Hắn là biến thái!
← Ch.068 | Ch.070 → |
Thấy nữ nhân này còn nhìn chằm chằm mình, Thủy Y Họa âm thầm cắn răng, con bà nó, bao nhiêu vàng nàng mang theo đều tiêu hết vào việc này rồi.
Cắn chặt răng, Thủy Y Họa đem thỏi vàng còn lại đưa cho nữ nhân này, dặn dò: "Nhớ kỹ, chuyện này không thể nói cho bất kì ai, chỉ có ba người chúng ta biết, bằng không các cô sẽ đưa tới họa sát thân."
Hải Đường cô nương lập tức vui vẻ ra mặt, vội đem thỏi vàng đút vào trong tay áo, nhìn Thủy Y Họa dịu dàng nói: "Công tử yên tâm, chuyện ngài giao cho ta, ta và Hoa Hồng đều làm thỏa đáng. Công tử còn dặn dò chúng ta cho người quái dị ăn dược, ta cũng đã cho vào rượu và thức ăn, bảo đảm hắn ngày sau sẽ không thể xxx."
Thủy Y Họa vừa lòng gật gật đầu. Nàng muốn lão dê già này nửa người dưới bất lực, miễn cho ngày sau lại hại cô nương, tuy rằng hắn qua lại đều là nữ tử thanh lâu, nhưng những nữ tử này không đáng vì hầu hạ xong lại bị hắn thử cổ mà chết!
Hải Đường cô nương hơi hơi dừng một chút, bỗng nhiên cười đùa nói: "Kỳ thực mới vừa rồi ta chỉ là muốn nhìn công tử thêm một chút, không nghĩ tới công tử thấy ta nhìn ngài, lại cho ta thêm nén vàng, công tử thật sự là người tốt. Không bằng, ta bồi công tử một đêm đi? Lúc này không cần bạc."
"Không cần, mau đi làm việc đi!" Thủy Y Họa lạnh giọng.
Hải Đường cô nương cười mỉa hai tiếng, két... Mở cửa, lại két... Đóng cửa.
Thủy Y Họa hối hận ruột gan đều đau, đấy là vàng tươi, vàng tươi a! Thế mà nàng lại hiểu sai ý, chủ động chắp tay đưa ra ngoài rồi!
Nếu không phải vì tránh đi Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong, nàng cũng sẽ không nghĩ đến dùng loại này biện pháp này, lại càng không nghĩ tới sẽ động vào người ngoan độc như Hạ Tuyệt Tuyên. Dù sao Hạ Tuyệt Tuyên là người của Đoan Mộc Toái Phong, giết hắn chẳng phải sẽ làm cho Đoan Mộc Toái Phong sẽ trả thù nàng, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là sát hại người của tộc Sáp Huyết sẽ bị toàn bộ tộc Sáp Huyết nguyền rủa, tuy rằng đây có thể là một ít đồn đại lừa người ta, nhưng là Thủy Y Họa từ trước đến nay đối với thuật nguyền rủa lựa chọn tránh.
Nếu Vu Cổ (Phù thủy) thuật tồn tại, như vậy nguyền rủa nói không chừng cũng tồn tại.
Thủy Y Họa cúi đầu nhìn nhìn địch trên tay, địch màu vàng, trên mặt có ba cái lỗ, thoạt nhìn có chút cũ kỹ.
Chỉ là một cái địch bình thường như vậy mà khi thổi có thể khống chế cổ độc? Thủy Y Họa cảm thấy có chút không thể tin.
Hiện thời, mọi chuyện đã làm xong, Thủy Y Họa liền một mình rời Túy Hương lâu, trở về Hỏa Kỳ vương phủ.
Không nghĩ tới vừa đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong ngồi một người, không phải Đông Phương Lăng thì là ai?!
"Sao cậu lại tới đây?" Thủy Y Họa nhanh chóng đóng cửa, giận trừng mắt hắn. Tiểu tử này, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, thế mà công khai ngồi ở chỗ này!
Đông Phương Lăng liếc nàng một cái, hạ giọng nói: " Cô chạy thật nhanh, ta chỉ chậm một ngày rưỡi, cô đã trở thành khách quý của Hỏa Kỳ vương phủ rồi."
Nghe thấy câu "Chạy thật nhanh ", Tthủy Y Họa hơi có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, "Mộ Dung Thất nhận được ta, ta tự nhiên muốn chạy. Lại nói, cậu với Kiếm Thập Nhất cũng đủ ứng phó hắn."
Hừ một tiếng, Đông Phương Lăng mới bắt đầu nói về chuyện ngày đó.
"... Cô không biết ngày đó tình hình chiến đấu kịch liệt như thế nào đâu, Thập Nhất vốn là hiếu chiến, mà Mộ Dung Thất cũng là người thích đánh nhau, hai người đánh một cái trời đất mù mịt, Mộ Dung Thất nhìn thấy chỉ bạc nhận kiếm của Thập Nhất, càng là hăng máu. Trong lúc hai người đánh nhau, mấy huynh đệ của Mộ Dung Thất nhân cơ hội trốn, mà ta sợ Thập Nhất có chuyện, liền nhìn chằm chằm vào hai người."
"Về sau thế nào?" Thủy Y Họa đưa ly trà xanh đi qua.
Đông Phương Lăng nhất thời đã quên Thủy Y Họa là vương phi, cũng là nửa của tử của mình, vô tư tiếp trà, uống một hớp, tiếp tục nói: " Thập Nhất tuy rằng hơi kém Mộ Dung Thất, nhưng hơn ở chỗ binh khí lợi hại, cho nên Mộ Dung Thất cũng không chiếm được ưu thế, chính là ta thấy hai người không dứt, liền gia nhập, đánh lùi Mộ Dung Thất. Chậc chậc, cô không nhìn thấy mặt Thập Nhất lúc đó đâu, y như kiểu làm hỏng chuyện tốt của hắn. Haizz, người này!"
Thủy Y Họa nhìn bộ dạng căm giận của hắn, một tay nâng trán, Kiếm Thập Nhất tiểu tử này nghĩ hắn là kiếm khách du đãng sao, chuyên môn nhận người khác khiêu chiến? Lại còn muốn đại chiến 300 hiệp? Bọn họ là vì chính sự mới rời đi Hỏa Vũ quốc được không!
"Hai người so chiêu với Mộ Dung Thất liền hai ngày hai đêm?" Thủy Y Họa lạnh mặt hỏi.
Đông Phương Lăng cười hắc hắc khoát tay chặn lại, "Làm sao có thể, đánh nhau với Mộ Dung Thất chỉ có một ngày, chúng ta không có kịp chạy tới gặp cô, là vì nửa đường có chút chuyện ngoài ý muốn."
Thủy Y Họa hơi nhíu mày, chờ câu sau của hắn.
Đông Phương Lăng ho hai tiếng, "Vốn là muốn lập tức đuổi theo cô, nhưng là ta chợt phát hiện bóng dáng sư phụ!" Nói xong lời cuối cùng, rõ ràng hết sức kích động.
"Vạn Độc Dược Thánh?!" Thủy Y Họa cũng có chút kinh ngạc.
Đông Phương Lăng gật gật đầu, cảm thán nói: "Từ lúc ta xuống núi liền không có biết tung tích của sư phụ, túp lều nhỏ trên núi đã sớm đầy bụi, sư phụ cũng không biết chạy đến nơi nào rồi." Nói đến đây, hơi có chút lúng túng nói, "Cho nên ta thoạt nhìn đến sư phụ, liền tức thời đã quên, vội vàng đuổi theo hắn. Thập Nhất cùng ta ba năm này luôn luôn tìm tung tích sư phụ, vì thế cũng khẩn cấp vội vàng đi theo. Cho nên..."
Cho nên hai ngươi liền đem lão nương quăng ở trong này rồi! Thủy Y Họa ở trong lòng rất khinh bỉ.
Đông Phương Lăng cười gượng hai tiếng, "Sau này chúng ta tự nhiên nhớ lại cô một mình đi Đông Diệu quốc, cho nên ta để Thập Nhất xem trọng sư phụ, một mình ta tới. Sư phụ trước mặt người ngoài vẫn tương đối chú ý cử chỉ bản thân, tạm thời chạy không được."
"Kiếm Thập Nhất cùng sư phụ cậu hiện tại ở nơi nào?"
"Lúc ta đi làm cho bọn họ ở lại túp lều nhỏ của sư phụ chờ, khi nào tìm được cô sẽ tới hội họp cùng bọn họ. Đến Đông Diệu sau, ta mất nửa ngày tìm cô, không nghĩ tới cô đã trà trộn vào Hỏa Kỳ vương phủ!"
Đông Phương Lăng bội phục ngắm Thủy Y Họa liếc mắt một cái. Nữ nhân này không chỉ có hỗn vào được, còn hỗn tốt như vậy. Hắn nghe hạ nhân trong phủ nói, Hỏa Kỳ vương đối với công tử áo trắng mới tới coi trọng thế nào, suýt nữa thì ngủ chung rồi. Lúc đó hắn nghe thế tức giận đến giơ chân, kiểu gì cũng phải vì gia bảo vệ cho trinh tiết chi vương phi.
Thủy Y Họa đang định nói cho hắn mình đã tìm được phương pháp giải cổ, chợt nghe từ xa có tiếng bước chân đi lại, hai người nhìn nhau một cái, lập tức im lặng. Đông Phương Lăng lăn một vòng, chui xuống gầm giường.
Vốn là muốn làm "Đầu trộm đuôi cướp", nhưng Đông Phương Lăng phát hiện Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong người mang võ nghệ. Vì bảo đảm an toàn, đương nhiên là muốn chọn một nơi để tránh đi, còn vì sao hắn xác định người đến là Đoan Mộc Toái Phong, bởi vì bước chân của hắn so người bình thường nhẹ hơn một chút, bước đi không nhanh không chậm, chỉ có loại người có thói quen nắm mọi việc trong tay mới có bước đi tao nhã bừa bãi như thế.
Một lát sau, cửa bị gõ vang, nói chuyện quả nhiên là Đoan Mộc Toái Phong.
"Y Họa, bổn vương nghe nói ngươi đã trở lại, hiện tại bổn vương có thể vào sao?"
Thủy Y Họa nghe nói lời này hơi nhíu mày. Đoan Mộc Toái Phong quả nhiên phái người giám thị nàng, có lẽ không chỉ là một mình nàng, còn có những môn khách tự khoe tài hoa chủ động đến đầu nhập vào vương phủ.
Đông Phương Lăng nằm dưới gầm giường nghe nói như thế trong lòng nổ oanh một cái. Y Họa?! Đoan Mộc Toái Phong thế nhưng gọi thẳng khuê danh của vương phi!
Gia, thuộc hạ đau lòng hộ ngài! Vương phi không hề kiêng dè nói cho người khác khuê danh của mình, xem ra, vương phi thật sự có tính toán muốn hồng hạnh xuất tường a!
Thủy Y Họa nào biết Đông Phương lăng trong lòng nói lảm nhảm, sửa sang lại áo bào, liền đi mở cửa.
"Ta vừa trở về, Vương Gia tới thật sự là đúng dịp." Thủy Y Họa cười nhạt nói.
Đoan Mộc Toái Phong rất quen thuộc ngồi ở ghế đệm đối diện nhìn Thủy Y Họa, lẳng lặng nhìn hồi lâu, cũng không nói chuyện. Làm cho Thủy Y Họa trong lòng sợ hãi.
"Y Họa huynh, thực không dám đấu diếm, bổn vương phái ám vệ giám thị ngươi..."
Nói cũng có thể thản nhiên như thế, Thủy Y Họa trong lòng cười lạnh. Chính là nàng không nghĩ tới Đoan Mộc Toái Phong sẽ nói cho bản thân mình.
" Cho nên?" Thủy Y Họa không chút để ý hỏi.
"Bổn vương biết ngươi là cố ý tận lực tiếp cận Hạ Tuyệt Tuyên, hơn nửa canh giờ trước còn cùng với hắn đi Túy Hương lâu, lúc này trở về lại cũng chỉ có một mình ngươi." Đoan Mộc Toái Phong khi nói chuyện luôn luôn nhìn chằm chằm Thủy Y Họa, một đôi mắt sắc bén như chim Ưng lóe lên cảm xúc khó hiểu.
"Nếu Vương Gia đã nói rõ ràng như vậy, ta đây cũng không cần giấu giếm Vương Gia nữa. Đêm hôm đó người lẻn vào Hỏa Kỳ vương phủ chính là ta!" Thủy Y Họa đã biết Đoan Mộc Toái Phong đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, như vậy nàng liền thẳng thắn, hư hư thực thực làm cho Đoan Mộc Toái Phong nhận không rõ.
Nghe xong lời này, bàn tay Đoan Mộc Toái Phong khoát lên ghế dựa đột nhiên vừa thu lại.
"Cho nên, ngươi cố tình tiến vào vương phủ? Ngươi tiếp cận bổn vương cũng là có mục đích khác?" Đoan Mộc Toái Phong nói ra lời này, biểu cảm chưa biến, vẫn giống như lúc hai người tâm tình, giống như hết thảy không thay đổi.
Thủy Y Họa nhìn ra hắn đang đè nén lửa giận, thừa dịp trước khi hắn biến sắc mặt, bật thốt lên nói: "Ta biết ngay từ đầu lừa gạt Vương Gia là ta không đối, nhưng là ta cũng bất đắc dĩ. Vương Gia biết ta vì sao phải ban đêm xâm nhập vương phủ không?"
"Vì sao?" Đoan Mộc Toái Phong nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Thủy Y Họa hít sâu một hơi, như là sắp chuẩn bị nói ra chuyện bi thương, biểu cảm đau kịch liệt.
"Ta nghe nói trong vương phủ có một vị cao nhân tinh thông cổ thuật cổ độc, mà ta mấy năm nay luôn luôn tìm người như vậy. Cho nên ta liền tranh thủ ban đêm nhập vương phủ, muốn nhìn một chút có phải đúng như vậy hay không. Về phần ta ở trên nóc nhà nghe được hai người các ngươi nói chuyện, cái đó là ngoài ý muốn. Bởi vì muốn nhìn cổ thuật của Hạ tiền bối lợi hại như thế nào, liền nhất thời nhìn xem đã quên lảng tránh."
"Ngươi vì sao phải tìm người biết cổ thuật cổ độc? Chẳng lẽ... Ngươi có thân nhân trung cổ độc?" Đoan Mộc Toái Phong hơi thả lỏng, nếu là như thế này, hắn liền tha thứ người này lừa gạt.
Thủy Y Họa gật gật đầu, "Là nội tử(vợ) của ta, "Nàng" trúng cổ độc đã nhiều năm rồi."
Đông Phương Lăng nằm dưới gầm giường vừa nghe lời này, nhất thời ngổn ngang trong gió. Nội tử? Nội tử! Vương phi quá vô sỉ, thế nhưng bảo Vương Gia là nội tử! Thanh danh Vương Gia oai hùng bất phàm đã bị cô làm hỏng rồi!
Đoan Mộc Toái Phong nghe lời ấy, đôi mắt hơi co rụt lại, theo bản năng hỏi, "Ngươi đã có gia thất rồi hả?"
" Vâng, nội tử dịu dàng hào phóng, ta thật yêu "Nàng", chính là từ lúc "Nàng" bị cừu gia hạ cổ độc sau, tính tình đại biến, càng ngày càng táo bạo lạnh lùng, ta sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả ta nàng cũng không biết. Đã tính toán cùng "Nàng" bạch đầu giai lão, ta tự nhiên hi vọng "Nàng" có thể khỏe mạnh giống ta." Thủy Y Họa đau buồn nói, trong ánh mắt lo lắng căn bản không có khả năng là giả vờ.
Đoan Mộc Toái Phong tâm vừa buông lại không hiểu không thoải mái. Hắn vẫn cho là nam tử như Bạch Y Họa hẳn là không nhiễm bụi trần, lẻ loi một mình, không nghĩ tới hắn thế mã đã đón dâu rồi.
Là nữ nhân như thế nào? Đoan Mộc Toái Phong bỗng nhiên tưởng chính mắt nhìn một chút.
" Hai ngày vừa rồi ngươi cố ý tiếp cận Hạ Tuyệt Tuyên, là vì muốn từ trên người hắn tìm được phương pháp giải cổ độc? Vì sao không trực tiếp nhường hắn hỗ trợ giải cổ độc?" Đoan Mộc Toái Phong lửa giận đã chậm rãi bình ổn.
"Không sai. Ta tiếp cận hắn chỉ là vì tìm phương pháp giải trừ cổ độc. Về phần vì sao không để hắn trực tiếp giúp đỡ, nói vậy Vương Gia so với ta còn rõ ràng đi, người này vì tư lợi, tính tình âm ngoan, làm sao có thể cam tâm tình nguyện giúp ta?"
Đoan Mộc Toái Phong nhất thời ngậm miệng. Hắn cuối cùng phát hiện khó chịu từ đâu mà tới, Bạch Y Họa là một người chính trực, mà Hạ Tuyệt Tuyên lại là một người ích kỷ tàn nhẫn, hai người làm sao có thể giao hảo. Hóa ra, người này vì đạt tới mục đích cũng là có thể nhẫn thanh nuốt khí, vậy hắn ở trước mặt mình có bao nhiêu phần là thật đây?
"Hiện thời ta đã tìm được phương pháp giải trừ cổ độc từ hắn, cho nên mới vừa rồi mời hắn đi Túy Hương lâu, rượu ngon sắc đẹp đều đã thay hắn chuẩn bị tốt, xem như hồi báo. Ngày sau ta cũng không muốn có liên quan tới hắn." Thủy Y Họa cố gắng đem hình tượng bản thân mình chính trực hóa.
" Vậy còn bổn vương?" Đoan Mộc Toái Phong bỗng nhiên nhíu mày hỏi, thấy hắn sửng sốt, lại lập tức ép hỏi nói: "Ngươi cũng muốn không còn dính dáng gì tới bổn vương sao?"
Thủy Y Họa khiếp sợ, tinh thần bay lộn, lập tức trả lời: "Vương Gia vì sao lại hỏi như thế? Người nọ không thể so sánh với ngài, đợi ta giúp nội tử giải độc, ta nhất định sẽ lại đến tìm Vương Gia. Cùng Vương Gia tâm tình cảm giác vô cùng thoải mái, Vương Gia giống như là một tri kỷ."
Đoan Mộc Toái Phong nghe xong lời này, mặt mày vui vẻ, "Một khi đã như vậy, ngươi liền đứng ở trong vương phủ, nội tử của ngươi bổn vương cũng đón tới, bổn vương cùng ngươi sẽ giải cổ độc cho nàng."
"Vương Gia, tuyệt đối không thể! Nội tử là nữ nhân, làm sao có thể ở lại trong vương phủ? Hơn nữa bị Hạ Tuyệt Tuyên biết đến, hắn chẳng phải sẽ phát hiện ta lợi dụng hắn, chúng ta ngày sau đó là Thủy Hỏa Bất Dung, Vương Gia cũng không tất vì ta biến thành mấy người đều không vui." Thủy Y Họa thật sự nóng nảy. Đoan Mộc Toái Phong, ngươi có yên hay không!
Đoan Mộc Toái Phong thật lâu không nói chuyện, một lúc lâu sau chỉ tiếc hận thở dài, "Vậy ngươi giải cổ độc muốn dược liệu gì, có thể báo cho bổn vương biết, bổn vương cũng có thể tìm giúp."
"Này..." Thủy Y Họa bắt đầu khó xử. Đoan Mộc Toái Phong thế lực lớn, nếu có thể giúp đỡ cùng nhau tìm, nàng tự nhiên cầu còn không được, nhưng là Đoan Mộc Toái Phong thật sự cam tâm tình nguyện giúp nàng? Hay là, ngày sau sẽ có yêu cầu gì?
"Y Họa chẳng lẽ không tin bổn vương?" Đoan Mộc Toái Phong hơi hơi nhướng mày.
"Không tin được!" Một giọng nam thanh lãnh vang lên, có vẻ đột ngột đến cực điểm, dưới giường lớn có một nam tử áo xanh nhanh chóng chui ra, trong nháy mắt, một tay túm chặt Thủy Y Họa thối lui đến chỗ cửa.
"Chuyện của chúng ta cũng không nhọc đến Vương Gia lo lắng!" Đông Phương Lăng cười lạnh một tiếng. Vừa thấy chỉ biết Đoan Mộc Toái Phong không có hảo tâm!
Đoan Mộc Toái Phong nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, trong mắt ôn hòa đều thu hồi, mắt lạnh nhìn chằm chằm Thủy Y Họa, thanh âm nặng nề, "Bạch Y Họa, bổn vương nhiều lần tin ngươi, ngươi chính là như thế lừa gạt bổn vương?!"
Thủy Y Họa hận không thể dùng hai ngón tay bóp chết Đông Phương Lăng, mắt thấy bình an vô sự, ngày mai sáng sớm có thể rời đi Hỏa Kỳ vương phủ. Tiểu tử này lại chạy ra chặn ngang một cước!
"Toái Phong, đây là gia đệ, hắn là tới tìm ta. Vừa rồi sợ ngươi có hiểu lầm, cho nên ta hắn trốn dưới gầm giường." Thủy Y Họa giải thích nói.
Không đợi Đoan Mộc Toái Phong phản ứng, Đông Phương Lăng lại xù lông, "Toái Phong? Toái cái rắm, ngươi một người đã thành gia, còn gọi người ngoài thân thiết như vậy, cũng không sợ hắn ghen! Đi, hiện tại liền theo ta đi!"
"Ngươi có thể câm miệng cho lão tử hay không!" Thủy Y Họa trách mắng.
Đáng tiếc lúc này Đoan Mộc Toái Phong đã không còn muốn nghe nàng tiếp tục giải thích, ánh mắt giống như băng, cười lạnh một tiếng, " Hỏa Kỳ vương phủ là chỗ muốn tới thì tới còn muốn chạy liền đi?"
Thủy Y Họa trong lòng thầm than một tiếng: Không ổn!
Không đợi Đông Phương Lăng thúc giục nàng, Thủy Y Họa đã túm chặt Đông Phương Lăng phá cửa mà ra. Hai người đằng không bay lên.
"Người tới, bắt hai người này lại!" Phía sau truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Đoan Mộc Toái Phong.
Trải qua chuyện lần trước, thị vệ của Hỏa Kỳ vương phủ rõ ràng lại nghiêm mật rất nhiều. Vừa ra lệnh một tiếng, nhất thời có mấy trăm thị vệ từ bốn phía vọt tới.
Thủy Y Họa từ trên cây tóm lấy nắm lá cây, cánh tay nhẹ nhàng vun lên, mấy chiếc lá mang theo khí thế sắc bén hướng về đám thị vệ phi tới.
Vài tiếng kêu rên vang lên, một đám thị vệ ngã xuống.
Đoan Mộc Toái Phong trên người lãnh ý càng ngày càng đậm, gằn từng tiếng giống như từ trong kẽ răng nặn ra, " Không thể bắt sống, liền giết chết cho bổn vương!"
Thủy Y Họa ở trong lòng rít gào một tiếng: Mẹ nó, Đoan Mộc Toái Phong ngươi chính là một tên biến thái!
← Ch. 068 | Ch. 070 → |