Muội tử thứ hai
← Ch.031 | Ch.033 → |
"Hắc hắc hắchắc, tiểu muội muội, có muốn đi chơi với đại ca ca không nào?"
Một câu nói quen thuộc cỡ nào chứ!
Trong lòng Thang Mộ không khỏi vang lên giai điệu--
Lời nói cỡ nào quen thuộc, theo bên ta trong bao nhiêu năm mưa gió, ngươi không bao giờ cần nhớ. Sẽ không bao giờ quên được... để kỷ niệm 30 năm âm nhạc Trung Quốc, khoan đã! Lại có chỗ nào không đúng rồi!
Khi Thang Mộ lấy lại tinh thần thì phát hiện mình thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, yên lặng xoa xoa khoé mắt ướt át, thâm tình cảm thán nói: "ta kìm nén không được!"
"............" x2
Đối diện với vẻ mặt rõ ràng là vô cảm đang treo máy của hai người, Thang Mộ nhàn nhạt lắc lắc đầu: "Các người không hiểu đâu." Loại cảm giác mừng rỡ lại bùi ngùi khi tha hương gặp bạn cũ như này ai có thể lý giải chứ.... .
".......... ." lại x2
"Jarrett, thời khắc thử thách của ngươi đã tới!" Nàng nhanh chóng vọt tới ngõ vắng âm u kia [Địa điểm xảy ra chuyện kinh điển biết bao nhiêu! Thang Mộ lại càng thêm cảm động!], buông Jarrett xuống, rồi đặt hai tay lên vai hắn, dùng lời nói đầy chính nghĩa, "Cậu trai trẻ, nhanh đi tới chỗ đám thúc thúc đáng khinh kỳ quái kia để cứu vớt cô gái yếu đuối đang bị khi dễ đi! Tương lai thế giới đều đặt trên vai ngươi!"
Quái thúc thúc, hắn có nhìn thấy, nhưng cô gái yếu đuối bị khi dễ.... . ánh mắt tỷ tỷ vì sao luôn lựa chọn bừa bãi vậy?
Jarrett không tiếng động thở dài, tầm mắt từ khuôn mặt tràn đầy mong chờ của tỷ tỷ mình dời tới nơi mà ánh mắt của nàng đang chú ý.
Tiết mục "Quái thúc thúc đùa giỡn tiểu loli" được chuẩn bị như sau:
I) Quái thúc thúc: 3 người;
II) Tiểu loli: 1 người;
III) Quần chúng: vài người;
IV) Anh hùng cứu mĩ nhân: một người.
Dựa theo số lượng có thể thấy, II và IV là tâm điểm của tiết mục này.
Cảnh tượng trước mắt, mọi thứ đều vô cùng hợp chuẩn.
Ba người đàn ông trung niên mang diện mạo đáng khinh cười hì hì, cô gái yếu đuối ở phía trước cao không đến ngực bọn họ, mà theo hệ thống phân tích ra, ba người đàn ông này có cái tên chói sáng vạn trượng -- vật hi sinh A, vật hi sinh B và vật hi sinh C.
Vậy mới nói.... . Ngựa đực Đại thần đã lười đến độ ngay cả tên cũng không nguyện ý đặt luôn sao?!
Mà cô bé yếu đuối bị họ vây bên trong.... . thật xinh đẹp nha.
Thang Mộ cảm khái tận đáy lòng, cũng không như các cô gái đương thời mặc quần áo màu sắc tươi sáng, toàn thân cô gái này khoác một cái áo choàng đen, mà nguyên nhân của trận gây rối này là vì trong lúc vô tình mũ của nàng hạ xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp mà khéo léo cùng máu tóc màu xanh lam rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Trên mặt cô gái không có biểu tình gì, thần sắc giống như nước suối bị đóng băng, trái ngược, nàng lại có một đôi mắt ánh vàng như ánh mặt trời ngày xuân.
"Các người chắn đường của ta, xin cho qua." Thanh âm cô gái lạnh bạc như sông băng, không có gì nhấp nhô.
"Đừng nói như vậy, tiểu muội muội, chúng ta chỉ là muốn rủ em đi chơi cùng thôi."Người đàn ông bị đánh dấu là Vật hi sinh A cười quác quác nói.
Thang Mộ yên lặng che mặt, thật là không đành lòng nhìn nữa, dù là nhân vật hi sinh, lớn lên có chút đáng khinh, dáng người có chút bi kịch còn chưa nói, ngay cả lời kịch cũng tục như vậy, thật là rất không có tiền đồ.
"Chơi, ý nghĩa là dùng cách gián tiếp để đem lại tác dụng giải trí cho bản thân sao? Thế nhưng ta lại không tìm thấy bất kỳ nơi nào có khả năng làm ta giải trí trên người các người."
"Đang nói cái gì nghe không hiểu gì hết!" Vật hi sinh A xoa hai má cô gái, một quyền đấm mạnh vào bức tường phía sau nàng, "Ngươi là đang xem thường chúng ta sao?!"
"......." Đại ca, dù là diễn trò cũng làm ơn có tinh thần nghề nghiệp chút đi, Thang Mộ đỡ trán, vị vật hi sinh này vì nện một quyền rất dùng sức cho nên thừa dịp lúc quay đầu thì nước mắt đầy mặt, khuôn mặt căng ngược lên không phù hợp với lực vạn vật hấp dẫn phối hợp với dòng nước mắt như sợi mì trực tiếp đạt được tính nghệ thuật rất cao của phái trừu tượng.
"Không muốn cùng các người chơi chính là xem thường các người sao?" Cô gái trầm ngâm một lát rồi gật đầu, "Vậy ta đúng thật là xem thường các người."
"....... . Tiểu muội muội thật kiêu ngạo nha!" Vật hi sinh B cuối cùng cũng chiếm được cơ hội lên sân khấu, chỉ thấy hắn hừ một tiếng, nhe răng nói, "Đã như vậy, đừng trách chúng ta không thương hương tiếc ngọc."
"Mọi người cùng tiến lên, bắt lấy nàng, sau đó, hắc hắc hắc hắc......"
"Hắc hắc hắc hắc............"
"Hắc hắc hắc hắc............"
Ba người phối hợp cao độ trường độ vô cùng hoàn mỹ, si hán nở nụ cười.
"Quá chuyên nghiệp!" Thang Mộ cảm thán nói, trong tình huống như vậy mà vẫn kiên cường đọc cho xong lời thoại, có điều, đoạn đối thoại đã hoàn thành, vậy diễn viên chính nên ra sàn diễn rồi!
"Đi thôi, Jerry, ta sẽ cỗ vũ ngươi!"
Thang Mộ dứt lời, một tay đẩy Jarrett trước mặt mình đi ra ngoài.
Jarrett bị đẩy một cái lảo đảo, không nói gì, quay đầu nhìn cô gái đang giơ nắm tay cổ vũ mình, lại thở dài.
Tuy rằng gặp chuyện này thì hăng hái làm việc nghĩa cũng là chuyện bình thường, nhưng mà, hắn thực sự hoàn toàn không nhìn thấy cô gái xa lạ kia có cái gì cần giúp.
Bởi vì -- từ đầu tới cuối, mặt nàng ta đều không lộ ra bất kỳ biểu tình sợ hãi nào, không, hoặc là nói biểu tình gì cũng không có lộ ra, lấy thái độ lạnh lùng lại cao cao tại thượng nhìn xuống ba người đàn ông kia.
Không giống ba người đó, cô ta rõ ràng đã phát hiện bọn họ đến đây, nhưng cũng không làm ra bất kỳ hành vi cầu giúp đỡ nào.
Tuy rằng cùng là mặt không biểu tình, nhưng mà, không giống với ánh mắt phong phú của tỷ tỷ, trong mắt cô gái kia, cái gì cũng không có.
Cuối cùng, ba người kia cũng cười xong, rồi sau đó đồng thời vươn hai móng vuốt tàn ác hướng đến người tiểu loli mà chụp.
Lại sau đó.......... . Không có sau đó....... .
"Gào!!!!" x3
Cùng với ba tiếng thét thảm thiết như thế, mọi thứ đều kết thúc.
Tình hình cụ thể?
Được rồi, đại khái là như vầy, thời khắc mọi người không phòng bị, trong miệng cô gái thì thầm nhắc tới vài thứ như là "Dựa theo chiều cao....... cân nặng....... . so sánh thực lực.......... phương thức phản kích tốt nhất là............." Sau đó, đột nhiên giơ chân, hung hăn hướng tới người đàn ông trước mặt mình đạp...... Lão Nhị*, rồi sau đó hai tay nhanh chóng đưa ra, nhanh chuẩn ngoan bắt lấy phần thân thể giữa thắt lưng của hai nam nhân ở hai bên trái, phải, xoay bọn họ ở không trung vài vòng, rồi dùng sức quăng ra ngoài.
Là nhìn nhầm sao?
Jarrett cảm thấy mình hình như nghe thấy vọng lại ba tiếng vang, rồi sau đó chỉ cảm thấy hạ thân lạnh lẽo -- tỷ tỷ, đây là cô gái yếu đuối mà người nói sao?
Lực sát thương cũng quá lớn rồi đó!
Đáng sợ nhất là, dù cô gái này mới làm xong động tác chiến đấu kinh thế hãi tục, biểu tình trên mặt vẫn không có chút chuyển biến nào, chỉ là chầm chậm xoay qua, nhìn về phía Jarrett: "Ngươi cũng muốn cùng chơi với ta sao?"
"....... Không......" Ai lại muốn chơi cái này chứ?!
"Đúng vậy, hắn vô cùng muốn vui đùa cùng em!"
Câu này trực tiếp đẩy thẳng Jarrett vào địa ngục, đương nhiên là tỷ tỷ thân yêu nhà hắn nói ra.
Hắn cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy Thang Mộ vui vẻ chạy tới, vượt qua hắn, chạy tới trước mặt cô gái rồi cầm lấy tay đối phương: "Tiểu muội muội, không cần sợ, chúng ta sẽ bảo vệ em!"
"Ta rất muốn biết, nàng rốt cuộc là nhìn thấy đối phương sợ hãi ở chỗ nào?!" Kirsten đã sớm biến thành hoá thạch trầm mặc nữa ngày, cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng, "Vẫn là nói, ánh mắt nàng nhìn thế giới không giống với thế giới trong mắt chúng ta sao?"
Jarrett cũng không chịu được mà che mặt: "Đừng hỏi con, con cũng không biết."
Trên thực tế, Thang Mộ và bọn họ nhìn thế giới đại khái là giống nhau, chỉ là nàng phân tích vấn đề ở góc độ có khác biệt một ít.
Ví dụ như, cô gái đạp Lão Nhị (là cái đó đó)
Jarrett x Kirsten: Thật đáng sợ! [Kẹp hai chân]
Thang Mộ: Chiêu thức đẹp! [Ngón cái]
Ví dụ như, cô gái nắm lấy Lão Nhị.
Jarrett x Kirsten: Người bình thường cũng sẽ không đánh nhau như vây chứ! [Hộc máu]
Thang Mộ: Nhanh chuẩn ngoan, thủ pháp không tệ, lực sát thương mạnh mẽ, có thể học tập.
Ví dụ như cô gái ném bay mấy người đàn ông.
Jarrett x Kirsten: = 皿 = [Không còn lời nào để nói... ]
Thang Mộ: Thân thể tốt, có thể làm hộ vệ cho Jarrett, phải giúp đệ đệ bảo bối cua về! [Nhiệt huyết dâng trào trong lòng. ]
Cho nên mới nói, khác biệt giữa nam và nữ thật sự không phải dùng lời có thể nói hết.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |