại môn biên thành, mới nhìn thấy một cánh rừng lớn, đội ngũ một đường hướng tây, từ đây tới hơn mười dặm phía trước đều không có người ở. Mà hơn mười dặm đường này đó là biên giới giáp ranh giữa Tuyết Ly quốc và Hỏa Vũ quốc.

Hỏa Vũ quốc có một phần nằm ở phía nam, cho nên giống như Tuyết Ly quốc núi rừng, cây cối rậm rạp, hơn nữa càng thêm ẩm ướt mà từ chỗ này tới biên giới giáp ranh có rất nhiều đầm lầy, cho nên căn bản không có cư dân.

Thủy Y Họa xốc lên rèm xe nhìn phía xa xa, xung quanh đều là những bụi cây cao lớn.

"Kiếm Thập Nhất, trong lãnh thổ Hỏa Vũ quốc sẽ không phải cũng đều là Tùng Lâm tươi tốt đi?" Thủy Y Họa chăm chú nhìn nam tử ngồi ở trên lưng ngựa.

Kiếm Thập Nhất là nhất đẳng hộ vệ mà Hỏa Vũ quốc lưu lại, phụng mệnh thời khắc bảo hộ vương phi tương lai, cho nên hắn luôn luôn là cưỡi ngựa đi kèm ở bên cạnh xe ngựa, mà hắn luôn một bộ mặt lạnh như băng, chung quanh không người dám tiến lên cùng hắn bắt chuyện, trên một đường này hắn nói cũng không nhiều hơn một câu.

Chợt nghe có người nói chuyện, Kiếm Thập Nhất liền tà tà liếc mắt một cái, thấy là nữ nhân kia, hừ lạnh một tiếng sau mới đáp lời nói: "Đất đai của Hỏa Vũ quốc chúng ta đều là có người ở, không phải là nơi để trồng cây, ngươi cảm thấy cái dạng này người có thể ở sao? Hay là ngươi gặp được người nào?"

Thủy Y Họa không có để ý bộ dạng lỗ mũi chỉ thiên của hắn, ha ha nở nụ cười một tiếng, ánh mắt quét mấy bụi cây cao lớn xung quanh mình, lẩm bẩm nói: "Người ở không thấy đến nhưng bóng người lại thấy không ít, bằng không mấy bụi cây chung quanh đây toàn động...... Lại là cái gì vậy?!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Kiếm Thập Nhất chợt biến đổi, mà Ôn Cẩn Hiên cũng đã giơ tay ý bảo đội ngũ ngừng lại.

Yên lặng, chung quanh quá mức yên lặng.

Không có tiếng kêu của chim thú, càng không có tiếng huyên náo của côn trùng. Này thuyết minh, phía trước khẳng định có người đã qua nơi đây, làm cho chim chóc sợ quá mà chạy mất.

Ôn Cẩn Hiên sắc mặt vẫn như thường mắt nhìn về phía trước, chậm rãi lấy một chiếc tên dài từ trong túi đựng tên ra.

Cung bị kéo căng, mũi tên nhắm ngay chính cây đại thụ có cành lá rậm rạp phía trước. Thái độ bĩnh tĩnh làm cho bộ dạng của hắn càng trở nên thập phần tao nhã.

"Nếu không đi ra thì một mũi tên này sẽ lấy mạng của ngươi." Ôn Cẩn Hiên thản nhiên nói, mặc dù nói đến chuyện lấy tính mạng người khác nhưng ánh mắt hắn vẫn nhu hòa như trước.

Mọi người nín thở ngưng thần, ào ào nhìn về phía cây cối rậm rạp chung quanh, bên hông bội đao đã nắm trong tay, tùy thời đều có thể tác chiến.

"Còn không ra?" Ôn Cẩn Hiên khẽ cười cười, chẳng qua trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh lùng, tên dài hướng cây đại thụ phía xa hung hăng phá không bay đi, xuyên thấu qua không trung làm cho một mảnh lá rụng xuống rồi sau cắm thẳng vào giữa cành lá.

Mọi người đều cho rằng Ôn Cẩn Hiên nhắm vào cây đại thụ phía trước, cho đến khi thấy một người áo đen từ trên cây rơi xuống đất sau thì trong lòng không khỏi cả kinh, chẳng lẽ Mặc Ngọc công tử mới vừa rồi nhắm chính là chỗ xa kia?

Hơn hai trăm bước, lực đạo không giảm chút nào, tài bắn cung thật là lợi hại!

Kiếm Thập Nhất nhĩ lực thính hơn thường nhân mấy lần, tinh tường nghe được thanh âm mũi tên nhập vào thấu xương, thần sắc ngưng lại. Ôn gia lấy buôn bán lập nghiệp, không nghĩ tới Ôn gia thế nhưng cũng có loại bản lĩnh này. Chẳng qua nếu chỉ có một người được cho là nhân tài như vậy, Ôn gia vẫn là kém hơn Kiếm gia, hoặc là vĩnh viễn đều không thể qua mặt Kiếm gia!

"Cũng là thông minh, biết xuống tay từ người xa nhất." Kiếm Thập Nhất không tình nguyện tán thưởng một câu.

Thủy Y Họa nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đóng lại, như là đang nhắm mắt dưỡng thần, kì thực là ở nghe nhất cử nhất động bên ngoài.

Người mai phục ở xa nhất bị một mũi tên mất mạng, những người khác giấu ở chỗ tối đã bắt đầu rục rịch.

Ôn Cẩn Hiên hướng về phía sau làm thủ thế, hơn mười tinh binh lập tức vây quanh chỗ xe ngựa của công chúa, vây tới kín không kẽ hở.

Trong bụi cỏ rậm rạp bỗng nhiên vang lên một tiếng còi, ngắn ngủi mà quyết đoán.

Ngay sau đó, trong bụi cỏ bắn ra vô số tên dài, giống như một trận mưa tên, vung vẩy cắm vào xe ngựa, dệt thành một cái lưới lớn dày đặc, đem tất cả mọi người đều vây trong lưới đó.

Bọn thị vệ ào ào rút đao ngăn tên, tuy rằng đều là tinh binh số một số hai nhưng dù sao tinh lực hữu hạn, mà mỗi một tên này lực đạo cũng không giống bình thường, có mấy thị vệ đã trúng tên.

Ôn Cẩn Hiên yên lặng xem xét hơi hơi nhíu mày, lên ba mũi tên, nhắm ngay bụi cỏ bắn tới. Trong bụi cỏ vang lên vài tiếng kêu rên, ba mũi tên đều trúng đích.

Rồi sau lại là ba tên.

Còn không ra? Ta đây xem các ngươi có thể trốn đến bao giờ. Ôn Cẩn Hiên ánh mắt đạm mạc lại cầm lên ba mũi tên.

Vào thời điểm này, ai động trước người đó liền mất cơ hội, mưa tên chậm rãi ít đi, còn chưa hoàn toàn yên lặng thì mọi người lại nghe thấy trong bụi cỏ lại vang lên một tiếng còi ngắn ngủi, hơn mười người áo đen che mặt ào ào từ trong bụi cỏ trong rừng cây phi ra.

Cầm đầu đám người áo đen có ba người, mà người lúc trước thổi tiêu chính là người áo đen cao lớn đứng ở giữa.

Lần này, tiếng còi lại chuyển, một loại mệnh lệnh khác hạ đạt.

Đám người áo đen nghe tiếng còi, lập tức rút đao tấn công lên, hai đội nhân mã chém giết thành một đoàn.

Một trong ba người áo đen hừ lạnh một tiếng, đề khí liền hướng Ôn Cẩn Hiên bay qua.

"Lão lục, quay lại " Người cầm còi khẽ quát một tiếng, đáng tiếc vẫn chậm một bước.

"Mỗi lần đều là như vậy, cũng không biết tính tình hắn thế kia làm thế nào mà lại leo được tới vị trí bây giờ." Một người còn lại lãnh xuy một tiếng, "Liền tính hắn lại nỗ lực, cũng không sánh bằng Tiểu Thất."

"Lão tam, ngươi nói ít đi, hôm nay nhiệm vụ không hoàn thành thì chúng ta đừng nghĩ có ngày lành." Người cầm còi trầm giọng nói.

Nghe nói như thế, một người áo đen khác sắc mặt hơi biến, thấp giọng nói: "Ta biết, hôm nay nhiệm vụ chính là lấy tính mạng của người trong kiệu. Cho nên, chúng ta còn chờ cái gì!"

Tiếng nói vừa dứt, người áo đen kia đã bay nhanh về phía cỗ kiệu.

......

"Kiếm Thập Nhất, sao ngươi không ra tay?" Trong kiệu Thủy Y Họa thấy Kiếm Thập Nhất thờ ơ lạnh nhạt, nhịn không được nhíu mi.

Kiếm Thập Nhất như cũ một bộ dạng chuyện không liên quan chính mình, trong lòng bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ. Miễn cưỡng nhìn lại nàng liếc mắt một cái, "Ta vì sao phải ra tay, gia nói, nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ an nguy của ngươi, đợi đến lúc ngươi sắp chết ta nhất định sẽ ra tay."

Thủy Y Họa nghẹn lời. , cùng vị gia này nói chuyện tương đương tự làm mất mặt.

Ánh mắt đột nhiên ngừng lại, Thủy Y Họa theo dõi phía sau hắn, "Kiếm Thập Nhất, lần này không phải do ngươi, có người tìm tới cửa rồi."

Kiếm Thập Nhất chẳng hề để ý mấp máy miệng, "Tới tốt nhất không là tiểu lâu la gì đó, bằng không ta nhất định làm cho hắn chết cực kỳ khó coi." Giọng nói miễn cưỡng hạ xuống sau, hắn mới buông cánh tay.

Roạt một tiếng, bảo đao ra khỏi vỏ, ngân quang phần phật.

Người áo đen trong mắt không khỏi sáng ngời, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới nơi này còn cất giấu một vị cao thủ. Như vậy chúng ta thử xem, là kiếm của ngươi mau, hay là ám khí của ta mau!" Cùng với một chữ tàn nhẫn phun ra, trên tay cầm mấy cái phi tiêu, giống như lá liễu đều ném ra.

Cánh tay tung lên, mấy chiếc phi tiêu nhắm ngay chỗ hiểm của Kiếm Thập Nhất vọt tới.

"Nhàm chán." Kiếm Thập Nhất lạnh lùng phun ra bốn chữ, trường kiếm trong tay nghênh diện bay đi, ở giữa không trung dừng lại, nhanh chóng xoay tròn, hình thành một cái tấm chắn màu bạc, đem ám khí bay tới nhất nhất cản trở về.

Hắc y nhân cả kinh, "Chỉ bạc nhận kiếm?! Ngươi là người Kiếm gia!"

Kiếm Thập Nhất khóe miệng nhếch lên, "Hiện tại mới biết được, có phải muộn quá rồi hay không?"

Trong tay bảo kiếm giống như có linh tính, mang theo khí thế sắc bén hướng hắc y nhân kia đánh tới, mỗi một kiếm đều công vào chỗ hiểm của hắn, mà hắn (Kiếm Thập Nhất) liền vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên con ngựa cao to, thần thái vạn phần nhàn nhã.

Giết người đánh đến tận đây, không thể không nói là một loại cảnh giới.

Hắc y nhân lẫn mất chật vật không chịu nổi, trên người đã bị chỉ bạc nhận kiếm đâm hơn mười lỗ hổng, một đôi mắt trở nên âm hàn vô cùng. Bỗng nhiên hắn cười lên ha hả, ánh mắt hung ác nham hiểm, "Ngươi nếu như không có chỉ bạc nhận kiếm này, thì làm sao có thể là đối thủ của ta. Các ngươi Kiếm gia nếu như không có kiếm, người người đều là phế vật!"

Kiếm Thập Nhất nghe xong lời này, hai mắt trở nên đỏ bừng, quanh thân sát ý nháy mắt phóng ra, "Hôm nay ta liền cho ngươi nhìn xem, người Kiếm gia không có kiếm, đến cùng có phải phế vật hay không!"

"Kiếm Thập Nhất, đừng nghe hắn, trở về!" Thủy Y Họa vội vàng quát lên. Đáng tiếc, người nọ đã thu kiếm, phi thân lao tới.

Phép khích tướng đều nghe không hiểu, tiểu tử này cũng quá xúc động rồi!

"Đừng lo lắng, hắn am hiểu không chỉ là kiếm." Trong cỗ kiệu, đột ngột vang lên một giọng nói làm cho Thủy Y Họa hô hấp cứng lại.

Bên cạnh nàng chẳng biết từ lúc nào đã có người ngồi, vẫn là một thân trường bào như trước, dưới mặt nạ màu đỏ tinh xảo cặp mắt hẹp dài mang theo cười yếu ớt.

" Y Họa, lần trước mặt nạ ta đưa cho nàng, nàng còn giữ không?" Nam tử yêu nghiệt để sát vào bên tai nàng, giọng nói êm ái: "Hai lần trước làm việc vội vàng, đều đã quên hỏi chuyện quan trọng này rồi."

Thủy Y Họa phát hiện người đến là hắn sau lại không biết bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe câu hỏi của hắn, liền thản nhiên nói, "Một cái mặt nạ rách mà thôi, không đáng một đồng, ta đã sớm ném."

Nam tử yêu nghiệt lại cúi đầu nở nụ cười, "Nàng đúng là kẻ nói xạo, ta biết nàng cất ở cái rương châu báu của nàng rồi. Cái mặt nạ kia hoàn toàn khác với cái ta hiện tại đang đeo này, Y Họa nàng phải giữ cẩn thận nhé."

Thủy Y Họa đang muốn làm thấp đi vài câu, không nghĩ tới bên người một trận gió thổi qua, yêu nghiệt kia trong chớp mắt lại không thấy nữa.

" Y Họa, nàng đừng lo lắng, hôm nay ai cũng không có bản lãnh lấy đi mạng của nàng......" Đi rồi mà dư âm vẫn vang ở bên tai của nàng, giống như hồi âm vọng lại quanh quẩn bên tai nàng.

"Cút đi, yêu nghiệt đáng chết kia!" Thủy Y Họa thấp chú một câu, lại không biết vì sao nghe xong lời này sau lại yên tâm rất nhiều.

Một lát sau, Thủy Y Họa lỗ tai vừa động, trong mắt xẹt qua kinh ngạc.

Trong nháy mắt xung quanh yên tĩnh trở lại, giống như chết yên tĩnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-158)