← Ch.054 | Ch.056 → |
Buổi sáng Lý Hi Hạnh đến công ty họp, lúc cô rời khỏi công ty, vừa hay gặp Liễu Dương cũng từ trong công ty đi ra, bên người vẫn tre già măng mọc vài nhân viên công tác đi theo.
Lý Hi Hạnh thấy Liễu Dương, lễ phép định gật gật đầu với cô ta, chào hỏi.
Hai người bọn cô tuy rằng là nghệ sĩ cùng công ty nhưng không cùng một mùa thi đấu, công việc thường ngày ít khi gặp nhau, nên mối quan hệ giữa các cô chỉ dừng ở mức quen biết mà thôi.
Nhưng khi Liễu Dương thấy Lý Hi Hạnh, bước chân dừng một chút, đổi hướng tiến tới gần cô.
"Hi Hạnh, buổi chiều em có hoạt động gì không?" Liễu Dương lại chủ động quan tâm công việc của Lý Hi Hạnh.
"Đến đài truyền hình ghi hình." Lý Hi Hạnh đáp.
"À, ghi hình hả? Tốt đấy." Liễu Dương hỏi xong, còn đứng tại chỗ không có ý rời đi, nhìn Lý Hi Hạnh cười mỉm.
Hai người đứng đối diện mấy giây ở đại sảnh công ty.
Phía sau Liễu Dương một dàn nhân viên công tác đi theo, mọi người đều ngốc nghếch đứng ở đó, không khí nhất thời vô cùng xấu hổ.
Đứng một lúc, Liễu Dương lại lần nữa mở miệng: "Gần đây chị cũng rất bận."
Nói đến đây, Lý Hi Hạnh cuối cùng cũng phản ứng lại.
"Vâng." Cô hỏi: "Chị tham gia hoạt động gì thế?"
Liễu Dương muốn nghe thấy nhất chính là những lời này, tươi cười trên mặt lập tức tăng thêm vài phần.
—— Không thể trách Lý Hi Hạnh phản ứng chậm chạp được, mối quan hệ của cô ấy và Liễu Dương không tốt đến mức có thể đứng nói chuyện phiếm với nhau. Hơn nữa cô cũng không biết Liễu Dương đang đào hố chờ cô nhảy vào hay không.
Hai ngày trước, Liễu Dương cũng thản nhiên như vậy "trò chuyện" với cô.
Lúc ấy cô đang cúi đầu nhắn tin, Liễu Dương đi ngang qua, dừng chân, hỏi: "Em nói chuyện với ai đấy?"
Lý Hi Hạnh: "......"
Mấy giây sau, cô không mặn không nhạt trả lời hai chữ: "Bạn bè."
Bằng quan hệ của cô và Liễu Dương, đối mặt vấn đề vượt rào này, cô không cho một đáp án "Liên quan quái gì đến chị" đã rất nể tình rồi.
Nhưng mà Liễu Dương không thật sự quan tâm cô nhắn tin với ai, bởi vì dù cô có nói ra tên người ta, Liễu Dương cũng không biết. Đây chỉ là lời dạo đầu để mở ra đề tài mà thôi.
Liễu Dương lại hỏi: "Quan hệ của em với thầy Tạ Mặc Đông tốt chứ?"
Lý Hi Hạnh nhìn cô ta một cái, tiếp tục tích chữ như vàng: "Vâng."
—— Quan hệ của cô với Tạ Mặc Đông, rất khó dùng từ "Tốt" hoặc là "Không tốt" để đánh giá, tuy họ quen nhau chưa lâu, Tạ Mặc Đông đối với cô luôn xứng chức một người thầy tốt bạn hiền. Nhưng cô không hứng thú cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo chuyện này với Liễu Dương.
"Hai hôm trước lúc chúng ta quay chụp, thầy Tạ cũng tới ấy". Liễu Dương nói, "Lúc em thay quần áo, chị với thầy Tạ nói chuyện một lúc, rất vui vẻ. Chị còn nói với thầy Tạ, lần sau có cơ hội muốn mời thầy ăn cơm, chị mong thầy có thể chỉ dạy chị vài vấn đề về âm nhạc. Nhưng lúc ấy công việc của thầy bận quá, đi vội, chị quên trao đổi phương thức liên hệ với thầy. Em có thể cho chị phương thức liên hệ của thầy không?"
Lý Hi Hạnh nghiêng đầu nhìn Liễu Dương.
Cô không biết Liễu Dương tới tìm cô nói chuyện này, là muốn châm ngòi ly gián, hay là đơn giản muốn có phương thức liên hệ của Tạ Mặc Đông từ chỗ cô, hay là muốn dùng cô làm nhịp cầu, kết nối quan hệ với Tạ Mặc Đông?
Cô bình tĩnh trả lời: "Được ạ. Giờ em có chút việc cần làm, đợi chút nữa sẽ chia sẻ cho chị."
"Vậy cám ơn em nhé." Liễu Dương nhận được câu trả lời, cười cười rồi rời đi.
Lời này Liễu Dương chính là đang đào cho Lý Hi Hạnh một cái hố. Nếu Lý Hi Hạnh không định đắc tội với cô ta, yêu cầu này của cô ta Lý Hi Hạnh rất khó từ chối. Mà Lý Hi Hạnh cũng đồng ý rồi.
Đồng ý rồi thì sau này, mặc kệ Lý Hi Hạnh có cho phương thức liên hệ của Tạ Mặc Đông hay không, đều đang tự làm khó mình. Không cho cô ta, chuyện đã hứa lại không làm, Lý Hi Hạnh đuối lý, để cô bị lưu tiếng xấu: Lòng dạ hẹp hòi, không cho người khác tiếp cận tiền bối; nhưng nếu cho cô ta phương thức liên hệ, Lý Hi Hạnh lại không giải thích được với Tạ Mặc Đông. Tạ Mặc Đông sẽ cảm thấy, cô là gì của tôi? Dựa vào đâu tùy tiện đem phương thức liên hệ của tôi cho người khác?
Hơn nữa chờ khi Liễu Dương nhận được phương thức liên hệ của Tạ Mặc Đông, có thế nói với Tạ Mặc Đông, Lý Hi Hạnh giới thiệu em với thầy. Như vậy Tạ Mặc Đông vì mặt mũi Lý Hi Hạnh, cũng ngại từ chối.
Đương nhiên, cô ta da mặt dày dán lên Lý Hi Hạnh, Lý Hi Hạnh có thể kể cho mọi người nghe, nói xấu cô ta, để mọi người cùng nhau cười nhạo cô ta không biết xấu hổ. Nhưng cô ta không thèm để ý người khác sẽ nói gì. Với cô ta mà nói, chỉ cần lấy lòng người nên lấy lòng, thông đồng nên người thông đồng, những người khác ở sau lưng châm chọc cô ta thì làm được gì nào? Dù sao cũng không thể chọc cột sống cô ta đứt đoạn!
Cô ta đi không xa, di động rung một cái, là tin nhắn Lý Hi Hạnh gửi tới.
Cô ta click mở ra, Lý Hi Hạnh gửi cho cô ta một danh thiếp, giông giống danh thiếp WeChat. Cô ta trong lòng vui vẻ, đang muốn thêm bạn, nhưng nhìn kỹ lại—— đây đâu phải danh thiếp WeChat, đây là địa chỉ Weibo á?!
Lý Hi Hạnh còn gửi theo một câu giải thích ngắn gọn.
"Thầy nói thầy không dùng WeChat. Chị hãy theo dõi Weibo thầy nhé. Chúc chị thành công."
Liễu Dương: "......"
Điên à?! Địa chỉ Weibo còn cần cô gửi tôi hả? Kẻ ngốc cũng biết tìm đó! Theo dõi Weibo thôi còn "Chúc chị thành công"? Cô thử thất bại cho tôi xem nào?
......
Vì có kinh nghiệm hai ngày trước, Lý Hi Hạnh không hiểu lúc này Liễu Dương tới tìm cô lại có rắp tâm gì, vì vậy đơn giản trả lời một câu rồi chờ Liễu Dương tiếp tục. Nào ngờ Liễu Dương không phải tới tìm cô đào bẫy, ngược lại muốn cùng cô nói chuyện, nên mở một đề tài, chờ cô hỏi lại!
Lý Hi Hạnh hiểu được ý định của đối phương, rốt cuộc nể tình mà quan tâm một chút hoạt động kế tiếp của Liễu Dương.
Liễu Dương cong cong đôi mắt, đáp: "Chị chuẩn bị đi ghi âm."
Lý Hi Hạnh nao nao.
"Gần đây mỗi ngày đều phải tới phòng thu âm, công việc nhiều quá cơ." Liễu Dương nắm nắm tay giơ lên, làm một động tác cổ vũ, "Cùng nhau cố lên nhé!"
Nói xong, cô ta liền dẫn một đám nhân viên công tác của mình xoay người nghênh ngang rời đi.
Lý Hi Hạnh nhìn bóng dáng cô ta, nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác không tốt.
Cô đi ra cửa lớn công ty, nhìn thấy xe thương vụ của đài truyền hình tới đón, kéo cửa xe đang chuẩn bị lên, thì nghe thấy có tiếng bước chân phía sau. Cô quay đầu nhìn lại, là người đại diện Tôn Minh Nguyệt của cô đi tới.
"Lên xe đi, chị đi cùng em." Tôn Minh Nguyệt nói.
Ngày thường Lý Hi Hạnh tham gia hoạt động, Tôn Minh Nguyệt rất ít đi cùng cô. Tôn Minh Nguyệt dẫn theo mười hai nghệ sĩ, Lý Hi Hạnh cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Trừ khi mười hai nghệ sĩ này có vài người cùng tham gia một hoạt động, Tôn Minh Nguyệt mới đi cùng.
Nhưng tiết mục hôm nay của Lý Hi Hạnh chỉ có một người tham gia, Tôn Minh Nguyệt lại rảnh rỗi cùng đi.
Sau khi lên xe, Tôn Minh Nguyệt rất nhiệt tình nói chuyện phiếm cùng Lý Hi Hạnh.
"Gần đây công việc có thuận lợi không?"
"Có ạ."
"Ở chung với Tạ Mặc Đông thế nào? Anh ta là nhân vật lớn, tính cách chắc hẳn khó ở chung hơn người bình thường nhỉ?"
"Khá tốt ạ. Thầy rất tốt tính."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Chị nói với em này, cái đùi Tạ Mặc Đông này em nhất định phải ôm thật chặt! Bình thường em không hiểu cách giao tiếp, chị có thể hiểu, em cũng là đại tài nữ mà, người có tài hoa đều có cá tính! Nhưng cách đối xử với người khác em cũng phải học một chút, ngày thường tặng đồ cho Tạ Mặc Đông nhiều vào, cũng không cần là đồ quý, người ta chắc chắn không thiếu tiền, chủ yếu là biểu hiện tâm ý của em. Sau đó nghĩ cách để anh ta giới thiệu em với nhiều người, ở đâu thì mối quan hệ đều quan trọng nhất. Em chỉ cần có thể ôm chặt đùi Tạ Mặc Đông này, thì dù bây giờ công việc không thuận lợi, về sau phát triển hay không ai nói trước được? Nói không chừng mấy năm nữa em còn thành công hơn người khác nhiều!"
Tôn Minh Nguyệt lải nhải một hồi, Lý Hi Hạnh im lặng nghe. Chờ Tôn Minh Nguyệt dừng lại thở, cô cúi đầu nhìn đồng hồ.
Khoảng cách từ công ty đến đài truyền hình không xa, hơn mười phút là có thể tới. Mà hoạt động kế tiếp còn rất vội.
Vì thế cô gật đầu "Vâng" một tiếng, không nói gì.
Tới đài truyền hình, Tôn Minh Nguyệt cực kỳ nhiệt tình, cùng đài truyền hình xác nhận quy trình, lại giúp cô nhận kịch bản, quản lý từ việc nên quản đến không nên quản, dường như sợ người đại diện mình đây có gì không xứng chức, quả thực là nhiệt tình chưa bao giờ có.
Mấy giờ sau, tiết mục kết thúc, Lý Hi Hạnh cùng Tôn Minh Nguyệt đi từ đài truyền hình ra, trời đã tối.
"Đến nhà chị đi." Tôn Minh Nguyệt đề nghị, "Dù sao ngày mai em cũng không có gì công việc gì. Nhà chị có rượu, chúng ta uống chút rượu, tâm sự. Bình thường chúng ta đều bận quá, chưa có cơ hội nói chuyện riêng. Hôm nay vừa lúc có!"
Lý Hi Hạnh nhìn Tôn Minh Nguyệt.
Một lát sau, cô đáp lời: "Được."
Tôn Minh Nguyệt hơn ba mươi tuổi, luôn bận rộn công việc, không có đối tượng kết giao, một người ở một gian chung cư bảy tám chục mét vuông. Tổng diện tích tuy không lớn, nhưng phòng khách rất lớn, phòng bếp còn có một quầy bar. Phòng ở này dù dùng để party với bạn bè hay làm hội nghị đều thích hợp.
Vào phòng, Tôn Minh Nguyệt lập tức đi tới mở quầy rượu, quầy rượu rực rỡ muôn màu, rượu gì cũng có.
Tôn Minh Nguyệt hỏi: "Muốn uống gì?"
"Có cà phê không ạ?" Lý Hi Hạnh hỏi.
Tôn Minh Nguyệt tạm dừng động tác một chút, cười nói: "Buổi tối uống cà phê gì chứ! Nơi này của chị rất nhiều rượu ngon, uống say cũng được, dù sao ngày mai không có việc gì, buổi tối nay em ở nhà chị cũng được!"
"Em muốn uống cà phê." Lý Hi Hạnh nói. Cô biết chính mình cần phải tỉnh táo để đối mặt với chuyện sắp tới.
Tôn Minh Nguyệt bất đắc dĩ phải đóng quầy rượu lại. Trong nhà cô đúng là gì cũng không thiếu, chỉ chốc lát sau liền bưng cho Lý Hi Hạnh một ly cà phê mới xay, mà cô lấy cho chính mình một ly Whiskey.
Lý Hi Hạnh uống một ngụm cà phê, thật đắng, nâng cao tinh thần.
"Chị Nguyệt, chị nói đi." Cô bình tĩnh hỏi, "Công ty có sắp xếp gì cho em ạ?"
Tôn Minh Nguyệt: "......"
Lý Hi Hạnh rất thông minh, thái độ cũng rất dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề, không định vòng vo.
Tôn Minh Nguyệt nhấp môi, chần chừ một chút mới mở miệng: "Album này của em, công ty rất coi trọng. Tài hoa của em mọi người đều biết, hơn nữa lại mời được Tạ Mặc Đông giúp đỡ...... Công ty muốn lấy tài nguyên tốt nhất giúp em chế tạo album này! Đã làm, thì nhất định phải làm tốt nhất!"
Người giống Tôn Minh Nguyệt, muốn cho cô ấy bỏ qua khách khí nói thẳng chuyện chính đúng là rất khó.
Lý Hi Hạnh hoàn toàn không để ý tới những lời rỗng tuếch đó, tiếp tục nói thẳng chủ đề: "Cho nên?"
"......" Tôn Minh Nguyệt xấu hổ cười cười, "Thứ tốt nhất cần làm cẩn thận. Công ty không muốn album quá vội vàng, ảnh hưởng chất lượng. Cho nên muốn chậm ngày phát hành một chút...... Chuyển đến sang năm...... Tầm tháng ba tháng bốn."
Lý Hi Hạnh hít sâu một hơi, nắm tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay!
← Ch. 054 | Ch. 056 → |