← Ch.03 | Ch.05 → |
Lâu Thiếu Bạch đi đến phía sau tôi, đứng lại, ánh mắt của tôi cùng anh ta chạm nhau qua tấm kính trên bàn trang điểm mạ vàng uyên ương.
Trong phòng này cũng có đèn điện, nhưng bởi vì là đêm tân hôn cho nên không mở, vẫn thắp cặp nến đỏ. Ánh nến chiếu rọi từ môt bên, ánh lên khuôn mặt cùng đường cong như đao khắc của anh ta, khuôn mặt nửa tối nửa sáng, nhìn không rõ ánh mắt của anh ta.
Tôi thu ánh mắt lại, vừa đứng dậy được một nửa thì vai bị đè xuống, bị anh ta nhấn cho ngồi trở lại.
Tay của anh ta cũng không thu lại, cứ như vậy mà bóp lấy vai tôi, cúi người xuống, ghé vào một bên tai của tôi, ngắm nhìn tôi trong gương, đột nhiên không có ý tốt mà nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
"Em thật sự không hề quan tâm đến người đàn ông ngày hôm qua còn dẫn em bỏ trốn giờ thế nào sao?"
Lúc anh ta nói chuyện, một luồng khí ấm áp vang lên bên tai tôi, tôi có chút không quen, đầu nơi né sang một bên.
Lúc này đây, ánh mắt cùng giọng điệu mỉa mai của anh ta, tôi đều nghe rõ mồn một.
"Nếu tôi nói anh thả hắn đi, anh sẽ nghe theo tôi sao?"
Tôi nhìn vào mắt anh ta qua tấm kính, chậm rãi nói.
Đôi mắt đẹp của anh ta hơi nhíu lại, ánh mắt thoáng cái lại trở nên lạnh lùng.
Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Nghe xong lời nói vừa rồi của hắn ta, cho dù tiểu thư nhà hô Trì ngày xưa có mê luyến, hiện tại cũng đã biết bộ mặt thật đằng sau khuôn mặt phấn son trắng trẻo kia. Cho nên anh đừng hiểu lầm, tôi đối với hắn ta cũng không phải tình cũ khó dứt. Anh muốn đối phó với hắn ta, cũng chỉ giống như giết chết một con kiến. Tôi cũng không muốn cứu mạng một người không đáng như vậy."
Khoảng cách tương đối gần như vậy, hàng mi dày rậm mà thoáng mang theo chút đen nhánh cong vuốt của anh ta đều có thể nhìn rõ ràng, dưới ánh đèn, hàng mi trên đôi mắt anh ta ánh lên một tỏa sáng mông lung.
"Đương nhiên, nếu anh cảm thấy thoải mái vì hắn đã chết, vậy thì tùy anh."
Tôi nhìn anh ta mỉm cười.
Khuôn mặt lạnh băng của anh ta dần dần giãn ra, sức nặng trên bờ vai tôi rốt cuộc được buông lỏng ra, đứng thẳng người, tháo chiếc mũ trên đầu xuống, tùy ý đặt lên bàn trang điểm.
Mới vừa rồi lực tay anh ta dùng lực hơi lớn, mà hôm qua Trì lão gia ra tay rất nặng, qua một đêm, vết roi quất trên vai vẫn chưa khỏi, hiện tại càng cảm thấy đau đớn, tuy nhiên tôi cố gắng nhịn lại, nhưng hiển nhiên đã làm cho anh ta chú ý, ánh mắt thoáng cái nhìn vào vai phải của tôi.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Ánh mắt của anh ta lợi hại như chim ưng, tôi vẫn chưa có thói quen đối mặt với anh ta, ngắn gọn trả lời rồi cúi đầu đi đến bên giường. Lúc bước qua người anh ta thì lại bị ngăn cản lại, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một tay của anh ta đã bắt đầu kéo vạt ao của tôi xuống, động tác cực kì thành thạo.
Tôi vô thức khép kín cổ áo, giương mắt chống lại ánh mắt phảng phất mang theo chút mỉa mai của anh ta, lúc này mới nhớ ra quan hệ của tôi và anh ta. Đây là nơi động phòng. Mà tôi là cô dâu mới của anh ta.
Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười, chậm rãi buông tay ra, để tùy ý anh ta cởi vạt áo của tôi ra.
Anh ta giật xuống cổ áo hơi rũ xuống của tôi, động tác cũng rất dịu dàng, bờ vai không ngừng lộ ra, bộ ngực cũng lộ ra gần môt nửa. Khối phỉ thúy tôi vẫn thường đeo trên cổ đang nằm trên khe ngực, màu xanh ngọc bích ánh lên, có chút chói mắt.
Ánh mắt của anh ta dừng lại môt lát, ôm lấy thắt lưng tôi xoay người tôi về phía anh ta.
Tôi biết rõ vết sưng đỏ do roi quất ngày hôm qua vẫn chưa biến mất hết. Phúc mẹ đại khái sợ làm cho anh ta mất hứng nên hôm nay cũng không có bôi thuốc cho tôi.
"Sao lại bị như vậy?"
Anh ta hỏi tôi, thanh âm cứng nhắc, nghe không ra chút tâm tình nào.
"Trì lão gia làm."
Tôi do dự một lúc, thấp giọng nói ra.
Trầm mặc một hồi, tôi thậm chí còn nghe được tiếng vang tách tách nho nhỏ của cặp nến đang bị thiêu đốt trong phòng.
Tôi không nhìn thấy nét mặc của anh ta. Nhưng mà đang trong tư thế một nửa thân thể đang lộ ra trước mặt mặt một người đàn ông hoàn toàn lạ lẫm nhìn chằm chằm sau lưng tôi, thật không phải là một chuyện vui sướng gì. Tôi khẽ lay động thân thể, đang muốn kéo vạt áo lại thì sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng cười.
Tiếng cười kia thập phần nhẹ nhàng, càng lúc càng lớn.
Tôi có chút ít tức giận quay đầu lại, thấy anh ta quả nhiên đang cười đến nghiêng ngả, dường như đang gặp chuyện buồn cười nhất trên đời.
"Trì lão nhân, cuối cùng cũng đã làm chuyện nên làm. Đây là cho em một bài học, để cho em biết sau này phải làm thế nào để trở thành một người phụ nữ tốt!"
Anh ta rốt cuộc không cười nữa, sắc mặt dần dần ngưng trọng, vẻ mặt lộ ra một chú kiêu căng.
Sao lại có một người đàn ông tự cuồng kiêu ngạo như vậy!
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, rốt cuộc vẫn phải quay đầu không nói gì.
Đối nghịch với anh ta không phải mục tiêu của tôi. Nhẫn nhịn, mới là cái hiện tại tôi cần nhất.
Tôi vừa định đi về phía trước, đột nhiên thân thể chợt nhẹ tênh, anh ta đã đi đến bế tôi lên. Tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị, đôi dép lê màu hồng bằng vải xa tanh trên mặt có thêu hoa rơi xuống, lộ ra cả bàn chân.
"Ồ, em không bó chân?"
Anh ta dường như có chút kinh ngạc.
Tôi cười thầm trong lòng, giữ im lặng.
Ngày hôm qua đến khuê phòng của Trì tiểu thư, tôi liền phát hiện một chuyện kì quái. Giày của Trì tiểu thư có hai số đo, giày thêu rất nhỏ, mà giày da hiện đại lại vô cùng nhỏ, trước mũi giày đút vải mềm, cũng rất hợp với chân của tôi. Nhờ tới Phúc mẹ có nói qua Trì lão gia vì để con gái hợp với khẩu vị của Lâu Thiếu Bạch nên cố ý may sườn xám kiểu mới, lúc này mới hiểu ra. Dựa theo hoàn cảnh của nhà họ Trì, Trì tiểu thư từ nhỏ nhất định có bó chân. Chỉ là hiện tại bởi vì muốn qua cửa ải hôn nhân này, cho nên không bó chân nữa, còn để cho Trì tiểu thư mang giày da rất to của phụ nữ.
Biết được điểm ấy, tôi sợ Phúc mẹ nhìn ra được so hở hoài nghi tôi, cho nên hai ngày nay rất cẩn thận, nhất định không cho bà nhìn thấy chân của tôi.
"Ngày đó chụp ảnh, nhìn dáng đi của em rất xấu, tôi còn tưởng rằng em giả vờ. Cái này cũng thật kì quái, con gái nhà họ Trì lại không bó chân."
Anh ta ôm tôi, đặt tôi lên chiếc giường được trải bằng gấm vóc đỏ thẫm, thuận miệng nói.
"Tôi chỉ là không quen mang giày da mà thôi. Trì lão gia là đại quan của nhà Thanh ngày xưa, lấy tiêu chuẩn của người Mãn Thanh thì có gì là kì quái!"
Thật sự nhìn không quen mắt vẻ ương ngạnh của anh ta, tôi trả lời đại một câu. Chỉ là đối với cha của Trì Cảnh Thu, tôi một mực không gọi là cha. Dù sao anh ta mở miệng ngậm miệng đều gọi là Trì lão nhân, cách gọi Trì lão gia của tôi nghe đã khá hơn rồi.
Anh ta liếc nhìn tôi, không hề lên tiếng, bắt đầu mở nút cổ áo của mình, một hồi sau tiếng xột xoạt vang lên, trên thân thể rất nhanh cũng chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng đã cởi bỏ cúc áo, lộ ra vòm ngực cùng cơ bụng nam tính, thoạt nhìn tương đối đẹp mắt.
Nhưng mà hiện tại tôi không có chút tâm tình thưởng thức, nhớ tới chuyện sắp xảy ra kế tiếp, tóc gáy toàn thân gần như dựng cả lên. Không chỉ vì cùng một người đàn ông lạ lẫm thân mật, quan trọng hôn là Lâu Thiếu Bạc thoạt nhìn rất quen thuộc với chuyện nam nữ, ngộ nhỡ tôi làm theo chủ ý của Phúc mẹ mà bị anh ta nhìn thấu, khi đó nên làm gì bây giờ?
Tuy chỉ gặp mặt được một nửa buổi tối, nhưng người đàn ông trẻ tuổi trước mắt không thể nghi ngờ là một người rất thô bạo, mình, nếu bị phát hiện tôi không phải là thân toàn bích (còn trong trắng á), một khi trở mặt, tại một nơi hoàn toàn xa lạ này, tôi làm sao có thể dựa vào chính mình là đi tìm Thông Thất hay địa cung kia đây? Tôi lúc này chỉ hy vọng có thể lừa gạt được anh ta, duy trì quan hệ tốt đẹp với anh ta.
Trên người bỗng nhiên nặng nề, anh ta đã đè lên.
Tim đập bình bịch, tôi mở to mắt, đối diện với đôi mắt đen láy.
Anh ta nhìn tôi một lát, đột nhiên cười với tôi. Vài sợi tóc rũ xuống, che khuất trán anh ta. Bộ dạng này, trong nháy mắt phảng phất mang theo một chút tính trẻ con.
Anh ta tự tay vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi chú ý đến ngón tay thon dài, đốt ngón tay rất dài, phảng phất tràn đầy lực. Đôi tay này rất nhanh đã bắt đầu cởi bỏ quần áo tôi, ta cứng nhắc theo từng động tác của anh ta, thẳng đến khi nửa người trên lộ ra trước mắt anh ta.
Ánh nến tuy không sáng, nhưng trong mắt động tác chậm rãi của anh ta không thể che lấp hứng thú sâu sắc của anh ta đối với tôi. Một tay anh ta đặt trên một bên ngực tôi, mang theo một chút ác ý mà nắm lấy, vuốt ve.
Tôi đã tiếp nhận chuyện nam nữ này, đối với chuyện này, tôi xem như là một cái giá lớn, vì thay đổi vận mệnh của chính mình là trả một cái giá lớn. Nhưng việc này cũng không có nghĩa là tôi có thễ dễ dàng tha thứ cho loại cố ý đối đãi ác ý với tôi.
Anh ta hiển nhiên cực kì chán ghét cha của Trì Cảnh Thu, thậm chí còn có chút thù hận mà tôi không biết, điều này có thể dễ dàng nhìn ra khi anh ta nhắc đến ba chữ Trì lão nhân. Mặc kệ anh ta cưới Trì tiểu thư là xuất phát từ mục đích gì, rất rõ ràng, hiện tại anh ta đang đem thù hận đối với Trì lão gia mà phát tiết lên người tôi.
Tôi bắt lấy tay anhta, ngăn cản động tác của anh ta. Anh ta có chút kinh ngạc, nhướng mày lên nhìn tôi.
Tôi chậm rãi nói: "Lâu Thiếu Bạch, anh hận Trì lão gia, đó là việc của anh, nhưng tôi không phải ông ấy, xin anh đừng đem thù hận của đàn ông các người trút lên người tôi."
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lát, đột nhiên nằm sấp xuống, hoàn toàn áp đảo tôi, bàn tay nắm lấy cằm tôi, lực đạo có chút lớn.
"Chuyện của tôi và cha em, có một ngày tất nhiên sẽ thanh toán, không tới phiên em giáo huấn tôi!"
Lúc anh ta nói chuyện, lông mày nhướng lên, đôi mắt lộ ra một chút mỉa mai.
Một trăm năm thật sự khác biệt a, tôi và người kia không có cách nào hiểu nhau. Anh ta hoàn toàn không giống với người bạn trai Dương Vũ tôi đã rất quen thuộc, Dương Vũ dịu dàng, thấu hiểu lòng người. Nhưng còn người tên Lâu Thiếu Bạch này...
Tôi có chút buồn bực thầm thở dài, hai mắt nhắm nghiền lại, ngẫm lại cũng không biết nói gì.
Anh ta dường như có chút bất mãn đối với sự phản kháng của tôi, buông lỏng cằm của tôi ra, hơi nhích thẳng người, mạnh mẽ ôm tôi lên cao một chút, sau đó trả thù bằng cách cúi đầu cắn một ngụm lên ngực tôi.
Đau nhức vô cùng, lại ngứa ngáy vô cùng.
Tôi thấp giọng kêu lên một tiếng, trong lòng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên. Nửa đêm nghe tiếng chương kiểu cũ như thế, tôi lại càng hoảng sợ.
Lâu Thiếu Bạch vẫn ghé vào trên người tôi không nhúc nhích, đến khi điện thoại vang lên bảy tám lần, lúc này hai tay mới chống đỡ thân thể, xuống giường nghe điện thoại, 'alo' một tiếng, giọng nói phảng phất có chút không kiên nhẫn. Nhưng mà rất nhanh, anh ta hạ thấp giọng, liếc nhìn tôi một cái, sau đó nghiêng người sang hướng khác.
Đêm quá yên tĩnh, giọng nói đầu bên kia điện thoại ẩn ân rơi vào tai tôi. Tuy nghe không rõ rốt cuộc người kia đang nói gì, nhưng là giọng nói của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Lâu Thiếu Bạch cúp điện thoại rất nhanh, đến bên giường nhặt quần áo vừa mới cởi ra mặc vào.
Tôi không nói lời nào nhìn anh ta.
Anh ta mặc quần áo xong cùng giày ủng, dường như đang đợi tôi mở miệng, tôi một mực vẫn không nói gì, anh ta liếc nhìn tôi rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tôi dựng thẳng lỗ tai, nghe tiếng bước chân trầm trọng mà tráng kiện của anh ta dần dần biến mất, rốt cuộc thật nhẹ nhàng thở ra.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |