Tro tàn hoả phụng
Ch.02 → |
Tại bệnh viện lớn của thành phố, đèn cấp cứu trong phòng chăm sóc theo dõi đặt biệt sáng lên, các bác sĩ sau hai giờ đấu tranh với thần chết đã dừng lại, thở dài nói:" Cô ấy chiến đấu kiên cường quá lâu rồi, chúng ta cũng giữ cô ấy quá lâu rồi, bây giờ không còn giữ được nữa."
Hồ sơ được khép lại ghi: Bệnh nhân Vũ Nhược Yên, giới tính, Nữ, 22 tuổi, nguyên nhân tử vong, ung thư phổi giai đoạn 4, tắt thở lúc 23h ngày, tháng, năm ...
Vũ Nhược Yên chỉ sống hai mươi hai năm, nhưng đã giành hết tám năm nằm trong bệnh viện, ban đầu chỉ vào điều trị rồi về, dần dần về sau, cô bị buộc nằm lại càng lúc càng lâu, cuối cũng không thể ra khỏi đó.
Bắt đầu năm mười hai tuổi cha mẹ phát hiện cô có chịu chứng khó thở, liền đưa đi khám mới biết phổi cô khá yếu cần được chăm sóc kỹ hơn, cô không thể vận động quá sức, ăn uống theo chế độ bác sĩ yêu cầu và không nên suy nghĩ tiêu cực. Mọi thứ vẫn không vượt qua vận mệnh khi cô mười bốn tuổi, cha mẹ cố gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm về, trước khi qua đời cha nắm tay cô bảo:" Con là kết tinh tình yêu của cha và mẹ, nên con phải sống thật tốt, lo cho bản thân mình, dù chuyện gì xảy ra con cũng phải kiên cường, được không Nhược Yên?"
******
Nhược Yên choàng tỉnh, cả người vô lực, cố thở hỗn hển để cảm nhận không khí xuôi theo vào trong cơ thể, không thể tin được là mình còn sống, đưa tay lên ngực mình, cô vẫn nghe rõ từng nhịp tim vỗ vào lòng ngực, sự sống trào dâng trong cơ thể này, mới một khắc trước hít thở đối với cô là một cực hình, vì sao bây giờ cô hoàn toàn không đau đớn. Ánh mắt quét qua xung quanh mình, càng khiến cô mờ mịt, rõ ràng cô vừa đau đến chết đi sống lại tại bệnh viện, sự đau đớn mà Nhược Yên đã quen thuộc mấy năm nay, vì sao khi tỉnh lại đã ở đây?
Gian phòng đơn sơ được lợp bằng cỏ khô khoảng bốn mét vuông, sơ sài và gần như trống rỗng, cách chỗ cô nằm chỉ có một cái bàn, hai cái ghế, cô nhìn lại chỗ mình nằm mới phát hiện, là một chiếc giường đá khá lớn và kiên cố chỉ có một cái chăn cũ và một cái gối kê đầu bằng tre đan thành. Nhược Yên tính đưa tay sờ thử cái gối bỗng giất thót mình khi thấy cánh tay bé xíu dơ lên, kiểm tra kỹ lại mới thấy đây hoàn toàn không phải cơ thể của cô, mà chỉ là một nữ hài tử tầm bốn, năm tuổi. Cô loạng choạng đứng dậy, muốn kiểm tra cơ thể mình nhưng vì cố quá sức nên cơ thể hư thoát, không còn chút sức lực mà té lại giường, mê man bất tỉnh.
Trong mê man Nhược Yên thấy những giấc mơ hỗn độn đan xen vào nhau, những câu nói của những người ăn mặc kỳ quái, mà Nhược Yên biết mình không quen họ.
Một nữ hài tử tầm mười tuổi đang trầm mình dưới dòng suối lạnh băng, hai mắt nhắm chặt, sau lưng cô bé là một phụ nữ trung niên mặc đạo bào trắng xám đang đặt hai tay lên sau lưng nữ hài tử như đang truyền công lực trong phim chưởng kiếm hiệp mà Nhược Yên từng xem trên truyền hình, chợt đạo cô phun ra một ngụm máu mới vội vàng thu tay lại kiệt sức mà ngã xuống, nữ hài luống cuống đứng lên đỡ lấy bà vội kêu:" Sư phụ! Người sao rồi? Sư phụ!"
Nữ hài khó khăn đỡ đạo cô lên tảng đá ven suối, sau đó vội vàng nắm lấy tay bà, trong mắt tràn đây lo lắng.
Đạo cô từ ái nắm tay nàng nói:"Ta phù sinh đã tận, không thể chờ được ngày nhìn con luyện thành Vô Tịch được. Yên Nhi, sáu năm nữa là đến vòng Tịch Độ, con phải dùng ý chí và nội công để chịu sự đau đớn từ thể xác, khi thời khắc đến mới có thể dùng tất cả chân khí công phá mạch tượng để vượt qua, con sẽ trở lại thời điểm ban đầu con luyện, nhưng thân xác con đã được thay gân hoán cốt, luyện một năm bằng mười năm người khác con hãy nhớ lấy! Cơ thể ta không thể chịu đựng được lâu, nên truyền toàn bộ tu vi cả đời cho con, chỉ mong có để phù trợ con khi Tịch Độ."
Chợt cảnh vật thay đổi, nửa giống như giấc mơ, nửa như ảo ảnh, như ký ức tất cả đều trôi qua tâm trí Nhược Yên. Nhìn thấy nữ hài tử mười tuổi dần dần trưởng thành, mỗi ngày săn thú, hái dược, luyện công, ra trấn đổi thảo dược lấy bạc mua vật dụng cần thiết ... Đến khi thiếu nữ mười sáu tuổi, mục tiêu của nàng chỉ có một, đó là luyện thành công Vô Tịch mà sư phụ đã truyền. Đúng vào thời điểm Tịch Độ mà đạo cô đã từng nói, thiếu nữ ngồi trên chính chiếc giường mà cô vừa tỉnh lại khi vừa rồi, bắt đầu vận công tu luyện, gần một canh giờ qua đi sức chịu đừng dần cạn kiệt, thiếu nữ không chịu được nữa nên vội vàng vận dụng tất cả chân khí trong cơ thể để đột phá kinh mạch nhưng lại khiến chân khí hỗn loạn rồi sau đó ngất đi ...
Ch. 02 → |