Vay nóng Tima

Truyện:Ngự Yêu - Chương 082

Ngự Yêu
Trọn bộ 116 chương
Chương 082
Đào Ngục
0.00
(0 votes)


Chương (1-116)

Siêu sale Shopee


Trong địa lao âm u, lạnh lẽo, hai quản ngục vác theo đại đao tuần tra một vòng, khi vừa rẽ sang một góc, đi đến lồng giam trong cùng của hai tử tù, phạm nhân bên trong đột nhiên kinh hô.

"Ai ai! Xà yêu trốn rồi! Xà yêu trốn rồi!"

Hai quản ngục nghe xong, bàng hoàng nhìn nhau, đó là người mà tôn chủ đã điểm phải chém, nếu để hắn trốn thoát, nhất định sẽ bị phạt nặng.

Hai người lập tức chạy đến, nhưng nhìn thấy hai gian ngục giam đối diện, một bên nhốt ba người. Đệ tử phủ quốc sư kia vẫn đang hôn mê, hai người bên cạnh, một người có vẻ khẩn trương, Lô Cẩn Viêm lớn giọng mắng: "Yêu quái này con mẹ nó mưu mô!"

Hồ yêu nam tử kia chỉ về lồng giam phía đối diện hô to: "Mau lên! Mau đi bắt lại đi! Xà yêu kia đào địa động chạy trốn rồi!"

Quản ngục vội vàng nhìn sang đối diện một cái, trong lồng giam tối đen quả nhiên không nhìn thấy thân ảnh của xà yêu! Hai người lập tức hoảng loạn: "Đào địa động?"

"Đúng vậy! Chính là góc bên kia! Nhìn thấy chưa, ở trong kia, dường như vẫn còn chút ánh sáng chiếu đến nè!" A Kỷ chỉ về góc kia, khẩn trương hô, nói đến ra hình ra vẻ, "Xà yêu này! Không thể để mỗi hắn trốn đi được! Mau bắt hắn về! Có chết cùng chết!"

Hai quản ngục không thèm để ý nàng cùng Lô Cẩn Viêm nữa, một người tìm chìa khóa lồng giam, mở cửa ngục giam xà yêu ra, thử tiến vào thăm dò.

Trong khoảnh khắc hắn mở cửa, trần nhà trong địa lao tối thui bỗng rũ xuống một đuôi rắn, quấn chặt cổ hắn, hất sang bên cạnh, quản ngục kia lập tức hôn mê. Thân ảnh xà yêu nhanh như chớp, trong lúc người còn lại lớn tiếng hô, miệng rắn thè lưỡi đến mặt người kia, tức khắc lưỡi rắn như kéo cả thân thể hắn qua, hắn bò trên người kẻ kia, toàn thân không xương quấn lấy hắn ta, há miệng dường như muốn nuốt cả đầu người kia vào mồm.

"Bụp!" Một khối băng ném đến đầu hắn. A Kỷ mắng, "Ngươi vẫn còn thời gian ăn người ư? Đánh bọn họ hôn mê là xong chuyện rồi, còn không đem chìa khóa đến đây mở cửa?"

Bị giam trong ngục huyền thiết, A Kỷ không thể sử dụng pháp lực, một khối băng này cũng không hề hấn gì với xà yêu, chỉ là khiến hắn thanh tỉnh xuống. Xà yêu xoay đầu nhìn ba người trong ngục, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Lô Cẩn Viêm, hắn đột nhiên cười một cái, buông người trước mặt ra, nhặt chìa khóa của quản ngục lên.

A Kỷ cùng Lô Cẩn Viêm đều nhìn hắn chăm chăm, nhưng thấy tay xà yêu vừa nâng lên, đem chìa khóa treo trên cửa lớn của lồng giam đối diện.

Sắc mặt Lô Cẩn Viêm chợt xanh: "Con mẹ nó, ngươi có ý gì?"

Xà yêu đắc ý vuốt cằm, ngoảnh đuôi ra ngoài.

Lô Cẩn Viêm giận đến trừng to đôi mắt: "Ngươi quay lại đây! Mẹ nó! Thằng nhãi nhà ngươi! Ngươi quay lại đây!"

Đối nghịch hoàn toàn với dáng vẻ giận đến hư chuyện của Lô Cẩn Viêm, A Kỷ ngược lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nói với hắn: "Đi đánh thức thiếu niên phủ quốc sư, nếu đánh không thức thì cõng hắn lên."

"Cõng cái rắm! Xà yêu này cũng tự trốn rồi! Còn đem chìa khóa treo ở chỗ kia! Ngươi lấy được chắc? Ngươi lấy được chắc? Mẹ nó! Ta đã nói lũ yêu quái này không đáng tin cậy! Đều lợi dụng đại gia ta!"

Đối diện với Lô Cẩn Viêm giận đến nhảy đùng đùng, A Kỷ cũng không giận, chỉ nhàn nhạt xoa xoa đôi tai bị làm ồn ào, nói: "Hắn sẽ quay lại." Giọng A Kỷ tuy không lớn nhưng truyền rõ đến tai Lô Cẩn Viêm đang khó chịu. Nàng xoay đầu nhìn hắn, dung mạo trầm tĩnh, "Đi gọi Cơ Trữ dậy."

Lô Cẩn Viêm ngẩn người, chỉ cảm thấy lửa giận bạo phát của mình trước mặt sự bình tĩnh của A Kỷ lộ rõ sự ấu trĩ cùng vô dụng.

Hắn gãi gãi đầu, nghe lời đi về phía sau, vỗ vỗ mặt Cơ Trữ: "Tiểu tử? Tiểu tử thúi! Sắp mất mạng rồi ngươi còn không dậy!?"

Đôi mắt đang nhắm của Cơ Trữ khẽ động, muốn mở mắt lên, vừa vặn, ngoài ngục lại truyền đến tiếng "xột xoạt", là tiếng đuôi của xà yêu chạy trốn ma sát trên mặt đất, mà âm thanh này so với lúc hắn rời đi lộ ra vẻ vội vàng hơn nhiều.

Chẳng một lúc sau, xà yêu này liền vội vã chạy về. Lô Cẩn Viêm kéo Cơ Trữ đã tỉnh dậy, quay đầu nhìn xà yêu hoang mang rút về.

"Hắc hắc, vẫn là ngươi nói chuẩn." Lô Cẩn Viêm cười, nhìn xà yêu ngoài ngục, "Ngươi chạy đi? Sao ngươi không chạy?"

A Kỷ cũng khoanh tay nhìn xà yêu, nhưng nhìn thấy hắn ngoan ngoãn lấy chìa khóa treo ở đối diện lồng ngục xuống, run rẩy mở cửa ngục bên A Kỷ ra: "Mau mau mau, có rất nhiều người!"

Lô Cẩn Viêm đỡ Cơ Trữ vẫn có chút choáng ra khỏi ngục, vừa ra khỏi cửa ngục, góc rẽ phía trước địa lao truyền đến tiếng bước chân vội vàng, nghe thấy âm thanh này cũng không biết xà yêu đã dẫn bao nhiêu quản ngục đến đây.

Lô Cẩn Viêm tức đến cắn răng, trừng mắt nhìn xà yêu: "Để thằng nhãi nhà ngươi chạy trước đi!"

"Các ngươi ra ngoài cũng sẽ gặp được thôi." Xà yêu cũng khẩn trương "Trong địa lao này đều là quản ngục, cho dù là mở được cửa ngục vốn dĩ cũng không thể nào chạy thoát, chúng ta thật là quá ngây thơ rồi! bây giờ, chuyện chúng ta trốn ra đều bị biết rồi, xem ra hôm nay chạy trốn không thành rồi."

Lô Cẩn Viêm cắn răng nhìn A Kỷ sau lưng: "Làm sao đây, ngươi nhiều quỷ kế, mau nghĩ cách đi!"

A Kỷ lúc này mới bước ra ngoài cửa ngục, nàng liếc xà yêu một cái: "Trước đó ta đã nói, chúng ta phối hợp, giúp ngươi mở cửa ngục, sau đó ngươi sẽ mở cửa cho bọn ta, thế này chúng ta mới có thể ra ngoài. Nhưng ta không nói, một mình ngươi liền có thể ra ngoài."

Xà yêu cười nhạo: "Thế nào? Ngươi là cảm thấy, có thêm ba người các ngươi, chúng ta liền có thể cường ngạnh chạy ra ngoài?"

A Kỷ nhìn hắn, cũng cười: "Không phải là có thêm ba người bọn ta, mà là có thêm một mình ta, là có thể rồi."

Vừa dứt lời, khí đen toàn thân nàng tựa như sương khói, trôi lơ lửng xung quanh, xà yêu cùng Lô Cẩn Viêm vừa nhìn thấy yêu khí, lập tức sững người.

A Kỷ không nhìn bọn họ nữa, vừa xoay đầu, ngã rẽ trước mặt liền xuất hiện quản ngục khác vác đại đao bước đến, hắn nâng đao chém xuống, va phải yêu khí màu đen như sương khói, nhưng rõ ràng chỉ là khí đen lại khiến hắn như chặt phải gang thép, leng keng một tiếng, lưỡi đao bị cong.

Đôi mắt quản ngục lập tức trợn to, khói đen vừa di chuyển, tựa như diễn viên gánh hát khẽ khoát tay áo, quản ngục tức khắc bị một sức mạnh cực lớn đẩy lui, đụng ngã bảy tám quản ngục phía sau đuổi đến, trong thông đạo địa lao chật hẹp, lúc này cả đám người ngã nhào trên đất.

Khí đen xung quanh A Kỷ bay lượn, dần dần ngưng tụ thành ba chiếc đuôi sau lưng nàng.

Dung mạo nam tử là khuôn mặt thứ ba của nàng, bây giờ nàng cũng chỉ có sức mạnh của ba chiếc đuôi. Nhưng nàng biết, đối phó với đám quản ngục này, như thế cũng đủ rồi.

Trước kia Lâm Hạo Thanh ở tiểu viện trong rừng hạnh nói với nàng rằng nàng rất lợi hại, nhưng A Kỷ đối với sức mạnh lợi hại của mình cũng không biết đến mức độ nào, kì thực không thể giải thích được, chỉ là lần trước trên đầu nguồn con suối trên núi, cùng yêu quái tráng hán giao thủ, lúc này mới biết ba cái đuôi của mình, đối với yêu quái như thế, đại khái có thể lấy một địch mười.

Sau đó bị cái bát kia giam giữ, vốn là chuyện ngoài ý liệu, sau khi từ bát đó trốn ra, đối mặt với hòa thượng nọ, nếu không phải trong đầu đột nhiên đau lên, khiến nàng phân tâm, nàng cũng không dễ bị người ta đưa đến nơi khác......

"Đi thôi." A Kỷ ngoảnh đầu nhìn hai người một cái.

Xà yêu cùng Lô Viêm Cẩn đều ngây ngốc nhìn nàng.

"Ngươi cư nhiên là một yêu quái lợi hại thế này?" Lô Cẩn Viêm nói đến có chút kinh tâm.

Xà yêu cũng một lúc không chớp mắt: "Với bản lĩnh này của ngươi...... nói lời đại nghịch bất đạo, nếu không, ngươi lập tức đến chính điện giết chết người cá kia, tự làm tôn chủ cõi Bắc đi?"

"Các ngươi từng giao thủ với người cá chưa?" Hai người lắc đầu, A Kỷ cười tiếp "Vậy các ngươi sao biết được ta nhất định sẽ đánh thắng y? Ta không muốn đâm đầu vô chỗ chết, cõi Bắc ta không thể ở lại, ra ngoài rồi chúng ta đường ai nấy đi, ta vẫn phải về phương nam."

. .... Wattpad: Rosenychungchung......

Còn một cảnh Hòa gặp Ý nữa nhưng mị buồn ngủ quá, mai mị dịch tiếp huhu, mọi người thông cảm nhé, mai sáng 5h ta phải dậy đi học rồi T^T

*****

Có A Kỷ ở phía trước, mấy người theo sau đào ngục đều quang minh chính đại, bọn họ đã rời khỏi địa lao trước khi có thêm quản ngục đuổi đến.

Một đường đào tẩu, tiến vào trong cánh rừng của cõi Bắc, A Kỷ thu đuôi về, kéo Cơ Trữ vẻ mặt hoang mang, đang điên cuồng chạy lại: "Bây giờ chúng ta chia đường trốn thôi, chạy cùng nhau sẽ rất dễ bị phát hiện, cõi Bắc e rằng bọn ngươi không thể ở lại nữa, nếu thực sự không tìm được nơi để đi, có thể xuống thôn trang gần ngự yêu cốc phía nam đợi ta, đến lúc đó chúng ta tiếp tục bàn bạc hướng đi."

Lô Cẩn Viêm ôm tay bái lạy: "Đại ân đại đức của ngươi, ta sẽ không bao giờ quên, ngươi không giống với những yêu quái khác, Lô Cẩn Viêm ta nhớ kĩ ngươi rồi."

Xà yêu trợn trắng mắt nhìn Lô Cẩn Viêm, chỉ nói với A Kỷ: "Trốn thoát khỏi địa lao chẳng qua là trốn khỏi hạn chết của hai ngày sau, nhân thế bên ngoài cũng không còn gì đáng để mong đợi, qua được ngày nào thì hay ngày đó, tiểu ca hồ yêu, ngươi nhớ rõ những lời trong ngục ngươi từng nói với ta, ngàn vạn ngày sau đừng cậy sức mạnh của mình hơn người mà dính vào những chuyện rắc rối. Sau này cũng phải cẩn thận thật nhiều, cáo biệt."

A Kỷ gật đầu: "Chúng ta đều là người mà tôn chủ cõi Bắc điểm danh muốn giết, các ngươi rời khỏi cũng phải thật chú ý, mấy ngày nay đường về phương nam cũng bị điều tra rất nghiêm ngặt, nếu không có thể tiến sau trong cõi Bắc, tránh hết sóng gió rồi hẳn đi."

Sau khi hai người họ cảm ơn, liền chia nhau rời đi, A Kỷ lúc này mới xoay đầu nhìn Cơ Trữ: "Ngươi đi theo ta, đợi rời khỏi cõi Bắc, ngươi lại tự tìm đường đi."

Cơ Trữ ngốc nghếch gật đầu, dường như đến giờ vẫn chưa kịp phản ứng lại.

A Kỷ kéo Cơ Trữ tiến vào cánh rừng gió tuyết hướng bắc. Nàng nghĩ, giờ nay đi lên Thiên Sơn vẫn đơn giản hơn xuống nam.

Họ tiến vào trong cánh rừng gió tuyết, sau lưng không có truy binh, A Kỷ dẫn Cơ Trữ đi cũng không gấp gáp, trên đường vẫn có lúc tán gẫu hai câu, mà chuyện khiến nàng không nghĩ đến là, nàng cho rằng, cánh rừng này đi không bao lâu liền có thể đi ra, nhưng ở trong đây đi hai ba canh giờ vẫn chưa tìm được lối ra, ngược lại càng đi, nhiệt độ xung quanh càng thấp.

Cây cối xung quanh bắt đầu bị kết băng.

Cơ Trữ cũng bắt đầu không chịu nỗi nữa.

A Kỷ đem áo ngoài của mình cho Cơ Trữ, còn dùng pháp thuật điểm chút lửa hồ trong lòng bàn tay, để sưởi ấm cho cả hai, nhưng càng đi về trước, khí lạnh càng dọa người hơn, cho dù có tăng lửa hồ lên, ấm được thân trước, thân sau cũng là một mảng ý lạnh thấu xương. Cơ Trữ bị đông đến lông mi cũng kết băng.

Trong lòng A Kỷ thầm bảo nhiệt độ trong cánh rừng này cùng bên ngoài chênh lệch cực lớn, nhiệt độ nơi này thực sự quá khác thường, nàng hoài nghi trong cánh rừng này có chỗ dị thường, hoặc là có yêu quái, hoặc là trận pháp kì lạ, nhất định sẽ là thứ không dễ đối phó, trong lòng thầm tính toán rút lui.

Đang muốn nói với Cơ Trữ, vừa xoay đầu lại, bỗng thấy sau lưng hai gốc cây kia, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, nhưng thứ bọn họ nhìn thấy không phải lối ra mà là một mặt đất kết băng, bị toàn bộ cây cối đông thành tuyết trắng bao quanh.

Trên mặt đất bằng phẳng mọc lên những dải băng sắc nhọn, dải băng nhấp nhô cao thấp không đều, tựa như có người muốn xuyên cả mặt đất này lên vậy, khiến người khác trông thấy sinh ra cảm giác sợ hãi.

Cơ Trữ sợ sệt lui về sau lưng nàng: "Chúng...... Chúng ta nếu không quay lại đi?" Cơ Trữ hỏi nàng "Trong này hình như rất quỷ dị......"

A Kỷ gật đầu, đang muốn xoay người nhưng ma xui quỷ khiến lại bước vào trong dải băng kia, đột nhiên người nàng khẽ dừng lại: "Đợi chút." Nàng nói "Ngươi ở đây đợi ta một chút."

Nàng dùng lửa hồ vây một vòng quanh Cơ Trữ, khiến hắn phải đứng ở giữa vòng, sưởi ấm cho hắn, bản thân cất bước tiến vào trong dải băng kia.

"A Kỷ......" Cơ Trữ khẽ giọng gọi, cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ kinh động đến gió tuyết xung quanh.

A Kỷ nhón chân từng bước bước vào, dường như đang dùng động tác chậm rãi học múa vậy, đi về phía tâm đường tròn.

Nàng cúi đầu nhìn dải băng bên dưới, dưới khối băng rất dày kia, dường như nhìn thấy một lớp vải đen, trên tấm vải ấy còn có thêu hoa văn chìm, bước thêm một bước nhỏ, nàng nhìn thấy mái tóc bạc bị đông dưới lớp băng trên dải băng kia, tiếp tục nhìn lên phía trước......

Đây là......

A Kỷ rốt cuộc hiểu ra, lớp băng bên dưới các dải băng này, cư nhiên có một người nằm đấy?

Người này là ai? Vì sao lại nằm ở đây? Hắn là bị người ta phong ấn ở đây sao? Nhưng không đúng, xung quanh không hề có khí tức của thuật pháp, cũng không có dấu vết của trận pháp nào......

Người này trông như đang nằm ngủ...... sau đó bị băng tuyết phủ lấy vậy......

Y còn sống không?

A Kỷ cúi người, dùng lửa hồ đun chảy dải băng trên mặt đất, dải băng hóa thành nước, nhưng rất nhanh lại kết thành băng, nàng không muốn làm tan chảy lớp băng này, chỉ là muốn có chỗ để nàng đặt chân mà thôi.

Nàng ngồi quỳ trên băng, bục xuống tỉ mỉ quan sát người dưới lớp băng, lớp băng trên dung mạo của y có chút nứt ra khiến nàng không cách nào nhìn rõ mặt người này. Nhưng nàng lại vô thức cảm thấy, từ những phác thảo này xem ra, đó vốn dĩ là một người cực kì xinh đẹp......

Mái tóc dài màu bạc này...... là nam hay là nữ......

"A Kỷ......" Cơ Trữ đứng đằng sau, nhìn nàng bục xuống, có chút lo lắng gọi nàng "A Kỷ...... ngươi đang xem gì đấy, chúng ta mau đi thôi...... A Kỷ?"

A Kỷ ngồi dậy, xoay đầu nhìn Cơ Trữ một cái: "Đợi một chút......" Nàng mở miệng, đột nhiên lớp băng dưới thân khẽ rung lên, sức rung không mạnh nhưng rất rõ ràng, nàng khẽ xoay đầu, vừa nhìn xuống, chỉ nhìn thấy dưới lớp băng, trong những vết nứt kia, một đôi mắt màu lam bỗng mở ra.

A Kỷ ngẩn người.

Bốn mắt tương giao, đột nhiên, băng tuyết xung quanh dường như đều ngưng lại, mà nhịp tim của nàng, chợt nhảy thật nhanh, mỗi một nhịp đập như có một giọng nói nói bên tai nàng gọi: "Trường Ý...... Trường Ý......"

Nàng bỗng nhớ ra hai chữ này.

Tựa như một điệu hát chất chứa nhiều nỗi niềm đang thở dài vì gì đó......

. .... . Wattpad: Rosenychungchung......

Còn có chương 84, 85 nữa, mọi người liên tục cập nhật nhé ^^!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-116)