Vẻ ngoài xinh đẹp kỳ thực rất xấu xí
← Ch.004 | Ch.006 → |
Đánh nàng?
Cô gái này dám tát nàng?!
Thủy Y Cầm trong lòng tức giận vô cùng, hận không thể tiến lên đánh lại nàng vì hai bạt tai vừa rồi nhưng lại nghĩ đến Duệ vương gia vó võ công mà còn bị Thủy Y Họa đánh ngất xỉu, thì nàng làm sao có thể là đối thủ của nàng ấy được.
Che khuôn mặt bị đánh sưng, Thủy Y Cầm ngầm bi thương nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt ác độc giống như một mỹ nhân tâm địa rắn rết.
"Thủy Y Họa, cô tốt nhất tuân thủ lời hứa vừa rồi của cô, nếu ngày sau ta nhìn đến cô lại quấn quít lấy Duệ vương, ta nhất định sẽ không bỏ cho qua cô!"
Thủy Y Họa hừ nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt giống như xem trò vui liếc xéo nàng, "Chỉ bằng cô một đóa sen trắng mỏng manh, có thể làm khó dễ được ta?"
Thủy Y Cầm bỗng dưng che miệng cười duyên, trong mắt lướt qua một tia ác độc, "Nhị muội, muội vẫn là hồn nhiên giống như trước kia. Muội cảm thấy hai người chúng ta đứng chung một chỗ, người khác sẽ tin tưởng lời của muội nói vẫn là lời của ta nói. Giống như lần trước ta rơi xuống nước, ta nói là muội đẩy, thì chính là muội đẩy! Bất kể ai là phụ thân vẫn là Duệ vương, bọn họ đều chỉ tin tưởng ta. Phụ thân phạt muội quỳ gối một ngày đêm ở linh đường của tổ tông, giáo huấn đau như vậy làm sao mà nhanh như thế liền đã quên? Ha ha ha......"
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt đắc ý cùng thoải mái đã không chút nào che lấp. Một gương mặt mềm mại dễ nhìn bởi vì trong mắt ác ý mà có vẻ có chút vặn vẹo.
Thủy Y Họa một bên kinh thán tốc độ biến sắc mặt cực nhanh của nàng, một bên không quên hảo tâm đá đá Thượng Quan Huyền Mặc bên chân.
" Đừng ở trước mặt ta diễu võ dương oai, cô vẫn là trước quản nam nhân của cô đi." Thủy Y Họa cười tủm tỉm liếc về phía hạ bộ mà người nào đó lấy hai tay che lại, nhìn xem Thủy Y Cầm thẹn quá thành giận, da thịt trắng nõn roạt một cái trở nên đỏ bừng.
Thủy Y Họa thấy, mặt nàng lúc này thật sự rất giống đít khỉ.
"Thủy Y Họa, cô là tiện nhân không biết liêm sỉ!"
Nàng rõ ràng, rõ ràng nhìn chỗ đó của nam nhân!
Thủy Y Họa nhíu nhíu mi, "Cô không thấy lại làm sao mà biết ta đang nhìn?"
"Ta...... Ta không có!" Giọng nói của Thủy Y Cầm thập phần bén nhọn.
Lười lại phí võ mồm với nàng, Thủy Y Họa không chút nào lưu luyến đi khỏi nơi quái quỉ này. Nàng cần phải ngủ một giấc dưỡng tinh thần.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy hiện tại thân thể này cực kỳ linh hoạt so với bản thân trước kia.
Nguyên bản Thủy Y Họa có võ công, nàng cơ hồ lập tức liền khẳng định chuyện này. Chẳng qua trong trí nhớ, Thủy Y Họa rất ít hiển lộ võ công của bản thân, nàng chỉ hoảng hốt nhớ được Bùi thị để lại cho Thủy Y Họa một quyển bí kíp võ công.
Ha, đây thật đúng là chuyện làm cho nàng vô cùng hưng phấn! Thân thủ của nàng kỳ thực đã rất linh hoạt, bây giờ công lực của nàng lại nâng cao thêm một bước rồi.
Thủy Y Họa chậm rãi thu lại trí nhớ, ý đồ đi tìm dấu vết của quyển sách kia.
Nhẹ nhàng híp mắt lại, lông mi dài mà cong như cánh bướm vẫy cánh xuống chiếu xuống mí mắt nhàn nhạt hình bóng, lông mi dài run rẩy hai lần, thanh ảnh kia cũng lay động theo.
Bỗng nhiên nháy mắt một cái, cặp mắt kia đột nhiên trợn mắt, tỏa ra ánh sáng loá mắt.
Ha ha, hóa ra quyển sách ở đàng kia!
Thủy Y Họa bước chân nhẹ nhàng hướng Thanh U các đi đến, tóc đen dài đến eo ở trong gió trông như một làn sóng triều đẹp, đơn giản buộc lên, trên búi tóc cắm một cây trâm Lam Bảo Thạch dưới ánh mặt trời thập phần chói mắt, ngay cả mấy trâm hoa thật nhỏ cắm xung quanh búi tóc đều mang đầy sức sống.
Xem nàng càng chạy càng xa, bóng dáng màu lam nhạt nhẹ nhàng mang ra vài phần bừa bãi tùy tính mà trước kia chưa bao giờ có, lại nhớ tới khuôn mặt đẹp hơn mình của Thủy Y Họa, trong lòng Thủy Y Cầm ghen tị chưa bao giờ quá mức nồng nhiệt như vậy.
"Duệ vương điện hạ, Duệ vương điện hạ ngài không có việc gì đi?" Thủy Y Cầm thu hồi ánh mắt, vội vàng đi thăm dò xem Thượng Quan Huyền Mặc, nhẹ nhàng lắc lắc thân mình của hắn.
Trên đất nam nhân vẫn không nhúc nhích.
Thủy Y Cầm có chút hoảng hốt. Bởi vì hạ nhân đi theo bị hai người bị phái đi chỗ khác cho nên trong lan viên chỉ có hai người bọn họ. Nếu để người khác biết nàng và Duệ vương không hề cố kỵ mà ở chung một chỗ, bẩm báo phụ thân nhất định sẽ hung hăng răn dạy nàng một chút.
Suy nghĩ một lúc sau, trong mắt Thủy Y Cầm lóe qua ánh sáng lạnh, lập tức rời khỏi nơi đây.
Mà sau khi dáng người thướt tha của Thủy Y Cầm vừa mới biến mất, nam nhân chết ngất vẫn không nhúc nhích rõ ràng hai mắt mở ra, trong mắt lãnh ý hiện ra. Thân mình cũng phút chốc ngồi dậy.
Ánh mắt nhìn xa xa, đáy mắt một mảnh đen tối.
Một cỗ tức giận chậm rãi tỏa khắp người, làm đông lại không khí quanh mình.
Bỗng nhiên, môi mỏng thâm thúy nhếch lên hết sức trào phúng, còn có nồng đậm tự giễu.
Thượng Quan Huyền Mặc ơi, Thượng Quan Huyền Mặc, uổng ngươi tự khoe thông minh đa tài, hiện thời lại bị hai nữ nhân đùa giỡn xoay quanh.
Thủy gia sinh ra nữ nhi thật giỏi, thật sự là một người so một người làm cho người ta khiếp sợ!
Quanh thân vận công một lần, loại trừ cỗ đau đớn kia, Thượng Quan Huyền Mặc thở ra một hơi, chậm rãi đứng lên.
Nam tử sửa mình mà đứng, thoạt nhìn thập phần cao lớn uy vũ, cái loại khí thế kiệt ngạo khiếp người cũng tùy theo mà đến.
Hắn quả thật là đau ngất đi một lát, nhưng là hắn từ thuở nhỏ đã tập võ, thân thể căn bản không tệ, rất nhanh liền tỉnh lại.
Vốn định lập tức tỉnh dậy, hung hăng giáo huấn Thủy Y Họa - nữ nhân không biết sống chết kia nhưng mới vừa nghe được hai người đối thoại, trong lòng liền chấn động một cái, vì thế rõ ràng giả vờ bất tỉnh đến cùng. Cuối cùng lại trúng mấy đá của nữ nhân Thủy Y Họa kia, hắn cũng đều nhất nhất ghi nhớ.
Hắn cũng không biết, trước kia Thủy Y Cầm trong mắt xinh đẹp đáng thương lại che giấu bộ dáng xấu xí đến như vậy!
"Điện hạ ——"
Xa xa truyền đến tiếng la sốt ruột lo lắng.
Thượng Quan Huyền Mặc hơi hơi nhíu mày, nhìn đến Thủy Thương Thư và Lâm công công cầm đầu đoàn người chính hướng về bên này vội vàng mà đến.
Thủy Thương Thư hướng hắn thi lễ, nhìn lên xuống khắp toàn thân hắn một lần, xác định vô sự, mới lau mồ hôi nói: "Cầm nhi nói với lão phu, nàng thấy điện hạ bị một nữ tỳ thô tục trong phủ đánh lén, lão phu sợ điện hạ có việc, liền vội chạy đến đây, Duệ vương điện hạ có khỏe không?"
Thượng Quan Huyền Mặc bỗng nhiên cảm thấy rất nhục nhã, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Thủy Y Cầm đang đứng phía sau Thủy Thương Thư, trong mắt là nồng đậm thất vọng, còn có một chút chán ghét.
"Không vấn đề gì, là Thủy cô nương nhìn lầm rồi, bổn vương chính là chợp mắt một chút, không cẩn thận đã ngủ, lúc này vừa tỉnh." Thượng Quan Huyền Mặc giọng điệu lạnh nhạt.
Thủy Thương Thư gật gật đầu, "Điện hạ không có việc gì là tốt rồi." Hắn vốn muốn đi cùng, nhưng lúc trước Duệ vương điện hạ nói thích phong cảnh của Lan viên, liền muốn một mình đến ngồi một chút, hắn liền tùy người này đi.
Thủy Y Cầm mấp máy miệng, Duệ vương điện hạ đã tỉnh lại rồi! Vậy...... Vậy lúc trước nàng và Thủy Y Họa nói chuyện......
"Không biết Duệ vương điện hạ tỉnh lại khi nào?" Thủy Y Cầm cười yếu ớt hỏi, trong lòng lại hoảng loạn bồn chồn, hai tay nắm chặt trong tay áo cũng hơi run rẩy.
Thượng Quan Huyền Mặc khóe miệng hơi cong lên, ý cười không rõ, "Bổn vương vừa mới tỉnh lại."
Thủy Y Cầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại thở dài: may quá, Duệ vương điện hạ không có nhìn đến trò hề của nàng.
Nàng biết Duệ vương điện hạ luôn luôn để ý mặt mũi, cho nên lời nói mới rồi hẳn là hắn cố ý nói vậy, chẳng phải đã biết cái gì nếu không đã vạch trần bản thân nói dối. Vốn trông cậy vào Thượng Quan Huyền Mặc sẽ theo lời của nàng chỉ ra nữ tỳ thô tục đó là Thủy Y Họa, hung hăng đánh thể diện của nữ nhân kia, nhưng hiện tại xem ra, là nàng quá lo lắng.
"Như vậy, chắc là ta thật sự nhìn lầm rồi."
Thủy Y Cầm xin lỗi nói, mặt hiện ba phần cười yếu ớt, ba phần đoan trang tao nhã, bốn phần mị hoặc nhân tâm.
Trước kia đây là bộ dạng mà Thượng Quan Huyền Mặc thích nhất, cảm thấy nữ nhân này không làm bộ làm tịch giống những nữ nhân khác, đã đoan trang tao nhã lại có nét quyến rũ của nữ tử, tươi cười cũng làm cho hắn vô cùng thư thái.
Nhưng là hiện tại, Thượng Quan Huyền Mặc chỉ cảm thấy khuôn mặt kia thực sự làm người ta buồn nôn!
← Ch. 004 | Ch. 006 → |