Vay nóng Tima

Truyện:Ngao Du Giang Hồ - Chương 023

Ngao Du Giang Hồ
Trọn bộ 123 chương
Chương 023
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Lazada


Liên Y (nhị)

Rốt cuộc Thuật Luật không nhịn được mà cười phá lên, nữ hài tử kia thấy hắn cười như vậy thì thấy nghi ngờ, đưa tay ra sờ, mới phát hiện đó là một cây cột, mặt nàng càng đỏ hơn, vội vàng chạy về, cúi đầu hỏi một thị vệ đang quỳ trên mặt đất: "Ngài... có muốn hộ vệ không?"

Hai mắt thị vệ kia nhất thời mở trừng trừng như cái chuông đồng.

Không thấy hắn trả lời, nàng lại híp mắt hỏi Thiên Quyền: "Ngài có cần hộ vệ không?"

Thiên Quyền chậm rãi lắc đầu, ngữ khí ôn hòa: "Cô nương nên quay sang bên trái, nơi đó nhiều thương lữ hơn."

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, quay sang bên trái hỏi: "Ngài có cần thị vệ không?"

Bên trái nàng chính là Thuật Luật, hắn cười nói: "Cần! Ta thích nhất chính là mỹ nhân hộ vệ như thế này."

Nữ hài tử nhất thời vui vẻ, vội la lên: "Được! Tốt! Đại gia, ta rất có năng lực! Dò đường, hộ vệ, canh cửa, canh gác... cái gì cũng có thể làm! Ăn cũng không nhiều, nơi ở cũng không cần, chỉ cần ngài cho ta việc làm, nhất định ta sẽ khiến ngài vừa lòng."

Thuật Luật dùng khăn tay thêu hoa che miệng lại, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thật giống một con chó!"

Nữ hài tử không nghe ra ý châm chọc trong đó, lại còn gật đầu: "Ta rất có năng lực! Tuyệt đối có năng lực hơn cả chó!"

Câu này khiến những người khác phải bật cười, Thuật Luật nheo mắt, tựa như đang định giở trò xấu, nhẹ hỏi: "Vậy sao? Ta đây muốn nhìn xem ngươi "có năng lực" như thế nào."

Hắn lấy từ trong áo ra một đóa châu hoa tinh xảo, trang trí ba bốn viên châu, nhẹ nhàng cầm cổ tay nàng, mở ra bàn tay tuyết trắng, đặt lên, nói: "Hãy dùng cái này làm tiền đặt cọc. Ngươi đi theo ta, về sau sẽ trả tiền."

Nàng chần chừ một chút, lấy ngón tay vuốt ve châu hoa, đột nhiên vội vàng cười với Thuật Luật, nhét châu hoa vào miệng cắn một phát, nghe "rắc" một tiếng, mấy viên châu quý báu kia đã bị nàng cắn rời ra.

Thuật Luật biến sắc, nữ hài tử mang vẻ mặt cầu xin, nói: "Đại gia, thứ này... là giả!"

Không có lương tâm! Không có lương tâm! Lại dùng đồ giả đi lừa người, tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Thuật Luật.

Sắc mặt hắn biến đổi, cuối cùng khôi phục bình thường, che khóe miệng cười khẽ: "Đồ này là thật, chỉ là... không ai lại dùng răng cắn đông châu."

Nữ hài tử lộ ra bộ dáng hối hận, nắm chặt mấy mảnh đông châu, thấp giọng nói: "Ta... mắt không tốt, cho nên..."

Thuật Luật cười nói: "Làm sao bây giờ? Ta ra ngoài không mang theo bạc, ngoài đóa châu hoa này thì chỉ có một ngọc quyết, đây là tín vật, không thể dùng làm tiền đặt cọc cho ngươi được."

Nàng tiếc nuối gật đầu, đặt đóa châu hoa lên bàn, xoay người tìm những người khác. Thuật Luật nói: "Ngươi cắn hỏng châu hoa của ta, cứ như vậy phủi tay bỏ đi sao?"

Nàng sửng sốt, hắn lại nói: "Một viên đông châu trên thị trường có giá trăm lượng bạc trắng, trên đây có ba viên, cái miệng anh đào của ngươi đã một miếng cắn mất ba trăm lượng bạc rồi."

Nàng sợ tới mức mặt mày xám ngắt, không nói nên lời. Ba trăm lượng! Đem nàng đi bán, băm cũng không được nhiều tiền như vậy.

Mấy ngón tay dài của Thuật Luật gõ nhẹ lên mặt bàn, thú vị nhìn khuôn mặt nàng, nhất thời bỏ mặc Thiên Quyền một bên, hắn cười nói: "Tuy nhiên, ngươi yên tâm, người Khiết Đan chúng ta rất hào phóng. Ba trăm lượng bạc cũng không tính là gì, nếu cùng ta trở về, ở bên người ta ba năm, ba trăm lượng kia sẽ coi như tiền công. Nếu có thể giúp ta thư thái, lúc ngươi rời đi còn có bạc thưởng."

Đây chính là cái gọi là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết, trong đầu hắn đang tính cái gì, mọi người đều có thể nhìn ra. Thiên Quyền hơi hơi nhíu mày.

{Lòng dạ Tư Mã Chiêu: Tư Mã Chiêu chi tâm

Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tam Quốc chí-Ngụy Thư-Cao Quý Hương Công kỷ ".

Cuối thời Tam Quốc, quyền bính của nước Ngụy dần dần rơi vào tay dòng họ Tư Mã. Khi Cao Quý Hương Công Tào Mao tại vị, Tư Mã Chiêu làm đại tướng. Khi thấy họ Tào ngày một suy đồi, còn dòng họ Tư Mã thì ngày một lộng quyền ngang ngược, Tào Mao trong lòng vô cùng căm tức, mới viết một bài thơ nhan đề "Tiềm Long" để giãi bầy tấm lòng u uất của mình. Tư Mã Chiêu xem xong bài thơ này liền nổi giận lớn tiếng quát hỏi Tào Mao, khiến Tào Mao khiếp sợ toái mồ hôi lạnh, không nói năng được câu nào.

Tào Mao sau khi vào hậu cung, trong lòng cảm thấy Tư Mã Chiêu có ý tiếm ngôi vua, mà việc này người trong triều ai nấy đều biết. Tào Mao không thể nhịn nhục được nữa bèn quyết định áp dụng biện pháp để diệt trừ Tư Mã Chiêu. Nhà vua triệu tập các đại thần lại để bàn kế. Khi các đại thần đến đông đủ, Tào Mao tức giận nói: "Tư Mã Chiêu có dã tâm đoạt ngôi vua, điều này các khanh đều đã biết, trẫm không thể ngồi đợi để người ta phế truất, hôm nay ta sẽ cùng các khanh bắt tội hắn ". Các đại thần nghe vậy đều bày tỏ không đồng ý, nhưng Tào Mao không thể chờ đợi được nữa, liền tuốt kiếm lên ngữa, dẫn theo hơn 300 thị vệ và tùy tùng tiến sang phủ đệ Tư Mã Chiêu, nhưng liền bị đám vệ binh của Tư Mã Chiêu giết chết tại chỗ. }

Nữ hài tử do dự nói: "Ba năm... quá lâu!" Nàng rốt cục cảm thấy người trước mặt này có chút gì đó không đúng, bản năng không muốn đồng ý.

Thuật Luật cười càng vui vẻ: "Không lâu, ở cùng một mỹ nhân ngốc như ngươi, ba mươi năm cũng không dài." Hắn thấy tiểu mỹ nhân còn do dự như là cảm thấy bị lừa, lại nói thêm: "Như vậy đi, ta mở lòng từ bi, ở đây đang có nhiều người như vậy, có Hồi Hột, Tây Hạ, cũng có người Tống các ngươi, nếu có ai dùng ba trăm lượng bạc thuê ngươi, ta sẽ thả ngươi."

Thiếu nữ kia quay đầu nhìn lại, tuy ai cũng biết nàng mắt không tốt, nhìn sẽ không rõ nhưng mỗi lần chạm ánh mắt nàng đều cúi đầu xuống. Ở một nơi như thế này, thuê một hộ vệ, nhiều lắm cũng chỉ cần năm lượng bạc. Ba trăm lượng bạc là loại giá cả gì chứ? Mua người hầu cũng không cần nhiều tiền như vậy.

Chợt nghe ngoài cửa có người nói: "Ba trăm lượng bạc để thuê hộ vệ sao? Lần đầu tiên nghe nói!"

Nói xong, có ba người đi vào, hai nữ một nam, đều mặc đồ lông chồn quý giá, khuôn mặt thanh tú, khí chất xuất chúng, mọi người lại ồ lên, hôm nay là ngày gì mà khách nhân nào đến cũng đều đặc biệt như vậy!

Người nói chuyện chính là thiếu niên kia, hắn mặc áo khoác đen, đầu đội mũ đen, cực kỳ tuấn tú, hai con mắt quét qua sảnh, lậo tức nhìn thấy Thiên Quyền ngồi trong góc, nhãn tình nhất thời sáng ngời, kêu lên: "Thiên Quyền! Cuối cùng cũng tìm được ngươi!"

Hóa ra đúng là ba người bọn Tiểu Man, ba kẻ mù đường, tìm kiếm nửa ngày mới tới được khách điếm Hòa Tể. Thiên Ki và Diêu Quang kích động chạy tới, Tiểu Man mặt không chút thay đổi đi phía sau, nhìn thấy Thiên Quyền trương ra khối mặt băng là nàng lại đầy một bụng bực tức, cực kỳ không cam lòng bước qua, lúc này mới phát hiện người đã ngồi kín.

Trong đó chỉ có một người lạ mặt, đúng là Thuật Luật, chung quanh hắn còn có thi vệ Khiết Đan quỳ thành một vòng, không ai dám ngẩng đầu. Nàng hơi sửng sốt, nhìn trái lại nhìn phải, thấy đại sảnh tuy rằng nhiều người nhưng lạ ngồi hết ở góc tây nam, cách cái bàn này rất xa, dường như không dám lại gần. Bên cạnh đám thị vệ có một nữ hài tử mặc quần áo vải thô đang đứng, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, quả thực vô cùng xinh đẹp, giống như Quan Âm sống vậy.

Ai da! Đây là tình huống gì vậy? Người Khiết Đan muốn cường thưởng dân nữ sao?

Diêu Quang thấy Tiểu Man không có chỗ ngồi, vội vàng đứng dậy nhường chỗ, Thiên Ki nhìn thoáng qua chỗ Thuật Luật, có chút chán ghét, nói: "Này, người Khiết Đan kia, tránh ra! Đây là bàn chúng ta bao!"

Thuật Luật thú vị nhìn một đám tuấn nam mỹ nữ bọn họ, cũng không đáp lời. Thiên Ki bị hắn nhìn tới nổi da gà toàn thân, quay đầu lại nhìn Thiên Quyền.

"Các... các ngươi muốn đi Thượng Kinh hay là Thái Bạch sơn? Ta... ta có thể làm hộ vệ cho các ngươi." Nữ hài tử xinh đẹp tựa thiên tiên kia đột nhiên mở miệng, nhìn Tiểu Man đầy cầu xin."

Tiểu Man nga một tiếng, thuận miệng nói: "Xin lỗi, chúng ta không cần..."

Lời còn chưa dứt, Thiên Quyền đột nhiên nói: "Cũng được chúng ta có thể thuê ngươi."

Đầu hắn bị chập hay sao? Tiểu Man kinh ngạc nhìn hắn, lấy ba trăm lượng bạc thuê hộ vệ? Mua người cũng không nhiều tiền như vậy nha!

Thiên Quyền quay đầu nhìn Thiên Ki: "Trên người ta hiện giờ không có nhiều tiền, các ngươi lấy ba trăm lượng đưa cho nàng, sau khi trở về ta sẽ trả lạ ngươi."

Thiên Ki sờ sờ đầu, ngượng ngùng thấp giọng nói: "Xin lỗi, trên người chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể đợi lão Sa lấy tiền thôi."

Môi Thiên Quyền hơi mím, mày nhíu lại.

Thuật Luật cười ha hả, chỉ vào bọn họ, cười đến độ như không thở nổi, đứt quãng nói: "Ông trời ơi... ha ha! Kẻ nghèo hèn còn muốn làm anh hùng! A ha ha ha! Thật sự là cười chết ta... Gặp bộ dáng các ngươi, ta còn tưởng rằng các ngươi có bạc triệu chứ... Hóa ra... Ha ha ha!"

Thiên Ki và Diêu Quang nghe hắn cười nhạo như vậy thì mặt nhăn lại, đang ở bên ngoài, đặc biệt lại ở nơi của người Khiết Đan, không nên vọng động, mấy ngày nay bọn họ đã thu liễm rất nhiều.

Diêu Quang nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Tiểu Man, nói nhỏ: "Tiểu chủ, nữ hài tử kia thật đáng thương mà, không thể nhìn nàng bị người Khiết Đan đưa đi được. Trên người ngươi có tiền chứ? Giúp nàng được không?"

Nhìn nàng cái gì chứ! Tiểu Man cũng nhíu mày lại. Người đáng thương trên đời này rất nhiều, thấy một người giúp một người thì dù có núi vàng núi bạc cũng tiêu hết. Nàng cười nói: "Aizzz, thật tiếc, ta cũng không có nhiều tiền như vậy. Lực bất tòng tâm a!"

Thiên Ki hừ một tiếng: "Nói dối, bao nhiêu ngân phiếu trong túi ngươi đâu? Còn có rất nhiều bảo thạch... Mỗi ngày ngươi đều biển thủ nhiều như vậy, đừng cho là ta không biết! Keo kiệt đúng là keo kiệt, lại còn bày đặt lấy cớ!"

Lông mày Tiểu Man dựng lên, nói: "Ngươi không có việc gì thì đi nhìn trộm ta sao? Thật là cuồng dại!"

Thiên Ki đỏ mặt, vội la lên: "Này, đừng có nói lung tung! Ai, ai nhìn trộm ngươi!"

Tiểu Man thản nhiên nói: "Nếu đã không nhìn trộm, sao ngươi có thể vô căn cứ vu khống cho ta? Ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, ngươi nhìn lầm rồi."

Thiên Ki còn muốn cãi, đã nghe Thuật Luật cười một tiếng: "Không cần phải nhiều lời, người này ta sẽ mang đi. Trò hề này dừng ở đây."

Hắn vẫy vẫy tay với nữ tử kia, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề: "Lại đây! Không ai mướn ngươi đâu, chỉ còn cách trở về cùng ta thôi. Hầu hạ ta cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi!"

Sắc mặt nữ hài tử trắng bệch, nhìn vào thực khiến người thương tiếc, Diêu Quang thở dài lắc đầu, Thiên Ki khinh thường nhìn Tiểu Man, Tiểu Man làm bộ như không phát hiện, nàng luôn luôn tâm như thiết thạch, ngoại trừ tiền, không có gì có thể làm nàng rung động. Thiên Quyền mày nhíu mặt nhăn, không nói được một lời.

Thuật Luật đứng dậy, vỗ vỗ tay, bọn thị vệ đang quỳ trên mặt đất đồng loạt đứng lên, trong đó có hai người đi ra định bắt thiếu nữ theo, nàng tránh một chút, cũng không biết làm động tác gì mà một nữ tử yếu mềm lại có thể dễ dàng thoát ra khỏi kiềm chế của hai võ sĩ Khiết Đan cao lớn.

"Đừng cậy mạnh, ta cũng không phải bức ngươi, cũng không phải là ỷ thế hiếp người." Thuật Luật dùng khăn lau tay, chậm rãi mở miệng, "Nhưng mà thiếu nợ thì phải trả tiền, đạo lý này ở đâu cũng thế. Luật của người Tống các ngươi cũng không ngoại lệ. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn, đừng né tránh. Trông cậy vào mấy kẻ nghèo hèn kia cứu ngươi... Ha ha ha, mấy thứ trên người bọn họ đem bán sạch cũng không được một trăm lượng, đừng có hy vọng hão nữa!"

Diêu Quang lại lắc lắc tay Tiểu Man, vội la lên: "Tiểu chủ! Không thể thấy chết mà không cứu được!"

Thuật Luật liếc nhìn Tiểu Man, bật cười: "Thôi đi, nha đầu kia vừa nhìn đã thấy là một kẻ nghèo kiết xác, nàng thì làm gì có tiền."

Tiểu Man ngẩng đầu nói nhỏ: "Từ từ, vừa rồi... ngươi nói ta là cái gì?"

Thuật Luật vẫn cười: "Nghèo kiết xác, ngươi không soi gương sao? Ngươi có tiền sao?"

Tiểu Man ừ một tiếng, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Đương nhiên là có. Ba trăm lượng bạc chứ gì?" Nàng cho tay vào tay áo, lấy ra một viên dạ minh châu đặt vào lòng bàn tay. Viên minh châu lộ ra quang mang trong suốt mỹ lệ.

Ai cũng không ngờ được nàng có thể đưa ra đồ vật quý báu như vậy, mắt đều trợn cả lên. Thuật Luật cũng có chút sững sờ, không nghĩ rằng Tiểu Man lại có tiền thật.

Nàng để hạt châu trong tay đưa qua một vòng, mỉa mai nói: "Dạ minh châu, giá trị ba trăm lượng hoàng kim. Ta đưa cho ngươi cái này, ngươi còn phải trả lại ta rất nhiều bạc đó - nhưng, tục nhân như ngươi, liệu có nhãn lực nhận ra bảo bối sao?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)