Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 080

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 080
Đùa giỡn và bị đùa giỡn
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Lazada


Hai con mắt to như nắm đấm nhìn nhìn chằm chằm năm người trên bè gỗ, không biết có phải nó đem mấy người trở thành đồ ăn hay không, khi nó thè lưỡi, nước miếng vẫn chảy xuống.

Nó dựng thẳng thân thể, đang lúc mọi người không kịp chuẩn bị nó lại nhảy tới đây! Cả thân thể cao lớn cũng nhảy lên khỏi mặt nước, nặng nề đập về phía bè gỗ.

"A —— quái vật này đập tới chúng ta, nó đây là muốn ăn chúng ta, chạy mau! Chạy mau ——" Vương Ngũ cả kinh liên tiếp kêu to, dùng sức lấy tay vọc nước, tại thời khắc nguy cấp này, thân thể ốm yếu cũng có thể bộc phát ra lực đạo cường đại, quấy lên một đám bọt nước, bè gỗ quả thật lại tăng nhanh một chút. Đáng tiếc một ít lực đạo này là không đủ.

Mắt thấy con vật khổng lồ đã nhảy lên, rất nhanh sẽ nện xuống, Cơ Mộc Ly chân trái vừa nhấc, dùng sức ở bên trái bè gỗ, một tay thuận thế ôm lấy eo Thủy Y Họa.

" Y Họa, ôm lấy ta!" Cơ Mộc Ly quát khẽ một câu, dứt lời, cả bè gỗ bay lên từ mặt sông Hắc Hà, lúc rắn tám chân đập tới, bè gỗ lại tránh về bên trái mà đi, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích từ con vật khổng lồ.

Thân thể dài hơn mười trượng rơi vào trong nước, một đám bọt nước rất lớn văng lên, trong đó một ít hất tới bè gỗ, làm cho mấy người toàn thân ướt sũng, Thủy Y Họa hoàn hảo, bị Cơ Mộc Ly ôm trong ngực, chỉ ướt làn váy.

"Gia, không có sao chứ?" Đông Phương Lăng vội hỏi.

Cơ Mộc Ly nhíu mày nhìn bộ dạng chật vật của hắn, "Không nên khinh thường, quái vật này ở đáy sông, tùy thời có thể lại chui ra nữa."

Bịch một tiếng, bè gỗ lần nữa rơi vào mặt nước, lần này không cần Cơ Mộc Ly nhắc nhở, Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng rối rít vận nội lực đẩy bè gỗ đi về phía trước, mà Vương Ngũ cũng vội vàng cầm mái chèo lên, vừa thở hồng hộc vừa vọc nước.

Sức lực mấy người đều không yếu, trong phút chốc bè gỗ lại đi được thêm mấy trượng.

Thủy Y Họa vẫn quan sát tình huống dưới sông. Nước sông lúc này đen tối vô cùng, nếu không tinh tế tra xét, hoàn toàn không thể phát hiện được bóng dáng của con rắn tám chân đang lượn lờ trong nước, nhưng nàng vẫn nhận thấy sóng nước lăn tăn.

Đang lúc Đông Phương Lăng muốn tạm nghỉ, Thủy Y Họa chợt hô một tiếng, "Nó lại tới, mau tránh về bên phải!"

Trong lúc nàng nhắc nhở, Cơ Mộc Ly đã dồn sức vào chân làm cho bè gỗ nhanh chóng bay lên, Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng cũng phối hợp Cơ Mộc Ly, dùng hết sức lực khống chế bè gỗ, để tránh bè gỗ bởi vì lực không đều mà rơi xuống.

Cơ hồ vừa rơi xuống không lâu, mặt nước yên lặng lại bị một con rắn to khuấy động, bọt nước văng khắp nơi, giống như một cột nước. Con rắn tám chân giống như tức giận vì bị mấy người phát hiện, miệng rắn há to, lộ ra hàm răng bén nhọn.

" Miệng con rắn kia chắc chắn có thể nuốt được một người!" Đông Phương Lăng nhìn miệng rắn, không nhịn được cảm khái một câu.

"Đông Phương Lăng, ngươi còn có tâm tư đế ý cái này? Nhanh đi phía trước!" Bè gỗ mới rơi xuống, Thủy Y Họa cũng bắt đầu vận dụng nội lực đẩy bè gỗ, giống như thấy được một cổ lực đạo cường đại đang khống chế hướng đi của bè gỗ, trong mắt Thủy Y Họa lóe lên chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Mộc Ly.

Tay người này vẫn còn ôm hông nàng, chưa từng buông ra, giống như là đem Thủy Y Họa trở thành vật bên người, cho dù tới chỗ nào cũng phải mang theo.

Thấy nàng nhìn mình, Cơ Mộc Ly cười nhạt, " Y Họa đừng sợ, chẳng qua là chơi trò chơi mà thôi, nó đuổi theo chúng ta tránh, sớm muộn chúng ta sẽ tới bờ bên kia."

Thủy Y Họa luôn cho rằng Cơ Mộc Ly nội lực thâm hậu, nhưng không nghĩ tới người này lợi hại đến trình độ này. Nếu không phải bây giờ hoàn cảnh không đúng, nàng nhất định phải tìm hiểu một phen, không thể không nói người này thật sự thú vị!

Nhẹ hừ một tiếng, Thủy Y Họa không thèm để ý, mặc kệ Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất chịu ép buộc.

Cơ Mộc Ly nói quả thật không sai, lúc vừa bắt đầu rắn tám chân còn mang theo một chút sát ý, nhưng qua lại mấy lần sau, cả người khí thế thay đổi hoàn toàn, căn bản là giống như một đứa trẻ ham chơi, bè gỗ đi nơi nào, nó liền đuổi kịp nơi đó, thân thể lượn lờ dưới nước, thoạt nhìn giống như có chút hưng phấn.

Thủy Y Họa phỏng đoán trong lòng mấy con rắn tám chân chắc là nghĩ như thế này: Ây da, lão tử tịch mịch nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được món đồ chơi!

Sau khi qua lại gần mười lần, bè gỗ cuối cùng đã tới bờ bên kia, mà con rắn tám chân kia giống như sợ cái gì liền dừng ở ngoài khoảng năm sáu trượng rồi không có gần thêm nữa, chỉ lộ ra một phần ba thân thể, cả người đứng thẳng ở giữa sông Hắc Hà, con ngươi to lớn nhìn chằm chằm mấy người trên bè gỗ, thân thể to lớn giật giật, thỉnh thoảng thè lưỡi ra.

Đông Phương Lăng thấy thế khóe miệng co giật, "Tại sao ta cảm thấy quái vật này giống như có chút luyến tiếc, nhất định là ta hoa mắt!"

Bất kể là hoa mắt hay không hoa mắt, mấy người cuối cùng yên tĩnh cập vào bờ, mà con vật khổng lồ cũng không có đi tới nữa.

Sau khi trơ mắt nhìn món đồ chơi của mình tiến vào đất bằng, rắn tám chân từ từ chìm vào trong nước sông, chỉ lộ ra nửa đầu rắn, sau khi miễn cưỡng ngáp một cái, nửa đầu rắn cũng từ từ chìm vào đáy nước.

"Chúng ta lên bờ, lên bờ!" Vương Ngũ ôm bụng đầy hưng phần rời khỏi bè gỗ ướt nhẹp. Mấy lần giao chiến với rắn khổng lồ, hắn vẫn dùng hai tay ôm chặt bè gỗ. Nếu không phải là như thế, chỉ sợ đã sớm rơi trong nước rồi! Lúc này lên bờ, trong bụng một trận ghê tởm.

Quần áo của mấy người đã sớm rách bây giờ lại bị nước sông xối ướt sũng, Thủy Y Họa mới vừa hắt hơi một cái thì đã thấy một dòng nước ấm truyền từ lưng vào trong cơ thể, chạy đến lục phủ ngũ tạng.

Một tay Cơ Mộc Ly áp vào lưng nàng, một tay khác nắm ở hông của nàng, dòng nước ấm là hắn dùng nội lực truyền vào người nàng.

" Y Họa, còn lạnh không?" Trong bóng đêm giọng nói của Cơ Mộc Ly có vẻ hết sức nhu hòa.

Thủy Y Họa lắc đầu, "Ta không sao, cũng không không lạnh. Còn huynh, huynh nhanh cởi áo bào hong khô, không cẩn thận lại bị thương hàn bây giờ." Nàng nói đều là thật, Cơ Mộc Ly ôm nàng vào ngực, so với mấy người Đông Phương Lăng nàng chỉ bị ướt chân váy, không có gì đáng ngại. Hơn nữa, mặc dù nội lực của nàng không bằng Cơ Mộc Ly, nhưng bảo vệ thân thể thì tuyệt đối không có vấn đề.

Cơ Mộc Ly vốn là muốn nói cái gì, ai ngờ nghe xong đề nghị của Thủy Y Họa lập tức đem lời nói nuốt trở vào. Cởi áo bào, không phải là cởi sao... Giống như cũng không tệ lắm.

"Lăng, nổi lửa." Cơ Mộc Ly tâm tình không tệ phân phó nói.

Hỏa chiết tử bị ướt không thể dùng, cũng may trong gói đồ của Đông Phương Lăng có đá lửa, hai cục đá ma sát với nhau có thể sinh ra lửa. Mà ngay từ khi lên bè Đông Phương Lăng liền buộc hai gói đồ vào bè gỗ, nếu không hai bọc đồ đã sớm bị rơi vào trong sông Hắc Hà rồi. Đông Phương Lăng nghe lệnh, đi trước kiếm củi đốt.

Việc nhóm lửa đã được giải quyết, mà đồ ăn lại không có. Mấy người mang theo lương khô, bị nước làm ướt, căn bản không có thể ăn nữa. Vì vậy Cơ Mộc Ly lại miễn cưỡng liếc Kiếm Thập Nhất và Vương Ngũ một cái, " Thập Nhất, ngươi mang theo Vương Ngũ đi vào rừng tìm quả gì có thể ăn, thuận tiện đánh mấy con thú trở lại."

Kiếm Thập Nhất gật đầu, "Gia yên tâm, thuộc hạ đi ngay."

Vương Ngũ hiển nhiên có chút không tình nguyện, quần áo của hắn còn ướt, nhưng là Kiếm Thập Nhất liếc mắt một cái làm cho hắn đang lầm bầm bỗng im bặt, sau đó theo sát phía sau hắn.

Kiếm Thập Nhất ở trong lòng hừ lạnh một tiếng: Ngu ngốc! Gia rõ ràng là muốn thân thiết với vương phi, đúng là người không có mắt.

Đợi đến mọi người đi hết, Cơ Mộc Ly mới đi lượm mấy nhánh cây khô gần đó, sau đó cắm trên mặt đất, rồi đi đến trước mặt Thủy Y Họa từ từ cởi áo bào ra, lộ ra thân thể cường tráng.

Thủy Y Họa liếc mắt nhìn hắn, đưa tay kéo áo bào mà hắn mới cởi một nửa kéo xuống "Cới mỗi cái áo mà cũng lề mề như vậy!"

Đem áo bào cởi ra vắt lên cành cây, mới vừa phơi xong, sau lưng liền có một thân thể để trần dán lên.

Cơ Mộc Ly từ phía sau ôm chặt nàng, thân thể hơi có chút phát run, " Y Họa, ta lạnh."

Thủy Y Họa định đẩy hắn ra nhưng lại nhận ra thân thể hắn đang phát run, cánh tay mới vừa nâng lên lại từ từ thu về. Đừng tưởng rằng nàng tin lời Cơ Mộc Ly, trên thực tế, Thủy Y Họa biết Cơ Mộc Ly đang giả vờ, hắn có nội lực thâm hậu hộ thể, căn bản sẽ không cảm thấy lãnh. Chẳng qua nghĩ lại lúc trên bè gỗ, người đàn ông này luôn toàn tâm toàn ý che chở mình, lòng Thủy Y Họa liền có chút mềm nhũn.

Tính toán một chút, bị ôm một cái cũng sẽ không ít thịt.

" Đợi một chút, chờ Đông Phương Lăng mang củi về có thể nhóm lửa rồi." Thủy Y Họa đưa tay, sờ sờ đầu hắn, vỗ nhẹ mấy cái giống như an ủi.

Nhận được an ủi, Cơ Mộc Ly cong miệng cười cười, bộc phát được voi đòi tiên, dùng thân thể ở trần cọ cọ sau lưng Thủy Y Họa, còn gạt tóc trên cổ nàng ra nhẹ nhàng gặm rồi lại hôn, miệng mơ hồ nói không rõ: " Y Họa, chờ giải được Thị huyết cổ, chúng ta liền viên phòng có được không... Ta muốn sai tất cả mọi người đi, trong phòng chỉ còn hai ta, sau đó... Ừm, chúng ta làm ba ngày ba đêm..."

Thủy Y Họa vẫn mặc cho hắn hàm hồ, nghe xong câu nói sau cùng, con ngươi khẽ híp một cái, thừa dịp Cơ Mộc Ly không chú ý, một cái nghiêng đầu, một tay đè chặt lồng ngực hắn, đẩy cả người hắn xuống đất, sau đó nhảy qua, đặt mông ngồi ở trên người hắn.

"Bịch!" Cơ Mộc Ly không đề phòng, bị đẩy ngã xuống nền đất bẩn thỉu không nói, Thủy Y Họa còn dùng lực ngồi xuống người hắn, lúc này bị ép tới thở ra một hơi.

" Y Họa, nàng lại dùng thêm chút lực nữa thì ruột gan ta cũng bị nàng nặn ra rồi." Cơ Mộc Ly u oán nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên người hắn. Cơ Mộc Ly nhìn tư thế ngồi của hai người trong nháy mắt tâm thần lại bắt đầu nhộn nhạo.

Thủy Y Họa cười híp mắt, từ từ cúi người, vài sợi tóc theo hành động của nàng rơi xuống trên ngực Cơ Mộc Ly, lọn tóc qua lại ma sát, làm dấy lên một trận tê dại, thân thể tiếp xúc làm trong lòng hắn ngứa cực kỳ.

" Y Họa, nàng..." Nàng làm gì vậy? Cơ Mộc Ly trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm người nọ đang áp ở trên người mình.

Không biết Tiểu hồ ly là cố ý hay là vô ý, hai mắt cụp xuống, lông mi đen dài thỉnh thoảng nháy hai cái, che khuất một nửa ánh sáng trong mắt, đôi môi như cánh hoa hơi cong lên, trong lúc nhất thời lại vô cùng quyến rũ.

Tiểu hồ ly giảo hoạt hóa thân thành tiểu hồ ly quyến rũ, Cơ Mộc Ly thấy thế tâm thần nhộn nhạo. Còn nói hắn yêu nghiệt, lúc này nàng không biết so với hắn yêu nghiệt gấp bao nhiêu lần.

Thủy Y Họa dùng lưỡi lướt qua môi hắn, nhất thời đổi lấy một hồi nuốt nước miếng.

"Cơ Mộc Ly, ba ngày ba đêm làm sao mà đủ đâu, dù thế nào cũng muốn mười ngày mười đêm mới đủ. Đến lúc đó ta chỉ sợ thân thể mảnh mai này của huynh không kiên trì được bao lâu, nếu như Tinh Tẫn Nhân Vong sẽ không tốt, sau này chẳng phải ta lại phải làm quả phụ?"

Thủy Y Họa vừa nói vừa vẽ vòng tròn trước ngực của hắn, cố ý trêu đùa.

Cơ Mộc Ly nghe lời này, sắc mặt hết hồng lại đen. Tiểu hồ ly này lại dám nghi ngờ năng lực của hắn! Chẳng qua, mười ngày mười đêm cái gì... Không biết có thể ăn được hay không. Lời này cũng thực dọa người, nữ nhân bình thường làm sao dám nói ra miệng. Rất tốt, không hổ là nữ nhân hắn nhìn trúng. Nhưng là nữ nhân này lại dám hoài nghi năng lực của hắn, không thể tha thứ.

Y Họa, đến lúc đó nàng sẽ biết ta có được hay không!" Cơ Mộc Ly cắn răng nghiến lợi nói, sau đó một cái lật người lên, đem nữ nhân quyến rũ đáng chết này kéo vào trong ngực @. Sau một khắc, hắn lập tức cúi người hướng về phía hai cánh môi xinh đẹp dán tới.

Mắt thấy sẽ phải lên, Thủy Y Họa lập tức đưa tay che miệng hắn, nhìn hắn cười cười rồi nói @: "Có người trở lại, lần sau bàn đi."

Dứt lời, hai chân móc tại bên hông hắn còn nhẹ xoa cát, sau đó từ trên đùi hắn đứng lên, vỗ vỗ cái mông, đi.

Sắc mặt Cơ Mộc Ly rất khó nhìn, cực kỳ khó nhìn.

Rất được, bút trướng này hắn sớm muộn muốn đòi lại! Trước khi gặp phải Thủy Y Họa, @ hắn ngay cả hai chữ ham muốn cũng không rõ ràng lắm, nhưng là từ lúc gặp được nữ nhân này sau, hắn càng thêm hiểu nó là như thế nào, đã thế rất nhiều lần hắn bị nữ nhân này đốt hỏa trên người. Mà mỗi lần khơi dậy ham muốn trong hắn xong thì nữ nhân giảo hoạt này lại phủi mông một cái đi, làm như chuyện gì cũng không phát sinh.

Y Họa, nàng sẽ vì chuyện hôm nay mà hối hận. Cơ Mộc Ly đè ép xung động trên người xuống, @ nhìn theo dáng người yểu điệu phía trước, trên mặt bất mãn rút đi, khóe miệng tràn ra nụ cười vô cùng yêu nghiệt.

Lúc Đông Phương Lăng ôm một đống củi trở lại, nhìn thấy cảnh tượng Cơ Mộc Ly nửa thân trên để trần ngồi ở một bên, @ vẻ mặt rất quái dị, mà vương phi lại cười híp mắt ở bên cạnh phơi áo bào cho Cơ Mộc Ly, nhìn qua toàn thân trông rất thoải mái.

Trong lúc hắn không có ở đây đã xảy ra chuyện gì? Đông Phương Lăng gãi gãi đầu.

Dùng đá lửa đốt củi, chỉ chốc lát sau liền có một đống lửa hiện lên. Thấy lửa lớn, Đông Phương Lăng đang chuẩn bị cởi áo bào khoác lên cây, thế nhưng vừa mới bắt đầu cởi thì Cơ Mộc Ly chợt trầm mặt xuống, " Ai cho ngươi cởi quần áo?"

Đông Phương Lăng liếc nửa người trên để trần của hắn một cái, lại nhìn ngó áo bào ướt đẫm của mình @, có chút dở khóc dở cười, "Gia, nhưng là áo của ta cũng —— "

"Mặc hơ lửa!" Cơ Mộc Ly cắt đứt lời của hắn, giọng nói trầm trầm, căn bản không được xía vào.

Đông Phương Lăng oán giận nhìn Thủy Y Họa một cái, lặng lẽ ngồi ở bên đống lửa hơ quần áo @. Hừ, gia thật là quỷ hẹp hòi, không phải là sợ vương phi thấy mình cở trần sao, gia tại sao lại không kiêng dè? Còn tự mình để lộ thân thể bền chắc trước mặt vương phi nữa!

Không thể không nói, Đông Phương Lăng nói hoàn toàn chính xác, Cơ Mộc Ly là người bá đạo như vậy làm sao có thể cho phép nam nhân khác để trần thân thể được, Y Họa của hắn vẫn đang ngồi nhìn đây @. Nữ nhân của hắn chỉ có thể nhìn một mình hắn khỏa thân.

"Đúng rồi gia, mới vừa rồi ta vào rừng kiếm củi, phát hiện nơi này cây cối đặc biệt cao lớn, hơn nữa cũng cực hiếm thấy ở các nước khác @. Giống như là do sông Hắc Hà nên hai bờ là hai phong cảnh hoàn toàn khác nhau "

Đông Phương Lăng nhớ đến lúc nhìn thấy cây tùng cao lớn, còn có những thực vật kỳ quái chưa từng thấy qua, @ sắc mặt trở nên ngưng trọng. Không biết mới đáng sợ, ngay cả những thứ cỏ cây thưa thớt này cũng thưa từng nhìn thấy, càng đừng nói tới côn trùng quái thú ở chỗ sâu. Nói không chừng trong khu rừng này còn rất nhiều quái vật giống như rắn tám chân đang chờ bọn họ!

Cơ Mộc Ly nghe xong chỉ hơi nhíu mày, "Không sao, cùng lắm thì binh đến tướng chắn. Không chết được là được."

Ba người không khỏi trầm mặc, dù sao đã không có đường lui, chỉ có thể đi về phía trước, @ chỉ hy vọng đi qua khu rừng này có thể an toàn đến Cổ Cương.

"Kiếm Thập Nhất và Vương Ngũ thế nào còn chưa có trở lại, sắc trời đã tối, nếu không ra, trong rừng tối đen, không nhìn thấy được gì, quá nguy hiểm." Thủy Y Họa lo lắng đánh vỡ yên lặng.

Đông Phương Lăng nghe vậy, lo lắng nhìn chỗ sâu trong rừng, " Dù sao chỗ này chúng ta chưa quen, không nên để cho Thập Nhất đơn độc đi tìm ăn, sớm biết ta sẽ đi cùng hắn, Vương Ngũ người kia căn bản cũng không giúp được gì, không níu áo đã coi như tốt!" Tiếng nói dừng một chút, Đông Phương Lăng nhìn về phía hai người, dò hỏi: "Không bằng ta đi trong rừng nhìn một chút?"

Cơ Mộc Ly nhéo nhéo mi, " Thập Nhất từ trước đến nay có chừng mực, hơn nữa còn là tính tình quật cường. Nếu như không phải là gặp phải nguy hiểm, đó chính là không tìm được ăn..."

" Lăng, ngươi ở lại chỗ này bảo vệ vương phi, Bổn vương tự mình đi nhìn một chút." Cơ Mộc Ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Đông Phương Lăng, mở miệng nói.

"Gia, không được, vẫn là thuộc hạ đi đi!" Đông Phương Lăng vội vàng cắt đứt lời của hắn.

Thủy Y Họa không biết đang suy nghĩ gì, chân mày đang nhíu một cái lại lập tức giãn ra, "Đông Phương Lăng, để cho hắn đi đi... Nếu quả thật gặp được nguy hiểm gì, Vương Gia cũng đủ bản lĩnh để ứng phó."

Đông Phương Lăng phản bác còn chưa nói ra miệng, Cơ Mộc Ly đã trước một bước u oán lên tiếng, thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ nhân đang đùa nghịch quần áo nữ, " Y Họa, nàng cứ như vậy tín nhiệm ta?"

Thủy Y Họa biết người này lại đang làm nũng, liền thức thời tới gần, giữ mặt của hắn, chạm nhẹ một cái vào môi hắn, trước khi rời đi còn liếm liếm khe hở môi hắn.

Thấy người này cặp mắt nhất thời sáng lên, Thủy Y Họa khẽ cười vuốt ve gò má của hắn, "Đi nhanh về nhanh, mình cũng cẩn thận chút. Nếu gặp nguy hiểm, đánh không lại bỏ chạy."

Đông Phương Lăng bị hành động vô sỉ của hai người này làm cho nóng mắt, lập tức quay đầu đi, bưng kín hai mắt của mình. Này này... Này thật là quá đáng! Hai người này coi hắn là không khí sao, cứ tự nhiên đường hoàng hôn như vậy. Khốn kiếp, coi khinh hắn cô đơn một mình mà!

" Y Họa yên tâm, ta đi một chút sẽ trở lại, tuyệt đối mang đồ ăn về, kể cả tiểu tử thúi kia cũng mang về." @ Cơ Mộc Ly sờ sờ môi mình bị hôn qua, vừa dứt lời, người đã hóa thành một trận gió không thấy.

" Này, Cơ Mộc Ly, huynh còn không có mặc áo đâu ——" Thủy Y Họa kêu lên, đáng tiếc trận gió này biến mất tương đối mau, căn bản không có nghe.

Thủy Y Họa đưa tay chọc chọc áo bào vắt trên cành cây, lầm bầm nói: "Thật vất vả giúp huynh hong cho khô áo bào, vậy mà liền trần truồng chạy."

Đông Phương Lăng nhìn về phía Cơ Mộc Ly biến mất, muốn nói lại thôi, lại cũng không nói thêm cái gì.

"Thế nào, cậu cảm thấy ta làm như vậy không ổn, cảm thấy ta đối với gia các cậu quá vô tình rồi hả?" Thủy Y Họa thản nhiên hỏi, Đông Phương Lăng không nói, không có nghĩa là nàng không phát hiện ra được chút bất mãn trên người hắn.

"Chẳng lẽ không đúng?" Đông Phương Lăng hừ nhẹ một tiếng, "Gia đối với cô như thế nào? Là đem cô trở thành báu vật! Nhưng cô chỉ coi hắn là như đồ vật gọi thì tới đuổi thì đi không phải sao @? Người nọ là cô, gia mới nguyện ý mặc kệ nó. Nếu đổi người khác, dám sai khiến gia đã sớm xuống Địa ngục thấy Diêm vương rồi!"

Thủy Y Họa ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không hiểu, đột ngột hỏi ra một câu, "Đông Phương Lăng, cậu đi theo Cơ Mộc Ly đã bao lâu?"

Đông Phương Lăng hơi ngẩn người, ngay sau đó ngạo nghễ nói: " Ta theo gia được hơn ba năm, Thập Nhất lâu hơn, đã hơn bốn năm rồi. Chúng ta lại không bằng cô, mới có mấy tháng đã được gia ưu ái mà trên danh nghĩa còn là nửa chủ tử của Viêm Đạm vương phủ nữa chứ."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã trở nên chua xót.

Thủy Y Họa nghe xong, khẽ mỉm cười, lại có chút đáng tiếc lắc đầu một cái, "Các cậu đi theo gia đã nhiều năm như vậy. Vậy các cậu lại hiểu rõ hắn bao nhiêu?"

" Nữ nhân, cô có ý gì@ Bất kể bao nhiêu, khẳng định nhiều hơn cô!" Đông Phương Lăng có chút nổi giận.

Ánh mắt Thủy Y Họa trở nên có chút lạnh nhạt, "Chẳng lẽ cậu không nhìn ra?"

"Cái gì?"

" Mặc dù ngoài mặt hắn không có biểu hiện nhưng thật ra thì hắn đang lo lắng đến an toàn của Kiếm Thập Nhất. Cậu cũng biết, hắn không phải là người dễ dàng ra quyết định, nếu chủ động nói muốn đi tìm Kiếm Thập Nhất, trong lòng hắn nhất định đoán được kết quả không tốt @. Bất kể bình thường lạnh lùng vô tình như thế nào, một khi có liên quan đến tánh mạng của các cậu khẳng định chuyện thứ nhất đó là hắn sẽ đi cứu các cậu." Thủy Y Họa từ từ nói, trong mắt thoáng qua ánh sáng lấp lánh.

Thật ra thì, lần đầu tiên khi Thủy Y Họa nhìn thấy Cơ Mộc Ly, có cảm giác như đã từng quen biết. Rõ ràng là một người trời sinh tính tình lạnh lùng lại luôn làm ra vẻ phong lưu đa tình, mà một khi đổi lại là Quỷ Sát Huyết Tôn thì lại biến trở về bản tính máu lạnh thích giết chóc, thậm chí còn mạnh hơn cả Thị huyết cổ trong người hắn.

Cơ Mộc Ly như vậy thật sự rất giống nàng trước kia! Chẳng qua nàng có thói quen khoác lên người chiếc mặt nạ của một vị tiểu thư hiền lành ưu nhã, nhưng vì nhiệm vụ mà giết chết không biết bao nhiêu người.

Đông Phương Lăng nghe xong lời của Thủy Y Họa, lập tức nổi giận trách mắng: " Ai cần cô nhắc nhở! Gia vốn là quan tâm tới an toàn của ta và Thập Nhất, ai cần... ai cần cô cố ý nhắc nhở?!"

Nói xong liền quay đầu đi, im lặng cúi đầu không nói. Nữ nhân này nghĩ mình là ai? Hừ, lại còn nhắc nhở gia là quan tâm Thập Nhất và hắn. Hắn đương nhiên biết, mới không cần nữ nhân này nhắc nhở đâu!

Thủy Y Họa nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này của hắn, cười nhẹ một tiếng, sau đó nhặt củi bỏ thêm vào đống lửa, không có nói thêm câu nào với hắn nữa.

Sau một lúc lâu, Đông Phương Lăng không chịu được, quay đầu nhìn nàng, " Này, vương phi?"

Thủy Y Họa trong lòng cười thầm, mới vừa rồi còn gọi là nữ nhân, bây giờ lại biến thành vương phi rồi.

Thủy Y Họa vẫn luôn rõ ràng, chỉ có những lúc ở trước mặt người khác, Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất mới giữ khuôn phép mà kêu nàng một tiếng vương phi, bất kể trong lòng bọn họ cam lòng hay không cam lòng, @ mà lúc không có người bọn họ nhất trí gọi mình hoặc là "Xú nữ nhân", hoặc là "Nữ nhân", hoặc là gọi thẳng tên Thủy Y Họa, có lúc thậm chí trực tiếp " Này ", đây là lần đầu tiên lúc không có người khác mà Đông Phương Lăng gọi nàng là vương phi.

Trong lòng có loại cảm giác rất quái dị, giống như là bị đồng bọn vẫn bài xích chợt đón nhận, hưng phấn không có, nhưng chút vui mừng vẫn phải có.

Thấy nàng không để ý mình, Đông Phương Lăng hơi tiến lên một chút, hỏi nàng: "Vương phi, ban đầu cô vì sao nguyện ý gả cho gia chúng ta? Nghe hắn phong lưu vô sỉ lòng dạ độc ác còn đoạn tụ, vậy mà cô không sợ chút nào sao?"

Thủy Y Họa dừng một chút, khẽ cười lắc đầu một cái: "Ban đầu ta tiến thối lưỡng nan, Thượng Quan Huyền Minh nhìn trúng ta, ta tự nhiên không tốt thoát thân. Dĩ nhiên, nếu như ta nghĩ hết biện pháp thì nhất định có thể làm được. Về phần vì sao không có lựa chọn thoát thân, @ ta nghĩ trước cứ gả đi, sau nữa mưu tính cẩn thận, còn tính toán như thế nào hình như trước kia ta đã từng nói với cậu."

Đông Phương Lăng lập tức liền nhớ lại trước kia Thủy Y Họa nói ước hẹn ba năm, không khỏi khinh thường một tiếng, "Không phải là ta hướng về gia, một khi hắn nhìn trúng người nào thì vô luận thế nào hắn cũng không buông tay, cô chết tâm đi."

Lời này mới rơi, Đông Phương Lăng không biết nghĩ đến gì, chợt trố mắt, " Vương phi, chẳng lẽ đến bây giờ cô còn nghĩ đến ước hẹn chó má kia? Ta khuyên cô một câu, cô cũng đừng chạm đến giới hạn của gia. Đừng nhìn hắn bây giờ đối với cô nói gì nghe nấy, một khi cô làm tổn thương đến gia, sau này gia khẳng định cái gì cũng không nhận thức!"

"Ai nói ta còn nhớ tới ước hẹn này, chẳng qua lúc đó ta lừa Cơ Mộc Ly mà thôi, mà đó là ước hẹn của người quân tử, cậu cảm thấy gia nhà cậu là quân tử sao?" Thủy Y Họa cười đến không thể làm gì. Cơ Mộc Ly nhiều lắm có thể coi là tiểu nhân vô sỉ, hai chữ quân tử cùng hắn không liên quan.

Đông Phương Lăng nghe thế cũng nở nụ cười, "Hiện tại ta không thể không thừa nhận, cho dù thời gian cô và gia quen biết không dài nhưng trình độ hiểu rõ hắn lại không thua ta và Thập Nhất."

Thủy Y Họa cười cười, không có trả lời. Có thể là bởi vì Cơ Mộc Ly quá giống nàng trước kia đi.

"Đúng rồi, cô có muốn biết chuyện xấu hổ của gia trước kia không?" Đông Phương Lăng hai mắt sáng rực lên.

Hắn câu này, khó tránh khỏi kích thích lòng hiếu kỳ của Thủy Y Họa, " Hả? Cơ Mộc Ly đã làm chuyện gì?"

"Ha ha, há há... Nghe nói gia lúc nhỏ luyện võ, có một lần bay đến trên cây mà không xuống được, còn có một lần dùng lực chém cây mà cây không đứt, cuối cùng tay lại bị sưng mọng lên, còn có còn có..."

Thủy Y Họa nghe cũng nhịn không được bật cười, "Đông Phương Lăng, đây là những chuyện lúc Cơ Mộc Ly còn bé, cậu nghe từ đâu vậy?"

"Là Uyên nói, trước khi ta với Thập Nhất theo gia, hắn cũng đã là trợ thủ đắc lực của gia rồi."

Thủy Y Họa chống đầu suy nghĩ một chút, " Giữa gia và Hạc Thần Uyên chẳng lẽ chỉ là quan hệ chủ tớ sao? Cảm giác thái độ của Cơ Mộc Ly đối với hắn có chút kỳ quái."

Đông Phương Lăng do dự chốc lát, nhìn nàng bây giờ muốn biết, liền để sát vào nàng thấp giọng nói: "Nói thật, mặc dù Uyên cùng ta và Thập Nhất kề vai chiến đấu nhiều lần, nhưng ta cảm giác phương thức xử sự của hắn và hai chúng ta khác nhau hoàn toàn. Có lúc ta có cảm giác hắn là trưởng bối mà rõ ràng hắn cũng xấp xỉ cùng tuổi với ta và Thập Nhất. Hoặc giả chính vì hắn làm việc lão luyện, gia mới đối hắn khác, có chút tôn trọng giống như đối với trưởng bối. Dù vậy thì một ít tôn trọng cũng không đáng kể so với tính khí của gia. Những lúc gia tính khí bốc lên thì Uyên cũng không thiếu bị trách phạt."

"Thì ra là như vậy..." Thủy Y Họa tự lẩm bẩm, trong lúc nghĩ ngợi trong mắt thoáng qua một tia sáng.

Lướt qua đề tài này, Đông Phương Lăng lại tiếp tục nói đến một ít chuyện không thể nói của Cơ Mộc Ly, làm nàng cười đến run rẩy hết cả người.

Đợi đến lúc mấy người Cơ Mộc Ly trở lại, thấy cảnh tượng Thủy Y Hoạ và Đông Phương Lăng ngồi chung một chỗ (thật ra thì cách một chút), cười vô cùng vui vẻ (thật ra thì chỉ có Đông Phương Lăng một mình cười ha ha) nhìn trông rất mập mờ.

Cơ Mộc Ly thấy thế khẽ híp một cái mắt, từ từ bước tới gần.

Đông Phương Lăng chợt thấy một trận gió lạnh thổi, lỗ tai vừa động, quả nhiên nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn, quả nhiên là mấy người an toàn trở lại. Cơ Mộc Ly đã âm thầm đi tới gần hắn, lúc này đang nhìn hắn, khóe miệng cong lên, cười như không cười.

Đông Phương Lăng cả người khẽ run rẩy, thật nhanh cách xa khỏi Thủy Y Họa mấy bước, cười hắc hắc nói: "Gia, cuối cùng mọi người đã trở lại."

Vẻ mặt âm thầm đưa đám nói: Đây còn không có thế nào đâu, gia liền động hỏa khí, này nếu là không cẩn thận đụng phải người vương phi... , Vậy chẳng phải là một cước đạp bay hắn?

" Đã trở lại?" Ngược lại, Thủy Y Họa lại không có thấy đến Cơ Mộc Ly tức giận, thấy hắn mang theo Kiếm Thập Nhất cùng Vương Ngũ trở lại, liền đứng dậy chào đón.

Cơ Mộc Ly một tay liền kéo qua eo của nàng, mặt mày nhíu lại, "Mới vừa rồi hai người nói chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?"

Nghe hắn hỏi cái này, Thủy Y Họa giả vờ như không nhìn thấy bộ dạng khẩn trương khoát tay của Đông Phương Lăng, vui vẻ nói: "Đông Phương Lăng mới vừa rồi đang nói chuyện cười với ta. Mọi người thì sao, trên đường gặp phải cái gì?"

Đông Phương Lăng không khỏi thở phào một cái, mà Cơ Mộc Ly cũng không có hỏi sâu, dẫn Thủy Y Họa chỉ về hướng Kiếm Thập Nhất nói, " Y Họa, nàng thấy gì đó trên vai Thập Nhất không? Mới vừa rồi chúng ta gặp được mấy chục con. Cũng may hiện tại là buổi tối, nếu là ban ngày, vật này lực công kích muốn mạnh hơn gấp mấy lần."

Thủy Y Họa thấy rõ trên lưng Kiếm Thập Nhất có một con heo rừng, hơi mở to mắt, thở dài nói: " Một con heo rừng thật to... sắp bằng một con bò rồi!"

Khó trách Kiếm Thập Nhất sẽ đi lâu như thế.

Cơ Mộc Ly nhìn nàng giật mình, cảm giác đáng yêu vô cùng, đưa tay nhéo mũi nàng một cái, cưng chiều nói: "Đợi lát nữa liền nướng con heo rừng này, cũng không thể để Y Họa của ta đói bụng."

Thủy Y Họa không khỏi mân miệng, mân lên một chút lại cong lên.

Đông Phương Lăng thở phào nhẹ nhỏm một hơi rồi chạy đi như một làn khói, cùng Kiếm Thập Nhất và Vương Ngũ đi xử lý thịt heo rừng. Hắn cũng không muốn thừa nhận lửa giận của chủ tử, ham muốn chiếm hữu của gia đã đến trình độ không thể giải thích được. Hắn sau này nhất định phải cách xa Thủy Y Họa.

Vương phi, sau này cô phải cẩn thận. Đông Phương Lăng ở trong lòng mặc niệm một câu.

Việc nướng thịt tự nhiên là Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương, đợi đến thịt nướng chín, mấy người lặng lẽ nhìn Cơ Mộc Ly xé xuống miếng thịt ngon nhất, cũng không sợ tay mình dính đầy mỡ, sau đó đem miếng thịt đưa tới trước mặt Thủy Y Họa.

" Y Họa, miếng này rất mềm." Cơ Mộc Ly đưa tới miệng nàng.

Thủy Y họa cắn mấy cái liền đưa trả lại cho hắn, " Huynh cũng khổ cực một ngày, ăn nhiều chút, ngày mai mới phải lên đường."

Cơ Mộc Ly cười híp mắt cầm miếng thịt Thủy Y họa đưa qua nhét vào trong miệng, nhai thật vui vẻ.

Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng miệng to nuốt thịt nhìn không chớp mắt, trong lòng cũng đang kinh ngạc: Gia, ngài có bệnh thích sạch sẽ đấy? Đồ ăn người khác ăn qua cho ngài mà ngài cũng có thể nuốt xuống?! Quả thực rất ngạc nhiên!

Mọi người ăn xong thịt heo thì nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai lại bắt đầu bước lên đường tìm kiếm Cổ Cương.

Ở bản vẽ mà Vạn Độc Dược Thánh đưa cho có ghi, chỉ cần vượt qua sông Hắc Hà, rồi đi qua khu rừng này, thì coi như là đã tới biên giới Cổ Cương, phía trước cũng không có gì quá mức nguy hiểm rồi.

Vì muốn tránh qua đám heo rừng to lớn đêm qua gặp phải nên mọi người chuẩn bị đi vào một hướng khác của rừng sâu.

" Đi hết khu rừng này, là có thể đến thánh địa sao?" Vương Ngũ hiển nhiên hết sức kích động và hưng phấn.

Đã trải qua nhiều ngày một người độc hành như vậy, sau lại đi theo đám người này gặp được rắn tám chân và heo khổng lồ, lá gan của hắn rõ ràng cũng lớn hơn rất nhiều. Vừa nghĩ tới sắp đến Thánh Địa trong truyền thuyết, cả người có vẻ tinh thần toả sáng, khuôn mặt tái nhợt mang theo bệnh hoạn cũng đỏ thắm không ít.

Chẳng qua, mấy người hiển nhiên không tâm tình trả lời hắn. Khu rừng đối diện sông Hắc Hà không có gì nguy hiểm, không có nghĩa là khu rừng này cũng không có nguy hiểm. Huống chi trong rừng này cây cối cũng rất hiếm thấy, mà lại hết sức cao lớn, cơ hồ che lấp cả mặt trời rồi. Cho nên cho dù là ban ngày, chỗ bọn họ đứng vẫn có chút mờ tối.

Mọi người vừa mới bước vào một mảnh đất ươn ướt thì có một thứ gì đó rất nhanh xẹt qua mặt mọi người.

"Gia, là người! Ta thấy được một mặt người!" Đông Phương Lăng hưng phấn nói.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-158)