Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 064

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 064
Gặp phải sát thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Shopee


"Giá - - "

Trên đường nhỏ, ba con tuấn mã phi nước đại, trên lưng ngựa nam tử thân mình cúi rạp, roi ngựa trong tay lên xuống liên tục, như một cơn gió chạy về tiền phương.

Tuy rằng chạy nhanh nhưng người đi bộ trên đường lại mơ hồ nhìn ra tướng mạo của mấy người, trong lòng không khỏi thở dài: Thật sự là người so người đẹp hơn. Thiếu niên áo vàng khuôn mặt tinh xảo vẫn còn chút non nớt của đứa nhỏ, nam tử áo xanh lại thanh nhã như trúc, còn nam tử áo đen chạy cầm đầu lại có một đôi mắt sáng ngời, tuấn mỹ dị thường.

Ba người cưỡi ngựa cấp tốc chạy qua, giống như cuốn lên một cơn gió, vài mảnh lá cây từ trên cây rơi xuống, nháy mắt lại bị vó ngựa chạy qua đạp vỡ.

"Thập Nhất, vương phi, hai người cảm thấy với tốc độ này thì trước khi trời tối chúng ta có thể đến trấn nhỏ gần đây không? " Nam tử áo xanh vừa mở miệng hỏi, đúng là Đông Phương Lăng.

Công tử áo đen khẽ cười một tiếng, " Cho dù ngựa của chúng ta có sáu chân thì cũng không thể vào trấn trước khi trời tối được." Công tử áo đen xinh đẹp này đúng là Thuỷ Y Hoạ, một thân trường bào màu đen có thêu áng mây vừa không quá mức chói lọi lại không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của nàng, thoạt nhìn giống như là công tử con nhà giàu đi du sơn ngoạn thủy.

Kiếm Thập Nhất không lại ôm kiếm, Thủy Y Họa làm cho hắn một cái túi có thể đeo kiếm trên lưng, khiến cho hắn đi lại thoải mái vô cùng.

"Haizz? Vậy đêm nay chúng ta sẽ phải ngủ ở trong rừng!" Nghe xong Thủy Y Họa nói, Đông Phương Lăng thấp kêu một tiếng.

Kiếm Thập Nhất thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, "Buổi tối hai chúng ta thay phiên gác đêm."

Không chỉ không có giường để ngủ lại còn phải gác đêm, Đông Phương Lăng thật buồn bực. Tuy rằng hắn bình thường thường ra ngoài làm việc, nhưng là dù sao cũng sẽ đến khách sạn ngủ một giấc rồi lại đi. Trong trí nhớ, hình như hắn chỉ có lần đầu tiên xuống núi mới phải ngủ ở nơi hoang dã.

Sắc trời rất nhanh đen lại, ba người thu thập cành khô để nhóm lửa, vây quanh ngồi cùng một chỗ.

" Địa hình Đông Diệu rất phức tạp, có rất nhiều núi và vực sâu, Uyên nói truyền nhân của tộc Sáp Huyết còn lại đến nay, sớm đã phân tán, mà bọn họ thích nhất là sống ở những nơi mà người bên ngoài khó có thể phát hiện. Cho nên thật sự có khả năng vẫn còn những người khác nữa." Kiếm Thập Nhất thấp giọng nói, thuận tay đem một cành củi thêm vào trong đống lửa.

"Cậu nói không sai, nhưng là đã có sẵn, vì sao phải bỏ gần tìm xa." Thủy Y Họa dựa lưng vào một thân cây, nhắm mắt, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

Đông Phương Lăng lập tức nói tiếp, "Vấn đề là, người này hình như đang ở trong vương phủ của Hỏa Kỳ vương, mà Hỏa Kỳ vương cũng không phải là nơi muốn đến thì đến. Còn nữa, nếu là người này nhận thức Hỏa Kỳ vương làm chủ tử, hắn lại làm sao chịu giúp chúng ta?"

"Không thử một lần làm sao mà biết?" Thủy Y Họa thanh âm càng nói càng thấp, sau đã chậm rãi ngủ.

"Nữ nhân đúng là nữ nhân, thể lực vẫn còn kém xa chúng ta." Đông Phương Lăng cười đùa nói, ai biết được vừa nói xong liền ngáp một cái, bản thân không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Kiếm Thập Nhất lướt mắt nhìn hắn, "Hai người ngủ trước đi, ta gác đêm, đến lúc ta mệt liền đổi huynh gác."

Đông Phương Lăng cũng không khách khí, gật gật đầu, lập tức liền nhắm mắt chợp mắt. Bảo tồn thể lực rất trọng yếu, bởi vì mấy ngày kế tiếp sẽ bôn ba cả ngày.

Đến khoảng nửa đêm, Kiếm Thập Nhất đã mệt mỏi không chịu nổi, liền đánh thức Đông Phương Lăng, bản thân vừa nhắm mắt liền không có ý thức.

Ngủ gần nửa đêm Đông Phương Lăng miễn cưỡng ngáp một cái, rồi sau nhìn chằm chằm đống lửa ngẩn người, nhìn chằm chằm một hồi chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng. Đột nhiên phía sau có một bàn tay vỗ vỗ vai hắn, cảm thấy cái chụp này lực đạo không thích hợp, vừa quay đầu lại liền đối diện với một đôi mắt sáng ngời.

"Đi nghỉ ngơi đi, ta trông cho." Thủy Y Họa đi tới thân cây phía sau, ngồi xuống cạnh đống lửa.

Đông Phương Lăng há miệng thở dốc, trong mắt có chút ngượng ngùng, ngoài miệng lại nhẹ hừ một tiếng, " Cô là nữ tử, nghỉ ngơi nhiều phải là cô, bằng không ngày mai chịu không được, còn có thể gây cản trở."

Thủy Y Họa lạnh lùng liếc hắn một cái, "Ta nghỉ ngơi đủ, mau ngủ đi, đừng lãng phí thời gian!"

Đông Phương Lăng nghe cảm thấy kinh ngạc, mím môi nói: "Ta không cần!"

" Vậy thôi, huynh tiếp tục gác đi." Thủy Y Họa thản nhiên, dựa vào trên thân cây, nhắm mắt liền ngủ.

Đông Phương Lăng dở khóc dở cười. Nữ nhân này thật đúng là thích ứng trong mọi tình cảnh, nói ngủ là ngủ. Chẳng qua trải qua đối thoại vừa rồi, hắn cảm thấy bản thân không còn buồn ngủ. Một nữ nhân còn không sợ khổ sợ mệt, hắn liền càng không cần phải nói rồi.

Hừ bài hát ru con, Đông Phương Lăng bắt đầu ngồi nghịch lửa, thỉnh thoảng lại bỏ thêm hai cành củi khô. Hừ hết bài này lại sang bài khác, mắt thấy sắc trời lập tức sẽ sáng, đang hát nốt bài cuối cùng thì đột nhiên dừng lại, Đông Phương Lăng ngẩng đầu, nhìn chỗ sâu trong rừng, khóe miệng hiện lên cười lạnh.

Ngón tay cầm lên hai mảnh lá cây bắn tới hai người phía sau, hai người lập tức tỉnh lại.

"A Kiếm, A Thủy, có người đến bái phỏng chúng ta." Đông Phương Lăng cười nhạt nói, hai người phía sau cũng lập tức hiểu ý tứ của hắn, dựng thẳng lỗ tai vừa nghe, quả thật phát hiện có người ở gần đây.

Ba người từ từ đứng lên, mắt nhìn phía trước.

Tiếng bước chân dẫm lên cỏ xột xoạt vang lên, tiếp theo có ba người mặc thường phục xuất hiện trong tầm mắt ba người.

" Hả, nơi này thế mà còn có người khác." Một trong ba người nói, trong lời nói mang theo kinh ngạc, ban đêm người nghỉ ở nơi hoang dã rất ít, trừ phi là người đi đường suốt đêm.

" Lão nhị, đệ nói chúng ta có phải nên giết người diệt khẩu hay không, dù sao chúng ta vừa mới làm mua bán trong lãnh địa của Đông Diệu, bị những người này thấy được bộ mặt thật cũng không hay." Một người khác tuy rằng là vừa cười vừa nói, nhưng là trong lời nói rõ ràng mang theo sát ý.

Mấy người bọn họ hiển nhiên là vừa từ Đông Diệu đi ra, mà mấy người Thủy Y Họa lại muốn tới lại chính là Đông Diệu.

"Nhị ca, ta cũng cảm thấy nên giết, chỉ có người chết sẽ không nói." Người thứ ba cũng lạnh lùng nói.

Sắc trời càng lúc càng sáng, mấy người Thủy Y Họa lập tức liền nhận ra ba người trước mắt. Lúc trước khi trên đường xuất giá đến Hỏa Vũ, chính là mấy người này mang theo một đám người áo đen, tận hết sức lực muốn mạng của nàng!

Lúc đó, Kiếm Thập Nhất làm thị vệ tùy thân, tự nhiên cũng gặp qua mấy tên sát thủ của Phong Vân đường này, mà Đông Phương Lăng khi đó lấy thân phận của Thanh Long xuất hiện quá, càng là nhớ được ba người này.

Có lẽ sát thủ bên này xem, liền hoàn toàn bất đồng, lúc đó Thủy Y Họa ở trong xe ngựa, bọn họ căn bản chưa từng gặp mặt, càng đừng nói lúc này Thủy Y Họa còn mặc nam trang, Đông Phương Lăng liền càng không cần phải nói, lúc đó đội mặt nạ, cũng không có tự mình ra tay, bọn họ cũng không nhận biết, về phần Kiếm Thập Nhất, làm người ta chú ý đó là lúc đó hắn đem chỉ bạc nhận kiếm ra khỏi vỏ, mà hiện thời kiếm giấu ở bao kiếm, nhất thời cũng không chú ý.

"Chúng ta làm việc từ trước đến nay không để lại dấu vết, có trách chỉ có thể trách các ngươi mệnh không tốt." Sát thủ lão nhị lạnh lùng nói.

Lời này vừa nói ra, bên người hắn sát thủ lão tam bay nhanh vung cánh tay lên, một loạt ám khí liền hướng về phía ba người Thủy Y Họa ném bay qua.

Nếu là người thường sớm bị phi tiêu này cắt qua cổ họng, nhưng mà bọn họ lại không phải là người thường.

Kiếm Thập Nhất cười lạnh một tiếng, đang muốn ra tay, lại bị Đông Phương Lăng đi trước một bước. Trong lòng bàn tay hắn chẳng biết lúc nào nắm mấy hòn đá nhỏ, thấy phi tiêu ném tới, cục đá trong tay nháy mắt hóa thành ám khí, khí thế sắc bén bắn về phía bọn họ. Trong đó có một hòn đá xuyên qua phi tiêu, thẳng tắp bắn về phía sát thủ lão tam.

Hắn bay nhanh để trốn, cục đá kia vẫn là sạt qua đùi, cắt qua áo bào của hắn.

"Không nghĩ tới còn gặp mấy người cao thủ." Sát thủ lão tam ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Đông Phương Lăng.

" Người Phong Vân đường thật sự là càng ngày càng vụng về, ngay cả gia cũng dám chọc." Đông Phương Lăng hừ cười nói.

Sát thủ lão nhị cùng sát thủ lão lục nghe vậy biến sắc. Người này lại biết lai lịch bọn họ! Ban đầu cũng định không giết, nếu đã đã biết lai lịch bọn họ, như vậy vài người này phải chết!

Nháy mắt ăn ý, ba sát thủ của Phong Vân đường lập tức tấn công.

Kiếm Thập Nhất nhanh chóng cầm lấy bảo kiếm trên lưng, Thủy Y Họa cũng rút roi đỏ từ bên hông ra, mà Đông Phương Lăng lại dùng phi tiêu mà sát thủ lão tam phóng tới làm vũ khí.

Hai bên giao chiến, không quá một lát, thắng thua đã phân.

Sát thủ lão nhị chống lại Kiếm Thập Nhất toàn thân đã bị chém mấy chỗ, sát thủ lão lục chống lại Thủy Y Họa cũng trúng vài roi, mỗi một cây roi tàn nhẫn đã làm hắn da tróc thịt bong. Mà sát thủ lão tam thích sử dụng ám khí một chút thượng phong cũng chiếm không đến, hai đùi đã bị mấy cái phi tiêu cắm vào, máu tươi từ trên đùi chảy xuống.

Mười sát thủ đứng đầu Phong Vân đường đều thuộc hàng cao thủ, đáng tiếc chống lại ba người Kiếm Thập Nhất đều là cao thủ trong cao thủ, lúc này cả người chật vật không chịu nổi, trên mặt tràn đầy tức giận.

Thủy Y Họa cười lạnh một tiếng, đang muốn quật tiếp một cây roi đi qua, động tác lại đột nhiên đình trệ, trong mắt xẹt qua kinh ngạc. Màng tai khẽ nhúc nhích, xa xa chính có người đang từ từ đi tới, mà người nọ hơi thở nàng rất quen thuộc. Tuy rằng chỉ thấy quá một lần, nhưng cỗ tử khí và sát khí trên thân người kia dày đặc vô cùng, làm cho nàng vừa thấy liền rất khó quên.

Người này... Gặp qua nàng.

Thủy Y Họa lập tức thu roi quay đầu lại, chạy tới cởi dây buộc ngựa, nhanh chóng cưỡi ngựa chạy vội mà đi.

Động tác liền mạch lưu loát, xinh đẹp vô cùng, làm cho mấy người còn đang đánh nhau nhìn xem sửng sốt.

"A Kiếm, A Lăng, ta đi trước một bước, gặp ở Hoàng thành Đông Diệu nhé!" Nữ tử đi xa bỏ lại một câu, bóng lưng cưỡi ngựa càng ngày càng nhỏ.

Mộ Dung Thất, người này khó đối phó, hơn nữa người này còn biết bản thân nàng, Thủy Y Họa tự nhiên sẽ không lấy thân phạm hiểm. Không xác định bản thân có thể đánh quá địch nhân, tự nhiên tránh đi là thượng sách. Mà trong lòng nàng cũng có tính toán, Đông Phương Lăng một mình đối phó Mộ Dung Thất còn có chút miễn cưỡng, nhưng là có Kiếm Thập Nhất ở bên thì mọi chuyện sẽ khác.

Kiếm Thập Nhất cắn chặt răng, nữ nhân này!

Đông Phương Lăng cũng sửng sốt, đây là bỏ lại hai người bọn họ một mình chạy trước? Trước mặt ba tên sát thủ này tuy rằng không phải tiểu lâu la, nhưng đối phó bọn họ cũng không quá khó khăn. Hắn không nghĩ ra Thủy Y Họa vì sao liền chạy trối chết.

Cho đến lúc từ sau ba tên sát thủ này đi ra một người, Đông Phương Lăng hai mắt hơi trầm xuống, giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Trong lòng có chút may mắn, hoàn hảo Thủy Y Họa phát hiện sớm, bằng không để Mộ Dung Thất nhìn thấy nàng, khẳng định sẽ nghĩ lại chuyện bị sỉ nhục ngày đó, vậy thì ý chí chiến đấu cũng sẽ tăng nhiều.

"Tiểu Thất!" Sát thủ lão nhị kinh hỉ nói, mà lão Tam cùng lão Lục thấy hắn sau cũng đồng loạt thở ra, chính là trong mắt mơ hồ lộ ra vài phần ghen tị.

Kiếm Thập Nhất hơi hơi nhíu mi, đứng cạnh Đông Phương Lăng, thấp giọng hỏi, "Lăng, ta thấy huynh thần sắc kỳ quái, chẳng lẽ người này huynh gặp qua?"

Đông Phương Lăng đưa tay viết mấy chữ ở phía sau lưng hắn, sắc mặt Kiếm Thập Nhất nhất thời biến đổi.

Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú tay cầm thanh trường kiếm, lướt qua mấy người đi lên phía trước, sắc mặt lạnh lẽo liếc mắt nhìn hai người Kiếm Thập Nhất, rồi sau quay đầu nhìn về phía huynh đệ của mình, ánh mắt không sóng không gió, thản nhiên hỏi, "Hai người bọn họ là nhiệm vụ của các ngươi?"

Sát thủ lão Lục nhãn cầu xoay một vòng, lập tức gật gật đầu, nói: "Tiểu Thất, bọn họ lợi hại hơn so với chúng ta tưởng tượng, ba người chúng ta không có cách nào lấy mạng của hắn. Lần trước đã thất thủ, nếu như lần này còn thất thủ, Đường chủ khẳng định sẽ không bỏ qua chúng ta..." Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu tiêu điều lạnh lẽo.

Mộ Dung Thất vẫn chưa có chút động dung, "Đã là việc của các ngươi, Mộ Dung Thất ta sẽ không ra tay, đây là ước định đã có từ rất lâu rồi." Nói xong, tránh qua hai người đi thẳng về phía trước.

Sát thủ lão Lục cùng lão Tam sắc mặt nháy mắt trở nên khó xem, ước định là bản thân bọn hắn trước kia nói ra. Khi đó Mộ Dung Thất luôn đoạt nhiệm vụ của mấy người bọn họ, làm cho bọn họ ở Phong Vân đường một chút danh vọng đều không có. Nhưng là hiện thời Mộ Dung Thất không ra tay giúp đỡ, hai người trước mắt này sớm hay muộn sẽ lấy mạng bọn họ.

" Lời nói trước kia không cần tính, mong Tiểu Thất hỗ trợ!" Sát thủ lão nhị thành khẩn nói. Hắn biết Mộ Dung Thất là một người vô tâm vô tình, nhưng nếu để cho hắn có càng nhiều cơ hội giết người, hắn liền nhất định sẽ hỗ trợ! Trừ bỏ giết người theo thỏa thuận, thì sát thủ của Phong Vân đường không thể tùy tiện thương tổn tính mạng của người khác, nhiều lắm thì làm cho kẻ thù nửa chết nửa sống là cùng. Nếu không phải như thế, Mộ Dung Thất cũng sẽ không thể đoạt nhiệm vụ của bọn họ. Vì vậy người rất thích giết chóc, lại không thể không tuân thủ đường quy, khắp nơi chế ngự.

Mộ Dung Thất nghe lời này, mặt hơi quay lại, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng, " Hả? Nhị ca nói thật?"

Đám người bị buộc đến tuyệt cảnh nhìn nhau, đồng loạt gật gật đầu.

"Mộ Dung Thất, nói chuyện nhanh lên chút." Kiếm Thập Nhất có chút không kiên nhẫn thúc giục.

Mộ Dung Thất nghe vậy, lúc nhìn hắn mang theo vài phần nghiêm cẩn, biết tục danh của hắn còn có thể không chút hoang mang, xem ra người này đáng giá một tá.

Roạt một tiếng, kiếm đã ra khỏi bao. Mà Kiếm Thập Nhất hướng hắn nhếch nhếch miệng, kiếm lúc trước còn nằm trong tay, bỗng chốc bay lên.

"Là hắn, lần trước ta nhìn thấy người Kiếm gia!" Sát thủ lão Tam nhìn thấy kiếm bay lên, hô nhỏ một tiếng. Chỉ bạc nhận kiếm, đó là vũ khí dành riêng cho hậu bối kiệt xuất nhất của Kiếm gia, trước mắt người này hắn gặp qua, đó là lúc ám sát Phủng Nguyệt công chúa ở Tuyết Ly, bản thân còn thảm bại dưới tay hắn.

Mộ Dung Thất nghe vậy, hai mắt sáng quắc, lời ra khỏi miệng mang theo đầy tử khí.

"Đến đây đi, để cho ta xem bản lĩnh của người Kiếm gia." Hắn trầm giọng nói.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-158)