Về sau, ta bảo hộ huynh
← Ch.089 | Ch.091 → |
Edit:@
"Thủy cô nương, lòng hiếu kỳ của cô quá nặng rồi." Bắc Đường Liệt vừa buông tay, mảnh sứ vỡ vụn trong tay rơi xuống đất, va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy. Lúc này, @ hắn hơi nhếch môi hiển lộ rõ ràng giờ phút này không vui.
Cơ Mộc Ly thấy hắn thế nhưng tỏ thái độ với Thủy Y Họa, trầm giọng nói, "Thế nào, chẳng lẽ Y Họa của ta nói không đúng? Ngươi dám nói trong lòng không có một chút tự ti, không có một chút hâm mộ đối với những tộc nhân của tộc Sáp Huyết?"
Bắc Đường Liệt đột nhiên quay đầu nhìn hắn, @ ánh mắt lành lạnh như nước, bên trong lại giống như ở trong nháy mắt kết băng.
Cơ Mộc Ly lơ đễnh, cánh môi tiêm bạc vô cùng yêu nghiệt gợi lên, chậc chậc hai tiếng, "Đây là thẹn quá thành giận sao? Ai nha, ngươi nhưng đừng vì ham vui nhất thời mà giết người diệt khẩu, mấy người chúng ta đều là khách của sư phụ ngươi. Còn có, hình tượng của ngươi ở trong mắt dân chúng vô cùng tôn quý, không cần bởi vì mấy người chúng ta mà hủy hoại trong chốc lát, như vậy là mất nhiều hơn được rồi..."
Đông Phương Lăng suýt nữa thì nhịn không được cười ra tiếng, công phu ngoài miệng của gia thật sự là càng ngày càng cao rồi. Trước kia thật sự là không cảm thấy, mà sao từ khi gặp được vương phi thì cách nói chuyện liền lưu loát nhiều như vậy đâu, không chỉ có lưu loát, @ quả thực phải nói là độc ác rồi.
Kiếm Thập Nhất cũng hơi hơi cong môi lên, trước kia gia tuy rằng cũng nói năng khó nghe, nhưng hiện tại rõ ràng càng ngày càng vô sỉ độc miệng rồi.
Bắc Đường Liệt nhìn về phía Cơ Mộc Ly, thật lâu sau không có mở miệng nói chuyện. Nhưng Thủy Y Họa lại vụng trộm nhéo một cái ở bên hông của Cơ Mộc Ly, nhắc nhở hắn thu liễm một ít. Tên Cơ Mộc Ly khốn khiếp này đến cùng có biết là hiện tại bọn hắn có việc cầu người hay không! Mẹ nó, không thể để cho nàng yên tĩnh một ít sao!
Thu được mắt lạnh cảnh cáo của Thủy Y Họa vứt tới, Cơ Mộc Ly thầm hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt khinh thường của bản thân.
"Liệt sư huynh, vừa rồi ta nói lỡ, ngươi đừng để trong lòng." Thủy Y Họa vội nói. Cho dù là người có tính khí tốt bị chọc đến nỗi đau cũng sẽ nổi giận, chứ đừng nói tới Bắc Đường Liệt thoạt nhìn căn bản không nghĩ là người có tính khí tốt.
Ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Đường Liệt đảo qua mấy người, nhìn Nhạc Tây và Nhạc Đông liếc mắt một cái, ý bảo hai người thu dọn mảnh vỡ trên đất. Chờ sau khi hai người mang theo mảnh vỡ lui ra ngoài, @ hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Ta chưa bao giờ cảm thấy phụ thân là ngoại tộc lại là nỗi sỉ nhục, ngược lại ta thật tôn trọng và kính yêu hắn. Các ngươi là người ngoài, có một số việc không biết không cần nói bừa."
Nói xong câu đó, người nọ phất ống tay áo, lạnh lùng bỏ đi.
Đông Phương Lăng duỗi thẳng cổ nhìn ngó ngoài cửa, xác định không có người trộm nghe lén, mới nhiều chuyện nói @, " Phụ thân Bắc Đường Liệt đã là người Trung nguyên, làm người đồng hương, chúng ta có phải nên đi bái phỏng một chút? Cũng tốt đi cửa sau."
Thủy Y Họa đưa tay sờ sờ cằm, "Nghe nói từ lúc Bắc Đường Liệt theo Đại Tế Tư, liền không có liên hệ với thân nhân hắn, không giống những người khác ở Tư Tế điện. Người nhà bọn họ lấy bọn họ làm vinh dự, bọn họ thỉnh thoảng về thăm nhà sẽ được hưởng chế độ đãi ngộ tốt nhất, mọi người lấy việc được vào Tư Tế điện làm vinh dự."
" Vậy theo như Y Họa nói, thì Bắc Đường Liệt thật sự là người vô tình vô nghĩa, không thể kết giao." Cơ Mộc Ly lập tức có kết luận, dù sao có cơ hội liền hắt nước bẩn lên người hắn, quả thực tận hết sức lực.
Thủy Y Họa không dấu vết liếc hắn một cái, "Cơ Mộc Ly, hình như huynh cũng không khá hơn chút nào." Tuy rằng không biết rốt cuộc Cơ Mộc Ly và phụ hoàng Cơ Lạc Phong của hắn có khúc mắc gì nhưng là thái độ của Cơ Mộc Ly đối với Cơ Lạc Phong không giống như là nhi tử đối phụ thân, @ mà giống như là đòi nợ Cơ Lạc Phong vậy. Nhưng mà xem thái độ dung túng của Cơ Lạc Phong liền biết, là phụ thân thiếu con trai.
Trong lòng mỗi người đều có một bí mật không muốn nói ra, chuyện đó không liên quan đến chuyện tin hay không tin, mà là một khi nói ra miệng thì vết thương đã kết vảy cũng sẽ bị người bóc ra. Cho nên, cho dù Thủy Y Họa biết trong lòng Cơ Mộc Ly có tâm sự, nàng cũng không có hỏi, trừ khi có một ngày người này nguyện ý chủ động mở miệng, nhớ vết thương đã qua, nỗi đau mới có thể nhỏ nhất.
Cơ Mộc Ly nghe Thủy Y Họa nói xong, môi mỏng bĩu một cái, im lặng không tiếng động.
Thủy Y Họa vừa thấy hắn như vậy, trong lòng nhất thời liền than trời, vừa rồi chính là thuận miệng nói, hoàn toàn không có ý khác. Cho dù người này đối người khác lạnh lùng vô tình thế nào, @ chỉ cần đối nàng tốt là được. Nhưng là, người này sẽ không đem câu nói kia tưởng thật chứ?
" Này, Cơ Mộc Ly, huynh tức giận? Ta vừa rồi chính là thuận miệng nói." Thủy Y Họa hạ thấp giọng hỏi, tiến lại gần hắn.
Cơ Mộc Ly trầm mặt, lạnh lùng nói: "Không có, nàng nói rất đúng, gia thật sự là người lạnh lùng. Gia vẫn là Đại Ma Đầu giết người không chớp mắt."
Thủy Y Họa vội vàng ghé sát mặt vào hắn, cười hề hề nói: "Làm sao có thể, Hồng Hồng nhà ta ôn nhu săn sóc nhất mà." Nói xong, hôn nhẹ mấy cái vào sườn má hắn.
Cơ Mộc Ly hơi nghiêng đầu, để thuận tiện cho nàng hôn, chờ nàng hôn xong, tiếp tục quay đầu, cả người phát ra lãnh khí.
Thủy Y Họa: "..." Chẳng lẽ hắn vừa rồi quay đầu đi là để cho mình dễ hôn, hay đó là một loại bản năng?
Kiếm Thập Nhất nhìn Đông Phương Lăng đứng ở một bên chuẩn bị rình coi trừng mắt một cái. Đông Phương Lăng hiểu ý, đi theo hắn không tiếng động lặng lẽ ra khỏi phòng, @ đi ra ngoài vẫn còn không quên thuận tay đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn hai người, Thủy Y Họa thấy người này lúc này cứng mềm không ăn, bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài nói: "Cơ Mộc Ly, mỗi nhà đều có một quyển sách khó đọc, ta chưa bao giờ có ý ghét bỏ huynh. Huống chi chuyện xấu của Thủy gia ta huynh cũng đều thấy được. Không phải là chính thê di nương tranh thủ tình cảm, huynh đệ tỷ muội không hòa thuận sao. Ta cũng không muốn biết chuyện của huynh. Cho dù có một ngày, huynh đối với toàn bộ người trong thiên hạ lạnh lùng, đối mọi người vô tình ta đều không thèm để ý, chỉ cần huynh vẫn giành tình yêu cho ta như cũ ...."
Nói xong lời cuối cùng, cho dù Thủy Y Họa đã luyện được da mặt càng ngày càng dầy cũng nhịn không được có chút ngượng ngùng rồi.
Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, quả nhiên lãnh ý vừa thu lại, lập tức đã kéo Thủy Y Họa vào trong lòng mình, ánh mắt dịu dàng giống như có thể nhỏ ra nước được. Vân vê tóc rơi của nàng, môi mỏng hấp háy, @ mới chậm rãi hỏi, " Y Họa, chuyện này là ta không đúng. Về sau không dám lại giấu diếm nàng, nhưng là có chút việc nói ra chỉ làm cho nàng phiền não mà thôi."
Thủy Y Họa trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay ôm lấy cổ hắn, gật gật đầu, nói: " Huynh không có làm sai, đó đã là chuyện quá khứ, không cần phải nói với ta."
Cơ Mộc Ly thấy nàng không muốn nghe, lại mất hứng, " Y Họa, việc này nàng phải nghe!" Trước kia không nghĩ nói những chuyện sốt ruột này ra, là cảm thấy không cần phải nói. Y Họa của hắn chỉ cần biết hắn của hiện tại là tốt rồi, những chuyện ân oán rắc rối trước kia, nói ra cũng chỉ làm cho nàng cảm thấy phiền não mà thôi. Nhưng là hiện tại, nếu nàng muốn biết, bản thân liền nói cho nàng nghe.
" Y Họa, nàng cảm thấy thái độ của Cơ Lạc Phong đối với ta như thế nào?" Cơ Mộc Ly ôm người vào trong ngực, cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Hắn đối với huynh không chuyện gì không đáp ứng." Thủy Y Họa cơ hồ không hề nghĩ ngợi, cứ như vậy nói, đây cũng là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Cơ Lạc Phong.
Cơ Mộc Ly nghe xong lại cười lạnh một tiếng, " Nàng nói không sai, đây đều là Cơ Lạc Phong thiếu ta! Bộ dáng thâm tình của hắn làm cho ta cảm thấy ghê tởm!"
Khóe miệng Thủy Y Họa hơi run rẩy, đây... đây là khẩu khí nên có của con trai khi nói tới phụ thân sao?
" Nhưng Y Họa, nàng cứ yên tâm, ta không phải là Cơ Lạc Phong, cả đời này ta chỉ thích một mình nàng." Cơ Mộc Ly giọng điệu mềm nhũn, thì thầm vào tai Thủy Y Họa.
Thủy Y Họa đưa tay sờ vành tai của hắn, nhẹ nhàng nhéo hai lần, động tác vô cùng thân thiết này hiển nhiên là lấy lòng Cơ Mộc Ly, @ sự lạnh lùng khi nói đến Cơ Lạc Phong khi nãy bỗng chốc đã không còn.
" Huynh muốn nói, ta lúc nào cũng sẽ lắng nghe huynh. Huynh không còn phải một mình chịu đựng nữa, ha ha ha..."
Nghe đến tiếng cười giòn tan của mỹ nhân trong ngực, cho dù Cơ Mộc Ly còn nhớ tới những chuyện sốt ruột trước kia, tâm tình cũng chẳng sa sút như vậy nữa. Lão nhân kia cuối cùng cũng làm được chuyện tốt, ít nhất là tìm cho hắn nàng dâu tốt. Tuy rằng dựa theo tính tình của hắn @, là tuyệt đối sẽ không nhận ý tốt của lão nhân kia. Nếu không phải sau này hắn nghe được chuyện Kiếm Thập Nhất bị bại dưới tay nữ nhân này. Hắn cũng sẽ không thể tò mò đến nhìn một cái, cuối cùng cả trái tim đều dừng ở trên thân thể nàng.
"Lão nhân kia đến cùng là làm chuyện thương thiên hại lý gì, làm cho huynh ghét như vậy?" Thủy Y Họa hỏi, đưa tay mơn trớn khuôn mặt của hắn. Có lẽ, bộ dạng yêu nghiệt này của Cơ Mộc Ly rất giống mẫu phi của hắn. Vậy chắc là một mỹ nhân làm điên đảo chúng sinh, cũng nhất định là một nữ tử dịu dàng như nước.
Nghe được Thủy Y Họa cũng gọi lão nhân giống mình, lần đâu tiên khi Cơ mộc Ly nhắc tới Cơ Lạc Phong lộ ý cười. Để mặc cho những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua mi mắt bản thân, hắn hơi cụp mắt, giọng nói có chút trầm thấp, " mẫu phi của ta là một người rất ôn hòa, bộ dạng nàng rất đẹp. Y Họa nàng biết không, ta thật may mắn bản thân lớn lên giống mẫu phi. Bởi vì mỗi lần soi gương ta đều có thể xuyên thấu qua mặt mình nhìn đến mẫu phi trước kia..."
Thủy Y Họa ru rú trong lòng hắn lẳng lặng nghe, giờ phút này nàng không cần thiết phải an ủi hay làm gì khác, những việc đó đều có vẻ quá mức dư thừa. Nàng chỉ muốn im lặng nghe hắn nói hết.
" Lúc Cơ Lạc Phong gặp mẫu phi hắn đã là thái tử, còn cưới thái tử phi, cũng là đương kim Ngô hoàng hậu của Hỏa Vũ ta. Thế nhưng hắn lại nói với mẫu phi là hắn chưa đón dâu! Sau này lừa mẫu phi ta giao cả trái tim cho hắn, mới phát hiện đồ siêu lừa đảo này vậy mà lại là Thái tử nước Hỏa Vũ, @ trong nhà sớm có mỹ thê, đại nha hoàn ấm giường lại sinh con trai cho hắn! Nàng có biết cảm giác khi bị người yêu thương lừa gạt không?
Mẫu phi ngoài mềm trong cứng, căn bản không chấp nhận được Cơ Lạc Phong như vậy. Cho nên một mình lặng lẽ rời khỏi hắn. Nhưng Cơ Lạc Phong lại vô sỉ nửa đường âm thầm bắt mẫu phi trở về! Sau này dùng một đống hoa ngôn xảo ngữ lừa mẫu phi cam nguyện gả cho hắn, làm trắc phi.
Trong mắt người ngoài, mẫu phi là con nhà thương nhân, có thể gả cho Thái tử của nước Hỏa Vũ chính là đã tu luyện phúc khí mấy đời. Trong phủ thái tử, hạ nhân đều nịnh bợ thái tử phi, căn bản sẽ không cho nàng sắc mặt tốt.
Mẫu phi một khi dùng tình, chính là cả đời. Nhưng là, có người chính là không hiểu, chính là không biết quý trọng, đợi đến lúc tỉnh ngộ lại lại có cái rắm dùng! Mẫu phi thích loại người như Cơ Lạc Phong này, nàng cũng nhận thức rồi. Nhưng là Cơ Lạc Phong năm đó thành công ôm được mỹ nhân về xong, cả ngày nghĩ đến đại sự bản thân, đi sớm về trễ, căn bản là không có đối xử tốt với mẫu phi. Nếu không phải mẫu phi cũng là người sinh ra trong gia đình giàu có, nhìn quen cảnh ngươi lừa ta gạt, chỉ bằng Cơ Lạc Phong yên tâm đặt nàng ở trong hậu viện như vậy. Mẫu phi đã sớm bị hoàng hậu Lão Vu Bà kia hãm hại không biết bao nhiêu lần rồi!"
Lúc nói đến đây, ngực Cơ Mộc Ly phập phồng bất định, cảm xúc rõ ràng có chút quá khích. Thủy Y Họa vội vàng đưa tay vuốt ngực thuận khí cho hắn.
Cơ Mộc Ly cầm tay nàng, đưa tới trên miệng hôn hôn, thu lại cảm xúc vừa rồi, trong mắt khôi phục thâm thúy, giọng nói cũng trở nên có chút bình thản, tiếp tục nói: "Việc này có lẽ cũng không tính cái gì, trong nhà cao cửa rộng nào mà không chuyện lục đục với nhau. Nhưng Y Họa, nàng có biết Cơ Lạc Phong sau này lại làm chuyện gì với ta không?"
Thủy Y Họa theo bản năng liền muốn hỏi chuyện gì, Cơ Mộc Ly đã không dừng lại tiếp tục nói ra, "Không quá bao lâu, phụ thân thuận lợi đăng cơ, Thái tử phi trở thành Hoàng hậu, mẫu phi được phong làm Như phi. Mà nha hoàn ấm giường sinh con trai cho hắn cũng sống không lâu lắm, sau được truy phong Liên phi. Mẫu phi nàng không ghét bỏ Đại Vương huynh là đứa nhỏ do nha đầu ti tiện sinh, tự mình nuôi nấng hắn. Sau này Cơ Lạc Phong chuyên sủng một mình mẫu phi, khiến cho triều thần bất mãn, hơn nữa trong khoảng thời gian này mẫu phi vẫn chưa có thai."
Nói đến chỗ này, khoé miệng Cơ Mộc Ly rõ ràng hiện lên nụ cười đầy trào phúng, "Vì thế sau này, Cơ Lạc Phong dựa vào cái gọi là " áp lực " từ bên ngoài, liên tiếp mấy ngày sủng hạnh Ngô hoàng hậu, sau này... Ngô hoàng hậu mang thai. Ghê tởm chính là, chờ lão yêu bà kia mang thai, Cơ Lạc Phong lại lập tức đi tìm mẫu phi."
Thủy Y Họa nghe thế, mày vô tình nhăn lại. Cơ Mộc Ly đưa tay vuốt lên mi của nàng, hạ thấp giọng nói " Y Họa yên tâm, ta chỉ có mình nàng. Về sau cũng chỉ có có một mình nàng mà thôi."
"Về sau thế nào?" Thủy Y Họa hỏi, nàng biết chuyện đó hẳn là không đủ để làm cho Cơ Mộc Ly căm hận phụ thân mình như thế. Nhất định đã xảy ra chuyện gì không thể tha thứ.
Cảm xúc của Cơ Mộc Ly sớm không còn phập phồng bất định giống lúc trước nữa. Lúc nói chuyện giống như là nói về một chuyện xưa không quan hệ tới mình vậy.
"Sau này, mẫu phi cũng có có thai, Cơ Lạc Phong liền không cho nàng nuôi dưỡng Đại Vương huynh nữa, đem Đại Vương huynh ném cho bà vú. Hắn tưởng vì tốt cho mẫu phi, nhưng hắn đây là cướp đi chỗ dựa tinh thần của mẫu phi. Dù sao những ngày hắn không ở đây, đều là Ngô ma ma và Đại Vương huynh ở bên cạnh mẫu phi. Lại sau này... Lúc mẫu phi mang thai được tám tháng... Tận mắt thấy hắn cùng một nữ nhân xinh đẹp ôm nhau ở trên giường của nàng, hô mưa gọi gió. Rồi sau đó, mẫu phi khó thở công tâm, sinh non ra ta."
Cơ Mộc Ly giọng điệu thản nhiên, nhưng là Thủy Y Họa biết hắn đã cởi bỏ được vết sẹo trước kia. Còn chuyện sau đó không cần nói tỉ mỉ, Thủy Y Họa cũng có thể nghĩ ra được.
Quên đi tình yêu do bản thân mình lựa chọn nhưng mối tình này mang lại cho bà ấy đau khổ nhiều hơn ngọt ngào. Những việc vặt vãnh trước kia đã từ từ làm phai mờ tình cảm của Như phi, mà chỉ cần một chuyện cuối cùng này lại trở thành một cọng cỏ đè chết con Lạc Đà. Bản thân cùng người yêu vô số lần hoan ái trên giường, bây giờ lại là bóng dáng của người yêu cùng nữ nhân khác hoan ái dây dưa, ngẫm lại đều phải tức giận đến mức phun ra một búng máu.
Thủy Y Họa rất tin, nếu là bản thân ở vị trí Như phi, nàng nhất định không nói hai lời tiến lên, một đao đâm vào người của nữ nhân kia, lại một đao chặt đứt hạ bộ của Cơ Lạc Phong, nam nhân bỉ ổi!
Giận thì giận, nhưng Thủy Y Họa thân là người ngoài, cũng đoán được một ít nội tình. Cơ Lạc Phong lại cặn bã lại ghê tởm, cũng không có khả năng mang theo nữ nhân khác làm việc này trên giường của Như phi, mười phần là trúng mị dược linh tinh gì đó, rồi sau nhân Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, nữ nhân tính kế thành công ghê tởm đến Như phi.
Đã nàng có thể nghĩ như vậy, Cơ Mộc Ly tự nhiên cũng nghĩ tới, nhưng này lại như thế nào, Cơ Lạc Phong chẳng lẽ không có đầu óc sao, dám mang nữ nhân vào trong cung của Như phi? Cho dù không hoàn toàn là lỗi của hắn, hắn cũng không đáng giá Như phi tha thứ!
" Nếu là ta, ta sẽ làm cho nữ nhân này chết không tử tế được, Cơ Lạc Phong cũng đừng nghĩ đến chuyện được tha thứ." Thủy Y Họa trầm giọng nói.
Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, thế nhưng cười nhẹ ra tiếng, vuốt mái tóc đen của nàng, nói: "Ta biết, nàng không phải là mẫu phi, nàng không chấp nhận nữ nhân khác, mà ta cũng không phải là loại nam nhân hoa ngôn xảo ngữ như Cơ Lạc Phong."
" Ngừng lại! Cơ Mộc Ly, huynh mà không hoa ngôn xảo ngữ, thiên hạ này không có người hoa ngôn xảo ngữ rồi!" Thủy Y Họa liếc hắn một cái.
Cơ Mộc Ly biết nàng nói sang chuyện khác, ý đồ muốn xua tan oán khí trong lòng mình. Nhưng là đã nhiều năm trôi qua như vậy, phần oán khí đã hòa vào trong xương máu, không có khả năng tách ra.
Trong tay hắn ôm Thủy Y Họa, sau liền ngã xuống, tiếp tục nói, "Mẫu phi bởi vì sinh non thân mình suy nhược, không thể điều dưỡng tốt. Cho dù Cơ Lạc Phong tìm được thần y tốt nhất thiên hạ về trị bệnh cho nàng. Nhưng là tâm đã chết, dược cũng vô dụng.
Lại sau này... Không, không có sau này, mẫu phi đợi đến lúc ta tròn sáu tuổi rốt cục đi. Cơ Lạc Phong say mèm mấy ngày, lâm triều cũng không có đi, gần một tháng sau mới phấn chấn lên. Ngay từ đầu ta rất hận hắn, hắn càng hận ta."
Thủy Y Họa ngửa đầu nhìn hắn, một đôi mắt sáng trong hữu thần, ấp úng nói: " Không phải hắn nghĩ rằng do huynh mà Như phi mới chết đi chứ?"
" Y Họa, nàng thật hiểu tâm của hắn." Cơ Mộc Ly cười như không cười tán một câu, "Ta sớm hiểu được, Cơ Lạc Phong đối xử với mẫu phi như thế nào, ta luôn luôn xem ở trong mắt, trừ bỏ cho vật chất, hắn cho cái gì? Lúc ta mười một tuổi, chúng ta giống như một đôi cừu địch, xem lẫn nhau không vừa mắt. Hắn cũng không quản chuyện của ta. Ai biết có một ngày hắn nhìn đến mặt ta, bỗng nhiên gào khóc lên, từ ngày đó về sau bắt đầu sủng ái ta gấp bội."
Nói đến hai chữ sủng ái, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Thủy Y Họa có chút đau lòng hắn, tuy rằng hắn chưa nói gì, nhưng ở nơi ăn thịt người như hoàng cung, một tiểu hài tử chẳng người quan tâm. Nếu muốn an toàn lớn lên, đã chịu bao nhiêu khổ, người thường không có khả năng tưởng tượng đến. Khó trách Cơ Mộc Ly sống một cuộc sống giả tạo. Nếu là không có sự giả tạo này, có lẽ hắn đã sớm biến thành một đống xương khô rồi.
Cơ Lạc Phong, thật sự là một người cặn bã, không xứng làm trượng phu, lại càng không xứng làm phụ thân!
Thủy Y Họa kéo đầu Cơ Mộc Ly xuống, ấn một nụ hôn lên trán hắn, con người sáng trong yên lặng nhìn vào mắt hắn, "Cơ Mộc Ly, về sau đến lượt ta đến bảo hộ huynh."
← Ch. 089 | Ch. 091 → |