Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc - Chương 088

Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Trọn bộ 118 chương
Chương 088
Nữ thần a nữ thần
0.00
(0 votes)


Chương (1-118)

Siêu sale Shopee


Làm nhà của Thần Thuật Sư, dường như để làm nổi bậc sự thuần khiết và trong trắng của nữ thần, khắp Thánh thành Elmer đều toàn là các toà nhà màu trắng, cả con đường trải trên mặt đất cũng thể hiện màu sắc này.

Nhìn hồi lâu, Thang Mộ cảm giác, nếu sau này mình không có tiền xài thì hoàn toàn có thể bày gian hàng bán kính mát ở trên phố này -- cũng sắp bị bệnh quáng tuyết[1] rồi có được không?!

[1]quáng tuyết: là chứng bệnh. Khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể gây mù mắt.

"Cái đó, mục tiêu của chúng ta là nơi nào đây?" Thang Mộ theo sát Lance, nơi này thật sự quá chói mắt, nàng thật lo lắng không cẩn thận sẽ bị lạc đường.

"Điện Nữ thần."

Tên đúng như nghĩa, chính là cung điện thờ phụng nữ thần, nghe nói nơi đó được sức mạnh của nữ thần bảo vệ, bất kỳ người mang lòng dạ tà ác đều hiện ra bộ dáng thật sự ở trong đó.

"Có nghĩa là, chỉ cần đi vào dạo một vòng là được rồi sao?"

"......" trên đầu Lance chảy xuống giọt mồ hôi, "Đúng, đúng vậy." Hiện tại hắn thật sự tin tưởng đối phương là vô tội, nếu không sao lại có thể bình tĩnh đến nước này -- xem Điện Nữ thần như cái chợ vậy.

"Hiểu rồi!" Thang Mộ suy nghĩ một chút, lại nhìn danh hiệu của mình một chút, ừ, không sai! Chính là "Thần tộc trong truyền thuyết", sẽ làm cho người khác cảm thấy thần thánh gì đó, đội cái danh hiệu này đi vào, thế nào cũng không thể bị coi là Ma tộc được.

Cái gọi là Điện thờ nữ thần này có đủ các tiêu chuẩn của Điện thờ trong tiểu thuyết, ngay cổng là bức tượng nữ thần thật lớn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của vị nữ thần này mang theo nụ cười dịu dàng, hai tay giơ lên cao, lòng bàn tay toả ra vầng hào quang.

Thấy Thang Mộ có vẻ rất hứng thú với bức tượng thần, Brahm ở bên cạnh giải thích: "Đây là đang diễn tả cảnh nữ thần ban sức mạnh cho loài người, nghe nói sau đó, Thần Thuật Sư ra đời."

"A nha." Thang Mộ sờ cằm, đi một vòng quanh pho tượng, bình tĩnh nói: "Người làm pho tượng này nhất định có thù oán với nữ thần."

"...... Sao cô lại có kết luận này?"

Thang Mộ duỗi ngón tay ra, vừa chỉ vừa nhỏ giọng nói: "Nhìn nè, nữ thần mặc váy, nhưng váy cũng quá lớn rồi nha, không phải cố tình để cho người ta chui vào nhìn sao?"

"......" Không, ta nghĩ rằng trừ cô ra không ai làm như vậy cả!

Ê! Cô chui thiệt đó hả!

Lance nhanh tay kéo cái người rơi hết tiết tháo trở về, khẽ dùng lời đe doạ: "Nếu cô dám làm như vậy, khẳng định không cách nào sống mà ra khỏi thành này!"

"......" Thang Mộ bày tỏ tương đối không hiểu chuyện này, "Khắc ra không phải để cho người ta nhìn sao?"

"Chúng ta nên vào đi thôi!"

Vì vậy, Lance nhanh chónh kéo Thang Mộ đi vào.

Thang Mộ nhìn chằm chằm lên bóng lưng gấp rút của đối phương, vô cùng không hiền hậu lẩm bẩm một câu: "Người dám nghĩ mà không có gan làm."

"Phốc!" Brahm bày tỏ hắn tuyệt đối không có cười!

Mới vừa tiến vào chánh điện, Thang Mộ lập tức có một loại cảm giác vô cùng kỳ dị, giống như là...... Giống như là...... Nàng cẩn thận suy ngẫm, rồi sau đó bừng tỉnh, giống như là lúc Jarrett không ngừng quét Trì dũ thuật (Thuật chữa khỏi) về phía nàng vậy.

Chỉ là, loại hơi thở ánh sáng này nồng đậm hơn lúc kia nhiều, nhiều lắm.

Nàng nhìn chăm chú vào Chính điện to lớn trống rỗng, nơi nơi đều là màu trắng của tuyết, không có gì ở đây cả (ý chỉ đồ vật), nhưng lại có rất nhiều người.

Vô số Thần Thuật Sư hoặc đứng hoặc ngồi hoặc quỳ, bất kể là tư thế gì, bọn họ đều giống như đang rơi vào bên trong một cảnh giới nào đó, tự mình thoải mái vui vẻ, riêng tư, giống như chính là một cõi riêng biệt.

"Cái này là......" Được bao quanh dưới bầu không khí này, Thang Mộ bất giác nhỏ giọng.

Brahm ở bên cạnh cũng nhỏ giọng trả lời: "Bọn họ đang cảm thụ ánh sáng của nữ thần để đạt được một bước đột phá."

"À." Thang Mộ gật đầu, ngay sau đó nói, "Vậy thì, tiếp theo ta nên làm thế nào đây?"

"Ở đây đợi cho đến lúc rạng sáng." Sau khi Lance nói xong, lo lắng nàng không hiểu được, lập tức nói tiếp, "Khi tia sáng mặt trời đầu tiên ló ra chính là thời khắc sức mạnh của nữ thần lớn nhất."

Không trách được nghi thức trong trấn nhỏ lúc trước là phải cử hành ngay lúc đó...... Thang Mộ cảm giác mình hình như đã hiểu ra cái gì đó.

Vì vậy đàng hoàng đi qua một bên, dựa vào góc tường, khoanh chân xong, cách rạng sáng mai còn tới mấy giờ nữa, nàng quyết định...... Ngủ một giấc trước.

Không thể trách nàng lười!

Nàng thật sự mệt chết rồi có được hay không!

Trước đó cõng Serena chạy mấy giờ!

Sau đó lại có vẻ cãi nhau với Jarrett!

Tiếp theo bị bắt được!

Sau đó bị kéo lên máy bay phiên bản dị giới!

Thật vất vả mới tới được chỗ này, nhìn cái váy thôi cũng bị nguy hiểm tới tính mạng!

Thật là quá khổ sở.

Trong lòng tràn đầy mệt mỏi Thang Mộ dứt khoát hướng dựa vào tường, hai mắt nhắm lại, cứ như vậy ngủ.

"......" Brahm nhìn chăm chú nàng chốc lát, rồi sau đó nghe hô hấp đều đều của nàng, 囧 nhìn về phía ông bạn già bên cạnh, "Cô ấy cứ ngủ như vậy?"

Lance cũng không biết nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn lấy ra một cái thảm mỏng từ trong chiếc nhẫn trữ vật, đắp trên người nàng ta.

Rồi sau đó hai người một trái một phải ngồi vào bên cạnh Thang Mộ, trong điện nữ thần tràn đầy nguyên tố hệ quang, bọn họ theo thứ tự là pháp sư đơn hệ Hệ Phong và Hệ Thổ, ở chỗ này không có cách nào tiến hành Minh Tưởng.

Thế nhưng, Lance và Brahm không biết rằng, người mà bọn hắn nghĩ đang ngủ, giờ phút này đang rơi vào tình cảnh kỳ diệu nào đó.

Ngay mới vừa rồi, nàng nhắm mắt lại được ít giây...... Cả người đột nhiên chợt nhẹ hẫng, vô thức đứng lên, nàng kinh ngạc phát hiện, mình lại đứng lên từ trong thân thể của mình!

"Ta ta ta ta ta đã chết?"

Đây là phản ứng đầu tiên của nàng.

"Không, chỉ là tạm thời ở trạng thái linh thể."

"...... Ai thế?" Thang Mộ theo bản năng quay đầu lại, lại thấy được một cô gái xem ra nhìn có chút quen mắt, đang đứng ở phía sau của nàng.

Nàng nheo mắt, cẩn thận nhìn kỹ đối phương, đột nhiên chợt hiểu: "A! Cô là nữ thần?"

"Không, " Cô gái mặc váy trắng toàn thân, tóc trắng lắc đầu, "chính xác mà nói, ta chỉ là ảnh chiếu của Quang Minh Nữ Thần ở lại nhân gian, sau một cuộc chiến suýt nữa làm cho cả thế giới hủy diệt chúng thần ngã xuống, Quang Minh Nữ Thần mặc dù may mắn thoát khỏi, nhưng cũng không thể tránh khỏi lâm vào ngủ say."

"......" Lượng tin tức hơi lớn......

Thang Mộ chết máy, ngay sau đó chú ý tới, trên trán vị ảnh chiếu nữ thần này có dấu ấn hình ba cánh hoa, lúc nói chuyện, hơi lóe ra ánh sáng màu bạc.

"Trên người của ngươi, có hơi thở của thần tộc." Ảnh chiếu Nữ thần đến gần Thang Mộ, rồi sau đó, dừng ở trước mặt Thang Mộ, dịu dàng hỏi, "Xin hỏi, ngươi là vị Thần chăm sóc loài người sao?"

"Không, không thể nào." Cô gái lập tức lắc đầu, "Sau lúc đó, thần tộc lưu lại chỉ có hai vị thần khởi đầu của sự sống, nhưng mà sau đó họ cũng rơi vào giất ngủ say, trên người của ngươi cũng không có hơi thở bóng tối, ngược lại...... rất giống ta."

"Song, ngươi cũng không phải ảnh chiếu của nữ thần, ngươi rốt cuộc là ai?"

"......"

Nàng có thể nói, nàng là được bao phủ bởi ánh sáng hắc ám của Ngựa đực đại thần không?

Cảm giác...... cách nói này thật là bùng nổ thất vọng, được không?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-118)