← Ch.046 | Ch.048 → |
Cung nữ niêm hoa (nhị)
Hắn nói không chút khách khí, ngay cả Đoàn Phiến Tử cũng hơi kinh hãi.
Gia Luật Văn Giác nhẹ nhàng cúi chào, nói: "Ta không biết các hạ!"
Gia Luật Cảnh bước nhanh tới, nói: "Ngươi không cần biết ta, ngươi biết Lý Thập Tam là được!"
Trong đầu Tiểu Man như có một tia chớp xẹt qua, đột nhiên sáng tỏ. Đúng! Đúng! Lý Thập Tam! Hắn là cha của Lý Thập Tam! Là tên nam nhân mê luyến tiểu thư Giang Nam nào đó mà bỏ vợ bỏ con!
Nàng cũng đột nhiên nhảy lên, chỉ vào mặt hắn, a một tiếng: "Đúng! Là ngươi! Hóa ra ngươi ở đây!"
Việc này khiến Đoàn Phiến Tử không hiểu ra sao, Gia Luật Văn Giác cũng có chút mờ mịt, nói nhỏ: "Trước đây ta biết hai vị sao? Lý Thập Tam, là nói Lý Liên Ngư? Hắn đúng là con ta..."
Gia Luật Cảnh nói: "Năm đó, ngươi vì đi theo một nữ tử Giang Nam mà bỏ vợ bỏ con, trong lòng không thấy hổ thẹn sao? Hiện giờ nhi tử ngươi đã lớn như vậy, thành một nhân vật xinh đẹp, băng tuyết như vậy, lại tự mở ra một tòa tửu lâu, mỗi ngày đều làm đồ ăn Giang Nam, chờ ngươi chở về. Ngươi du đãng ở bên ngoài như vậy, sao không trở về một lần thăm hắn?"
Hắn chất vấn toàn những lời chính nghĩa, nhưng sao nghe lại quỷ dị như vậy? Xinh đẹp, băng tuyết? Đây là hình dung gì chứ? Có thể đặt trên người nam nhân sao?
Gia Luật Văn Giác trầm ngâm thật lâu, giương mắt nhìn hắn, lại nhìn Tiểu Man, đột nhiên cười nói: "Ta biết các ngươi là ai. Hóa ra vị cô nương này là tiểu chủ Thương Nhai thành, lúc trước có chỗ nào thất lễ, tiểu chủ chớ trách."
Hắn chắp tay, hơi hơi xoay người hướng Tiểu Man. Nàng ngạc nhiên nói: "Ngươi, sao ngươi biết..."
Gia Luật Văn Giác cười: "Không dối gì các vị mấy hôm trước ta đã trở lại Lục Châu, gặp Liên Ngư. Hắn có nhắc nhở ta việc này, hóa ra chư vị lại ở chỗ của Đoàn Phiến Tử lão huynh. Hôm nay có thể gặp nhau chính là duyên phận không nhỏ, cảm ơn chư vị đã quan tâm khuyển tử, bỉ nhân thập phần hổ thẹn."
Gia Luật Cảnh nói: "Như vậy mới tốt, nếu ngươi đã có gia nghiệp, lại là đấng nam nhi, có nhi tử mỹ mạo như vậy, nói vậy nương hắn hẳn cũng là một mỹ nhân, sao ngươi có thể tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt..."
Thiên Quyền sợ hắn lại nói ra lời lẽ kỳ dị gì, lập tức đứng dậy ngắt lời: "Hóa ra là Gia Luật tiên sinh, kính đã lâu. Tại hạ Bất Quy sơn Thiên Quyền."
Gia Luật Văn Giác nhướng mày, nhìn Trạch Tú mặt không thay đổi bên cạnh, trên mặt liền lộ ra nụ cười: "Hóa ra là Thiên Quyền công tử và Trạch Tú thế chất, chư vị đều hộ tống tiểu chủ sao?"
Nói xong liền đi cùng Đoàn Phiến Tử.
Lúc này Tiểu Man nhớ Thiên Quyền từng nói Gia Luật Văn Giác là người của Thiên Sát Thập Phương. Thiên Sát Thập Phương là gì? Chính là người tiêu diệt người Thương Nhai thành nha! Trời, thế mà nàng lại gặp "cừu nhân" không đội trời chung ở đây, nàng có nên chạy trước, tìm một chỗ trốn, tránh khỏi phong ba bão táp này?
Nàng đang có chút hoảng, bỗng nhiên thấy Thiên Quyền quay đầu nhìn mình, dùng ánh mắt bảo nàng mau đi vào, đừng ở lại bên ngoài.
Đây đúng là điều Tiểu Man muốn, nàng vội vơ hết đồ, xoay người chạy nhanh xuống trang viên ngầm.
Kỳ quái! Người này của Thiên Sát Thập Phương nhìn qua có vẻ không xấu nha, không giống hồng y nữ tử giống quỷ lần trước gặp ở Bạch Dương sơn trang đã khiến nàng sợ chết khiếp. Hơn nữa, có vẻ hắn rất khách khí với Thiên Quyền, Thiên Quyền cũng nho nhã lễ độ, cái này có phải gọi là công phu giả bộ không?
Đoàn Phiến Tử dường như quan hệ rất tốt với Thiên Sát Thập Phương, còn mượn quạt của người ta một năm không trả. Nhưng nhìn thái độ khách khí của Thiên Quyền vẫn thấy kỳ lạ thật sự, mấy quan hệ trên giang hồ thực loạn, trước mặt thì ai cũng cung kính lịch sự, sau lưng lại ngươi chém ta một đao, ta đâm ngươ một kiếm, hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết.
Tiểu Man chạy về phòng của khách, thấy Liên Y mặt tái nhợt đứng ở cửa, Căn Cổ bên cạnh không biết hỏi những gì, nàng không nói một chữ, chỉ biết ngẩn người.
"Ngươi sao vậy?" Tiểu Man đi tới hỏi.
Liên Y lắp bắp kinh hãi, vội vàng lắc đầu: "Không sao... lần vừa rồi Đoàn Phiến Tử tiên sinh châm cứu cho ta, khiến nửa đầu của ta rất đau, muốn ngủ một lát."
"Vậy hãy vào ngủ một giấc đi!" Tiểu Man đẩy cửa ra, thấy Căn Cổ đang định vào theo thì cản ngay lại: "Tiểu quỷ đi ra ngoài, nơi này không chào đón nam nhân!"
Căn Cổ tức giận nói: "Sớm biết thế này ta sẽ không cầu lão nhân cứu ngươi, vẫn đáng ghét như vậy!"
Tiểu Man cười hì hì sờ đầu hắn, đưa cho hắn một ít hoa tai kết từ chỉ màu: "Tiểu quỷ đúng là thiếu hiểu biết, khuê phòng của nữ tử, nam nhân đừng tùy tiện vào, đây là quy củ. Cầm cái này chơi đi."
Căn Cổ liếc mắt nhìn nàng một cái, giật lấy hoa tai chạy đi.
Tiểu Man đóng cửa, nhìn lại, Liên Y đã nằm trên giường, hai mắt mở to, lộ ra vẻ bồn chồn không yên.
Nàng đi tới, ngồi lên giường, sờ đầu nàng, nói nhỏ: "Còn đau không?"
Liên Y kinh ngạc nhìn nàng, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, nắm chặt tay nàng, thấp giọng nói: "Chủ tử, ngươi đối với ta thật tốt!"
Tiểu Man cười nói: "Bỏ đi, lời này mỗi ngày ngươi đều nói hơn mười lần, ta nghe chai cả tai rồi. Nếu thoải mái rồi thì đi ngủ đi, ta sẽ thêu nốt chỗ còn lại."
Liên Y không nói nữa, nhắm mắt lại ngủ.
Tiểu Man đốt hai ngọn nến to trong phòng, đặt các thứ lên bàn, tinh tế đánh giá hình cung nữ trên quạt.
Nhớ tới lời Lý Liên Ngư, phụ thân hắn vì một nữ tử Giang Nam mà bỏ vợ bỏ con, mê luyến không thôi. Tuy Thiên Quyền nói không thể tin Lý Liên Ngư, nhưng hôm nay nhìn thấy cái quạt này, nàng vẫn cảm thấy lời Liên Ngư nói có một phần là sự thật.
Cây quạt này là ngoại tổ nàng đưa cho Gia Luật Văn Giác, tình ý nồng hậu trong tranh vẽ có thể cho thấy ngoại tổ quả thực có tình với nữ tử. Tiểu Man đoán, sau đó đã xảy ra chuyện gì đó cho nên ngoại tổ mới từ bỏ nữ tử kia, ngay cả cây quạt vẽ hình nàng cũng bỏ ra bán, cái này không phải vì kiếm tiền, thuần túy chỉ là trút giận, trả thù.
Như vậy, có phải là do bà ngoại nàng chọc giận ông ngoại, liên đới đến nương nàng, khiến nương nàng dù bị đạo tặc bắt cóc đòi một vạn lượng hoàng kim mà ông ngoại nàng vẫn bỏ mặc, tùy ý nàng lưu lạc nơi biên thùy, cuối cùng ôm hận mà chết.
Tưởng tượng như vậy có phần hợp lý.
Lại nhớ trước kia nương nàng từng đề cập qua một lần, hài tử do thứ thiếp sinh ra có thân phận thấp kém, còn không bằng không ra đời. Như vậy chắc chắn bà ngoại nàng không phải chính thất của ông ngoại, nói không chừng là tiểu thiếp, hay thậm chí là thị thiếp gì đó. Hài tử sinh ra, mẫu thân lại đắc tội phụ thân, bị vứt bỏ cũng coi như dễ hiểu.
Gia Luật Văn Giác có được cây quạt, có khả năng liền sinh hứng thú với nữ tử trong tranh, loanh quanh thế nào lại gặp được nữ tử đó, cho nên cuồng nhiệt mê luyến, sau đó nàng lại mất tích...
Tiểu Man rùng mình, nói như vậy, đó không phải là nương nàng chứ? Nương nàng hình như chưa từng nhắc tới một nam nhân Khiết Đan cuồng nhiệt mê luyến mình thì phải? Nếu như đó không phải là nương nàng, thì đó... chính là bà ngoại nàng?
Lý Liên Ngư hai mươi ba tuổi, hai mươi ba năm trước Gia Luật Văn Giác đi vào Giang Nam, khi đó nương nàng mới tầm mười bốn mười lăm tuổi, đúng là nụ hoa chớm nở. Tương ứng, lúc đó bà ngoại nàng khoảng trên dưới ba mươi tuổi, cũng đang trong giai đoạn xuân sắc.
Gia Luật Văn Giác này tầm hơn bốn mươi tuổi, hai mươi ba năm trước hắn cũng trên dưới hai mươi tuổi. Nam tử tầm tuổi này yêu thích nữ tử mười bốn mười lăm hoặc tầm ba mươi cũng có khả năng.
Trời, thật sự là loạn. Hiện tại nghi hoặc chính là: người hắn mê luyến cuồng nhiệt là nương nàng hay bà ngoại nàng?
Tiểu Man biết đây là loại ý nghĩ điên cuồng, vô luận hắn yêu thích ai, cuối cùng hắn vẫn không có được người đó, cho nên việc năm đó hắn yêu thích ai không có ý nghĩa. Lúc hắn nhìn thấy dung mạo nàng thì kinh hách như vậy, nhất định là bởi vì nàng rất giống nương và bà ngoại nàng.
Nàng thậm chí còn nghĩ, liệu có thể vì mình giống nàng mà hắn có thể thủ hạ lưu tình, đừng vì mình là tiểu chủ mà đuổi tận giết tuyệt không?
Được rồi, nếu hắn thật muốn tới giết, lúc nguy cấp nàng sẽ bất chấp mọi thứ, nói ra hết sự thật. Hắn sẽ nể "tình" ngày xưa mà tha cho nàng, nói không chừng còn cho nàng một đống bạc rồi đưa về quê hương...
Tiểu Man miên man suy nghĩ, tay liên tục hoạt động, cung nữ dần dần hiện ra trên quạt, mâu quang lưu chuyển, giống như đang mỉm cười với nàng.
Cuổi cùng cũng hoàn thành, Tiểu Man rút sợi chỉ cuối cùng, nhẹ nhàng giơ cây quạt lên, đưa ra ánh sáng tỉ mỉ xem xét. Nương nàng như đang thực sự sống trên cây quạt, dùng tư thái, vẻ mặt mà nàng chưa bao giờ thấy, ôn nhu cười với nàng.
Trước kia nàng chưa từng thêu được một tác phẩm nào tinh xảo như vậy, lần này lại có thể làm xuất sắc như vậy, ngay cả nàng cũng nhìn đến ngây người.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa bị đẩy ra, là hai tiểu hài nhi Tiểu Đoàn Tử và Tiểu Phiến Tử.
Tiểu Man vội vàng giơ cây quạt lên trước mặt bọn họ, cười nói: "Thêu xong rồi, mau đến xem đi, có đẹp không?"
Tiểu Phiến Tử nhìn nhìn, gật đầu nói: "Rất đẹp!"
Tiểu Đoàn Tử thở hồng hộc chạy tới, nhét một cái tay nải vào người nàng, la lên: "Đừng nói chuyện cây quạt nữa, giờ là lúc nào chứ! Lão gia tử bảo chúng ta tới đây, hắn nói tỷ tỷ là tiểu chủ gì đó, có thâm cừu đại hận với Thiên Sát Thập Phương, sợ rằng người kia sẽ tới tìm tỷ gây phiền toái, đây là tiền thù lao lão gia trả cho cây quạt tỷ tỷ thêu, hắn nói bọn họ sẽ tạm thời trì hoãn người kia, tiểu chủ mau đi ra theo cửa sau, đừng để hắn phát hiện."
Tiểu Man lắp bắp kinh hãi, không ngờ Đoàn Phiến Tử lại tốt như vậy. Vui vẻ cầm cái tay nải kia, nặng trịch, bên trong chắc là có đến trăm lượng bạc. Cao nhân chính là cao nhân, ra tay thật hào phóng.
Tiểu Đoàn Tử thấy nàng ngồi bất động ở đó, trên mặt còn lộ ra nụ cười quỷ dị, vội la lên: "Tỷ còn cười cái gì! Mau lên, chúng ta dẫn đường cho tỷ, đi ra cửa sau thôi! Chậm trễ là sẽ chết đó!"
Lúc này Tiểu Man mới vội vàng thu thập hành lý, đánh thức Liên Y, hai người đi theo bọn họ ra cửa sau.
Cửa sau thông ra một mảnh rừng hoang vắng, Căn Cổ đã vác đao chờ sẵn ở đó, Gia Luật Cảnh đứng bên cạnh, thấy hai nàng đi ra, Căn Cổ nói: "Quá chậm! Lão gia tử đã nói với ta rồi. Chúng ta đi tới núi Thái Bạch, người kia hình như là tới vì cái sừng gì đó, dù sao cũng không thể để bọn họ tìm thấy trước. Ta đưa ngươi đi trước, Trạch Tú và Thiên Quyền sẽ đuổi theo sau, đừng lo lắng."
Liên Y cõng Tiểu Man trên lưng chạy đi, Tiểu Man quay lại, thấy hai tiểu hài tử vẫn đang đứng ở ngưỡng cửa, lo lắng nhìn theo, trong lòng ấm áp, liền vẫy tay với bọn họ: "Thay ta cám ơn lão gia nhà ngươi, mặt khác cũng cám ơn các ngươi, lần sau ta sẽ thêu cái khác thật đẹp cho các ngươi chơi."
Tiếng nói vừa dứt, người đã ở ngoài trăm dặm. Liên Y cõng nàng chạy nhanh đi, mắt nàng đã được Đoàn Phiến Tử chữa trị, không cần phải vừa chạy vừa cố quan sát như trước nữa, cảnh sắc xung quanh vùn vụt trôi qua, thân hình nàng nhẹ nhàng hơn cả chim én.
Chạy hết một đêm, mãi đến lúc chân trời lóe lên ánh hồng, Tiểu Man đã ngủ quên trên lưng Liên Y, còn Gia Luật Cảnh cũng đã ngủ như chết trên lưng Căn Cổ, Liên Y mới nói: "Xung quanh đây không có ai, chúng ta nghỉ một lát, đợi mấy người Thiên Quyền công tử tới."
Căn Cổ ném mạnh Gia Luật Cảnh xuống đất, hắn ai nha lên một tiếng, nhưng lại không tỉnh, trở mình tiếp tục ngủ như chết, Căn Cổ mắng một câu: "Đồ vô dụng!"
Liên Y lấy một cái áo khoác ra trải xuống đất, đỡ Tiểu Man ngồi lên, đưa nước và lương khô cho nàng. Tiểu Man làm gì có tâm tư mà ăn, trước tiên là cẩn thận mở tay nải ra xem có bao nhiêu tiền đã.
Nàng ước chừng là trăm lượng bạc, ai ngờ lúc mở ra, thấy ánh vàng rực rỡ, là trăm lượng hoàng kim! Tiểu Man vui quên trời đất, miệng há ra không thể ngậm lại được.
Ông trời ơi! Thêu một cây quạt là đổi được trăm lượng hoàng kim! Quá lãi!
Nàng ôm lấy vàng không buông, nàng được Liên Y bón cho chút nước, một nửa cái bánh, còn chưa kịp nhai đã lăn ra ngủ.
Nhưng vừa mới lâm vào mộng đẹp thì nghe tiếng Căn Cổ kêu lên: "Ai ở đó?"
Tiểu Man lập tức bừng tỉnh, trợn mắt lên nhìn, thấy từ trong rừng có một người chậm rãi đi ra, thân ảnh cao lớn, khoanh tay mà cười, không phải Gia Luật Văn Giác thì là ai?
← Ch. 046 | Ch. 048 → |