Bại lộ thân phận
← Ch.057 | Ch.059 → |
Thủy Y Họa rất ít khi dùng tới mười thành công lực, mà lúc này đây tại vì trong lòng suốt ruột muốn xác định một chuyện cho nên là dùng hết sức.
Trong vương phủ hết thảy cứ theo lẽ thường, không có người phát hiện nàng mất tích, Thủy Y Họa từ đầu tường phi thân vào, lập tức hướng Trúc Hương các của Cơ Mộc Ly chạy tới.
Bóng dáng nàng ở trong bóng đêm nhanh như quỷ mị, lúc sắp đến trước cửa Trúc Hương các, mới giả vờ như vừa mới từ Lan Hinh các đi tới.
Chính là, không nghĩ tới trước của Trúc Hương các còn có người gác đêm.
Kiếm Thập Nhất ôm kiếm đứng ở ngoài cửa, lúc nhìn thấy Thủy Y Họa hướng về bên này mà đến, trong mắt xẹt qua kinh dị. Nữ nhân này đã trở lại, vì sao gia còn chưa có trở về?
"Ta có việc tìm vương gia." Thủy Y Họa liếc nhìn hắn một cái, vượt qua hắn định đẩy cửa vào.
Kiếm Thập Nhất thân hình chợt lóe, chắn ở trước mặt nàng, vẻ mặt không vui, "Vương phi cũng quá vô lễ, vương gia đã nằm ngủ rồi!"
Thủy Y Họa nghe xong lời này không khỏi cười khẽ ra tiếng, "Kiếm công tử có tư cách gì nói chuyện này với ta?! Thân là nam sủng của gia, ngươi cũng quá làm càn!"
"Cô!" Kiếm Thập Nhất sắc mặt tức giận đến mức hết xanh lại hồng, suýt nữa liền rút kiếm hướng về phía nàng.
"Thế nào, chẳng lẽ ngươi không phải là nam sủng của gia? Một nam sủng cũng dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với nữ chủ nhân, ai cho ngươi lá gan này vậy?!"
Nói xong cũng không để ý gương mặt khó coi của Kiếm Thập Nhất, đưa ta đẩy hắn sang một bên, một tay kia trực tiếp đẩy cửa ra.
Mà trong lúc hai người giương cung bạt kiếm, một bóng dáng màu đỏ đã nhanh chóng nhảy cửa sổ mà vào, nhanh chóng chui vào trong chăn.
Đúng lúc này, cửa phòng bị Thủy Y Họa đẩy ra.
Hí mắt nhìn nam tử đã ngủ say trên giường, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
"Gia ngủ rồi hả?" Thủy Y Họa đi đến bên giường thấp giọng hỏi một câu.
Cơ Mộc Ly nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, thoạt nhìn bộ dạng còn có chút còn buồn ngủ, ngáp một cái, miễn cưỡng hỏi, " Y Họa sao còn chưa ngủ, hôm nay cả ngày mệt mỏi, sớm đi nghỉ ngơi đi."
Thủy Y Họa chăm chú nhìn hắn hồi lâu, xem xét kỹ đến mức làm cho tâm lí của Cơ Mộc Ly cảm thấy hốt hoảng.
Kết quả, khóe miệng Thủy Y Họa đột nhiên cong lên, nở nụ cười.
"Gia, đêm nay thật đẹp, không bằng thiếp thân ngủ cùng với ngài?"
Cơ Mộc Ly chưa từng thấy Thủy Y Họa cười với hắn xán lạn như vậy, nhìn xem không khỏi ngẩn ra, còn chưa có kịp trả lời, Y Họa nhà hắn đã đến gần, bắt đầu vén chăn.
Cơ Mộc Ly sợ tới mức vội vàng túm chặt chăn, ha ha cười giải thích nói: " Y Họa, gia không mặc gì trong chăn cả, nàng thật sự muốn nhìn?"
Thủy Y Họa cười tủm tỉm trả lời: "Gia thật sự là khách sáo, ngài với ta vợ chồng đồng thể, không cần chú ý này đó?" Vừa nói vừa bắt đầu bắt lấy chăn chuẩn bị tốc lên.
Cơ Mộc Ly vừa mới bắt đầu còn gắt gao túm chặt chăn, thấy Thủy Y Họa một bộ dạng quyết tâm muốn xem, vì thế liền giận dữ nói: " Y Họa, đây chính là nàng muốn nhìn, cũng là nàng nói muốn ngủ cùng ta, đợi lát nữa không được mắng ta lưu manh, lại càng đừng nghĩ chống chế."
Dứt lời, buông lỏng tay ra, rồi sau đó chăn bị Thủy Y Họa tốc lên.
Phong cảnh bên trong không chút nào che đậy, toàn bộ bại lộ ở trước mặt Thủy Y Họa.
"Cơ Mộc Ly! Ngươi là đồ lưu manh ——" Tiếng rống giận của Thủy Y Họa nhất thời vang vọng toàn bộ Trúc Hương các, Kiếm Thập Nhất đứng gác ngoài cửa miễn cưỡng trợn trừng mắt, phong bế cảm quan của bản thân.
Thủy Y Họa xốc lên chăn đỏ thêu uyên ương hí thủy, cả người Cơ Mộc Ly liền lộ ra, trơn bóng như ngọc, mà giận nhất là hắn nửa người dưới đều là trống trơn, ngay cả cái quần lót cũng chưa mặc! Thủy Y Họa liếc mắt một cái liền nhìn thấy một vật nào đấy đang ngẩng cao đầu, cho dù nàng lá gan có to đến đâu khi nhìn trực tiếp thế này, mặt mũi cũng không khỏi đỏ lên.
Cơ Mộc Ly quẫn bách cười với nàng, vội vàng lại đem chăn giật lại, quấn quanh người mình.
"Y Họa, ta đã nói với nàng rồi mà nàng cứ muốn xem, lại còn mắng ta lưu manh, nàng nói ta có oan không?" Cơ Mộc Ly môi mỏng vừa vén, cười hết sức giảo hoạt.
" Nếu nàng muốn ngủ cùng ta đêm nay, ta tự nhiên là cầu còn không được."
Cơ Mộc Ly đang chuẩn bị nhích người vào phía trong cho Thủy Y Họa nằm, đã thấy Thủy Y Họa đã trước một bước, chạy nhanh rời đi, lạnh nhạt ném lại một câu, "Vương gia nghỉ ngơi đi, thiếp thân sẽ không quấy rầy."
Đợi đến người đi xa, trên giường Cơ Mộc Ly mới thở hắt ra, đem chăn hất xuống. Người hắn quả thật là không mảnh vải, nếu như tinh tế để ý sẽ thấy, cả người hắn đè lên một ít vải đỏ, thứ này đúng là áo choàng màu đỏ bị hắn dùng nội lực làm vụn, về phần mặt nạ huyết sắc bị hắn dùng chân giữ chặt, vừa rồi Thủy Y Họa xốc chăn lên lộ ra hơn nửa người, chỗ riêng tư của hắn cũng lộ ra, lại duy nhất có chân là không bị lộ.
Vì muốn dọa Thủy Y Họa lùi, cả người hắn toàn bộ bại lộ trước mặt nàng, hy sinh này cũng quá lớn. Cơ Mộc Ly nhất thời thổn thức không thôi. Muốn lừa dối tiểu hồ ly giảo hoạt này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng là, Thủy Y Họa rời đi căn bản không giống Cơ Mộc Ly nghĩ như vậy, cho rằng đã lừa được nàng đi, ngược lại trong lòng nàng hoài nghi càng sâu.
Nàng cũng không nghe nói Viêm Đạm vương có thói quen ngủ trần, vừa rồi nhìn như thẳng thắn vô tư, kỳ thực căn bản chính là đang che giấu chuyện gì. Hơn nữa ——
Bên giường không có thấy giày! Này thuyết minh hai chân hắn vẫn đeo giầy nằm trong chăn!
Được lắm, Cơ Mộc Ly, ngươi động tác rất nhanh, coi như ngươi lợi hại. Nhưng mà, vì lại xác nhận một chút, nàng giống như còn phải đi xem một người nào đó.
Thanh Long hộ pháp, ngươi cả người đầy vết thương, tưởng giấu cũng không giấu được đâu.
Bởi vì Viêm Đạm vương có lệnh, vương phi có thể thoải mái đi lại trong phủ, cho nên đoạn đường từ Trúc Hương các đến Hàn Lăng các, không người dám ngăn cản, hơn nữa kết quả thê thảm của Lâm công tử ngày hôm qua vẫn còn lù lù trước mắt, những người khác liền tính thấy cũng làm như không thấy.
Ở trong Viêm Đạm vương phủ, xen vào việc của người khác, vậy có nghĩa là ngươi đã cách cái chết không xa rồi.
Chính là, đi tới đi lui, Thủy Y Họa liền đã nhận ra có chút không thích hợp, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác quái dị.
Lần trước nàng đi theo Đông Phương Lăng đến Hàn Lăng các, chung quanh cũng yên tĩnh nhưng không giống hiện tại, mà lần này nàng vừa đi vào đường nhỏ này, trong nháy mắt, quanh mình liền trở nên quỷ dị, liền tính không có bóng người cũng nên có tiếng côn trùng hay chim thú kêu chứ, nhưng là hiện tại không một tiếng động, một chút tạp âm cũng không, yên lặng đến mức kỳ quái.
Xa xa tòa nhà hai tầng đã xuất hiện trước mắt, thoạt nhìn vẫn là Hàn Lăng các lại giống như có một bầu không khí quỷ dị vờn quanh.
Chậm rãi đến gần lầu các kia, bởi vì là ban đêm, cho nên thấy không rõ bảng hiệu trước mắt, nhưng là ngay cửa sổ lầu hai có một bóng người đứng đó, vừa xem hiểu ngay.
Bóng người in trên cửa sổ giấy là một người đang đứng nghiêng, cho dù chính là cái bóng, nhưng hình dáng độ cong của khuôn mặt lại hết sức rõ ràng. Bởi vì hắn nghiêng mặt, bóng dáng vừa khéo buộc vòng quanh độ cong đẹp mắt, cằm hơi có chút nhọn, nhưng không có quá sắc bén.
Thủy Y Họa hơi hơi nhăn mày lại. Cho dù chỉ nhìn đến bóng dáng, nàng cũng có thể xác định, người này căn bản không phải là Đông Phương Lăng.
Có lẽ là để che dấu tai mắt người, cho nên cố ý tìm một người khác đến đóng giả hắn? Hay là, đây cũng là nam sủng?
Trước của lầu không có treo đèn lồng đỏ, lần trước đến, nàng nhớ được là chỗ Đông Phương Lăng có treo, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị hắn lấy xuống rồi.
Lúc sắp đến gần, Thủy Y Họa hai mắt mở to, lập tức ngừng lại. Tuy rằng đường nhỏ cùng lầu các đình đài đều giống như lần trước nàng nhìn thấy nhưng trước sân căn bản là không có mấy mấy cây đào này.
Sau đó, nàng giật mình hoàn hồn, nơi này căn bản không phải Hàn Lăng các, mà mấy cây đào trước mắt này rõ ràng là một loại trận pháp —— không muốn cho người khác tới gần!
Thủy Y Họa thu hồi bước chân, vội vàng đi về.
Nhưng vào lúc này, bóng dáng đứng trước cửa sổ kia hình như đã nhận ra có người xâm nhập, chậm rãi đem cửa sổ mở ra, hướng về bên này nhìn lại.
Thủy Y Họa theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, tuy rằng đêm muộn, ở đây cũng không có đèn đường, nhưng là tối nay sao rất sáng, vẫn nhìn thấy khuôn mặt của người kia. Nàng vừa thấy cũng chợt ngẩn ra.
Khuôn mặt kia!
Khuôn mặt kia thế mà lại giống hệt yêu nghiệt áo hồng! Không, không thể nói giống nhau, bởi vì khuôn mặt của người này không có khuyết điểm, mà khuôn mặt của Quỷ Sát Huyết tôn hoặc là vết bỏng trên chiếc mặt nạ da người tinh sảo kia đã hủy đi phân hoàn mỹ trên gương mặt của hắn.
Khi nhìn đến khuôn mặt này, Thủy Y Họa liền càng thêm khẳng định Cơ Mộc Ly chính là Quỷ Sát Huyết tôn, mà chiếc mặt nạ da người trên mặt hắn kia chính là lấy nguyên mẫu của người này, chẳng qua người này mặt gầy ốm hơn một chút, cằm thon gọn như nữ tử, so với tấm mặt nạ da người của Quỷ Sát Huyết tôn kia trông còn thâm hiểm hơn nhiều.
Gương mặt không có vết sẹo thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Đúng, chính là xinh đẹp, tuy rằng trông có vẻ mềm mại nhưng sẽ không làm cho người ta hiểu lầm hắn là nữ tử. Bởi vì lệ khí và sự sắc bén trên gương mặt hắn thì nữ tử khả năng không có được.
Chống lại ánh mắt Thủy Y Họa, người nọ khóe miệng chậm rãi gợi lên một chút cười.
Rất đẹp, cũng rất nguy hiểm.
Thủy Y Họa cau mày nhìn mắt người đó, rồi sau nhanh chóng quay đầu rời khỏi nơi quỷ dị này.
Nàng quả thật đã đi dạo toàn bộ Viêm Đạm vương phủ, lúc đi đến chỗ này không có nhìn kỹ. Bởi vì, hạ nhân nói bên kia bố cục giống y hệt Hàn Lăng các.
Cho nên, nàng vừa rồi nhìn đến lầu các kia căn bản không phải là Hàn Lăng các của Đông Phương Lăng, mà là Vũ Lương các! Người mới vừa rồi hướng nàng cười quỷ dị chính là Hách Liên Thiên Mạch, kẻ điên mà Cơ Mộc Ly đã từng nói
Nhưng là người nọ thoạt nhìn cũng không giống người điên, chính là nhìn có vẻ hơi âm trầm, âm trầm lại có chút quỷ dị nói không rõ.
Mới vừa đi ra khỏi bầu không khí quỷ dị này, xa xa liền có một người bay nhanh đến.
" Y Họa, sao nàng lại chạy đến đây?!" Cơ Mộc Ly đã thay trường bào màu xanh nước biển, nhìn đến Thủy Y Họa hắn liền túm nhanh qua, giống như phía sau có cái gì dơ bẩn đi theo vậy.
Khi hắn nói lời này mặt mày ủ dột, xen lẫn một chút kinh hoảng mà Thủy Y Họa không rõ.
Người điên mà Cơ Mộc Ly nói tới đáng sợ như vậy sao?
"Ta định tìm Đông Phương Lăng trao đổi y thuật một chút, không để ý nên đi lầm đường." Thủy Y Họa bắt lấy tay hắn giải thích nói, sau đó thấy hơi thở thô bạo trên người hắn lập tức thu liễm.
"Y Họa, về sau đừng đến nơi này nữa có nghe không?" Cơ Mộc Ly nắm chặt tay nàng, dùng lực nhéo nhéo.
"Ừ......" Thủy Y Họa trả lời, có chút không yên lòng. Có một số việc hắn không muốn mình biết, bản thân cần gì phải phải truy cứu, bọn họ chung quy chính là hai người xa lạ mà thôi. Chẳng qua, Cơ Mộc Ly, trên người ngươi trừ bỏ thân phận cung chủ Tiêu Dao cung Quỷ Sát Huyết tôn và chuyện trúng cổ độc, đến cùng ngươi còn dấu mọi người chuyện gì nữa?
Vốn đang muốn tìm kiếm kết quả ở chỗ Đông Phương Lăng nhưng là hiện tại Thủy Y Họa lại cảm thấy không cần nữa rồi.
Từ ngày đó sau, Cơ Mộc Ly rõ ràng phát giác, Thủy Y Họa đối hắn lạnh nhạt xa cách rất nhiều, trong lòng phiền muộn vô cùng, lại không biết là vì sao, trên người hơi thở ngang ngược tàn nhẫn không chịu khống chế lại thường thường phát ra.
Nhưng mà có chuyện mà hai người cũng chưa nghĩ đến đó là điệu múa trên cung yến của Thủy Y Họa đã nổi tiếng toàn bộ Hỏa Vũ quốc. Nghe nói, ngày đó trong yến hội vừa đúng có một công tử có họa kỹ tốt đã nhanh chóng vẽ lại kỹ thuật nhảy của Thủy Y Họa, trong lúc nhất thời, bức họa này đã bị rất nhiều người tranh đoạt với giá cao ngất ngưởng.
"Gia, đều xử lý tốt rồi." Thị vệ Triệu Xương khom người trả lời.
Cơ Mộc Ly đứng ở phía trước cửa sổ, hai tay chắp ở sau lưng, hơi thở lạnh lẽo vờn quanh thân, nghe tiếng hừ lạnh nói: "Xác định đã thu lại tất cả bức họa?"
" Bẩm gia, đã thu lại toàn bộ." Triệu Xương vội nói.
"Được rồi, thiêu hết cho gia." Cơ Mộc Ly lạnh lùng nói, "Tra ra là ai to gan lớn mật dám trộm vẽ vương phi của bổn vương, rồi sau đó chặt hết bàn tay hắn đi!"
Triệu Xương trong lòng không khỏi rùng mình một cái, "Thuộc hạ tuân lệnh." Hắn cảm thấy vài ngày gần đây gia càng ngày càng tàn nhẫn.
Lan Hinh các.
Trong Viêm Đạm vương phủ có rất nhiều sách thuốc, đặc biệt là trong Hàn Lăng các của Đông Phương Lăng, có rất nhiều loại sách cổ kỳ dị chưa hề nghe qua. Đã nhiều ngày, Thủy Y Họa lật xem các loại sách thuốc, mà đa số là đọc các tư liệu về cổ độc.
" Y Họa?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cơ Mộc Ly, Thủy Y Họa lập tức cầm quyển y thuật trên tay nhét vào giá sách, lại lấy xuống một quyển sách khác.
Cơ Mộc Ly nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn đến nữ tử lười biếng nằm ở trên sạp đọc sách, hơi thở lạnh lùng trên người bỗng chốc lắng xuống.
"Vương gia ngồi đi. Thiếp thân đang đọc sách, không có khả năng chiêu đãi vương gia rồi." Thủy Y Họa liếc hắn một cái, thản nhiên nói, sau đó tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Cơ Mộc Ly thấy nàng đối bản thân lạnh nhạt, không khỏi có chút nổi giận. Tuy rằng ngay từ đầu, Thủy Y Họa luôn luôn lạnh nhạt với hắn nhưng là chỉ cần bản thân vô sỉ dính vào, nàng sẽ ngầm đồng ý hành động của bản thân nhưng là đã nhiều ngày nay, hắn rõ ràng cảm giác được, Thủy Y Họa đang tận lực xa cách hắn, như là bỗng nhiên đối hắn rất thất vọng.
" Y Họa, nàng làm sao vậy? Mấy ngày hôm trước không phải vẫn tốt sao?" Cơ Mộc Ly trong lòng rất khó chịu.
"Thiếp thân vẫn luôn như vậy, vương gia không biết sao?" Thủy Y Họa có chút kỳ quái theo dõi hắn, chẳng lẽ bản thân mấy ngày hôm trước không phải như thế?
Cơ Mộc Ly ngồi nửa ngày, muốn nói cái gì lại thôi, cuối cùng mấp máy môi mỏng, đứng dậy rời đi.
Đúng lúc nhị ca tốt của hắn đến thăm hắn, Cơ Mộc Ly cười lạnh một tiếng, đi chính sảnh chiêu đãi.
"Bản cung nghe nói tam vương đệ cắt lưỡi Tiểu Mạc, rồi sau đó ném ra vương phủ?" Thái tử Cơ Vũ Trường nhấp nước trà, ánh mắt đen tối không rõ nhìn chằm chằm nam tử ngồi đối diện với hắn. Người bị hắn gọi là Tiểu Mạc, chính là Lâm công tử lần trước nói luyên thuyên trước mặt Cơ Mộc Ly.
Cơ Mộc Ly nghe xong Cơ Vũ Trường nói, chỉ tao nhã cười, "Nhị ca đã đưa người cho Vương đệ, thì hắn chính là người của Vương đệ, đã làm sai nên phạt, nhị ca chẳng lẽ lại đau lòng thay một nam sủng nho nhỏ vậy sao, sớm biết như thế, Vương đệ lúc trước thế nào cũng không dám đoạt của nhị ca."
Cơ Vũ Trường sắc mặt nhất thời đen thui, lập tức lại dường như không có việc gì nở nụ cười, " Sao vương đệ lại nói dỗi vậy, người đã cho đệ, muốn giết hay xé toác tự nhiên là tùy đệ xử trí. Hôm nay bản cung đến không chỉ có việc này, nếu Tiểu Mạc không làm cho đệ thích vậy người này đệ xem thế nào?"
Nói xong, hướng về thiếu niên xinh đẹp đứng ở phía sau nháy mắt một cái, thiếu niên tuấn mỹ kia lập tức cung kính đi lên phía trước, cúi người hành lễ, "Ta gặp qua vương gia?"
Cơ Mộc Ly chống cằm như có đăm chiêu nhìn mỹ nhân trước mắt, khóe miệng gợi lên một chút cười nhạt.
Người nọ thấy Viêm Đạm vương đang đánh giá hắn, lập tức hướng hắn lộ ra một nụ cười tự cho là đẹp nhất. Không ngờ ý cười mới lộ, mọi người liền nghe xẹt một tiếng.
Triệu Xương đứng ở bên cạnh trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn bội đao ở trên người bị Cơ Mộc Ly rút ra, rồi sau đó không lưu tình đâm vào trước ngực thiếu niên tuấn mỹ kia, rồi sau đó hắn hung hăng rút đao, máu tươi bắn tung tóe đầy đất.
Người nọ trợn mắt ngã xuống đất, trên mặt nụ cười nơi khóe miệng còn chưa hoàn toàn rút đi.
Cơ Vũ Trường bị một màn này kinh sợ, đợi phản ứng kịp sau giận dữ nói: "Tam vương đệ đây là ý gì? Không thích nói thẳng là được, làm gì lấy tính mạng của hắn!"
Cơ Mộc Ly khẽ cười một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ không giống tục vật nơi thế gian càng hiển đẹp mắt.
"Nhị ca hiểu lầm ý của đệ. Đã là thứ mà thái tử điện hạ đưa, đệ nào có thể cự tuyệt. Chẳng qua vương đệ nhận nam sủng này, ngày sau xử trí như thế nào đó là chuyện của vương đệ. Vừa đúng lúc vương đệ thấy hắn không vừa mắt, cho nên liền một đao giải quyết hắn, miễn cho chướng mắt. Hơn nữa, vương đệ đang chuẩn bị phân phát nam sủng trong phủ, hắn tới cũng không phải lúc."
Cơ Vũ Trường trong mắt lấp đầy lửa giận, cười nhẹ nói, " Tốt, thật sự quá tốt! Vương đệ quả nhiên là càng ngày càng biết chuyện rồi."
Nói xong, cũng không để ý thi thể đầy máu tươi đang nằm trên đất, dẫn người của chính mình giận giữ phẩy tay áo bỏ đi.
"Triệu Xương, đem thi thể này cắt ra rồi cho chó ăn đi." Cơ Mộc Ly thản nhiên quét mắt nhìn thi thể kia một cái, vòng qua bãi máu trước mặt, trở về Trúc Hương các.
Triệu Xương đứng ở tại chỗ, ngón tay có chút phát run. Gia đến cùng bị làm sao vậy?
Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng nghe xong việc này, thần sắc đều trở nên ngưng trọng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Lăng, không phải huynh nói gia không có khả năng lại biến thành như vậy sao, vậy đây là chuyện gì xảy ra?! Hiện tại gia càng lúc càng giống ba năm trước, ta sợ hắn......"
Đông Phương Lăng vẻ mặt sầu lo, ôm đầu đong đưa, "Ta không biết! Ta cũng không biết sao lại thế này, ba năm trước sau khi chuyện phát sinh, ta rõ ràng đã giải hết tàn độc trên người gia, làm sao có thể lại xuất hiện bệnh trạng này! Đều do ta vô dụng, nếu không phải ba năm trước ta tự cao tự đại, cho rằng bản thân y thuật không người có thể địch, cũng sẽ không hại gia!"
Kiếm Thập Nhất thấy bộ dạng thất hồn lạc phách lại không ngừng tự trách của hắn, bất đắc dĩ an ủi, "Nếu là không có huynh, gia đã sớm chết làm sao còn có thể sống đến bây giờ? Ba năm trước lần đó chẳng qua là huynh tìm không ra mà thôi, gia cũng chưa từng trách huynh."
Đông Phương Lăng ôm đầu, tự trách nói: " Đáng lẽ ta phải tìm hiểu là loại cổ độc gì rồi mới chữa trị, thì sẽ không hại gia biến thành như vậy."
Ba năm trước, hắn đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, biết được Cơ Mộc Ly trúng cổ độc liền thề sẽ chữa khỏi. Ai biết được một châm cắm xuống, lại cắm đúng vào thị huyết cổ làm cho nó chảy máu, một phần máu của nó chảy vào trong huyết mạch của Cơ Mộc Ly, dung nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn. Chuyện xảy ra mấy ngày qua, bọn họ không nghĩ nó lại xảy ra lần nữa!
Vài năm nay rõ ràng đã quét sạch máu của thị huyết cổ trong lục phủ ngũ tạng, vì sao mấy ngày qua gia lại giống như ba năm trước...... Đây vẫn chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu không ngăn cản, chuyện phát sinh phía sau mới là đáng sợ nhất!
Đông Phương Lăng lập tức bắt đầu lục tung cả phòng, tìm các loại đan dược mà bản thân luyện được, đã ba năm trước trị được, hiện tại cũng nhất định có thể trị, nhất định có thể.
•
Tại Vũ Lương các bị người lãng quên, nam tử có khuôn mặt tinh xảo yêu mị đang châm ngọn đèn dầu. Ánh sáng của ngọn đèn dầu hắt vào trên thân hắn, một nửa người chìm trong bóng tối nhìn trông càng có vẻ quỷ mị.
Trước cửa phòng không có treo đèn lồng, chỉ có ánh sáng của sao và trăng chiếu vào con đường nhỏ dẫn vào Vũ Lương các.
Trong phòng nam nhân nương vào ánh sáng ảm đạm đang đùa nghịch thứ gì đó trên bàn, tinh tế vừa thấy chỉ là một đống mảnh giấy vụn, những mảnh giấy vụn ghép thành một hình dạng rất kỳ quái, ở giữa có một cái lỗ nhỏ trong đó có một sợi tóc đen.
Trong miệng lẩm nhẩm những từ ngữ kỳ quái, rồi sau đó hắn dùng tay trái cầm sợi tóc đen đưa tới trước ngọn đèn dầu đốt thành bụi.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |