Lòng tự trọng của nữ nhân phải giữ gìn thật tốt
← Ch.038 | Ch.040 → |
"Jarrett, đệ thấy sao?"
Tầm mắt tỷ tỷ nhà hắn thực nóng rực.
"Quả nhiên, có vẻ là Pinky Mi mi được rồi?"
Selena tiểu thư, xin đừng đem mặt sáp tới gần như vậy.
"......" Nhìn chằm chằm.
Sát khí của Ysasi tiểu thư, thật nặng!
Kirsten gia gia, hiện tại hắn rốt cuộc nên làm như thế nào......
Cho dù vẫn tỏ vẻ là tiểu đại nhân, bởi vì điều kiện thân thể hạn chế, Jarrett vẫn là một trai tân tiêu chuẩn, mối tình đầu còn chưa có, càng miễn bàn là, suốt trong cuộc sống hắn từng trải qua vẫn chỉ được giáo dục bởi tỷ tỷ nhà mình - người "Không hề bước đi trên con đường tầm thường", tuy rằng sư phó nhà mình nhiều lần nói rằng "Nữ nhân trên thế giới có rất nhiều loại, tỷ tỷ con chính là loại không ổn nhất!", nhưng mà, hiện tại hắn thấy rằng, kỳ thật tỷ tỷ hắn thật sự còn rất bình thường, ít nhất, thời điểm nàng uy hiếp người khác, biểu tình thực bình tĩnh, không cười đến kinh dị hoặc là phát ra sát khí......
Được rồi, Jarrett đã tạm thời quên mất sự thật là tỷ tỷ nhà mình mặt than.
Quả nhiên con gái thực đáng sợ!
Nếu Thang Mộ biết đệ đệ nhà mình không cẩn thận đã hơi rẽ sang phương hướng có một chút cong cong không biết tên, khẳng định sẽ dùng cung tiễn mổ bụng ngay tại chỗ, cũng may, nàng cũng không biết.
[ Kirsten gia gia, con nên làm thế nào bây giờ...... ] chút bất tri bất giác, Jarrett lại tiến nhập kênh trò chuyện riêng với sư phó nhà mình, lời nói này cũng không thể để tỷ tỷ nhà mình nghe được.
【 Jarrett, đây là thách thức đối với nhân sinh của con, tự mình hảo hảo suy nghĩ đi. 】 Kirsten giả vờ suy nghĩ sâu xa, giả chết, mới không phải vì hắn không biết đâu! Hắn mới không phải đang ghen tị vì nhân duyên với con gái của Jarrett tốt hơn hắn đâu! Hắn mới không phải vì bị tổn thương mà cố chấp theo đuổi cảnh giới vô tình, quên đi luyến ái đâu! Hắn thật sự là đang thử thách đồ đệ nhà mình!
【Con muốn nói cho tỷ tỷ. 】
【A?】
【 Sư phụ người lại trao đổi ý thức với con. 】
【...... Này!】 Ngay cả Gia Gia cũng không kêu, trực tiếp kêu sư phụ, không ổn rồi, thằng nhóc này đã tự sa ngã đến mức [*]Vò đã mẻ lại sứtkéo hắn xuống nước!
[*]Vò đã mẻ lại sứt: Nghĩa đen: Bình sứt chẳng cần giữ gìn, nghĩa bóng: chỉ những thứ/chuyện/sự việc đã bị hư, hỏng rồi thì không cần để ý nữa, mặc kệ nó phát triển ra sao thì ra.
Ai? Là ai? Là ai đem đồ đệ nhà hắn giáo dục thành như bây giờ?
Uy hiếp sư phụ hả, thật sự là...... Không có cách nào mà. TaT
【Loại thời điểm này, đồng ý với ai, không đồng ý với ai cũng đều là không đúng, cho nên!】
【Cho nên?】
【Cho nên con cứ nói "Đều tốt" đi!】
Vì thế Jarrett biết nghe lời phải trả lời: "Ta cảm thấy, đều không sai."
"......" Thang Mộ khóe mắt rưng rưng, tuy rằng đệ đệ nhà mình kéo tăng độ hảo cảm của các cô gái như vậy tốt lắm, nhưng loại cảm giác tiêu điều như sắp bị vứt bỏ này...... Làm chua xót lòng người.
"......" Thằng nhóc này, cùng chưa nói có cái gì khác nhau? Ysasi thực bất mãn.
"......" Quả nhiên vẫn là dùng Pinky Mimi đi, hoặc là Pink Mimi cũng không sai. Selena không còn ở tình huống đó nữa rồi.
Jarrett mẫn cảm phát hiện không khí vi diệu giờ phút này, rồi sau đó cảm thấy...... Chính mình tựa hồ bị đùa giỡn -- Kirsten gia gia, kỳ thật người căn bản cũng không hiểu nữ nhân đi?
Bất quá hắn hết sức đạo đức, không hỏi ra những lời này.
Tuy rằng còn không hiểu rõ được, nhưng theo trực giác của hắn, một khi nói ra những lời này, sẽ vĩnh viễn tạo ra tổn thương huỷ diệt đối với Kirsten.
Tóm lại, nếu Kirsten gia gia đã đề nghị thì cứ mặc kệ mà dùng, loại này thời điểm, vẫn là nói ra ý tưởng thật sự đi.
"Các ngươi cảm thấy, Sư Linh như thế nào?"
"Sư Linh? Nghe ra có vẻ rất lợi hại." Selena thì thào lặp lạitừ này, "Có hàm nghĩa gì ở trong này sao?"
"Không biết các người có nghe nói qua Sư Linh thảo chưa, tên như ý nghĩa, lúc mới lớn thì hoa của nó có màu sắc giống lông sư tử, nhưng ở thời kỳ trưởng thành thìmàu sắc đóa hoa sẽ biến thành màu hồng nhạt, đó là dấu hiệu nó có thể hái được, mà sở dĩ gọi là Sư Linh là vì khi gió thổi qua nó sẽ phát ra âm thanh tiếng chuông độc đáo, loại thanh âm này giống với tiếng chuông mèo, hơn nữa dùng nó điều chế dược tề sẽ được một loại ma dược rất nổi tiếng 'Cuồng bạo dược tề', sau khi uống nó thì nháy mắt sẽ tăng trưởng sức mạnh mười phần thậm chí còn nhiều hơn."
"Cho nên nói, " Thang Mộ sờ cằm, bất kể Sư Linh xuất hiện ở thế giới khác lại có cái tên văn học đặc sắc như vầy có bao nhiêu quỷ dị, nhưng mà, chỉ cần là đệ đệ nhà nàng, thì đều là tốt, "Có liên quan tới màu hồng nhạt, có mèo con, còn thực khí phách, tên rất hay."
"Nghe ra thực không sai." Selena đồng dạng gật đầu.
"Miêu linh......" Mèo con......
"Tốt, liền quyết định như vậy đi!"
Vì thế, tên đội ngũ rốt cục cũng quyết định rồi.
Sau, Kirsten tán thưởng đồ đệ nhà hắn.
【 Nhóc con cũng thật giỏi nha, màu sắc Sư Linh thảo lúc trưởng thành nói là giống màu hồng nhạt, không bằng nói càng giống với màu tím đi, hơn nữa nó phát ra thanh âm thật đúng là tiếng chuông, nhưng tiếng chuông mèo...... Tiếng chuông nào cũng như thế nhỉ? Con gọi là miêu linh (chuông treo ở cổ con mèo) cũng có thể, nói là cẩu linh cũng được, từ đầu tới đuôi, thì chỉ miễn cưỡng thỏa mãn điều kiện của tỷ tỷ con thôi. 】
【 Không sao cả, Kirsten gia gia. 】
【 Hả? 】
【Dù sao loại thảo dược này hiện tại đã rất thưa thớt đến sắp tuyệt chủng, người biết được như vậy để kể lại chỉ có người mà thôi. 】
【...... 】 Chút bất tri bất giác, nhóc con này đã tiến hóa đến mức độ này rồi...... Kirsten sâu sắc cảm thấy mình già đi, là tâm già đi, không phải nói vẻ mặt như bông hoa cúc của hắn hiện giờ già đi đâu!
Dù sao đi nữa, cuối cùng tiểu đội bọn họ cũng có một cái chính thức tên, sau khi báo danh xong, Selena còn kéo bọn họ đến xưởng chế tạo huy hiệu ở gần đó để làm bốn cái huy hiệu đội xinh xắn, đáng yêu; mặt trên là hình vẽ phát thảo của hoa Sư Linh do Jarrett vẽ ra. Nhân tiện nhắc tới, xưởng này cũng do thành chủ ở phía sau màn chống lưng.
Sau khi báo danh kết thúc, là tới khâu đối chiến.
Hình thức là rút thăm may mắn.
Nói đơn giản, chính là từng đội ngũ tiến lên rút một cái thăm, rồi sau đó tiến hành chiến đấu với nhóm bắt được con số giống với mình.
"Ai đi?"
Rút thăm là sự kiện rất có tính khảo nghiệm vận may, có thể lấy được số tốt hay không hoàn toàn dựa vào vận khí, đương nhiên, nếu tổng số đội ngũ là số lẻ có thể qua vòng luôn cũngkhông chừng.
"Đương nhiên là Jerry nhà ta!" Thang Mộ nhấc tay, nói tới vận khí, có ai có thể so sánh được với nam chủ chứ?
Vì thế, ở tình huống không ai thèm tranh giành, cái trọng trách này liền bị giao cho Jarrett, hắn yên lặng đi lên phía trước lấy số, rồi sau đó đưa tới trong tay Thang Mộ.
"Ta xem xem, bao nhiêu đây...... [*]250?!"
[*]250 (二百五): còn có nghĩa là đồ ngốc.
Trong lòng Thang Mộ nước mắt rơi đầy mặt, đây là dãy số quỷ dị gì thế!
Cho dù là nam chủ...... Dãy số này cũng quá lừa đảo rồi?
"......"
"......"
Selena yên lặng quay đầu, Ysasi phóng sát khí.
【A ha ha ha ha, kỳ thật các ngươi có thể giải phóng tư tưởng một chút, chẳng hạn như trên đời này vẫn còn có đội ngũ giống các ngươi cùng là số 250...... 】 Kirsten an ủi nói.
【Ông đi chết đi!】
【...... 】 Jarrett lại dính đạn.
Cho dù thế nào, thăm đã rút ra chỉ có thể buông tha, cũng không thể trao đổi được, cho nên cho dù nội tâm thống khổ, bọn họ cũng chỉ có cách tạm thời làm một cái "đồ ngốc".
Bất quá, nhìn vào con số này cũng đó có thể thấy được số người báo danh dự thi rất nhiều, cho dù bọn họ là tổ cuối cùng, vậy số đội ngũ ít nhất cũng có năm trăm đội, nếu mỗi đội đều là đủ quân số, như vậy ít nhất có hai ngàn người.
Nhưng trên thực tế số người còn nhiều hơn.
Trận đầu tiên vì số người đông đảo, chất lượng không đồng đều, sân thi đấu rất xấu xí, lồi lõm, là quảng trường rộng chứa khá nhiều lôi đài, nhìn sơ qua, nơi nơi đều là bãi đá.
Các tổ đội lấy được số giống nhau tiến hành các trận đấu đồng thời trên các lôi đài, đài đấu rất nhỏ, quy tắc cũng rất đơn giản, mất khả năng chiến đấu trước hoặc là rớt xuống đài là thất bại.
Đối với trận này, thành chủ rất đạo đức không có thu phí tham quan, vì thế, vô số người xem cùng người dự thi chạy qua chạy lại ở các đài thi đấu, hy vọng có thể nhìn thấy trận đấu cao cấp hoặc là thu thập tư liệu cần thiết.
"Đội số 250 mời đến chỗ này!"
"Đội số 250 mời đến chỗ này!" -- kêu một lần là được rồi mà!
"Hai đội 250 mời đến chỗ này!"
"......" Cái tên này tuyệt đối là cố ý phải không?!
Chút bất tri bất giác, người xem cùng người dự thi còn lại ở bên cạnh đều tụ tập đến phụ cận "đài 250" trong truyền thuyết, đều cười thành một đoàn, tất cả mọi người mong chờ có thể nhìn thấy hai đội "đồ ngốc" trong truyền thuyết kia. Dưới tình hình áp lực núi, mỗi bước chân đặt lên đài thi đấu, Thang Mộ đều cảm giác tiết tháo của mình rớt mất một cân, dựa theo điều kiện tốc độ, khoảng cách cùng với sức hút của trái đất.... . mà tính toán, có vẻ nàng mới đi đến một nửa đường, tiết tháo sẽ rơi hết, làm sao đây?
Cũng may, phải chịu đựng loại cảm giác xấu hổ này cũng không phải chỉ có đội bọn họ!
Yên lặng quấn chặt áo choàng đen, trước khi bước lên đài bốn người bọn họ đều đã lấy huy chương xuống, đây cũng không phải là thời điểm để người khác nhớ kỹ tên bọn họ, nàng cũng không muốn về sau bọn họ vừa ra trận, liền có một đám người ở phía dưới kêu "Đội đồ ngốc!" "Đội đồ ngốc thật soái!", nàng sẽ muốn chết.
Bước lê từng bước, rốt cục, bọn họ lên tới bên lề lôi đài, một người lại một người nhảy lên.
"Một tổ 250 đến rồi sao?" Trọng tài vừa lòng gật đầu, "Tên đội các người là cái gì nhỉ? À, gọi là Sư......"
"Chờ chút!!!"
Thang Mộ rống to ra tiếng, đánh gãy lời nói của đối phương.
"...... Làm sao vậy?"
"......" Nàng có thể nói nàng quá mót không?
"Nếu không nói ta sẽ phán quyết các ngươi vì phá hư trật tự trận đấu mà thua cuộc đó."
"...... Trọng tài, " Thang Mộ chỉ còn cách mở miệng, "Ta cảm thấy là, tên tuổi này nọ ông biết ta biết là được rồi, ở trận đấu kế tiếp, chúng ta muốn duy trì cảm giác thần bí, như vậy về sau mới có thể làm cho người khác càng nhiều kinh hỉ chứ."
"Cảm giác thần bí?" Trọng tài quét mắt cao thấp nhìn Thang Mộ một cái, "Giống như cô bây giờ."
"Ân, đúng vậy đúng vậy." Thang Mộ liên tục gật đầu.
Ánh mắt trọng tài lại quét từ trên xuống dưới một phen: "Cô như vậy, có cái gì kinh hỉ chứ?"
Ảo giác sao? Thang Mộ cứ cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn chăm chú vào chính mình tràn ngập khinh bỉ cùng đồng tình vi diệu.
"......"
【 Ta có thể giết chết hắn không?! Có thể chứ?! Ai cũng không được ngăn cản ta!!!】
【Cô muốn Jarrett vì cô mà không thể chiến đấu sao?】
【...... Được rồi, vì Jerry, ta nhịn!】
Jarrett -- bởi vì hồi tưởng sự kiện nào đó mà đang đỏ mặt hoảng hốt.
"Trọng tài, thật sự không thể sao?" Không biết khi nào, Selena muội tử xông ra, hai tay tạo thành hình chữ thập cầu xin, nhìn chăm chú vào tài phán.
"Ách......" Tầm mắt trọng tài từ mặt cô bé hạ xuống, rồi sau đó dừng ở chỗ nào đó.
"Thật sự không thể sao?" Thương tâm vỗ ngực nói.
Trong mũi trọng tài chảy ra dòng chất lỏng màu đỏ rất khả nghi......
"Có thể! Đương nhiên có thể! Không thành vấn đề! Cứ tin ở ta!"
"Thật tốt quá, ông thật sự là người tốt!"
"A ha ha ha, đó là đương nhiên!"
【Jerry, nếu tỷ không cẩn thận bóp chết hắn, đệ sẽ hận tỷ sao? 】
【...... 】
Hôm nay Jarrett lại hiểu được, tổn thương lòng tự trọng một cô gái, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.
Cho nên nói, con gái gì đó, quả nhiên thực đáng sợ!
← Ch. 038 | Ch. 040 → |