Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngự Y Dữ Thần Y - Chương 23

Ngự Y Dữ Thần Y
Trọn bộ 61 chương
Chương 23
Ngoại truyện: Thái phó cùng Thái tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-61)

Siêu sale Lazada


"Thái phó, ngươi đang nghĩ cái gì?" Thái tử thực sự bị Thái phó đang ngồi một bên tĩnh tọa, cười đến thập phần đáng sợ dọa chết luôn, nơm nớp lo sợ hỏi

"Thần đang nghĩ, Thái tử cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên học phòng trung chi thuật (kĩ thuật trong phòng)."

"Gì?" Thái tử sửng sốt, lập tức trên khuôn mặt tuấn tú thượng một mạt ửng hồng.

Thái phó cười tủm tỉm, gõ gõ cây quạt, nhìn Thái tử từ trên xuống dưới, Thái tử năm nay cũng đã mười lăm, anh khí thiếu niên bừng bừng cùng với phong phạm trầm ổn của hoàng gia đều lộ rõ, ai nhìn thấy cũng phải tấm tắc khen một câu, Hoàng thượng có người kế tục a.

"Tỳ nữ bên người Thái tử cũng có thể dạy người phòng trung chi thuật... Thái tử là muốn thần tới dạy, hay là tỳ nữ của người?"

Lúm đồng tiền của Thái phó càng nở rộ, Thái tử lại càng thấy lạnh người, lúc này hắn quả thực có khao khát mãnh liệt muốn đạp cửa chạy ra ngoài.

"Này... này..."

"Làm bậc đế vương, không được do dự" Thái phó thu lại dáng tươi cười, chiết phiến lướt qua mặt Thái tử.

"Chính là Thái phó tới đi" Thái tử cũng chỉ đơn thuần nghĩ nam nữ có khác biệt, nhượng tỳ nữ tới giảng giải thực xấu hổ muốn chết... Thái phó tới... tốt hơn nhiều...

Thái phó lại cười, cười đến như mộc xuân phong: "Vậy ngày hôm nay trước tiên tan sớm, thần buổi tối sẽ trở lại."

Nói xong, cứ thể thản nhiên mà lả lướt rời đi.

"Nga, đúng rồi, vóc người của người bây giờ uống chút thanh chúc là được rồi, đừng có ăn loạn cái gì." Thái phó ngoái đầu lại, cười, nụ cười yên nhiên mà xinh đẹp.

Thái tử bị dáng tươi cười của Thái phó nhà mình làm cho ngây ngẩn, ngây ngốc gật đầu, ăn cháo? Vì sao phải ăn cháo?

Còn chưa kịp hỏi lại thì Thái phó đã phe phẩy cây quạt đi xa tít tắp.

Thái tử trầm tư suy nghĩ, không sao lí giải được.

Ban đêm, Thái phó khoan thai đi tới Đông cung Thái tử.

"Thái phó" Thái tử vừa ăn cháo xong, chuẩn bị trở về phòng, vừa nghe báo Thái phó tới, không hiểu sao mí mắt giật giật.

Thái phó cười khanh khách mà nhìn y, Hắn cười càng tươi, càng đẹp thì mi mắt Thái tử càng giật dữ dội. Không thích hợp, không thích hợp a. Cả ngày hôm nay Thái tử đã đánh rơi chén đến ba lần rồi.

"Thần y hẹn đến dạy cho Thái tử."

"Ân, nga!"

Thái phó lại thở dài: "Thế nhưng thần lại muốn, nếu chỉ chỉ bảo trên giấy không thì khi ngủ sẽ nhanh quên, thế nên muốn có trách nhiệm tới cùng, "dạy người ra sao, mình làm như vậy"...

"Là sao?"

"Ai, thần không thể làm gì khác là hy sinh bản thân, trước tiên đem y phục cởi ba."

"A?"

...

...

...

"Thái phó, ngươi sao lại cắn ta?"

"Ngu ngốc, cái này gọi là hôn."

"Ngươi cởi y phục của ta làm gì?"

"Nết Thái tử không chịu tự cởi, thần không thể làm gì khác hơn là thiện giải nhân ý (hiểu suy nghĩ của người ta), giúp Thái tử giải ưu."

"Lớn mật, ngươi sờ chỗ nào đó?"

...

...

...

"Thái phó, đau..."

"Ngoan, chịu được khổ sở trong khổ sở, đó mới là kẻ đứng trên người khác."

"Thế nhưng vì sao bản Thái tử lại ở dưới?"

"Thần đã dạy người rồi, thụ ngự thiên hạ, hữu dung nãi đại (=. =, chắc là làm vua phải thu vào lòng cả thiên hạ), thế nào hiện tại đã quên ni, đáng phạt."

...

...

...

Sau này, khi Thái tử đã thuận lợi đăng cơ, mà tình ái của hắn cùng Thái phó cả triều thần cũng đã biết từ lâu, mọi người đều nhất trí nghĩ rằng, cái tên tử hồ ly khồng được dạy dỗ kia, cũng nên có người hảo hảo "giáo huấn" một phen. Hoàng thượng a, trọng trách này tựu trông cậy vào ngài rồi.

Chưa nói đến bề ngoài đối lập của hai người – Hoàng đế bệ hạ uy nghiêm anh tuấn; Thái phó đại nhân xinh đẹp tú lệ. Chỉ nội việc Thái phó thường thường cáo bệnh xin miễn vào triều sớm đều đã khẳng định suy đoán của mọi người về hai người họ. – Tử hồ ly kia nhất định nằm dưới! Ngày hôm nay không đến, khẳng định là bị bệ hạ anh minh thần võ làm cho không xuống nổi giường rồi!

Nhưng mà...

Hoàng đế bệ hạ ngồi trên long ỷ, không kiên nhẫn xê dịch cái mông, xương sống, thắt lưng đã đau nhức còn phải vào triều sớm, Hoàng đế như hắn quả thực khổ sở quá đi.

Còn Thái phó, đang ngồi ngáp trên long sàn, lười biếng rời giường, oán hận nói: "Một đêm làm bảy lần thực sự mệt chết người."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-61)