Vay nóng Tima

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 082

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 082
Một bầy quái vật nhện mặt người
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Shopee


Kiếm Thập Nhất vốn ngủ không sâu, lúc này nghe tiếng phân phó mang theo lực uy hiếp của Cơ Mộc Ly, trong nháy mắt hắn bừng tỉnh lại. Thủy Y Họa mới vừa chìm vào giấc ngủ cũng lập tức ngồi thẳng lên.

Vương Ngũ đang ngủ say nghe thế một tiếng cũng mở hai mắt mệt mỏi ra, dùng sức xoa nhẹ hai cái, sau đó từ từ đứng lên, nhìn mấy người ngưng thần nghe động tĩnh xung quanh, hắn cũng vội vàng nín thở nghe, nhưng mà không nghe thấy bất cứ cái gì. Mọi thứ có vẻ hết sức bình thường, nhưng chính là phần bình thường lại lộ vẻ quỷ dị, sau lưng Vương Ngũ không khỏi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, theo bản năng nuốt từng ngụm nước bọt.

Chung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Trước đây xung quanh cánh rừng này dù gì còn có tiếng côn trùng và chim hót nhưng là bây giờ tất cả những âm thanh này chẳng biết lúc nào đã biến mất. Đến bây giờ đã không nghe được bất kỳ tiếng vang nào.

Rào rào...... rào rào......

Từ chỗ sâu trong rừng truyền đến một hồi tiếng động rất nhỏ, giống như là thứ gì đang thả nhẹ bước chân từ từ đến gần mấy người.

"Gia, thuộc hạ và Lăng đi trước xem một chút." Kiếm Thập Nhất sau khi nhìn thấy nhện mặt người thì lá gan hiển nhiên đã lớn lên rất nhiều. Gia nói rất đúng, những quái vật này trông ghê tởm thôi, chỉ cần coi bọn chúng là địch nhân có lực công kích mạnh, sẽ phát hiện cũng không có đáng sợ như mình nghĩ.

Đông Phương Lăng dừng một chút, nói: "Ta với ngươi cùng đi."

" Đều cùng nhau đi thôi." Cơ Mộc Ly ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào phía trước.

Mặc dù như thế, Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng vẫn quyết định chủ ý phải đi ở phía trước mặt, Cơ Mộc Ly chân mày khẽ nhéo một cái lại buông ra. Hắn ở phía sau che chở mấy người cũng giống vậy, đi ở phía sau không nhất định là an toàn nhất.

Giống như là ứng với suy nghĩ của Cơ Mộc Ly, mới đi không có mấy bước, sau lưng Cơ Mộc Ly chợt lao ra một con quái vật nhện mặt người, trong nháy mắt mấy người đều quay đầu lại.

Con quái vật từ trong bụi cây lao ra sau liền nhảy đến trên một cây đại thụ, tám cái chân lưỡi hái vững vàng bám chặt thân cây, mà đầu người lúc này uốn éo thành một góc độ rất kỳ quái, giống như là xoay tròn 180°, hai mắt trắng bệch như cá chết lại gắt gao nhìn chằm chằm mấy người. Mà đầu người này thế nhưng giống y như mấy con quái vật mà bọn họ nhìn thấy lúc ban ngày!

Con quái vật này nhắm ngay phía sau lưng Cơ Mộc Ly, bổ nhào qua.

"Cơ Mộc Ly cẩn thận!" Thủy Y Họa kêu lên một tiếng, sát ý nồng nặc thoáng qua trong mắt.

Cơ Mộc Ly chỉ cười lạnh một tiếng, trong lúc quái vật chưa có chạm vào người chỉ thấy Quỷ Sát Huyết tiên trong tay vung lên, quái vật kia còn không kịp kêu lên thì thân thể liền gãy thành hai khúc, máu tươi hôi thối lại tung tóe đầy đất.

Cơ Mộc Ly tránh thật nhanh mới không để cho máu tươi hôi thối dính đến quần áo, trong khi tránh vẫn không quên mang theo cả Thủy Y Họa. Mà Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng cũng nhanh chóng tránh ra hai bên, duy chỉ có Vương Ngũ không có nửa phần võ công liền bị máu tươi bắn khắp người, hắn nhất thời liền phun ra.

Trong lúc mùi hôi thối phát tán, từ sâu trong rừng rậm lại truyền đếm tiếng sột soạt càng lúc càng lớn.

" Thập Nhất, Lăng, lên cây!" Cơ Mộc Ly ném ra một câu, một tay ôm chắc eo Thủy Y Họa, nhanh chóng bay lên tới cây cao.

Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng gật đầu một cái, đều tự tìm cây cao chuẩn bị bay lên, chỉ là lúc Đông Phương Lăng đang muốn đề khí trèo lên cây, Vương Ngũ tay mắt lanh lẹ ôm lấy bắp đùi của hắn, một thân máu tươi hôi thối cũng bôi đến vạt áo Đông Phương Lăng.

Đông Phương Lăng nhíu mày, còn chưa kịp chửi mắng một câu, người này cũng đã khóc nước mắt nước mũi đầm đìa: "Cầu xin cao nhân đừng bỏ lại tiểu nhân, những quái vật này nhất định sẽ ăn thịt ta! Cầu xin cao nhân cứu mạng, tiểu nhân về sau nhất định làm trâu làm ngựa để trả ơn cứu mạng hôm nay ——" nói xong còn kém không gào thét lên.

"Lăng, nhanh lên!" Cơ Mộc Ly sắc mặt lạnh, trầm giọng nói.

Đông Phương Lăng không do dự nữa, một tay túm lấy gáy Vương Ngũ, đề khí bay lên cành cây cao bên cạnh.

Âm thanh sột soạt càng lúc càng gần.

Mọi người ẩn mình vào bên trong cành lá, ngưng thần nín thở, ngay cả Vương Ngũ cũng không ngoại lệ, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Vương Ngũ bị Đông Phương Lăng xách tới trên cây, bởi vì tư thế không thoải mái, hơi tụt xuống dưới, vừa lúc liền thấy cảnh tượng dưới tàng cây, vữa thấy không quan trọng nhưng là Vương Ngũ căn bản không có làm tốt chuẩn bị, thiếu chút nữa phun hết thức ăn trong dạ dày ra.

Con quái vật lúc trước đánh lén Cơ Mộc Ly nằm trong vũng máu hôi thối, thân thể chia làm hai nửa. Mà mùi máu tươi giống như dẫn những con quái vật kia tới. Không lâu lắm, một đám quái vật nhện mặt người từ trong đám cỏ cây nhảy ra.

Thấy đồng loại chết, đám quái vật nhện mặt người từ từ di chuyển tám cái chân lưỡi hái của mình băng qua hai nửa thi thể.

Rất nhiều quái vật! Vương Ngũ bị sợ đến sắp khóc thành tiếng rồi.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn dưới tàng cây, chỉ thấy đám quái vật nhện mặt người kia rất nhanh tụ tập lại, cẩn thận tránh đầu của đồng bọn ra, sau đó há miệng để lộ hàm răng sắc bén bắt đầu cắn nuốt thi thể của đồng bọn.

Trong khoảnh khắc cả thi thể đã bị ăn xong, nếu không phải còn một ít máu tươi màu xanh lưu lại trên đất, mọi người không thể không hoài nghi nơi đó rốt cuộc từng có xác một con quái vật nằm chết ở đó hay không? Bọn chúng ăn thật sự rất sạch sẽ rồi.

Sau đó, trong đó có một con quái vật lớn nhất đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu người thật dài lên gào thét một tiếng, tất cả quái vật nghe tiếng đều dừng lại, từng đôi mắt trắng như cá chết cũng nhìn chằm chằm con quái vật to lớn kia, nhìn dáng dấp giống như đang chờ đợi một vị thần thánh tế điển.

Dưới con mắt mọi người, trên cổ nó vươn ra năm sáu cái lưỡi hái đen tua tủa đem đầu người của con quái vật đã chết vẫn không có bị chạm qua nâng lên, từ từ biến thành càng lúc càng lớn, sau đó nó đem đầu người đội lên đầu mình. Sau thấy quái vật kia vốn là có một đầu người xấu xí giống như là bị bài tiết tự rụng xuống, mà ở trên cổ lại lộ ra một đầu người khác. Đó chính là cái đầu vừa bị nó ăn thịt!

"Trời...... Trời ạ! Ta hiểu rồi, ta rốt cuộc hiểu rõ rồi!" Lúc mọi người ngừng thở nhìn một màn trước mặt này, Vương Ngũ chợt run rẩy ra tiếng, phá vỡ đêm yên tĩnh.

Đông Phương Lăng phản ứng kịp, lập tức lãnh trừng mắt nhìn hắn: "Vương Ngũ, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết à? Kêu la cái gì!"

Đáng tiếc, lúc này Vương Ngũ giống như là bị điên, vẫn lẩm bẩm nói: "Ta hiểu rồi, đầu người là bị bọn chúng ăn thịt người để lại, bọn chúng ăn thịt người nhưng để lại đầu người...... Bọn chúng muốn đầu người......"

Lời vừa dứt, trong nháy mắt đám quái vật nhện mặt người đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Đông Phương Lăng và Vương Ngũ trên cây, lộ ra nụ cười hết sức quỷ dị. Sau đó tám cái chân như lưỡi hái bắt đầu hoạt động......

"Ngu ngốc, đều là ngươi làm chuyện tốt!" Đông Phương Lăng giận dữ mắng mỏ một tiếng, thật hận không thể lập tức ném tên Vương Ngũ đang ở bên cạnh này xuống cho đám quái vật kia.

Mặc dù đã có rất nhiều mạng người qua tay Đông Phương Lăng nhưng phần lớn là những người đại gian đại ác, hoặc là những tiểu lâu la gian trá đối nghịch với Tiêu Dao cung. Nếu bảo hắn giết một người bình thường tay không tấc sắt, thật sự là xuống tay không được. Nhưng không giết Vương Ngũ, không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho sự ngu xuẩn của người này. Thật sự là hỏng việc nhiều hơn là thành công!

"Lăng, cho ta hai chai kịch độc!" Trên cây truyền đến giọng nói của Thủy Y Họa. So với thái độ kinh hoảng của Vương Ngũ và tức giận của Đông Phương Lăng thì thái độ của nàng rõ ràng trấn định hơn nhiều. Thật giống như nghe lời này, tâm tư vốn có chút khẩn trương cũng từ từ trấn định lại.

Nhưng là, Đông Phương Lăng giận đến cắn răng, "Vương phi, cô với vương gia núp ở đó là được rồi, còn lên tiếng làm gì hả?!"

Bây giờ là một đám quái vật, cũng không phải một con! Nếu thật có cái gì, dầu gì cũng muốn giữ lại mạng của vương gia và vương phi mới được. Không phải Đông Phương Lăng quá bi quan, thật sự là hắn chống lại đám quái vật chán ghét này, tay chân mặc dù không đến nỗi như nhũn ra nhưng phản ứng rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với thường ngày.

Đông Phương Lăng tức thì tức, nhưng cũng không quên lấy từ trong lồng ngực ra hai chai kịch độc ném cho Thủy Y Họa.

Đám quái vật kia cũng mặc kệ mấy người trên cây đã nói xong hay chưa, lúc này đã bắt đầu bò lên trên cây. Tám cái chân so với hai chân của người nhanh hơn nhiều lắm, leo cây giống như đi bộ, vô cùng thoải mái.

"Bọn chúng sắp tới đây!" Vương Ngũ sợ hãi kêu to lên.

"Con mẹ nó, ngươi câm miệng cho lão tử!" Đông Phương Lăng cả giận.

Nhưng vào lúc này, Đông Phương Lăng chỉ thấy mấy căn ngân châm lóe lên trong đêm, hai con quái vật nhện mặt người chợt hí lên một tiếng, cả thân thể cao lớn từ trên cây thẳng tắp rơi xuống. Còn hai con khác cũng kêu thảm rồi lăn xuống mặt đất.

" Y Họa thật thông minh." Sau tán lá cây chợt truyền đến tiếng tán thưởng của Cơ Mộc Ly, trong giọng nói còn bao hàm hả hê cùng kiêu ngạo, lại tràn đầy vị cưng chiều.

Đông Phương Lăng nhìn đám quái vật rơi xuống đất, nhìn hồi lâu rốt cuộc hiểu được Thủy Y Họa lấy ngân châm tẩm thuốc độc đâm vào trong mắt chúng nó. Mặc dù không xác định được đầu người quái vật này có phải dùng hai mắt để quan sát hay không nhưng hôm nay đầu người cũng đã thành một phần thân thể của quái vật thì mắt là giác quan mẫn cảm nhất, độc sẽ khuếch tán nhanh hơn, nhất định sẽ truyền tới toàn thân quái vật này.

Đánh úp đánh bất ngờ, trước khi toàn bộ quái vật tiến công, Thủy Y Họa trước vươn tay, mà Kiếm Thập Nhất sau đó cũng nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, lần này không hề đâm vào đầu người nữa mà là trực tiếp đâm vào bên hông của quái vật.

Đông Phương Lăng cũng không có nhàn rỗi, trực tiếp bứt một đám lá cây, rắc phấn độc lên trên mặt lá. Sau đó lá cây hóa thành ám khí, phi về hướng những con quái vật nhện mặt người đó.

Mặc kệ cái gì cũng có thể dùng, mỗi lần ám khí bay đi lại đánh trúng một bộ vị quan trọng của quái vật.

Đợi đến con quái vật cuối cùng bị Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng cùng tiêu diệt sau, mọi người thấy dưới tàng cây con gãy chân con cụt tay, có rất nhiều con quái vật bị Kiếm Thập Nhất chém thành hai nửa, cũng có con bị chém đứt chân lưỡi hái, tóm lại nhìn trông vô cùng ghê tởm.

"Những con quái vật này hiểu được hành động tập thể, giữa hai bên còn có quan hệ cấp bậc rõ ràng. Bọn chúng thông minh không kém." Thủy Y Họa nhìn chằm chằm đống thi thể trên đất, phân tích nói.

Cơ Mộc Ly gật đầu, " Y Họa nói không sai, ta giết chết con quái vật kia lập tức bị con khác cắn nuốt đầu người thay thế...... Bọn chúng nếu cắn nuốt đầu người, có lẽ đầu óc cũng bị bọn chúng đồng hóa."

"Trời ạ, nếu không tới nơi này ta sợ là vĩnh viễn đều không hề biết tới còn có những con vật kỳ quái như vậy nữa." Đông Phương Lăng cố gắng áp chế cảm giác ghê tởm trong dạ dày, trong mắt lại xẹt lên tia hưng phấn.

Mọi người lần nữa trở lại mặt đất, mà Vương Ngũ bị Đông Phương Lăng mang xuống mặt đất rõ ràng đứng không vững, hai chân run rẩy, trong đũng quần lại ướt một mảng lớn.

Hàng này lại sợ tới mức đái ra quần rồi...... Đông Phương Lăng không đành lòng nhìn thẳng. Đúng thôi, người bình thường cũng sẽ giống như Vương Ngũ như vậy, hắn mới không sợ quái vật này đấy.

Vương Ngũ thật sự là toàn toàn sững sờ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cả đời này sợ rằng cũng sẽ không tin tưởng trên đời lại có quái vật kỳ quái như vậy. Những ngày qua đi theo mấy người này cũng luyện gan lớn lên một chút, mạnh thở dài mấy hơi sau liền bình tâm trở lại.

Mấy người liếc mắt nhìn thảm cảnh trên đất, sau đó tránh né những máu thịt kia tiếp tục đi về phía trước, nơi này không thể ngây người. Nếu không còn không biết sẽ dẫn tới thêm bao nhiêu quái vật.

"Ai, mấy vị cao nhân chờ. Các ngươi mau nhìn!" Vương Ngũ vẫn theo ở phía sau không biết từ lúc nào đi tới trước mặt đám thi thể quái vật, cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cái đuôi quái vật, "Quái vật này sau khi chết, trên đuôi thế nhưng lại mọc ra một viên đá quý!"

Thủy Y Họa thần kinh mới buông lỏng xuống đột nhiên căng thẳng, nhìn mấy thi thể bị chém thành vài đoạn nằm trên đất, thi thể nằm yên trong vũng máu, mà cái đuôi dài như đuôi bò cạp kia thế nhưng không biết từ lúc nào đột nhiên lại lòi ra một viên đá nhỏ màu tím. Mà hòn đá nhỏ màu tím này dưới ánh trăng lại có vẻ cực kỳ chói mắt.

Vương Ngũ nói không sai, cái này giống như là một viên đá quý xinh đẹp. Nhưng...... Cảm giác vật này tới rất quái dị. Chuyện nuốt đầu người đã đủ kinh dị, không nghĩ tới bây giờ trên đuôi còn lòi ra một viên đá quý.

" Thật kỳ quái." Cơ Mộc Ly khẽ nhéo nhéo lông mày, muốn đi chạm vào viên đá này, lại bị Thủy Y Họa kéo lại, nhìn hắn lắc đầu một cái, " Đồ vật này rất cổ quái, chớ đụng lung tung."

Đáng tiếc, Cơ Mộc Ly không có chạm, có người lại chạm vào.

Vương Ngũ trong mắt lộ ra tham lam, lập tức kéo viên đá màu tím từ đuôi của quái vật xuống. Viên đá màu tím to bằng ngón tay cái bị hắn nắm trong lòng bàn tay, sau một khắc liền biến mất.

Vương Ngũ lật đi lật lại bàn tay, kỳ quái ồ lên một tiếng, "Sao lại không thấy rồi nhỉ?"

Thủy Y Họa trong mắt chợt thoáng qua một tia ánh sáng lạnh, lôi kéo Cơ Mộc Ly lui về phía sau, rời xa Vương Ngũ. Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt thoáng qua kinh dị, cũng đi theo từ từ lui về phía sau.

Bống nhiên, Vương Ngũ vẫn cúi đầu tìm viên đá màu tím trong lòng bàn tay từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười cổ quái.

Đông Phương Lăng thấy thế cả người run lên, " Nương của ta, không phải tên Vương Ngũ này bị quái vật nhập thân rồi chứ? Cũng may chúng ta trốn thật nhanh."

Giữa cổ họng Vương Ngũ tiếng ừng ực càng lúc càng lớn, hắc hắc vui mừng mà nói: " Đá quý...... Đều là của ta, đều là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp của ta......"

Lời này hình như là một câu chú ngữ, lời nói vừa dứt, những viên đá màu tím xung quanh thế nhưng tự động từ rơi khỏi đuôi của những con quái vật còn lại cùng nhau bay về phía Vương Ngũ, đem hắn bao bọc vây quanh. Lúc này, hắn cười hắc hắc, cả người bị ánh sáng của những viên đá màu tím bao quanh trông lại càng âm trầm quỷ dị.

Những viên đá màu tím dính vào trên người hắn, sau đó từ từ chui vào trong cơ thể. Một lát sau, mấy người trơ mắt nhìn trên cổ của hắn nứt ra một cái lỗ, mủ màu tím từ bên trong chảy ra, sau đó ở cổ mở ra một lỗ hổng, rồi thấy đầu hắn rơi xuống trên mặt đất. Chỗ mủ màu tím chảy ra mọc ra một cái chân, sau đó thấy cái chân kia đẩy cái đầu trở về vị trí cũ.

"Ọe ——" Đông Phương Lăng che bụng nôn ra một trận. Thật con mẹ nó ghê tởm!

"Lăng, Thập Nhất, các ngươi nhanh đi nổi lửa!" Cơ Mộc Ly trầm giọng phân phó.

Tiếng nói vừa dứt, trong tay huyết tiên đã vung ra, mang theo lực đạo kiên cường, chém con quái vật còn chưa kịp thành hình thành hai khúc. Một đôi mắt đen nhánh sắc bén nhìn chằm chằm máu thịt trước mắt, khẽ nheo lại. Cho đến khi Kiếm Thập Nhất đưa tới cây đuốc, Cơ Mộc Ly nhận lấy, một tay liền ném tới thi thể kia.

Nhìn thi thể bị thiêu thành bụi, đám người lúc này mới rời đi.

Trải qua lần này, mọi người thậm chí ngủ cũng không dám ngủ, mỗi người cầm một cây đuốc đi luôn trong đêm.

Đi suốt cả đêm, trong rừng sâu hắc ám dần dần bắt đầu có chút ánh sáng, mùi hôi thối tanh tưởi mới từ từ cách xa mấy người.

"Gia, trời đã sáng." Kiếm Thập Nhất khó được cảm khái một câu.

Cơ Mộc Ly gật đầu một cái, nhìn về phía nữ tử bên cạnh, " Y Họa, nàng có mệt hay không?" Lúc này, đôi mắt đẹp của nữ tử rõ ràng có thêm một vòng xanh đen, thấy vậy lòng hắn thương cực kỳ.

Thủy Y Họa miễn cưỡng nhìn hắn một cái, "Mệt mỏi thì thế nào, không đi ra khỏi khu rừng này, tất cả mọi người không tâm tư nghỉ ngơi. Ta xem chừng phải mất hai ngày hai đêm mới ra ngoài được, ta liền nhịn một chút đi."

Y Họa của hắn thực sự rất thông tình đạt lý, khóe miệng Cơ Mộc Ly khẽ con lên, không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi. Chỗ này không biết có phải là địa bàn của đám quái vật kia không, mấy người đi hồi lâu cũng không có phát hiện những con vật to lớn khác, chỉ trừ một ít chim bay và côn trùng nhỏ.

Đợi đến lúc nên ăn cơm, Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất lập tức đổi làm đặc sứ bắt chim, hai người nhìn chằm chằm chim muông bay qua đỉnh đầu, mấy viên ám khí ném đi, ném cái nào chính xác cái đó. Sau đó đem chim đi vặt lông, bắt đầu nướng thịt chim. Đổi lại người khác gặp phải tình huống như thế, một trăm lần cũng không dám ăn, thế nhưng đám người này đều là từ trong vũng máu lăn ra đây, trừ chưa từng thấy qua quái vật nhện mặt người thì những thứ khác căn bản không coi là trở ngại.

Thủy Y Họa vừa nuốt thịt chim trong miệng, đang chuẩn bị nhận lấy thịt nướng trong tay Cơ Mộc Ly để tiếp tục ăn thì động tác bỗng nhiên dừng lại, một đôi mắt sáng rực đột nhiên quét về phía bụi cỏ bên trái.

Hiển nhiên, Cơ Mộc Ly đã sớm đã nhận ra khác thường, tay trái còn cầm thịt chim mới nướng xong, tay phải lại như có như không mở rộng thành chưởng đao.

"Những quái vật nhện mặt người này vẫn còn sao?!" Đông Phương Lăng chửi nhỏ một câu, trong tay cũng đã cầm sẵn ám khí và thuốc độc. Kiếm Thập Nhất tay phải đặt ngay tại trên chuôi kiếm.

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ chậm chạp đến gần, chỉ là đi tới nơi nào thì giống như sinh vật ở đó dừng một chút. Sau một khắc, một hồi tiếng địch kỳ quái ở trong rừng sâu vang lên —— một kiểu du dương mà quái dị.

Sắc mặt mấy người nhất thời biến đổi.

"Gia, lần này hình như là người thật!" Đông Phương Lăng rõ ràng có chút kích động.

Cũng đã mấy ngày mấy đêm không có gặp được người sống, có thể không kích động sao?!

Cơ Mộc Ly vẻ mặt vẫn là thản nhiên như cũ, làm thủ thế, ý bảo không nên vọng động.

Tiếng địch du dương réo rắt đứt quãng vang lên hồi lâu, mãi cho đến sau lưng mấy người lại vang lên tiếng sột soạt, mọi người nghe tiếng chợt biến.

" Âm thanh này thật quen...... Mẹ kiếp, xong chưa!" Lần này người nói tục chính là người mà cả đường đi nhìn như trầm tĩnh dịu dàng - Thủy Y Họa.

Thủy Y Họa phạch một cái từ dưới đất đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trong bụi cỏ, lequydon một bàn tay từ từ nắm thành quả đấm.

" Y Họa, nàng ——"

"Tất cả im miệng cho ta!" Thủy Y Họa mặc dù hai con mắt nhìn như gấu mèo nhưng tính khí tương đối không được, lequydon trong lúc Cơ Mộc Ly còn chưa dứt lời liền lạnh giọng cắt đứt lời hắn.

Hai con quái vật nhện mặt người từ trong bụi cỏ nhảy ra, quái vật vốn muốn đi thẳng tới nhưng nhìn thấy nữ nhân đứng trước mặt thì ngừng lại, ngay cả tiếng địch vẫn còn đang thổi tràn đầy cám dỗ cách đó không xa lại không bằng vẻ đẹp mê người của nữ nhân trước mắt này. lequydon

Thủy Y Họa cười lạnh một tiếng, từ trong lồng ngực móc ra một thanh đao nhỏ sắc bén, lưỡi đao này còn sắc bén hơn những lưỡi hái trên chân của quái vật kia. Đưa một ngón tay từ từ xẹt qua lưỡi đao, ánh sáng thoáng qua, chiếu vào cặp mắt sáng rực kia càng thêm sáng trong, giống như hai viên đá quý vô cùng chói mắt.

Hai con quái vật nhện mặt người nhếch miệng, nước miếng từ khoe miệng chảy xuống. Bốn chân sau đạp một cái, hai con quái vật đã vung chân lưỡi hái lên nhào về phía Thủy Y Họa.

"Gia, thuộc hạ đi giúp vương phi!" Đông Phương Lăng thấy thế kinh hãi, lập tức sẽ phải xông tới giúp một tay, lequydon nào đoán được đã bị Cơ Mộc Ly túm chặt sau lưng, làm cho hắn suýt nữa trượt chân ngã.

Cơ Mộc Ly hai mắt chưa rời Thủy Y Họa, khóe miệng nhếch lên độ cong làm mê hoặc lòng người, " Y Họa của ta làm sao cần người ngoài hỗ trợ."

Đông Phương Lăng lặng lẽ nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Cơ Mộc Ly, im lặng quay đầu sang chỗ khác.

Lúc này, Thủy Y Họa nhanh chóng né tránh hai con quái vật công kích, trên tay đao nhỏ múa linh hoạt.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, vô cùng thê lương, bởi vì quái vật kia bị nữ tử liên tiếp chém đứt tám cái chân, lequydon cuối cùng lại trở thành quái vât không chân.

Ngay sau đó, Thủy Y Họa giơ tay chém xuống, cắt đứt đầu của hai con quái vật.

Ba người Cơ Mộc Ly đứng xem khẽ biến sắc.

Kiếm Thập Nhất nhìn về phía cổ con quái vật vẫn đang chảy máu và đã không còn cái chân nào, lequydon hơi mím môi một cái.

Đông Phương Lăng trợn to mắt, đôi môi ngập ngừng hai cái, xem bộ dáng là bị hành động tàn nhẫn của nữ nhân này dọa sợ.

Cơ Mộc Ly khóe miệng khẽ nhếch, xem ra tâm tình rất tốt, thần thái bay lên kia rõ ràng để lộ ra hắn giờ phút này vô cùng hài lòng, giống như là đang khoe khoang bảo bối trước mặt mọi người.

Mắt thấy Thủy Y Họa chuẩn bị xuống một đao định đâm vào bụng quái vật, nơi xa tiếng địch chợt dừng lại, lequydon ngay sau đó vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"Dừng tay!"

Một giọng nam trong trẻo vang lên, lequydon mơ hồ còn mang theo tức giận.

Nam tử áo đen từ trong bụi cỏ đi ra, áo khoác bên ngoài dùng tơ vàng thêu hoa văn phức tạp, lại có một con rắn quấn quanh áo, đầu rắn vừa đúng quấn trước ngực hắn, nhìn qua giống như là từ trái tim của hắn chui ra ngoài, làm cho người ta có một loại cảm giác hết sức quỷ dị.

Mà người này diện mạo cũng là tuấn mỹ có thừa, xương gò má khẽ nổi lên, sống mũi cao, cặp mắt lấp lánh có hồn lại trong suốt, lequydon giống như một đầm nước trong veo, trong mắt lắng đọng gì đó giống như là xem hết tất cả thế gian hoặc như là lạnh lẽo vô tình bàng quan tất cả.

Nhưng là, những người khác thấy cũng không phải cái này, mà là...... Đây là một con người, rốt cuộc thấy được một con người bình thường!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-158)