Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 065

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 065
Lấy thân dưỡng cổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Lazada


Vứt xuống Kiếm Thập Nhất, Đông Phương Lăng, Thủy Y Họa một mình chạy thẳng đến nước Đông Diệu. Hiện thời ngoài cửa biên thành có rất nhiều người của bốn nước qua lại, tự nhiên không có người ngăn trở.

Tuyết Ly đã phồn hoa, Thủy Y Họa không nghĩ tới dân chúng Đông Diệu cũng cũng không hề thua kém, tuy rằng mặc vải thô áo gai nhưng cũng tương đối khá giả rồi.

Tìm khách sạn ở gần vương phủ của Hỏa Kỳ vương nhất, Thủy Y Họa ở tại tầng hai của khách sạn để tiện cho việc quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nhìn qua cửa gỗ tử đàn nhìn ra ngoài, nhìn thấy cỗ kiệu quý giá từ từ đi tới vương phủ của Hỏa Kỳ vương.

"Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong..." Thủy Y Họa thì thầm một câu, một đôi mắt lộng lẫy như sao hơi hơi nheo lại. Nghe nói Đông Diệu quốc có song vương, một người tuấn mỹ cương nghị xưng Ưng Dực vương Đoan Mộc Lôi Đình, người thứ hai đó là Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong ôn nhu đều có. Về phần thái tử Đoan Mộc Thương Khung, so sánh với hai người kia, rõ ràng thua kém rất nhiều.

Thủy Y Họa không hiểu quốc quân Đoan Mộc Lăng Thạch của Đông Diệu đến cùng là nghĩ như thế nào, người xuất sắc nhất tuyệt đối không phải là Đoan Mộc Thương Khung, nhưng là vì sao cố tình chọn hắn làm thái tử? Ưng Dực vương Đoan Mộc Lôi Đình cùng Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong cả hai người đều cực kỳ xuất sắc. Còn hơn gấp mấy lần Đoan Mộc Thương Khung.

Có lẽ, chính là vì đều rất xuất sắc, cho nên Đoan Mộc Lăng Thạch mới chọn biện pháp này? Thủy Y Họa trong nháy mắt giống như hiểu ra cái gì.

Ở trong khách sạn đợi hai ngày, Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất cũng không có chạy tới, Thủy Y Họa tuy rằng không lo lắng hai người không đối phó được Mộ Dung Thất, nhưng chờ hai ngày cũng không thấy bọn họ xuất hiện, trong lòng khó tránh khỏi có chút sốt ruột. Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng tuyệt sẽ không không chào hỏi liền tự tiện trở lại Hỏa Vũ, việc này không giống như là tác phong của bọn họ.

Chẳng lẽ nói, bọn họ giữa đường gặp chuyện quan trọng hơn?

Thủy Y Họa cảm thấy này khả năng này rất lớn. Bản lĩnh của hai người này nàng vẫn biết, võ công của Kiếm Thập Nhất hơn Đông Phương Lăng một chút, Đông Phương Lăng lần trước đánh nhau với Mộ Dung Thất tuy rằng không chiếm được lợi thế, nhưng cũng không đến mức khó giữ được tính mạng Như vậy một mình Kiếm Thập Nhất liền có khả năng ứng phó được Mộ Dung Thất. Mặt khác, trong lòng Thủy Y Họa vẫn hi vọng hai người không có việc gì, nếu là hai người này xảy ra chuyện, nàng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ không thoát được trách nhiệm. Dù sao cũng là nàng xúi giục hai người này cùng nhau đến Đông Diệu quốc tìm hiểu tin tức.

Đã đợi không được người, Thủy Y Họa cũng không có ý định buông tha cho cơ hội lần này. Chạy tới thử thực lực phòng vệ của vương phủ Hỏa Kỳ vương sau, Thủy Y Họa thừa dịp bóng đêm liền nhảy vào Hỏa Kỳ vương vương phủ.

Vương phủ của Hỏa Kỳ vương còn lớn hơn trong tưởng tượng của nàng nhưng lại tương xứng với vương phủ của Cơ Mộc Ly, phải biết rằng Cơ Mộc Ly là đứa con trai mà quốc quân Cơ Lạc Phong thích nhất, cho nên vương phủ tự nhiên là phô trương lớn nhất.

Vương phủ rộng lớn, làm ăn trộm hay làm thích khách quả thật rất là khổ cực..

Thủy Y Họa tránh đi thị vệ tuần tra của vương phủ, cẩn thận dời vị trí ở nóc nhà và trên cây. Không nói khác, hiện thời khinh công của nàng cũng thuộc dạng thượng thừa rồi, hơn nữa hiện tại cố ý thay đổi một thân quần áo màu đen, cho nên hiếm có người phát hiện.

Qua lại nhảy lên vài lần sau, Thủy Y Họa không khỏi nhíu mi. bố cục nhà ở lầu các của Hỏa Kỳ vương phủ thật sự kỳ quái, theo lý thuyết phòng ngủ của Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong hẳn là ở gần phòng ngủ của vương phi hoặc là trắc phi tiểu thiếp gì đó, để thuận tiện cho hắn khi lên cơn ...rất nhanh được giải quyết, nhưng là phòng ngủ của Hỏa Kỳ vương lại không gần các nữ nhân, khoảng cách lại cách xa không ít. Mà tương phản, phòng ngủ của Đoan Mộc Toái Phong lại gần với phòng ngủ của cấp dưới hơn.

Thủy Y Họa đoán rằng, Đoan Mộc Toái Phong chắc chắn không phải là một nam nhân t*ng trùng lên não, hắn càng thích dùng thời gian của mình cùng cấp dưới thương lượng chuyện quan trọng hơn. Mà cấp dưới của hắn phần nhiều là người tài ba dị sĩ, có tài văn chương, có võ công cao cường, còn có người có bản lĩnh biết một ít lĩnh vực khác.

Phải biết rằng, Đoan Mộc Toái Phong không thu người vô dụng. Cho nên, lúc Thủy Y Họa biết được Hạc Thần Uyên phát hiện một hậu duệ của tộc người Sáp Huyết, trong lòng nàng liền tin bảy tám phần.

Đến gần chỗ ở của cấp dưới, động tác của Thủy Y Họa càng cẩn thận, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Những người của tộc Sáp Huyết am hiểu thao túng cổ thuật cổ độc, như vậy người này võ công hẳn là không cao, nàng chỉ cần xác định người nọ có phải là người của tộc Sáp Huyết hay không thôi, liền tính không cẩn thận bị phát hiện, nàng cũng có thể thoát đi Hỏa Kỳ vương phủ.

Thủy Y Họa phủ phục ở trên nóc nhà, nhắm mắt lắng nghe động tĩnh trong phòng, rồi sau căn cứ tiếng bước chân và hô hấp của người trong phòng để xác định thực lực. Nếu là người có nội lực cao cường, dien ^ dan ^ le^ quy^ don nàng chỉ cần hơi động, người nọ liền sẽ phát hiện sự tồn tại của nàng.

Hoàn hảo không có phát hiện người có võ công cao cường cỡ như Cơ Mộc Ly, Thủy Y Họa thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bóc một miếng ngói lên.

Giờ phút này đại đa số đều không có ngủ, đám thủ hạ đắc lực bị Đoan Mộc Toái Phong lung lạc cũng đang tiến hành cuộc sống về đêm của riêng mình, có người đang nhìn binh thư, TdiendanleqydonT có người vẽ tranh, có người ngồi xuống luyện công, mà lúc nhìn đến gian phòng cuối cùng, hai mắt Thủy Y Họa suýt nữa bị cảnh tượng kiều diễm trên giường làm cho đui mù.

Nàng rõ ràng nhìn đến hai thân thể trắng bóng quấn giao cùng nhau!

Trong phòng ngọn đèn cũng không có bị thổi tắt, một mảnh sáng ngời, hai người nhưng lại công khai chuyển động trên giường. Tấm lưng của nam tử đối diện nóc nhà, mà dưới thân thể của hắn nằm một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp.

Khuôn mặt của nữ tử tràn đầy thỏa mãn nói không nên lời, gương mặt đỏ bừng, làm cho dung nhan vốn là thập phần xinh đẹp càng nhiều thêm một tia mị hoặc. Nữ tử hai tay ôm lấy nam tử, cùng hắn quấn giao cùng nhau, thỉnh thoảng than nhẹ hai tiếng, thanh âm yếu ớt như chim oanh, vô cùng dễ nghe. Mà nam nhân cũng gầm nhẹ hai tiếng, mê đắm vào trong đó.

Thủy Y Họa nhíu mày, nàng không có tâm tình xem đôi nam nữ diễn phim con heo, nàng tò mò chính là những thứ bày trên mặt bàn.

Đó là một cái vạc có ba chân, cái vạc này trông rất khác lạ, trên đỉnh vạc chỉ có một cái nắp rất nhỏ, từ bên trong tản mát ra một mùi tanh tưởi. Mà cái vạc này cũng không giống lư hương, bởi vì không có những lỗ nhỏ để hương thơm toát ra.

Trong mắt xẹt qua một chút ánh sáng, khóe môi Thủy Y Họa từ từ cong lên, thật sự là đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu. Nếu nàng không có đoán sai, cái vạc này chính là để dưỡng cổ trùng.

Nói như vậy, một trong hai người đang chìm đắm trên giường kia, có một người đó là người của tộc Sáp Huyết?!

Nhưng vào lúc này, nam nhân đang nằm ở trên người nữ tử một trận cuồng dã đoạt lấy, thô thở gấp vài tiếng sau, hai người rốt cục ngừng lại.

Giống cá chết nằm yên vẫn không nhúc nhích, một lát sau nam nhân kia lại lập tức ngồi dậy, nhân tiện đem nữ tử dưới thân kéo lên, ôm đến trên đùi, hai người thay đổi tư thế, lập tức lại bắt đầu vận động. Hình ảnh này so với xem Xuân Cung Đồ không biết hương diễm biết bao nhiêu lần.

Mà Thủy Y Họa cũng vào lúc này thấy rõ diện mạo của nam nhân kia, chính là vừa nhìn suýt chút nữa phun hết đồ ăn trong bụng ra.

Trên đời lại có người xấu như vậy! Quả thực làm cho nàng biết được thế nào là xấu không có giới hạn!

Vừa rồi chỉ thấy cái lưng, cho nên không phát hiện người này dị thường. Lúc này nhìn đến chính diện mặt cùng ngực bụng, Thủy Y Họa mới phát hiện người này tại sao lại có một bộ mặt xấu như vậy.

Nam nhân này khoảng gần bốn mươi tuổi, sở dĩ Thủy Y Họa có thể phán đoán như thế là dựa vào bộ râu trên cằm hắn, mà người này bộ mặt phù thũng có chút kỳ quái, thoạt nhìn hơi có chút mập mạp. Cái này cũng chưa tính là gì, làm cho Thủy Y Họa không thể chịu đựng được chính là trên mặt trên bụng người này thế nhưng lại có mấy bưới thịt!

Mấy bướu thịt đại khái to bằng tròng mắt, mọc lan tràn trên người hắn. Chỉ là bướu thịt thì cũng thôi đi, mấu chốt là, bên trong bướu thịt giống như có cái gì đang nhúc nhích, thoạt nhìn giống như là vật còn sống!

Thủy Y Họa lại nhìn lướt qua nữ tử xinh đẹp. Nữ tử này vẫn triền miên cùng nam nhân kia, hai người đều là một bộ biểu cảm rất hưởng thụ.

Cô nương, cô thật là trâu bò!

Thủy Y Họa ở trong lòng dựng dựng ngón tay cái. Nam nhân ghê tởm như vậy mà cũng có thể để cho cô lộ ra biểu cảm thỏa mãn như vậy, trong lòng cô thực sự là cường đại? Chẳng lẽ cô không thấy mấy cục thịt ở trên mặt và bụng của nam nhân này!

Nhưng là nữ tử xinh đẹp kia càng ngày càng say mê rồi.

Đợi đến lúc hai người rốt cục không lại động dục, Thủy Y Họa cũng mau nhàm chán ngáp rồi.

Hai người ngửa mặt lên trời nằm, nam nhân xấu xí thoải mái mà than thở ra tiếng, mà nữ tử như chim nhỏ nép vào người dựa vào trong lòng hắn.

"Hạ gia, ta hầu hạ thoải mái sao?" Giọng nói của nữ tử nũng nịu, hai mắt ẩn tình.

Nam nhân xấu xí nở nụ cười, thanh âm có chút lanh lảnh chói tai, sau lại thấy bàn tay thô kệch xoa nắn vài cái trên người nữ tử, có chút ý còn chưa hết nói: "Tiểu tâm can lại bồi gia thêm mấy ngày, gia liền đem dưỡng nhan cổ thưởng cho nàng?"

Trong mắt nữ tử xẹt qua một tia chán ghét, lập tức trên mặt vừa cười, gắt giọng: "Thật đáng ghét, ta đều bồi Hạ gia bảy ngày bảy đêm rồi."

"Chính là bồi cả đời, gia đều ngại không đủ." Nam nhân xấu xí đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nữ tử, trong mắt mang theo tí si mê cùng không nỡ.

Nàng kia cả người cứng đờ, lập tức cười duyên đánh hắn, "Ta cũng muốn luôn luôn cùng gia, chính là ta sợ đến lúc đó lớn tuổi sắc suy, Hạ gia bên người lại có nữ nhân khác rồi."

Nam nhân xấu xí hiểu ý cười, chính là ý cười có chút cổ quái không hiểu, ngay sau đó hắn đã từ trên giường xoay người đứng lên, thân thể trần truồng đi tới trước bàn, hai mắt nhìn chằm chằm cái vạc đang tản ra mùi hôi tanh tưởi kia.

Nữ tử cũng đi tới sau lưng hắn, không biết liêm sỉ dùng thân thể trắng bóng cọ cọ ở trên người hắn, cho đến lúc nam nhân này lại động dục. Kết quả lại lập tức kéo nữ nhân này đến bên cạnh bàn tiếp tục chiến đấu.

Cái bàn phát ra tiếng kẽo kẹt, Thủy Y Họa ở trên nóc nhà nghe được da đầu run lên. Vốn tưởng lại nhiều quan sát một hồi, nhìn xem người của tộc Sáp Huyết có cái gì khác người, kết quả nàng liền xem người này động dục cả một đêm? Thủy Y Họa buồn bực chửi bậy trong lòng.

Ngay lúc Thủy Y Họa quyết định lần sau lại đến, thì nam nhân kia cũng rốt cục giải quyết xong, chỉ chỉ cái vạc trên bàn, cười tủm tỉm vỗ mặt của nữ tử, "Tiểu tâm can, gia luôn luôn nhớ kỹ nàng đấy, nàng xem, trong cái lò này chính là thứ nàng muốn đó."

Thủy Y Họa đang muốn rời đi lập tức lại ổn định tâm thần xuống, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm cái vạc trên bàn.

Nàng biết trong lò nhất định có cổ trùng.

Nử tử xinh đẹp vừa nghe lời nói của nam nhân lập tức vui vẻ ra mặt, "Hạ gia, trong lò đốt này chính là dưỡng nhan cổ mà ta mơ ước?"

Nam nhân kia cúi đầu cười, "Không sai, đây là gia cố ý nghiên cứu chế tạo dưỡng nhan cổ cho nàng." Nói xong, đã đưa tay mở nắp vung, lấy cổ trùng bên trong ra.

Thủy Y Họa hí mắt nhìn lại, mơ hồ nhìn ra đó là một con trùng nhỏ màu trắng trong suốt, mới vừa rồi trong lò tản mát ra mùi tanh tưởi đó là do cổ trùng nhả khí ra.

Thủy Y Họa ở khoảng cách xa như vậy đều bị hun đến sắp chết, đừng nói là nữ tử xinh đẹp ở khoảng cách gần như vậy.

Nử tử xinh đẹp quả nhiên che cái mũi, cười mỉa hỏi, "Hạ gia, con sâu nhỏ này chính là dưỡng nhan cổ sao?" Thật sự là thối chết người!

Nam nhân xấu xí nhếch miệng cười, " Chính xác, vì nó mà ta mất rất nhiều dược liệu quý hiếm. Đến, mỹ nhân, duỗi tay ra."

Nử tử bán tín bán nghi vươn tay ra. Cổ trùng bị đưa tới cổ tay nàng, ngay sau đó lập tức chui vào bên trong da thịt của nàng.

"Như vậy ta có thể trẻ mãi không già phải không?" Mắt thấy con trùng chui vào da thịt, lòng của nàng tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy hưng phấn, trong ánh mắt sáng lấp lánh.

Nam nhân không có trả lời nàng, ngược lại lui về sau một bước, gương mặt phù thũng từ từ lộ ra một chút cười kích động, như là sắp nghiệm chứng cái gì trọng yếu, tà ác lại tàn khốc.

Ngay sau đó, nàng kia thế nhưng cả người bắt đầu run rẩy, khuôn mặt hết xanh lại biến tím, cuối cùng chuyển vì màu đen, còn chưa kịp kêu đau một tiếng liền chớp mắt, ngã xuống đất mà chết.

Nam nhân bị kêu là Hạ gia cạc cạc nở nụ cười, "Xem ra là thành công rồi."

Một trận cười quái dị sau, hắn một cước dẫm nát gương mặt tối đen của nữ tử, hung hăng giày xéo, khuôn mặt vặn vẹo lẩm bẩm nói: "Xú nữ nhân, dám chê chê ta xấu, lại còn tham lam, giẫm chết ngươi! Ghê tởm!"

Gương mặt xinh đẹp bị giẫm biến hình, lại tối đen, thoạt nhìn xấu xí vô cùng.

Giống như là cảm thấy nữ nhân này còn xấu hơn cả mình, nam nhân bị gọi là Hạ gia rốt cục thu chân, sau đó thấy hắn móc từ trong ngực ra một cái địch ngắn, thổi ra một loại âm thanh quái dị. Tiếp theo, chỗ trái tim của nữ tử đã chết bỗng nhiên nhú ra một cái bướu thịt, bướu thịt nghe thấy tiếng địch di chuyển ở trên thân nữ tử, cuối cùng chạy đến chỗ cổ tay nữ tử, xé da mà ra, ngóc đầu nhìn nhìn sau, bay nhanh bật đến lòng bàn tay của nam tử kia.

Mà nam nhân xấu xí lập tức sờ soạng trên người một cái, rồi đem cổ trùng để ngoài làn da, cổ trùng thế nhưng tự động chui vào, không bao lâu, chỗ da thịt đó lại nhú ra một cái bướu thịt.

Hóa ra những bưới thịt trên thân hắn là như vậy mà có! Thủy Y Họa nhìn xem kinh ngạc, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một câu: Lấy thân dưỡng cổ.

Không sai được, người này chính là người tộc Sáp Huyết trong truyền thuyết!

"Người tới." Giọng nói lanh lảnh của người này làm cho màng tai của người khác khó chịu.

Hai người thị vệ đẩy cửa vào chỉ thản nhiên nhìn lướt qua thi thể đen sì trên đất, đảo mắt liền dời ánh mắt đi, giống như loại sự tình này bọn họ sớm tập mãi thành thói quen.

"Không biết Hạ công tử có gì phân phó?" Thị vệ cung kính hỏi. mỗi người có thể ở lại Hỏa Kỳ vương phủ không phải là người mà thị vệ nho nhỏ như bọn họ có thể khiêu khích.

Nam nhân cạc cạc cười rộ lên, đưa tay sờ sờ môi mình, "Thay ta cám ơn Vương Gia, nữ nhân này ngon cực kỳ, nhưng mà ta có chút ngấy, cho nên liền thừa dịp nàng trở nên càng chán ghét, đã lấy mạng của nàng."

Hai người thị vệ nghe xong, đối với việc này thấy nhưng không thể trách, nhưng vẫn là nhịn không được trong lòng mắng chửi: Cũng bởi vì chán ngấy, cho nên liền giết người? Con mẹ nó không phải là người mà!

"Đúng rồi, lại bẩm báo với Vương Gia một tiếng, ta đã có manh mối của phạm nhân chạy trốn kia."

Hai người thị vệ vừa nghe này nháy mắt nâng đầu, rồi sau liếc mắt nhìn nhau.

Nghe nói Vương Gia đã nhiều ngày tâm tình nóng nảy không thôi, là vì một phạm nhân bị giam trong mật thất chạy thoát, mà mấy ngày nay Vương Gia cũng luôn luôn phái người tìm kiếm người nọ. Người này hiển nhiên đối Vương Gia vô cùng trọng yếu.

Động tác nhanh nhẹn đem thi thể trong phòng chuyển đi ra ngoài, lại qua loa xử lý, hai người đi thẳng đến phòng ngủ của Đoan Mộc Toái Phong bẩm báo việc này.

Thủy Y Họa nằm trên nóc nhà quan sát toàn bộ quá trình, cũng nghe được đối thoại của mấy người, ánh mắt lóe lên, khóe miệng liền từ từ cong lên.

Có lẽ tìm được người này, có thể làm giao dịch cùng vị truyền nhân của tộc Sáp Huyết này rồi.

Bay nhanh khỏi nóc nhà, đi theo hai người thị vệ tìm được phòng ngủ của Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong. Thủy Y Họa vẫn là ẩn người ở trên nóc nhà. Hai người gõ cửa mà vào, đợi tiếng mở cửa, Thủy Y Họa liền thừa dịp thanh âm này phát ra, nhanh chóng bóc một miếng ngói lên, che giấu tiếng động thật nhỏ này.

Người nọ đang ngồi ở trên ghế đệm đọc sách, bởi vì là đưa lưng về phía Thủy Y Họa, cho nên, Thủy Y Họa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thon dài của người này, tóc được cột bằng ngọc Phỉ Thúy, chỉ cần là một cái bóng lưng cũng khiến cho người ta cảm thấy đẹp đẽ quý giá vô cùng.

"Có chuyện gì quan trọng mà giờ này đến bẩm báo?" Đoan Mộc Toái Phong buông sách trong tay, giọng nói mang theo một chút không vui.

Thủy Y Họa nằm trên nóc nhà vừa nghe lời này, hai mắt nhất thời trừng lớn. Giọng nói này nàng đã từng nghe qua! Nhưng đến cùng là nghe ở đâu, trong đầu nàng nhất thời còn nghĩ không ra.

Thị vệ gõ cửa mà vào lập tức nói: " Bẩm vương gia, Hạ công tử trụ ở trong sương phòng nói, hắn đã phát hiện tung tích phạm nhân trốn trong mật thất."

Đoan Mộc Toái Phong lúc trước còn có chút không để ý chợt từ ghế đệm đứng lên, giọng nói trầm thấp mang theo chút vội vàng, " Hạ Tuyệt Tuyên nói hắn tìm được người nọ?!"

"Hạ công tử chỉ nói có manh mối của người nọ." Thị vệ nói dứt khoát.

Đoan Mộc Toái Phong nghe lời này, vội vã liền chạy tới phòng ngủ của nam nhân xấu xí kia.

Thủy Y Họa hai mắt lóe lóe, nhanh chóng lại bay nhảy ở trên nóc nhà, trước một bước dừng ở nóc phòng của người quái dị.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-158)