Bí Mật Và Bằng Hữu
← Ch.007 | Ch.009 → |
Trước khi thuốc được đem đến, Kỷ Vân Hòa đã sử dụng pháp thuật ngưng tụ nước để làm ẩm toàn bộ vẩy cá khô đến độ bật lên trên đuôi y. Xem ra cá đuôito này mặc dù vết thương chồng chất nhưng so với dáng vẻ trước kia vừa khô nứt vừa dơ bẩn thì trông tốt hơn nhiều rồi.
Lúc nàng giúp người cá rửa sạch chiếc đuôi, y đã không còn chống cự nữa, bắt đầu ngủ mê man.
"Hộ pháp, thuốc đây." Ngoài lao truyền đến tiếng gọi của kẻ đem thuốc vào, nhưng nhìn thấy người cá đang nằm trên mặt đất, một sợi xích trói y lại cũng không có hắn liền sợ hãi, không dám bước đến gần phòng giam, đứng ở xa xa, ôm túi đựng thuốc chôn chân tại chỗ.
Kỷ Vân Hòa lườm hắn một cái: "Ngươi muốn ta ra ngoài đón ngươi ư?"
Người kia run lẩy bẩy, do dự nửa ngày, mới chầm chậm bước lên một bước, Tuyết Tam Nguyệt thực sự không nhịn được nữa: "Người của ngự yêu cốc sao lại sợ yêu quái đến nỗi này, chủ tử các ngươi dạy thế nào vậy? Có thấy mất mặt hay không?" Nàng ta bước vài bước đến bên người nọ, giật lấy túi thuốc, trở tay ném vào trong lồng giam.
Túi thuốc từ khe giữa những song sắt ném vào, bị Kỷ Vân Hòa nhanh chóng bắt được. Nàng cầm túi đếm, kẻ kia xem như trung thực, lấy rất nhiều thuốc đến, nhưng đều là thuốc chữa ngoại thương, chữa không được nội thương của người cá.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, ngự yêu sư tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện chữa trị nội thương cho yêu quái trong quá trình thuần yêu, tránh cho yêu quái bổ sung lại yêu lực mà bọn họ khó khăn lắm mới tiêu trừ đi được, đây là thường thức ngự yêu.
Kỷ Vân Hòa hỏi Tuyết Tam Nguyệt: "Có đem theo Ngưng Tuyết đan không?"
Ngưng Tuyết đan là thuốc trị thương rất tốt của ngự yêu cốc luyện chế ra.
Tuyết Tam Nguyệt cũng không nghĩ đến nàng sẽ đem thuốc tốt như vậy cho người cá dùng, trong lòng nàng cảm thấy có chút không thích hợp nhưng cũng không hỏi nhiều, từ trong áo lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Kỷ Vân Hòa.
Hai người bên cạnh tuy sắc mặt khác lạ nhưng vừa rồi bị nàng dọa sợ, vẫn không dám nhiều lời.
Mà nàng vốn dĩ cũng không quan tâm những kẻ bên ngoài kia đang nghĩ gì. Nàng chỉ cầm lấy bình thuốc, đổ ra viên Ngưng Tuyết đan đưa cho y nuốt xuống, nhưng người cá lại cắn chặt răng, nàng tốn rất nhiều sức lực cũng không cạy ra. Thở dài, nàng đành để Ngưng Tuyết đan qua một bên trước, cầm lấy thuốc ngoại thương, từng chút từng chút bôi lên những miệng vết thương trên người y.
Ngón tay nàng chạm khẽ đến độ như đang chạm vào vào miếng đậu phụ mềm dễ nát vậy, nàng rất tỉ mỉ, thậm chí đến những vết thương dưới vẩy cá cũng không bỏ qua.
Những vết thương đã xung máu, xấu xí khó coi kia, dường như dưới ngón tay nàng chầm chậm khép lại.
Người cá bị thương quá nhiều, có vết thương nhỏ mà sâu, cũng có vết thương nông nhưng rộng, vô cùng khó bôi thuốc, băng bó càng khó hơn, xử lý xong tất thảy, nàng lần nữa ngẩng đầu, ánh sáng từ bên ngoài địa lao chiếu vào đã biến thành ánh trăng trong trẻo.
Tuyết Tam Nguyệt không biết đã đi từ lúc nào, mà hai thuộc hạ do Lâm Hạo Thanh để lại đã ngủ gật bên tảng đá.
Lúc chuyên tâm làm một việc, thời gian trôi qua không chút tiếng động. Nàng ngẩng đầu vươn vươn cái cổ cứng ngắc.
Cuối cùng vẫn chưa xử lý vết thương ở cổ tay bị xích sắt tạo ra của y.
Phần da thịt bị xích sắt ma sát khiến cho cổ tay y máu thịt nhầy nhụa, hiện tại đã kết chút vẩy, một bên là vẩy, một bên là máu, càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ Kỷ Vân Hòa lần nữa giúp y rửa vết thương, bôi thuốc, trong lúc đang giúp y băng bó thì đội nhiên đôi mắt lành lạnh nhìn chăm chăm mặt nàng.
"Ồ, ngươi tỉnh rồi." Nàng nhẹ giọng nói chuyện với y xem như lời chào hỏi.
Đôi mắt lam băng vẫn chăm chăm nhìn nàng, nàng đem Ngưng Tuyết đan đến trước mặt y: "Nào, ăn vào sẽ trị tốt vết thương của ngươi."
Người cá không há miệng.
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Nàng tiếp tục băng bó cho y, ngữ khí hệt như lúc nói chuyện phiếm với những người trong ngự yêu cốc "Ngươi đang nghĩ, chẳng bằng chết đi cho xong, nếu đổi lại là ta, ta đại khái cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng mà, nếu như ngươi có cố hương, vẫn còn chuyện chưa làm xong, vẫn muốn gặp người khác..."
Kỷ Vân Hòa nói đến đây, quét mắt nhìn y, đồng tử y khi nghe nàng nói những câu này, khẽ động hai cái.
Nàng biết, y nghe hiểu lời nàng nói, cũng có cảm tình hệt như con người, thậm chí có thể nói, y có cố hương, có việc muốn làm, có người muốn gặp.
Dường như y thông qua lời nói của nàng, hoài niệm về những chuyện trong quá khứ.
"Ngươi trước tiên phải sống cho thật tốt đã. Ít ra sống thật tốt trong lúc ngươi vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng." Kỷ Vân Hòa vỗ vỗ tay y, vết thương đã được nàng băng bó toàn bộ, nàng đổ Ngưng Tuyết đan ra, dùng ngón trỏ cùng ngón cái cầm lấy, đặt bên môi y, môi y cũng lạnh như ánh mắt y vậy.
Sau một khoảng ngắn trầm mặc, y từ từ há miệng, nàng đem đan dược bỏ vào miệng y.
Nhìn thấy y nuốt viên thuốc, nàng đứng dậy phủi phủi mông, đặt chiếc túi vải xuống, đi ra bên ngoài.
Không có thêm yêu cầu nào, cũng không nhiều lời, chỉ là nàng thật sự đến đây để chữa thương cho. Giống như là...
Nàng thực sự đến cứu y.
Kỷ Vân Hòa đẩy cửa ra, đánh thức hai kẻ bên ngoài.
Nhìn thấy nàng tự mình khóa cửa địa lao, hai kẻ kia vội đứng dậy: "Hộ pháp muốn đi rồi?"
"Buồn ngủ thì về ngủ đi." Nàng lạnh nhạt dặn dò "Hôm nay xích sắt cùng cơ quan phóng sét tạm thời không dùng nữa, y bị trọng thương, không chịu nổi nữa đâu, các ngươi khóa cửa là được rồi."
Nói xong, nàng cất bước rời đi, để lại hai người trong địa lao, một kẻ lầm bầm tự hỏi: "Hộ pháp... có phải đối xử với yêu quái này quá ôn nhu rồi không?"
"Ngươi đến đây chưa lâu, có chuyện vẫn chưa hiểu, hộ pháp có được ngày hôm nay, thủ đoạn có thể thua kém thiếu cốc chủ của chúng ta ư? Chỉ là dùng kế ôn nhu* mà thôi."
(*nguyên văn 怀柔之计[hoài ôn chi kế])
Hai người nói xong, ngoảnh mặt nhìn người cá bên trong, y hô hấp rất khẽ, hệt như nghe không hiểu, cũng như không nghe thấy.
Kỷ Vân Hòa rời khỏi địa lao, vừa đi vừa hít vào, địa lao quá ẩm ướt, khiến cho người khác thấy khó thở, không thể tự do bằng được bên ngoài được, gió nhè nhẹ thổi khiến hương hoa bay đến.
Nhưng đáng tiếc, gió cùng hương hoa của ngự yêu cốc này so với thế giới bên ngoài kia vẫn kém vài phần tự do.
Nàng đi vào biển hoa trong ngự yêu cốc.
Ở giữa ngự yêu cốc là một khoảng biển hoa rất rộng, từ lúc bắt đầu đến đây các ngự yêu sư trong ngự yêu cốc đã trồng hoa, những mùa khác nhau sẽ có hoa khác nhau, chỉ là mùa nào, hoa tươi trong biển hoa vẫn luôn nở rộ.
Ngự yêu cốc đã được kiến lập từ năm mươi năm trước, trong năm mươi năm này, ngự yêu sư trong cốc sớm đã không còn nhàn rỗi để chăm sóc hoa cỏ nơi đây, khiến cho thực vật sinh trưởng ở nơi giam giữ của ngự yêu cốc, có vài phần hoang dã, một số loài hoa thậm chí cao hơn nửa người, có loài lại mang gai nhọn hoặc mang độc, vậy nên cũng không có ai tùy tiện đi vào sâu trong biển hoa này.
Đối với Kỷ Vân Hòa mà nói, đây thực sự là một nơi rất tốt để tịnh tâm.
Nàng ngửi hương hoa, từng bước từng bước đi vào mà không ngờ đụng phải một kết giới.
Ở không trung có một bức tường vô hình, ngăn cản nàng bước vào.
Nàng vươn tay sờ sờ, trong lòng đại khái đoán ra là ai nửa đêm nửa hôm lại trong biển hoa bày ra kết giới. Nàng khẽ gõ hai cái, không đến một lúc, kết giới liền tiêu biến, trước mặt trống không, đột nhiên, xuất hiện một cây tử đằng to lớn, bên dưới tán hoa tử đằng nở rộ, có hai người đang đứng yên ở đó.
Kỷ Vân Hòa nói: "Ta đoán được là ngươi."
Là Tuyết Tam Nguyệt và...... nô lệ của nàng ấy, đó là một mèo yêu to có mái tóc màu vàng cùng đôi đồng tử kì lạ.
Tuyết Tam Nguyệt nói với bên ngoài đây là mèo yêu nàng nhặt về, là trợ thủ đắc lực giúp nàng thu phục yêu quái, hoàn toàn thần phục nàng, là nô lệ của nàng, nàng còn đặt tên cho mèo yêu, gọi là Li Thù.
Chỉ là Kỷ Vân Hòa biết, Tuyết Tam Nguyệt và Li Thù, không chỉ có quan hệ như vậy.
Nàng có nhớ ngày đầu tiên quen biết Tuyết Tam Nguyệt, đó là một đêm nàng mười lăm mười sáu tuổi.
Lúc ấy là khoảng thời gian sau khi mối quan hệ giữa nàng và Lâm Hạo Thanh tê liệt không bao lâu, nàng sinh ra ý muốn chạy trốn khỏi ngự yêu cốc, nhưng nàng thế đơn lực bạc, không nơi nương tựa, cũng như hôm nay, đi vào trong biển hoa. Sau đó......
Trong lúc lơ đãng, ngắm nhìn muôn hoa đưa nở, dưới ánh trăng sáng, nàng vô tình nhìn thấy dưới tàng cây tử đằng, mái tóc dài tung bay, khuôn mặt một nữ tử dần hiện rõ, giữa biển hoa tử đằng đang rơi đầy trời, nữ tử khẽ hôn lên môi một nam tử đang nằm ngủ dưới tàng cây.
Đôi mắt sắc bén của Tuyết Tam Nguyệt trong khoảnh khắc ấy trở nên ôn nhu như nước.
Thiếu nữ hoài xuân.
Lần đầu tiên Kỷ Vân Hòa nhìn thấy trên mặt nữ tử ghi rõ bốn chữ này.
Nhưng không thể nói cho người khác biết, người mà thiếu nữ này đang hôn là Li Thù.
Nàng ta đang hôn một yêu quái, là nô lệ của nàng.
Năm mươi năm trước, sau khi triều đình quét sạch ngự yêu tộc, ranh giới giữa người và yêu được phân định rõ ràng, không ai có thể bước qua giới hạn này. Nhất là đối với ngự yêu sư có năng lực, hoàng tộc luôn có cái nhìn tràn đầy kiêng kỵ với những tộc khác mình.
Bọn họ dùng toàn lực kéo rộng khoảng cách giữa ngự yêu tộc và yêu quái, để cho hai bên tự khống chế lẫn nhau.
Cho nên phàm là cùng yêu quái nảy sinh tình cảm, chỉ cần bị phát hiện, sẽ giết không tha.
Kỷ Vân Hòa gặp chuyện liên quan đến bí mật sinh tử như vậy. Nàng lựa chọn lặng lẽ rời đi.
Nhưng sau một đêm trằn trọc trở mình suy nghĩ, Kỷ Vân Hòa cảm thấy mình phải phá vỡ tình cảnh tứ cố vô thân của mình.
Tuyết Tam Nguyệt rất lợi hại, võ lực của nàng ta là thứ Kỷ Vân Hòa bây giờ thiếu nhất, nàng cần có người bảo vệ, sau đó mới có thể phát triển thế lực của mình.
Vì vậy ngày thứ hai, Kỷ Vân Hòa chủ động tìm gặp Tuyết Tam Nguyệt, nàng nói với nàng ta: "Ngày hôm qua trong biển hoa, dưới tàng cây tử đằng, ta nhìn thấy vài thứ."
Tuyết Tam Nguyệt mặc dù khi ấy vẫn còn là một thiếu nữ nhưng sức mạnh đã đủ để sánh với ngự yêu sư lợi hại nhất trong hoàng triều này, khuyết điểm duy nhất của nàng là chỉ biết giết, không biết thuần. Khi nàng ta nghe Kỷ Vân Hòa nói ra những lời này, đôi mắt chợt lạnh, trong tay ngưng tụ sát khí.
"Ngươi trước tiên đừng vội." Kỷ Vân Hòa cười cười "Ta thấy ngươi là một kẻ giang hồ hiệp khí, là người tuân thủ đạo nghĩa giang hồ, thật khéo là ta cũng như vậy."
Tuyết Tam Nguyệt cười lạnh: "Trong ngự yêu cốc này có đạo nghĩa gì?"
"Có thể nói ra được những lời này, ta càng thưởng thức ngươi hơn rồi đó. Hệt như lời ngươi nói, trong ngự yêu cốc này không có đạo nghĩa gì cả, nhưng mà ta có." Nàng tiến lại gần Tuyết Tam Nguyệt thêm một bước, ánh mắt trong trẻo của nàng khiến cho Tuyết Tam Nguyệt khẽ nheo mắt lại "Ta là một người rất công bằng, ta hiện tại biết được bí mật của ngươi, vậy ta cũng sẽ nói cho ngươi biết một bí mật của ta, dùng đó mà trao đổi được không?"
"Nghĩa nữ của cốc chủ, ngươi có bí mật gì, xứng để ngươi đổi lấy sinh mạng này ư?"
"Lâm Thương Lan không phải là thứ tốt đẹp gì, lão dùng thuốc để khống chết ta, lợi dụng ta để kích thích đứa con trai nhu nhược của lão, còn sai ta giúp lão làm một số chuyện không thể để người khác biết được."
Kỷ Vân Hòa nói xong lời này, đôi mắt lạnh băng, kí ức này sâu đậm đến nay nàng vẫn nhớ rõ.
"Là chuyện gì?" Tuyết Tam Nguyệt hỏi.
"Thuần yêu, ngoài mặt là tặng cho hoàng thất nhưng thực tế là lợi dụng ngự yêu thuật khiến cho những yêu quái chỉ trung thành với ngự yêu cốc, đem những bí mật trong hoàng gia truyền về."
Tuyết Tam Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.
Kỷ Vân Hòa cười cười "Bí mật này, đủ để ta đổi lấy một mạng chưa?"
Bí mật này đâu chỉ đủ đổi lấy một mạng, bí mật này nếu để hoàng thất biết, cả ngự yêu cốc trên dưới, bao gồm cả cốc chủ đều không thể giữ được mạng sống. Cốc chủ ngự yêu cốc Lâm Thương Lan, không ngờ sau lưng lão lại làm ra chuyện này, mà thật sự có ngự yêu sư... có thể hoàn thành yêu cầu này của lão."
Tuyết Tam Nguyệt trầm mặc rất lâu, đánh giá Kỷ Vân Hòa, dường như đang xem xét tính chân thực trong lời nói của nàng, cuối cùng nàng ta hỏi nàng: "Ngươi muốn cái gì?"
"Ta muốn có một người bạn." Nàng cười tủm tỉm, ngón tay nghịch lấy sợi tóc dài của Tuyết Tam Nguyệt "Ta muốn có một người bạn vĩnh viễn không phản bội ta."
Thiết lập từ những bí mật không muốn bị người khác biết, tình hữu nghị kiểu này, mới có thể thật kiên cố bền chắc.
"Ta vẫn còn muốn một điều, chính là một người bạn cùng ta trốn khỏi ngự yêu cốc."
Tuyết Tam Nguyệt ngẩn ra.
Kỷ Vân Hòa không ngốc, ngay khi nàng nhìn thấy khoảnh khắc Tuyết Tam Nguyệt hôn Li Thù, nàng liền thấu hiểu được điều mong muốn nhất trong lòng nàng ta là gì. Nàng và Tuyết Tam Nguyệt giống nhau, đều muốn rời khỏi ngự yêu cốc, muốn được tự do, muốn bản thân có thể trải qua cuộc sống mà chính mình mong muốn.
Cho nên câu nói này, không chỉ khiến nàng giữ được tính mạng mà còn giúp này đổi về một người bạn.
Cũngbắt đầu từ thời điểm đó, nàng vì chính mình mà bày bố, kéo bè kết phái, lấy lợi ích, lấy tình nghĩa, ở trong ngự yêu cốc này tự thiết lập thế lực của mình.
May thay là, mặc dù lúc bắt đầu tuy là đầy rẫy lợi ích toan tính, lấy bí mật đổi tình bạn, nhưng cuối cùng lại thực sự trở thành bạn bè của nhau.
Có thể bởi vì trên thế giới này thực sự có những người như vậy, tính xấu bẩm sinh thường đi đôi cùng nhau, cũng có thể bởi vì, các nàng giống nhau, trong xương cốt đều có một sợi gân phản nghịch, cho dù gió thổi mưa xối, cũng không thể đứt đoạn.
Hồi ức khơi dậy một đoạn chuyện dài khiến cho Kỷ Vân Hòa có phần cảm khái.
"Ngươi lại đến đây giải khuây, buồn phiền chuyện gì sao?" Âm thanh của Tuyết Tam Nguyệt kéo nàng trở về "Chữa thương xong cho người cá kia rồi ư?"
Kỷ Vân Hòa vẫy vẫy tay xem như là chào hỏi nàng cùng với Li Thù: "Thương tích kia sao có thể nói chữa trị liền trị khỏi liền được chứ." Nói rồi nàng quét mắt qua Li Thù một cái "Ngươi phải tự chú ý một chút, bây giờ không giống như trước đây nữa."
Tuyết Tam Nguyệt gật đầu, Li Thù đứng bên cạnh nàng ấy, cúi đầu nhìn nàng một cái, một bên mắt đỏ một bên mắt lam, ánh mắt đều phát ra sự ôn nhu.
Kỷ Vân Hòa đưa mắt nhìn những cánh hoa tử đằng đang rơi xuống, ánh trăng phủ xuống dưới tàng cây hai người đang đứng tạo nên một bức tranh xinh đẹp.
Bọn họ xứng đôi như thế, đây rõ ràng là một đoạn nhân duyên tốt nhưng mà quy củ của thế gian kia lại phá hoại đi nhân duyên này. Nàng thở dài, phủi phủi y phục, xoay người rời đi "Làm phiền hai người rồi, ta đi trước đây."
Nàng quay trở lại đường cũ, ngẩng đầu ngắm trăng, chỉ hi vọng nhanh thêm chút nữa, mau mau có thể rời khỏi ngự yêu cốc, nhanh thêm chút nữa kết thúc những toan tính cùng mưu kế trong lòng, nhanh thêm chút nữa để nàng có thể quan tâm một vài người, trải nghiệm cuộc sống được tự do.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |