Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 057

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 057
Sát thủ Mộ Dung Thất
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Shopee


Bóng dáng màu đỏ kia cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, làm cho người ta không kịp để ý.

Thủy Y Họa nhíu mi, không nghĩ ra yêu nghiệt kia thế nhưng cũng tới Hỏa Vũ quốc. Chẳng lẽ nói hắn vì bản thân mà đến? Hay là, Tiêu Dao cung của Quỷ Sát Huyết tôn ở trong lãnh thổ Hỏa Vũ quốc?

"Y Họa, nàng vừa rồi nhìn thấy ai vậy?"

Trong nháy mắt, Cơ Mộc Ly đã tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nỉ non hỏi, ánh mắt ở trong đêm lóe ra nguy hiểm.

Thủy Y Họa há miệng, thấy bộ dạng để ý của hắn, lời vừa tới miệng cuối cùng lại nuốt vào, thản nhiên nói: "Không có gì, có thể là ta nhìn lầm."

Cơ Mộc Ly nghe xong lời này, khóe miệng cao hứng cong lên. Tốt lắm, nàng không có nói đồ giả mạo kia là Hồng Hồng nhà nàng. Bằng không, hắn nhất định sẽ tìm được đồ giả mạo kia, rồi sau đó lóc từng miếng thịt.

Hai người dính lấy nhau một đường trở về Viêm Đạm vương phủ. Đương nhiên, đều là hai móng vuốt của Cơ Mộc Ly dính chặt eo nàng, thế nào cũng bỏ không xong, Thủy Y Họa liền đành phải mặc kệ hắn.

Trở lại Lan Hinh các sau, Vương lão quản gia vội vàng đến trước mặt Cơ Mộc Ly bẩm báo: 150 gánh đồ cưới của vương phi đã đến, đã vào khố phòng, mà nha hoàn bên người vương phi và...... Hai hầu đồng cũng cùng nhau an toàn đến rồi.

Khi nói đến hai hầu đồng, sắc mặt Vương lão quản gia rõ ràng trở nên phấn khích vạn phần. Hắn một bó tuổi, chỉ nghe qua cô nương xuất giá mang theo nha hoàn tùy gả, còn chưa có nghe nói qua, cũng có thể mang theo hầu đồng.

Cơ Mộc Ly tâm tư vẫn nghĩ tới chuyện người giả mạo kia, nghe xong cũng chỉ là tùy tiện hướng hắn vẫy vẫy tay, "Bổn vương biết rồi, lui ra đi."

Vương lão quản gia lau lau mồ hôi trán, vội vàng lui đi ra ngoài, ai đoán được một chân mới bước ra cửa, Cơ Mộc Ly liền hồi thần, hét lớn một tiếng, " Đứng lại cho bổn vương!"

Lão quản gia trong lòng bồn chồn quay trở lại. Hai ngày này thái độ của vương gia đối vương phi như thế nào, hạ nhân bọn họ đều xem ở trong mắt. Lại thêm vào vương gia nhà bọn họ vốn là là người có tính tình thô bạo. Hậu quả này thật...... Đáng sợ!

"Cái gì kêu vương phi tùy gả hầu đồng, nói rõ ràng cho bổn vương!" Cơ Mộc Ly ánh mắt lạnh lùng theo dõi hắn.

Vương lão quản gia cười gượng hai tiếng, " Bẩm vương gia, theo như nha hoàn Thu Diệp giải thích, ý tứ hình như là như này, trước khi vương phi xuất giá sợ bản thân không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của vương gia ngài, cho nên đặc biệt tuyển hai hầu đồng mặt mày tuấn tú đến. Nếu vương gia đối vương phi không vừa lòng, cũng có thể lui mà cầu tiến, tiếp theo liền đem hai hầu đồng nạp, mà hai cái hầu đồng này lão nô đã thay vương gia xem qua, bộ dạng thật đúng là không sai ——"

"Nói cái gì vô liêm sỉ!" Cơ Mộc Ly tức giận vỗ án dựng lên, cả giận nói: "Lão quản gia hầu hạ bổn vương nhiều năm, bổn vương hành vi lão quản gia ngươi cũng xem ở trong mắt, bổn vương là người đói bụng ăn quàng như vậy hả?!"

Vương lão quản gia trong lòng nói thầm: cũng không phải là sao, lão nô luôn luôn xem ở trong mắt, vương gia ngươi cũng không phải là có hành vi hoang đường sao, trong vương phủ nam sủng khi nào thì thiếu quá?

"Vương gia bớt giận, lão nô bây giờ sẽ đuổi hai hầu đồng kia ra phủ. Nhưng mà vương phi nơi đó, có cần nói trước một tiếng hay không? Dù sao đó là người của vương phi."

"Người của vương phi chính là người của bổn vương, hiện tại bổn vương nói, đem bọn họ ném cho ta!" Cơ Mộc Ly gằn từng tiếng cắn răng nói, rồi sau đó vội vàng đi tới Lan Hinh các.

Vương lão quản gia không khỏi rùng mình một cái. Trong lòng yên lặng thì thầm: vương phi, ngươi tự cầu nhiều phúc a.

Cơ Mộc Ly chân phải vừa nhấc, định đá văng cửa, kết quả lại sợ làm cho Thủy Y Họa sợ, chân phải nâng lên lại chậm rãi để xuống, gõ gõ cửa xong mới nhẹ nhàng đi vào.

"Y Họa, bổn vương có việc hỏi nàng." Cơ Mộc Ly vừa nói, nguyên bản là muốn chất vấn giọng điệu bỗng chốc lại trở nên nhu hòa.

Nhưng là, trong phòng chỉ có một nha hoàn thần sắc lo lắng, chỗ nào còn có bóng dáng Thủy Y Họa.

Cơ Mộc Ly đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa sổ mở tung, sắc mặt chậm rãi trở nên âm trầm.

"Ngươi chính là nha hoàn hôm nay mới đến trong phủ?" Cơ Mộc Ly âm trầm chậm rãi chuyển hướng nha hoàn kia.

Thu Diệp kinh thán dung mạo của nam tử này, nhìn đến sát ý trong mắt hắn sau mới đột nhiên cả kinh, cúi đầu tránh được tầm mắt của hắn, cung kính trả lời: " Khởi bẩm vương gia, nô tì Thu Diệp."

" Chủ tử ngươi đâu?" Cơ Mộc Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Y Họa của hắn sẽ không vô duyên vô cớ rời đi nơi này, nhất định là gặp chuyện gì.

"Mới vừa rồi ngoài cửa sổ xẹt qua một bóng dáng màu đỏ, chủ tử liền đuổi theo ——" không kịp nghe Thu Diệp trả lời xong, cửa phòng đã bị người vội vàng đẩy ra, Kiếm Thập Nhất một bước tiến lên, để sát vào bên lỗ tai hắn nói nhỏ.

Cơ Mộc Ly trong mắt nháy mắt phát ra sát ý mãnh liệt, hừ lạnh một tiếng, khinh thường cười nhạo nói: "Tưởng ở trong lãnh địa của bổn vương ra tay, quả thực không biết sống chết!"

Dứt lời, hai người một trước một sau bay ra Lan Hinh các, Thu Diệp nhìn xem kinh ngạc không thôi. Người Viêm Đạm vương phủ đều sâu không lường được, chủ tử gả tới nơi này đến cùng là đúng hay không? Thu Diệp thần sắc ngưng trọng, Viêm Đạm vương tướng mạo tuấn mỹ, cùng chủ tử thập phần xứng đôi, nhưng mặt mày lệ khí cũng quá nặng chút.

Thủy Y Họa đuổi theo bóng dáng màu hồng kia ra khỏi vương phủ, nhìn người rời đi khoảng cách nhất định mới ngừng lại. Nơi này cách Viêm Đạm vương phủ không tính gần, nhưng cũng không xa, còn trong phạm vi thế lực của Cơ Mộc Ly. Nếu là có cái gì khác thường, Cơ Mộc Ly khẳng định sẽ chạy tới trước tiên.

"Đừng đi, lại đi tiếp ta cũng sẽ không cùng đi qua." Thủy Y Họa khẽ cười một tiếng, hai tay ôm ngực nhìn trước mắt một mảng bóng cây màu đen.

Một lúc sau, một nam tử thân mặc trường bảo màu đỏ như máu từ trong bóng cây đi ra, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ huyết sắc tinh xảo, nhìn qua không khác Quỷ Sát Huyết tôn mấy ngày trước mới nhìn thấy bao nhiêu, nhưng là Thủy Y Họa chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra người này không phải là hắn.

Yêu nghiệt kia mặc một thân trường bào đỏ như máu, toàn thân lộ ra một loại khí chất yêu mị mị hoặc nhân tâm, thoạt nhìn trông vô cùng lẳng lơ, cũng làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ bí khó lường ; mà trước mắt người này, liền tính mặc áo choàng giống như vậy, cũng đội mặt nạ như vậy, vóc người không cao lắm, nhưng là hắn đứng ở nơi đó, trên người tản mát ra hơi thở của sự tử vong rất mãnh liệt.

Dưới mặt nạ cặp mắt như là một hồ nước lặng, yên lặng, vắng ngắt, căn bản không giống người sống.

"Mượn tướng mạo của Quỷ Sát Huyết tôn dẫn ta ra đây, ngươi muốn làm cái gì?" Thủy Y Họa ánh mắt bỗng chốc lạnh xuống, lúc người này nhìn nàng, trừ bỏ trên người hắn giống như có cỗ tử khí bẩm sinh, còn xen lẫn một chút sát ý.

Người nọ hơi hơi giơ tay lên, Thủy Y Họa lập tức lui về sau ba bước, cùng hắn bảo trì một loại khoảng cách trong phạm vi khống chế của bản thân.

Nâng lên tay nhưng chỉ là phủi phủi cổ tay áo.

"Dùng ngươi dẫn hắn ra, xong, giết hắn." Hắn nói chuyện chậm rì rì, nói ra lời ít mà ý nhiều, giống như nhiều một chữ cũng làm cho hắn cảm thấy phiền toái, mà ngắn ngủn một câu này lại mang theo một cỗ tử khí nặng nề làm cho người ta cực không thoải mái.

Thủy Y Họa không khỏi cười lạnh một tiếng, "Các hạ có phải lầm hay không, ta cùng hắn không thân chẳng quen, làm sao có thể dẫn hắn ra?"

Người nọ lại rất nghiêm cẩn ói ra một chữ, "Có thể."

Thủy Y Họa ánh mắt ngạc nhiên, lạnh lùng hỏi, "Nếu hắn không có tới thì sao?"

Người nọ nghe vậy, hơi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Ta đây ngày mai lại đến."

Hung hăng ngẩn ra, Thủy Y Họa trong lòng không nói gì. Người nọ là ngu ngốc sao? Hôm nay nàng căn cứ lòng hiếu kỳ mới đi theo hắn, hắn cho rằng ngày mai bản thân còn có thể đi ra để cho người ta gây khó dễ sao?

Phát hiện trên thân người này tản mát ra sát ý đều không phải nhằm vào bản thân, thần kinh Thủy Y Họa luôn buộc chặt hơi buông lỏng, lại vẫn cứ giữ lại vài phần cảnh giác.

Gió vù vù thổi qua hai người, chung quanh một mảnh yên tĩnh. Người nọ liền giống như cái cọc gỗ đứng ở nơi đó, giống như đang chờ Quỷ Sát Huyết tôn tới thăm.

Thủy Y Họa cảm thấy vừa động, muốn phi thân rời đi, nhưng nghĩ lại, trước mắt người này đã dám một mình tìm tới Quỷ Sát Huyết tôn, vậy người này bản lĩnh khẳng định cũng không nhỏ, vẫn là không cần chọc giận hắn mới tốt.

"...... Nghe ta khuyên một câu, hắn không có đến đâu, hơn nữa ngươi không phải là đối thủ của hắn, vẫn là buông tha đi." Thủy Y Họa căn bản không tiếp thu vì bản thân có thể đem yêu nghiệt kia đưa tới.

Người nọ quét nàng một cái, tiếp tục dùng ánh mắt trống trơn nhìn chằm chằm tiền phương, môi dày mở ra, thanh âm vẫn là tĩnh mịch không có một tia phập phồng, " Thuộc hạ của hắn giết rất nhiều huynh đệ của ta."

"Vậy ngươi hẳn là đi giết thuộc hạ hắn."

"...... Ta tìm không thấy thuộc hạ của hắn."

Thấy bản thân hỏi một câu, hắn đáp một câu, một chút cũng không phòng bị, Thủy Y Họa cảm thấy người này kỳ quái vô cùng.

"Ngươi có biết, Quỷ Sát Huyết tôn vì sao phải giết huynh đệ ngươi?"

Hỏi ra những lời này sau, Thủy Y Họa lập tức liền hối hận, bởi vì nàng phát hiện người này thu hồi ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa xa rồi lại dùng một loại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn chằm chằm nàng.

" Huynh đệ của ta muốn giết ngươi, cho nên bị người của hắn giết." Dừng một chút, lại bổ sung thêm, "Ngày đó, ta cũng có mặt"

Ngày đó, hắn nhìn đến một bóng dáng màu đỏ, mặc dù nhanh kinh người, hắn vẫn là phát hiện. Bóng dáng màu đỏ kia rất nhanh liền chui vào trong xe ngựa của nữ nhân này, sau lại biến mất không thấy. Ngay sau đó, tứ đại hộ pháp của Tiêu Dao cung Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước xuất hiện, giết chết toàn bộ các huynh đệ của hắn.

Cảnh tượng vô cùng thê thảm, nhưng là hắn vẫn mở to mắt xem từ đầu tới đuôi, chưa bao giờ nghĩ tới ra tay tương trợ. Đó là bọn họ tài nghệ không bằng người, thân là sát thủ, chết không luyến tiếc.

Nếu muốn hỏi hắn vì sao muốn giúp đám người đó báo thù, đó là bởi vì hắn thường xuyên ở Phong Vân Đường nghe lão tam lão lục nói muốn báo thù, cho nên bản thân cũng hẳn nên giống như bọn họ, vì vậy sẽ đến báo thù.

Thủy Y Họa vừa nghe xong lời nói của hắn, hai mắt mở to, "Ở trên đường tới Hỏa Vũ quốc có một đám thích khách áo đen, ngươi là đồng lõa với bọn họ?!" Nếu bọn họ là cùng thuyền, vậy bản thân chẳng phải là nằm trong danh sách người bị giết sao!

Người nọ nghe xong lại trì độn lắc lắc đầu, "Ngươi là con mồi của lão nhị, lão tam và lão lục, ta không tham dự vào cuộc săn lùng của bọn họ." Cho nên không là đồng lõa. Hắn luôn luôn đều cho rằng như vậy.

Hắn thích một thân một mình, giết người là một chuyện rất tuyệt vời, hắn không muốn cùng người khác chia xẻ. Khả năng cũng là do nguyên nhân này, lão tam cùng lão lục không quá thích hắn.

Thủy Y Họa nghe xong khóe miệng co rúm. Người này thật sự là sát thủ? Vì sao nàng cảm thấy đây là một người ngu ngốc chuyện gì cũng không biết.

Kỳ thực Thủy Y Họa nói đúng, trước mắt người này trừ bỏ giết người cái gì cũng sẽ không, hắn từ nhỏ ở trong hoàn cảnh giết người không chớp mắt mà lớn lên, biết đến trừ bỏ giết người vẫn là giết người.

"Nghe nói trên giang hồ có bảng sát thủ, không biết ngươi đứng thứ mấy?" Thủy Y Họa thuần túy là tò mò vừa hỏi.

Không nghĩ tới trước mắt người này nghe được câu hỏi của nàng lại híp híp mắt, lời nói không chút gợn sóng cuối cùng cũng thay đổi, như là một loại không cam lòng.

"Ta chỉ xếp thứ hai." Hắn nói.

Lại chỉ đứng thứ hai! Thủy Y Họa trong lòng kinh ngạc vô cùng, nếu là người này hôm nay muốn tự tay lấy mạng của mình, mình coi như ở trong phạm vi thế lực của Cơ Mộc Ly thì khả năng chạy trốn cũng chỉ có vài phần. Do nàng sơ suất hay là trong lòng nàng đã tin tưởng, khẳng định rằng Cơ Mộc Ly sẽ đến trước khi nàng có việc? Thủy Y Họa nghĩ đến việc này liền có chút ảo não. Trong đầu thế mà lại nghĩ đến lời nói của hắn ở trong yến hội, một đời một kiếp này liền chỉ cần một mình nàng?

Lắc lắc đầu, đem cảm giác quái dị trong lòng bỏ lại phía sau, Thủy Y Họa nhìn hắn lên tiếng hỏi một câu, "Ngươi xếp thứ hai, vậy thứ nhất là ai?"

Người nọ ánh mắt bỗng nhiên quét về phía xa xa, trong mắt tản mát ra một loại ánh sáng làm cho đôi mắt tĩnh mịch không gợn sóng hơn ti thần thái.

" Người đứng đầu bảng...... Hắn đến đây!"

Cơ hồ lời nói vừa dứt, cả người hắn nhất thời hóa thành một luồng lửa, hướng xa xa ném tới.

Một bóng dáng màu đỏ nhanh như âm hồn cấp tốc bay tới, hai luồng huyết sắc đụng vào lập tức phân ra.

Yêu nghiệt áo hồng mấy ngày không thấy rốt cục lại xuất hiện trước mắt Thủy Y Họa, làm cho nàng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thân cận thật quái dị.

Đúng vậy, so với tên sát thủ cũng mặc trường bào và đẹo mặt nạ huyết sắc màu đỏ kia thì yêu nghiệt chết tiệt này quả thật làm cho nàng cảm thấy thân cận hơn.

" Y Hoạ, mới mấy ngày không thấy nàng lại trêu chọc một cái đại phiền toái như vậy hả?" Tiếng nói trầm thấp yêu mị vang lên, một đôi mắt tối như mực cũng nhìn phía Thủy Y Họa.

Thủy Y Họa lướt mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, " Yêu nghiệt chết tiệt kia, rõ ràng là ngươi trêu chọc tới."

Thấy nàng vô sự, nam nhân bị nàng gọi yêu nghiệt chết tiệt rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Còn có thể cãi nhau với hắn, xem ra thật là không có việc gì.

" Người của Phong Vân đường?" Quỷ Sát Huyết tôn thu hồi ánh mắt trên người Thủy Y Họa, lại nhìn người trước mắt, ánh mắt đã trộn lẫn tức giận.

Dám ăn mặc giống hắn, đeo mặt nạ giống hắn, người này thoạt nhìn thật sự là chướng mắt cực kỳ.

Người nọ gật gật đầu, cũng hỏi hắn, "Ngươi là Tiêu Dao cung cung chủ Quỷ Sát Huyết tôn? Ta nghĩ muốn tỷ thí cùng ngươi một lần."

Quỷ Sát Huyết tôn lại cười lạnh một tiếng, "Chỉ bằng ngươi, còn không xứng!" Dứt lời, hướng về người phía sau vừa mới tới bỏ lại một câu, "Người này giao cho ngươi, không cần ham chiến."

Người phía sau một thân áo xanh, mang mặt nạ màu xanh, đúng là một trong bốn đại hộ pháp của Tiêu Dao cung, Thanh Long hộ pháp.

"Ha ha, người Phong Vân đường chưa hấp thụ đủ giáo huấn sao? Thế nhưng lại tới chịu chết!" Thanh Long trêu tức nói, mặt nhìn về phía người trước mắt đầy khinh thường, " Lại còn dám ăn mặc giống tôn thượng chúng ta, chẳng ra thể thống gì."

Người bị chế ngạo giễu cợt kia cũng không có tức giận, chỉ dùng giọng nói đều đều không gợn sóng hỏi, "Lần trước đó là ngươi thả ra một loại độc khí, làm cho bọn họ bị Bạch Hổ một đao lấy mệnh?"

"Chính là ông nội ngươi đây." Thanh Long vui tươi hớn hở cười.

Người nọ mặt vẫn không biểu cảm như trước, lần này nói ra lại mang theo một tia sát ý cùng mùi tử khí dày đặc, "Như vậy, ta muốn giết ngươi."

"Vậy thì xem ngươi có bản lĩnh hay không đã!"

Hai người đấu võ phía trước, Quỷ Sát Huyết tôn vài bước đi tới chỗ Thủy Y Họa, ôm lấy thắt lưng của nàng liền bay đi mất.

"Yêu nghiệt, ngươi làm sao mà biết ta ở chỗ này?" Bản thân không cần vận công cũng có thể bay lên cảm giác tuy rằng không sai, nhưng là Thủy Y Họa lại chưa từng quên muốn tìm ra đầu mối.

Quỷ Sát Huyết tôn ánh mắt lóe lóe, "Ta với nàng có thần giao cách cảm, cho nên chỉ cần Y Họa nàng có chuyện ta liền chạy đến."

" Hả? Vậy cũng thật là có thần giao cách cảm a~" Thủy Y Họa kéo dài, cười tủm tỉm nói.

"Y Họa nàng đừng cười như vậy, trong lòng ta ngứa."

"Chỗ nào ngứa, hay là ta gãi cho ngươi?"

"Y Họa, trên người ta chỗ nào cũng ngứa." Quỷ Sát Huyết tôn hai mắt nhất thời sáng ngời.

Thủy Y Họa nhấc chân liền đá vào trên người hắn, kết quả làm hại hắn hụt hơi, hai người suýt nữa thì từ không trung té xuống.

" Y Họa, nàng không nên động thủ động cước, như vậy rất nguy hiểm."

"Biết nguy hiểm, ngươi còn tới chịu chết?" Thủy Y Họa mắt lé liếc hắn.

Quỷ Sát Huyết tôn xì một tiếng, "Loại tiểu lâu la này mà cũng xứng với hai chữ nguy hiểm?"

Thủy Y Họa quay mặt nhìn hắn, cái loại khẩu khí kiệt ngạo không kềm chế được này thật đúng là một chút không thay đổi.

Quỷ Sát Huyết tôn mang theo nàng bay đi, cuối cùng đứng ở trên chạc một cây đại thụ, dựa vào nhau mà ngồi, kỳ thực là nam tử áo hồng liên tiếp dựa vào trên người Thủy Y Họa, đem người dồn vào sát thân cây cho nên nàng không còn cách nào khác mới dựa sát vào người hắn. Ngẩng đầu liền có thể nhìn đến sao trên trời, bầu trời đêm rất là đẹp.

" Y Họa, mấy ngày nay nàng có nhớ ta hay không?" Nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo chút kỳ vọng.

"Không có." Trả lời dứt khoát.

"Nói xạo, vài ngày nay ta thường xuyên hắt xì hơi, nhất định là Y Họa nhớ đến ta."

Thủy Y Họa, "......"

"Yêu nghiệt, lần trước có sát thủ đến lấy mạng của ta, ngươi phái người đến tương trợ, ta rất cảm kích. Ta tuy rằng từ trước đến nay là trừng mắt tất báo, nhưng cũng là có ân tất báo. Cho nên ta nợ ngươi một cái nhân tình." Ngữ khí vạn phần nghiêm cẩn.

" Y Họa, giữa ta với nàng không cần khách sáo như vậy. Chúng ta đã ôm rồi cũng hôn......" Nói đến đây, bên tai có chút ửng đỏ.

Thủy Y Họa nhìn xem cả người run lên, nghiêm cẩn giải thích nói: "Ta hiện thời đã là Viêm Đạm Vương vương phi, ngươi đừng nói như vậy nữa. Hiện thời ta nợ ngươi nhân tình, ngày sau có việc cần hỗ trợ cứ việc tìm ta." Nói xong, ra dáng bạn tốt, vỗ vỗ bờ vai của hắn, làm cho Quỷ Sát Huyết tôn một trận buồn bực.

Quả nhiên, những lời này của nàng đều là gạt người. Cái gì là có tâm, cái gì mà hồng hồng nhà nàng, đều là gạt người. Thật đúng là đồ nói dối!

Thấy hắn cúi thấp đầu, có vẻ tâm tình rất tệ, Thủy Y Họa ho nhẹ hai tiếng, nói sang chuyện khác hỏi, " Ngươi đem thuộc hạ ném ở nơi đó, ngươi không sợ hắn gặp chuyện không may?" Thủy Y Họa rất kỳ quái sao không thấy người này lo lắng chút nào, theo nàng suy đoán, người nọ tuy rằng ngốc một chút, nhưng hắn lại là một sát thủ rất nguy hiểm.

"Mới vừa rồi ta đánh với hắn một chiêu, hắn không phải là đối thủ của Thanh Long."

"Yêu nghiệt, ngươi cũng biết sát thủ đứng thứ hai trên giang hồ là ai sao?" Thủy Y Họa nhịn không được lại hỏi.

Quỷ Sát Huyết tôn có chút kinh ngạc sao đột nhiên nàng lại cảm thấy hứng thú với chuyện này, nhưng là, chỉ cần nàng muốn biết, bất kể chuyện gì hắn đều sẽ nói cho nàng, trừ bỏ thân phận hiện tại này của hắn tạm thời phải giữ bí mật.

Vì thế, hắn từ từ nói, " Người đứng thứ hai trên bảng sát thủ tên là Mộ Dung Thất, đây là một người tương đối tàn nhẫn, không phải là ở chỗ hắn giết bao nhiêu người, mà là hắn ra tay vô cùng ác độc, một khi bị hắn nhắm vào, hiếm khi có người có thể chạy thoát được khỏi lòng bàn tay hắn. Người này là sát thủ thứ nhất của Phong Vân đường, hắn là đệ tử xuất sắc nhất mà lão Đường chủ tự tay bồi dưỡng ra."

Càng nói càng cảm thấy người ngồi bên cạnh ánh mắt trở nên cổ quái, liền đưa tay sờ sờ đầu của nàng, " Y Họa, vẻ mặt của nàng sao vậy?"

"Hai người các ngươi, ai lợi hại hơn?" Thủy Y Họa gắt gao truy vấn một câu.

Quỷ Sát Huyết tôn nghe vậy, cuồng vọng cười to hai tiếng, "Trên đời này người có thể thắng ta còn chưa xuất thế đâu."

Thủy Y Họa liếc xéo hắn một cái, "Ngươi cảm thấy Thanh Long sẽ không phải là đối thủ của hắn?"

Quỷ Sát Huyết tôn vừa định trả lời, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đồng tử chợt co rụt lại, động tác nhanh chóng ôm Thủy Y Họa lại theo hướng lúc đến bay vội đi.

" Y Họa, sao nàng không nói sớm?"

"Ta thấy ngươi cùng với Thanh Long hộ pháp của ngươi đều đầy tự tin, còn tưởng rằng các ngươi định liệu trước, nào biết đâu rằng các ngươi......"

Quỷ Sát Huyết tôn nhất thời đỏ lên mặt, "Chết là không chết được, nhưng là Thanh Long chỉ sợ muốn ăn không ít mệt."

Lúc hai người đuổi tới, trên người Thanh Long đã có bảy tám vết chém, da thịt nứt toác, máu tươi chảy ra thấm đẫm quần áo.

"Tôn thượng, ngài lại không đến, thuộc hạ chắc sẽ chết rồi!" Thanh Long khó khăn né qua kiếm của Mộ Dung Thất, thở phì phò nhìn hai người vừa tới nói.

Tuy rằng đội một chiếc mặt nạ màu xanh, Thủy Y Họa lại có thể liên tưởng đến khuôn mặt đau khổ của hắn dưới mặt nạ.

Quỷ Sát Huyết tôn một tay kéo Thanh Long ra cuộc cuộc chiến.

" Ngươi là Mộ Dung Thất của Phong Vân đường?" Quỷ Sát Huyết tôn hơi hơi híp mắt.

"Ta muốn cùng ngươi đấu một trận." Mộ Dung Thất cầm kiếm dính máu chỉ thẳng vào hắn.

" Không ai nói cho ngươi biết là bản tôn ghét nhất người khác cầm kiếm chỉ vào mình à!" Tiếng nói vừa dứt, năm ngón tay biến thành móng vuốt, thân hình chợt lóe, trong chớp mắt liền cào một miếng thịt ở trên vai hắn.

Gương mặt Mộ Dung Thất không chút biến hóa, giống như khối thịt bị kéo xuống kia căn bản không phải ở trên người hắn.

"Ngươi rất lợi hại." Sau một lúc trầm lặng thì giọng nói không sóng không gió thừa nhận một câu, rồi sau đó cánh tay vừa động, nhuyễn kiếm trong tay mang theo khí thế kinh người tiến lên.

Quỷ Sát Huyết tôn linh hoạt trốn tránh, bắt được chỗ sơ hở trên người hắn liền hung hăng cào một nhát, làm cho Mộ Dung Thất cả người đầy vết thương, Thủy Y Họa nhìn xem cũng cảm thấy vô cùng thê thảm.

Thanh Long ở một bên nghỉ tạm dưỡng thương, trong lòng thầm mắng một câu: sớm biết rằng tới là người đứng đầu Phong Vân Đường Mộ Dung Thất, hắn liền sẽ không khinh địch như vậy, chiêu thứ nhất chiếm ưu thế, sau đó liền chiêu chiêu chịu hắn khống chế!

"Này, bắt lấy." Thanh Long chính đang lải nhải trong lòng, bên cạnh Thủy Y Họa vung tay lên, một lọ thuốc bột thoa ngoài da liền ném tới.

Thanh Long ngẩn người, thấp giọng nói: "Đa tạ." Rồi sau đó nhìn cũng không thèm nhìn liền đem thuốc bột rắc lên vết thương của mình.

Thủy Y Họa nhìn bộ dạng không hề cảnh giác của hắn, ánh mắt không khỏi lóe lóe.

Trong rừng hai người vẫn còn đang kịch chiến, nói là kịch chiến, không bằng nói là một người công một người thủ, mà người thủ kia vẫn là một bộ dạng thảnh thơi tức chết người không đền mạng.

Trong đôi mắt tĩnh mịch của Mộ Dung Thất rốt cục tràn đầy tức giận, " Lấy vũ khí của ngươi ra!"

Cao thủ đối chiến, nếu như không dùng vũ khí, đối với đối thủ mà nói, đó là một loại sỉ nhục rất lớn.

"Đối phó ngươi thì không cần." Cánh môi màu bạc của Quỷ Sát Huyết tôn hơi hơi cong lên, ánh mắt nhìn đến Thủy Y Họa sau, trong lòng chủ ý đột biến.

"Chờ, bản tôn đi lấy vũ khí." Rồi sau đó bước thảnh thơi về phía Thủy Y Họa.

"Xong việc rồi hả?" Thủy Y Họa vừa nói xong, yêu nghiệt bỗng nhiên dang hai tay ôm nàng vào trong lòng.

" Yêu nghiệt, ngươi làm gì vậy?!" Thủy Y Họa mắng một câu, không ngờ yêu nghiệt thò một bàn tay vào trong vạt áo của nàng. Tuy rằng cách áo sơ mi, nhưng xúc cảm lạnh lẽo vẫn là truyền đến toàn thân, để cho nàng không khỏi rùng mình một cái.

" Y Họa, nàng cho ta mượn Huyết tiên(roi dài màu đỏ theo cách gọi của Thủy Y Họa) buộc trên eo nàng đi." Nói đến đây, bàn tay to đã sờ đến eo nhỏ của nàng, rồi sau đó chậm rãi tháo ra.

Thủy Y Họa nổi giận, đang muốn đưa tay cho hắn một cái tát, thế nhưng yêu nghiệt kia cũng đã linh hoạt né tránh.

"Y Họa, chờ ta giải quyết xong phiền toái này, lát nữa mặc cho nàng đánh chửi." Quỷ Sát Huyết tôn nhìn nàng cong miệng lên cười, rồi sau đó tâm tình thật tốt cầm lấy roi dài vốn thuộc về bản thân đi rồi.

Vô nghĩa, vừa rồi ăn nhiều đậu hủ như vậy, tâm tình sao có thể không được chứ!

Vì thế, người nào đó tâm tình thật tốt đem sát thủ đứng thứ hai trên giang hồ Mộ Dung Thất giáo huấn một trận, cuối cùng một cái huyết tiên hạ xuống, mặt nạ huyết sắc trên mặt người kia bị chém thành hai nửa, lộ ra một gương mặt thanh tú.

Người này đại khái cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt góc cạnh còn chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng cũng là một thiếu niên thanh tú. Chỉ tiếc, trên mặt không có tí ti biểu cảm, giống như một tảng đá không chút sứt mẻ.

"Đi thôi." Quỷ Sát Huyết tôn thu roi, thanh âm lạnh nhạt nói.

Cặp mắt tĩnh mịch xẹt qua một tia kinh ngạc, "Ngươi không giết ta, muốn thả ta đi?"

"Mau đi đi, đừng để bản tôn hối hận." Quỷ Sát Huyết tôn nhìn hắn liếc mắt một cái, rồi sau quay đầu bước đi.

"Ngươi sẽ hối hận." Thiếu niên mặt không biểu cảm nói, rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm.

Người đi rồi, Thủy Y Họa vẫn còn đang tức giận.

" Y Họa, hiện tại nàng muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được, đều nói đánh là tình mắng là yêu, đánh chửi xong, cảm tình của hai ta lại càng sâu thêm một chút rồi." Mỗ yêu nghiệt vừa nói vừa cầm roi trên tay tỉ mỉ buộc lại trên eo nàng, thuận tiện lại ăn một lần đậu hủ.

"Cút!" Thủy Y Họa giận dữ mắng mỏ một câu, cũng không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt sóng ngầm cuồn cuộn.

" Yêu nghiệt, ta còn có việc, đi trước!" Nói xong chạy như gió, khinh công dùng mười phần mười thành công lực.

Thanh Long từ lúc thấy tôn thượng chẳng biết xấu hổ ăn đậu hủ của Thủy Y Họa, trong nháy mắt liền đã là khiếp sợ vô cùng, lúc này vừa mới từ trạng thái sét đánh thoát ra, nhìn bóng dáng Thủy Y Họa giống như có quỷ đuổi theo, vuốt cằm ấp úng một câu, "Gia, ta cảm thấy hình như vương phi là vội trở về xác nhận chuyện gì đấy?"

Quỷ Sát Huyết tôn nghe xong lời này, từ trong ngọt ngào nháy mắt hoàn hồn, hô to một tiếng, " Chết rồi!"

Một phen mang theo Thanh Long đang bị thương, theo một cái đường nhỏ chạy vội mà đi, hướng đi đúng là Viêm Đạm Vương vương phủ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-158)