Sự nghiệp hậu cung mang tính đột phá
← Ch.009 | Ch.011 → |
Khổ quá!
Thật khổ quá!
Cái mệnh của ta sao mà khổ như vậy chứ!
Đây là tiếng lòng duy nhất của Thang Mộ giờ phút này.
Thật vất vả mới được "khí phách trắc lậu" một lần, vậy mà nàng lại bị người phụ nữ bình thường đuổi đánh, cũng may thân thể này đủ linh hoạt, nếu không thực không chỉ chịu vài gậy đâu... Thang Mộ kìm lòng không đậu rùng mình một cái, thật đáng sợ! Tuyệt đối sẽ bán thân bất toại đó!
Thực ra dựa trên giá trị vũ lực mà nói, nàng đã cấp 12 có thể đánh bại mấy chục người như đối phương, vấn đề ở chỗ, nàng mà dùng năng lực một chút thôi, đối phương tuyệt đối không chết cũng bị thương.
Huống chi, nàng hoàn toàn không nghĩ tớiviệc động thủ với người thường.
Tuy rằng [Long chi cốc] cũng có quái vật hình người, nhưng trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực, nàng phân biệt điều này rất rõ ràng.
Cũng may nàng không chỉ linh hoạt hơn so với đối phương mà còn có thể thực cao hơn đối phương nhiều.
Tóm lại....... trước mắt cứ chạy đi.
Trò chơi người đuổi ta chạy tiến hành ước chừng được hơn nữa giờ, cái người được gọi là mẹ mới dừng lại, được tiểu cô nương dìu dựa vào tường nghỉ ngơi, Thang Mộ yên lặng xoa xoa mồ hôi trên trán, đứng ở vị trí cách đối phương chừng một thước: "Đại tỷ, chuyện này thực sự là hiểu lầm." Cho đến giờ phút này, nàng mới nhìn rõ, đối phương tuy đã làm mẹ, nhưng tuổi tuyệt đối không quá hai mươi lăm, cũng giống như con gái của nàng, có một mái tóc xoăn vô cùng xinh đẹp, vàng óng lấp lánh, diện mạo cũng hết sức ấn tượng, dáng người....... Trong lòng Thang Mộ bi thương như nước sông cuồn cuộn.
Đối phương ngẫng đầu trừng mắt liếc nàng một cái, thở hồng hộc nói: "Ta... ta....... biết......"
"............Hả?"
"Cô nếu là người xấu thì đã sớm đánh trả."
Đỉnh đầu Thang Mộ đã nổi lên mưa phùn không dứt: "Chị sớm biết còn đuổi theo tôi để làm chi?!"
"Ai kêu cô chạy?"
"Chị không đuổi tôi có thể chạy sao?"
"Cô không chạy tôi có thể theo bản năng mà đuổi theo sao?"
"............"
Thang Mộ yên lặng đỡ trán, kéo Jarrett qua một bên dạy dỗ: "Nhìn thấy không? Với nữ nhân thì hoàn toàn không thể nói đạo lý."
"Cô nói cái gì?!" Đối phương nghỉ ngơi xong, lại giơ gậy lên.
"............Dừng tay!!!"
Không biết gà bay chó sủa lại đuổi lại chạy qua bao lâu, bốn người rốt cục hoà bình ngồi ở một quán rượu, đây là nơi làm việc của Jenny - mẹ cô bé tóc vàng bị Thang Mộ doạ chạy.
Vì là đúng giữa trưa, hầu hết mọi người đều đi kiểm tra, xem náo nhiệt hoặc là săn bắn, nên nơi này không có khách hàng nào.
"Lão Tom, mang tới hai cốc rượu lúa mạch, hai ly sữa, lại thêm một phần, không hai phần thịt nướng." Jenny ghé vào quầy hướng tới ông bạnhíp mắt dưỡng thần kêu lên, "Nhân tiện lại lấy cho ông một cốc rượu, đương nhiên, tôi mời khách."
Thành công mà đạt được một ánh mắt kinh ngạc: "Jenny cô phát tài sao?"
"Gặp được một kẻ coi tiền như rác". Jenny đại tỷ nhún vai, theo động tác của nàng, bộ ngực dứt khoát là size E cuồn cuộn sóng, Thang Mộ nhìn thấy nghiến răng một cái, dáng người tốt rất giỏi sao, rất quan trọng sao!!!
"Coi tiền như rác?" Lão Tom dường như hứng thú, từ phòng bếp tiến lên tiếp đón, một bên thuần thục rót rượu từ thùng ra một bên hỏi như thế.
"......." Trong lòng Thang Mộ nổi lên dự cảm bất an.
"Đúng vậy, tôi mang Liz bé nhỏ nhà tôi xếp hàng kiểm tra lần nữa thì nhìn thấy một tiểu tử ở đó phát kim tệ, mỗi người 10 cái, nói đó là coi tiền như rác bởi vì giành thắng thua một câu nói trực tiếp đưa ra mấy trăm kim tệ."
"......." Đó gọi là "khí phách trắc lậu" được không!
"Nữ thần ánh sáng ở trên, trên đời này thực sự là có kẻ ngốc."
"......" Nàng có thể bắn lão Tom không? Có thể không?!
Đang u sầu, Thang Mộ đột nhiên cảm giác được ống tay áo run lên, lập tức quay lại nhìn, phát hiện Jarrett đang ngồi ở bên cạnh mình không biết khi nào lại cúi đầu cười trộm, nàng yên lặng vươn tay, cho đối phương một cái cốc đầu, lại một cái mặt than âm u, cùng với một câu uy hiếp âm trầm: "Cười nữa đêm nay ta sẽ tự mình động thủ tắm rửa cho ngươi."
Tiểu quỷ cứng ngắc.
Thang Mộ thoả mãn.
Khi dễ tiểu quỷ gì đó thật sự là chơi rất vui ha ha ha!
Rất nhanh, lão Tom đem hai cốc sữa và hai cốc rượu sủi bọt khí lên, rượu màu nâu sẫm nồng đậm mùi bia, trước tiên Thang Mộ lấy sữa đặt trước mặt Jarrett, mới nâng cốc rượu lúa mạch trước mặt cẩn thận nhấp một ngụm, phát hiện không khác với bia lắm.
Rồi sau đó thu được một ánh mắt khinh bỉ.
"Uống rượu mà khó chịu như vậy, cô chẳng lẽ không phải nữ nhân?"
"......" Nàng có thể bắn cô gái ngực to này sao? Có thể chứ?
"Đúng rồi, kết quả kiểm tra của Liz thế nào?" Thang Mộ quyết đoán chuyển đề tài, nàng nhớ lần đầu nhìn thấy cô bé này là khi đối phương còn đang xếp hàng báo danh.
Rồi sau đó lại thu được một ánh mắt khinh bỉ: "Chúng tôi vừa mới lấy kim tệ xong thì nhìn thấy bóng dáng chạy trốn của cô, sau đó không phải chạy tới đánh cô sao?"
"............." Này này! Cô đã lớn như vậy chẳng lẽ không phân rõ được mức độ nặng nhẹ sao?
Ướcchừng là cảm xúc của Thang Mộ quá rõ ràng, Jenny không thể ngờ lại có thể từ khuôn mặt không hề bận tâm nhìn ra được nghi vấn, hồi đáp: "Dù sao thời gian kiểm tra là từ buổi sáng liên tục đến chạng vạng, ăn cơm trưa xong buổi chiều đi cũng như nhau."
"Vậy sao?"
"Nếu buổi chiều còn có thể gặp được cái kẻ coi tiền như rác kia thì rất tốt rồi."
".... ." Trên thế giới đâu có nhiều kẻ coi tiền như rác vậy chứ?! Không đúng, nàng nghĩ như vậy giống như thừa nhận mình là kẻ coi tiền như rác, không đúng đâu!
Sau một lúc, mấy người kết thúc một bữa cơm trưa hết sức phong phú.
Trong lúc Thang Mộ có ý dẫn dắt cho Jarrett và tiểu Liz nói chuyện, nhìn bộ dáng hai đứa bé nói chuyện phiếm, nàng ngất ngây; đi một vòng, muội tử đầu tiên này nàng vẫn là giành được trong tay, không đúng, là thay tiểu quỷ nhà nàng giữ được trong tay rồi, thật sự là một thân thoả mãn!
Mà Thang Mộ trong lúc cùng Jenny nói chuyện phiếm, lại phát hiện một sự việc không tồi, hoá ra chỗ ở hai nhà vô cùng gần nhau.
Nàng có thể nói cái gì?
Ngựa đực Đại thần đóng một cánh cửa lớn thì liền mở một cánh cửa sổ, tuy rằng sự nghiệp thăng cấp của nam chủ tạm thời chưa tiến triển, nhưng nghiệp lớn hậu cung rốt cục hoàn thành một bước đột phá.
Mang tâm tình sung sướng trong lòng, sau khi Thang Mộ cùng mẹ con này từ biệt, nắm bàn tay bé nhỏ của Jarrett về tới nhà.
Sau khi mở cửa, tầm mắt họ nhìn thấy đầu tiên, đó là bánh mì còn thừa và cuốn [Phương pháp tư tưởng căn bản] bị để lại trên bàn lúc sáng sớm, vốn khuôn mặt Jarrett đang tươi cười nhất thời ảm đạm xuống.
"......." Thang Mộ ôm hắn đặt lên trên ghế, sau đó thấp giọng hỏi: "Jerry, toàn hệ là ý gì?"
Jarrett nhấp mím môi, không lập tức trả lời, cho đến khi Thang Mộ quyết định tự mình đi giở sách, hắn rốt cục mở miệng: "Ý nghĩa là cả đời cũng chỉ có thể làm học đồ ma pháp sơ cấp, không thể trở thành Ma pháp sư chính thức."
Đây là hắn tìm thấy ở trong sách mà Thang Mộ mua về.
Ma pháp sư là một chức nghiệp đặc thù, trời sinh trong cơ thểbọn họ có nguyên tố ma pháp, sau đó thông qua tu hành, làm tăng khả năng của cơ thể, thông qua niệm chú và các phương pháp khác dẫn tới cộng hưởng với nguyên tố trong trời đất, vì vậy cuối cùng đạt tới mục đích phóng thích ma pháp.
Đó cũng là nguyên nhân kiểm tra thuộc tính của mỗi người.
Một Ma pháp sư phải duy trì cân bằng nguyên tố ma pháp trong cơ thể, ví dụ như một cá nhân có nguyên tố Hoả (lửa) và Phong (gió); nếu hắn chỉ đi tu luyện một mặt là phong ma pháp mà bỏ qua hoả ma pháp, làm cho nguyên tố phong trong cơ thể quá mức hùng mạnh mà nguyên tố hoả quá suy yếu, cân bằng thân thể bị phá hoại, kết quả tệ nhất có thể là cái chết.
Theo góc độ tổng thể mà nói, toàn hệ đích thực là vô cùng hiếm thấy. Nhưng mà, mỗi người tinh lực đều có hạn, thông qua các loại pương thức làm tất cả nguyên tố trong cơ thể cường đại đến độ nhất định trên lý thuyết là có thể, đồng dạng thiên phú, người trong cơ thể chỉ có một loại nguyên tố tiến đến cấp bậc như vậy cần một năm, như vậy người có hai loại có thể cần hai thậm chí ba năm, bởi vì hắn cần đem hai loại nguyên tố này đều tu hành đến trình độ cao nhất, như vậy thì Jarrett toàn hệ thì sao?
Không thể nghi ngờ, trong mắt mọi người, hắn chắc chắn đã là mầm non vô dụng.
Nhưng mà Thang Mộ mới không tin loại sự tình này đâu.
Muốn hỏi tại sao, hắn chính là nam chủ đó!
Củi mục biến thành thiên tài, chỉ cần một giây thôi.
Cho nên, chuyện cấp bách hiện tại của nàng là, đi ra ngoài vơ vét một ít vòng tay hư, chén bể, bình vỡ, giày rách.... Luôn luôn cất giấu bên trong chính là Ma pháp sư vốn đã chết tám ngàn năm nay, xuyên qua thời đại nên vẫn chưa chết; có khả năng thay đổi tình hình hiện nay!!
← Ch. 009 | Ch. 011 → |