Vay nóng Tima

Truyện:Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 044

Nghịch Thiên Độc Sủng – Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Trọn bộ 158 chương
Chương 044
Lại thấy yêu nghiệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-158)

Siêu sale Shopee


"Phụ thân, không phải như người nhìn thấy đâu, không phải!" Thủy Y Cầm thét chói tai giải thích, ánh mắt không cẩn thận quét đến hai người trần truồng ở cuối chân giường, lại là một tiếng thét chói tai, vội vàng mặc quần áo, hai chân nhấc lên, liền thẳng rơi xuống quỳ gối trên đất. Thủy Y Thi càng là sợ tới mức cả người phát run, lớn tiếng khóc thét lên.

"...... Là Thủy Y Họa, phụ thân, nhất định là tiện nhân Thủy Y Họa kia hãm hại con và tam muội!" Thủy Y Cầm bỗng nhiên nhớ tới cái gì, rồi sau đó ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thủy Y Họa đang đứng bên người Thủy Thương Thư.

"Đại tỷ cùng tam muội làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, còn đổ tội cho ta, hai người quả thực làm phụ thân rất thất vọng rồi!"

Thủy Y Họa cười lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua một chút mỉa mai.

Loại trả thù này, với nàng coi như là nhẹ nhất rồi!

Các ngươi muốn tìm nhạ nhân vừa xấu lại thối đến lăng nhục ta, mà ta chẳng qua là cho tỷ muội các

Vương Nhị cùng Lý Tứ bị đá đến chân giường vẫn còn đang ôm nhau làm vận động tiến lên nào đó, lúc này rốt cục cũng đã nhận ra tình cảnh hiện tại, trong mắt một tầng sương mù nháy mắt đã bị sợ tới mức tan thành mây khói, vội vàng xốc lại quần áo, khóc hô quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Bọn họ cũng không biết làm sao mà đi tới khuê phòng của đại tiểu thư, còn làm ra chuyện như này. Chỉ nhớ rõ không lâu sau gáy tê rần, rồi sau đó mất đi ý thức.

Vương Nhị hơi chút khôn khéo vụng trộm quét mấy người liếc mắt một cái, trong đầu vòng vo một lúc, nhất thời hiểu hơn phân nửa, chắc là phu nhân nàng trộm gà không được còn mất nắm gạo, định tính kế nhị tiểu thư, cuối cùng hắn và Lý Tứ cũng bị ném vào hố.

Hãm hại nhị tiểu thư bị phạt nặng hay vẫn là chuyện cẩu thả bị phạt nặng, hơi chút suy nghĩ liền biết rồi.

Vương Nhị tròng mắt vừa chuyển, lập tức gào khóc nức nở, "Lão gia, chúng tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân cùng Lý Tứ đều là bị bắt buộc, lần trước tiểu nhân cùng Lý Tứ thấy được chuyện của đại tiểu thư và tam tiểu thư, vì thế hai vị tiểu thư liền lôi kéo tiểu nhân và Lý Tứ cùng làm chuyện này. Tiểu nhân thật sự là bị bắt...... Lão gia, cho dù tiểu nhân có 1000 lá gan, tiểu nhân cũng không dám biểu diễn ham mê long dương trong khuê các.... ."

"Im miệng!" Thủy Thương Thư rống giận, một hơi chút nữa không có hồi được.

"Họa Nhi, con trước tiên đi xuống, đừng để chỗ này làm ô uế mắt của con!" Thủy Thương Thư căn dặn Thủy Y Họa một câu.

Thủy Y Họa tuy rằng cũng muốn nhìn đến tận cùng nhưng là lúc này quả thật có chút mệt mỏi, nghĩ còn không bằng trở về ngủ một giấc, liền giúp Thủy Thương Thư thuận khí, rồi sau hướng Thanh U các mà đi.

Nàng từng nghĩ, nếu vẫn là Thủy Y Họa trước kia, như vậy chuyện ngày hôm nay sẽ đổ hết ở trên người nàng rồi hả? Đáp án là không thể nghi ngờ. Cho nên, nàng cũng không có đồng tình với những người lòng dạ ác độc này, người khác trả thù nàng như thế nào, nàng liền trả lại y như vậy, có lẽ gấp mười gấp trăm lần cũng nên.

Nói nàng độc ác cũng được, nói nàng lãnh huyết cũng thế, nếu như không có người chủ động đánh nàng, nàng cũng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi làm việc này.

Thủy Y Họa đang lững thững bước đi, chợt ngửi được một hương vị quen thuộc nào đó, bước chân hơi ngừng lại, rồi lại tiếp tục đi trước, chính là trên mặt vẫn mơ hồ lộ ra vài phần vô thố.

Trên đời này thế mà vẫn còn có một loại người như vậy: thần bí khó lường, võ công quỷ dị, cử chỉ phong lưu yêu nghiệt cũng thôi, còn cố tình làm cho người ta đoán không ra tâm tư cùng mục đích của hắn, cuối cùng còn mặt dày mày dạn bò lên nàng nữa.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền nghe trong không trung vang lên một tiếng cười nhẹ, là âm sắc câu hồn lại mang theo dụ hoặc không nói lên lời của yêu nghiệt kia.

"Tiểu mỹ nhân thật đúng là trừng mắt tất báo a. Nhưng mà theo ta thấy, trừng phạt như vậy cũng quá nhẹ chút, hẳn là trực tiếp chặt tay chân các nàng mang cho chó ăn."

Thủy Y Họa ngửa đầu, nhìn thấy nam tử áo hồng nằm trên cây đại thụ, mặt nạ màu đỏ trên mặt ở dưới ánh trăng sáng lên rạng rỡ, hai cánh môi mỏng tỏ rõ vô tình lại đa tình cong lên nhìn trông xinh đẹp đến cực điểm. Lúc này hai cánh tay để ở trên chồi cây, vui vẻ nhìn chằm chằm nàng.

Thủy Y Họa miễn cưỡng lướt mắt nhìn hắn, bước chân chưa ngừng mà tiếp tục đi về phía trước.

Thấy thế, nam tử kia liền có chút bất mãn mấp máy miệng, bỏ qua nhánh cây nhìn như thoải mái dưới thân kia, thân mình nhẹ nhàng bay xuống dưới, giống như một đóa hoa đỏ tươi, từ từ nở ở trước mặt nữ tử.

"Tránh ra." Thủy Y Họa hơi hơi nhíu mày, giọng điệu rất là thản nhiên.

Nam tử yêu nghiệt lập tức lui qua một bên, cũng là đứng thẳng sát vai với nàng, hơi hơi cúi người để sát vào nàng, giọng điệu u oán nói: "Mỹ nhân chẳng lẽ không nhớ ta?"

"...... Ta đương nhiên nhớ ngươi."

Nam tử yêu nghiệt lập tức cười tươi rạng rỡ.

" Nhớ ngươi lúc nào thì chết." Thủy Y Họa bồi thêm một câu.

Ý cười nơi khóe miệng nam tử yêu nghiệt nhất thời thu lại, "Mỹ nhân rất vô tình, miệng của ta chút nữa liền phế đi."

Thủy Y Họa nghiêng đầu nhìn hắn, sắc mặt nhàn nhạt, "Không phải là thưởng ngươi một cái hôn sao?"

Nam tử yêu nghiệt nghe thấy lời này, ánh mắt tối tăm lóe ra hai lần, rồi sau đó cười tủm tỉm đưa tay lên môi mình vuốt qua lại, miệng mấp máy, chép chép hai ba lần, giống như là nhớ lại tư vị. Đôi mắt ám hắc dưới mặt nạ kia mang theo vài phần hưởng thụ dường như cong lên, hít một hơi rồi nói, "Lần sau hôn nhất định phải lâu một chút, ta còn chưa kịp phẩm ra vị vủa mỹ nhân a......"

Một câu còn chưa kịp nói xong, nam tử yêu nghiệt lập tức lắc mình nhảy dựng.

Chỉ thấy chỗ hắn vừa mới đứng, một chiếc roi dài màu đỏ vung qua, lực đạo mạnh mẽ khiến cho con đường rải bằng đá cuội biến thành một cái rãnh nhỏ.

Thủy Y Họa một đôi mắt đẹp chứa đựng lửa giận, lạnh lùng theo dõi hắn. Nàng luôn luôn không thích bị chèn ép, mấy lần nhường nhịn yêu nghiệt chết tiệt này, đơn giản là bởi vì bản thân đánh không lại hắn. Nhưng là thằng nhãi này lại nhiều lần xúc phạm nàng, quả thực là đã chạm đến giới hạn của nàng!

Nam tử yêu nghiệt ôm hạ bộ nhảy loạn, bộ dạng lúc bão nổi của tiểu nha đầu này cũng thật đẹp mắt. Hắn nhất định là điên rồi, nhất định điên rồi......

"Mỹ nhân, có chuyện gì thì từ từ nói, nàng xem nàng kìa, lông mày nhíu lại thành một đống, ánh mắt cũng lạnh như băng, như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta, một bàn tay còn chống nạnh, khó coi chết đi được." Nam tử yêu nghiệt chạy tới chạy lui trốn tránh, động tác linh hoạt tránh thoát roi của mỹ nhân, mồm mép cũng càng động càng nhanh.

Kỳ thực, nội tâm của nam tử yêu nghiệt là độc thoại như này: bộ dạng nhíu chặt lông mày của tiểu nữ nhân thật là đẹp mắt, hai mắt hừng hực lửa giận vừa đen lại vừa sáng, hết sức có thần, chỉ muốn chạy lên cắn một miếng. Ôi, còn có cái miệng nhỏ ở trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện kia, như là đang câu mất linh hồn nhỏ bé của hắn. Quan trọng hơn là, chiếc roi mà nữ nhân này đang cầm trong tay vung lên một cách hăng say lại là vật bên người hắn, nhìn xem hắn như mở cờ trong bụng.

Hai người tới tới lui lui một trận sau, Thủy Y Họa thở nhẹ một hơi, hướng về phía chỗ tối thấp quát một tiếng, "Kiếm Thập Nhất, ngươi xem đủ không, còn chưa lên hỗ trợ!"

Giọng nói mới lạc, Kiếm Thập Nhất đành ngây ngốc từ góc tối đi ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Hắn không phải là hoa mắt đấy chứ, rõ ràng nhìn thấy gia nhà mình đang cùng nữ nhân này...... Tán tỉnh?

Chủ tử nhà bọn họ nhìn như phong lưu đa tình kì thực là một tảng băng, cả người tản ra hơi thở người sống chớ lại gần, thế mà lại đang liếc mắt đưa tình với nữ nhân này?!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-158)