U mê không tỉnh
← Ch.217 | Ch.219 → |
Edit: Đường Y Huệ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Hồng Kiều dẫn Xuân Hương vào cửa, nhìn Phượng Thiên Linh nằm trên đất, đồng loạt bị dọa đến hét thảm lên, vội vàng lui lại đằng sau Phượng Thiên Mị.
Nhưng mà, khi Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh nhìn thấy Xuân Hương, thì bị dọa sợ, đôi mắt vì hoảng sợ mà trợn to đến cực hạn, trợn tiếp, sẽ lòi ra.
Phượng Thanh Tường và Đỗ di nương, Phượng Thiên Dao cũng kinh ngạc một lúc.
Phượng Thanh Tường và Phượng Thiên Dao kinh ngạc, là vì không thể ngờ Xuân Hương sẽ xuất hiện ở đây, mà Đỗ di nương kinh ngạc, vì tràn đầy không thể tin.
Bà biết tiểu thư cho người ta đi tìm Xuân Hương, nhưng không ngờ được, mới có vài ngày, đã tìm được người trở lại, hơn nữa, Xuân Hương vẫn còn sống.
"Như thế nào? Không phải nói không có chứng cứ sao? Hay là, các ngươi không biết nàng." Phượng Thiên Mị nhìn Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh, cười lạnh nói.
"Xuân, Xuân Hương, ngươi, ngươi như thế nào ở, ở trong này?" Phương Vãn Tình sợ hãi kêu lên.
Xuân Hương vốn đang bởi vì sợ hãi bộ mặt kinh khủng như զ𝖚*ỷ của Phượng Thiên Linh mà không dám nhìn qua, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Phương Vãn Tình, trong nháy mắt thù hận ẩn nhẫn trong lòng Xuân Xương bùng nổ, ánh mắt cũng trở nên ác độc, lạnh lùng chống lại Phương Vãn Tình.
"Phương Vãn Tình, năm đó bà ♓.ạ độ.c hại 𝖈·♓·ế·ⓣ Đại phu nhân, hại Đại tiểu thư bị ngốc, bà sợ ta tố cáo bà, gả ta cho biểu đệ cuồng ngược đãi của bà. Bảy năm qua, ba ngày hai bữa ta bị đánh, đánh đến xảy thai, đánh đến mất khả năng làm mẹ, là bà, đều do bà, nếu không phải bà, sao ta có thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay."
Xuân Hương càng nói càng kích động, cuối cùng hoàn toàn mất khống chế, dứt lời, người đã muốn nhào đến chỗ Phương Vãn Tình đang nằm trên đất. Đều nói người tức giận đến cực hạn, thường phát ra sức mạnh ngoài dự liệu, bây giờ Xuân Hương là như thế, bắt lấy Phương Vãn Tình tay đấm chân đá.
Phương Vãn Tình vốn không có sức lực, hơn nữa sức lực của Xuân Hương lại khỏe, căn bản là không có cơ hội phản kháng, chỉ có thể chịu bị Xuân Hương đánh.
"Nương, nương, đừng, đừng đánh nương ta." Phượng Thiên Linh đau đớn hét, cơ thể cũng không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Vãn Tình bị người đánh.
Hiện tại diễn còn chưa diễn xong, Phương Vãn Tình vẫn chưa thể 𝖈𝒽ế.🌴, cho nên, Phượng Thiên Mị lập tức nhìn Đỗ di nương, Phượng Thiên Dao cùng Hồng Kiều nói: "Nhanh đến kéo bà ta ra."
Nghe xong, ba người vội vàng đến kéo Xuân Hương ra, nhưng phải dùng sức lực lớn mới kéo được Xuân Hương ra, bởi vì Xuân Hương tức giận tới cực điểm, sức khỏe gấp mấy lần bình thường.
Cho nên, lúc này Phương Vãn Tình đã vô cùng chật vật, trên mặt bị đánh bị cào trầy mười mấy vết thương, rất khó coi.
Mặt Phượng Thanh Tường tối sầm, tức giận đến đấm п●𝖌ự●𝒸 dậm chân, phẫn nộ nhìn tất cả, không chen vào một câu, hẳn là tức giận nhất thời không nói lên lời.
"Phương Vãn Tình, bà còn gì chối cãi." Phượng Thiên Mị nói.
Phương Vãn Tình sợ tới mức hơi khó thở, trong đầu vô cùng hỗn độn, bà không cam lòng, không cam lòng, càng nghĩ, Phương Vãn Tình càng loạn, dần dần, mất đi bản thân.
Đột nhiên, không biết vì nguyên nhân gì Phương Vãn Tình, ánh mắt đối với Phượng Thiên Mị căm hận nói: "Là, là ta làm, thì sao? Các người không thể ⓖı-ế-𝐭 ta, phụ thân của ta, sẽ không bỏ qua các người."
"Phương Vãn Tình, bà ···" Lời vừa nói ra, Phượng Thanh Tường tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi.
"Phương Vãn Tình, thật sự vẫn u mê không tỉnh ngộ, ngay cả Hoàng thượng ta cũng không nể mặt, còn sợ phụ thân Thượng Thư của bà sao. Ha ha! Nếu bà vẫn u mê không tỉnh ngộ, vậy trước hết ta sẽ vui đùa với Phượng Thiên Linh." Phượng Thiên Mị cũng không vừa, nàng còn sợ không chơi đủ đây! Nàng sẽ cho Phương Vãn Tình thấy nữ nhi của bà ta ↪️_hế_𝖙 ở trước mặt bà ta, rồi đến nhi tử của bà ta.
"Ngươi" Phương Vãn Tình vừa sợ vừa tức đến nỗi không thở nổi.
Phượng Thiên Mị không để ý tới, trực tiếp bước đến chỗ Phượng Thiên Linh, khóe miệng ma mị tạo thành một đư●ờ𝓃●🌀 ↪️●🅾️п●𝖌, dị thường kì dị, Phượng Thiên Linh sợ tới mức гu·ⓝ 𝐥ẩ·γ bẩ·𝐲, hoảng sợ nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
"Làm gì! Chỉ muốn ôn chuyện với ngươi mà thôi, ngươi biết không? Buổi sáng, Tô Nhị Tịch đã ra đi, ả ta chờ ngươi ở trên cầu Nại Hà đấy! Ngươi có biết ả 🌜·hế·ⓣ như thế nào không? Ả cùng bốn gã nam nhân diễn xuân cung đồ ở trước cửa cung.
Ha ha! Tình cảnh có thể nói là thật phấn khích! Lúc 𝒸●𝐡●ế●✞, còn không nhắm mắt! Còn có, Thương Lan Hiên cũng đã 𝖈ⓗế·†, trước khi gã ta ⓒ♓.ế.ⓣ còn bị phế đi nam căn, sau đó, bị một mũi tên, đ*â*Ⓜ️ xuyên qua 𝐧●ℊự●𝐜, ngẫm lại đều cảm thấy đau, rất là đau."
Giọng nói của Phượng Thiên Mị nhẹ bẫng, hết sức âm u kỳ dị, vẻ mặt và động tác minh họa, bộ dáng kia, có thể nói là rất sống động.
Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh là hoàn toàn bị dọa choáng váng, không, ngoại trừ Phượng Thiên Mị và Phượng Thanh Tường đã nhìn thấy mọi thứ, thì những người khác đều bị dọa choáng váng. Toàn thân đều đang 𝓇𝖚·𝓃 𝐥ẩ·γ 🅱️ẩ·ⓨ, dường như xung quanh bị đóng băng ngàn năm, rét lạnh thấu xương.
Hai mắt mở to, đối với chuyện Phượng Thiên Mị kể, tràn ngập sợ hãi, mà đối mặt Phượng Thiên Mị, cũng tràn ngập kinh khủng.
Bọn họ đều không đi ra ngoài, cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, tuy rằng không biết lời nói của Phượng Thiên Mị là thật hay giả, nhưng, lại không thể không tin.
Phượng Thiên Mị tiếp tục nói: "Biết tại sao bọn họ lại c·𝖍·ế·𝖙 thảm như vậy không? Bởi vì Tô Nhị Tịch dùng việc mình sảy thai hãm hại ta, mà Thương Lan Hiên vô tình đ·â·𝐦 một kiếm xuyên qua bụng ta, còn phóng hỏa để hủy thi diệt tích ta.
Nhưng mà, khi ta đi đến trước cửa địa ngục, Diêm Vương gia nói ta ⓒ-♓-ế-𝖙 quá oan, cho nên, để ta sống lại, hơn nữa, còn tới 🅱️á*⭕ ⓣ*𝐡*ù."
"Các ngươi nói, ta nên cho các ngươi ⓒ.h.ế.t như thế nào đây! Nương của ngươi hại ⓒ𝒽ế·✞ nương của ta, độc cho ta trở thành ngu dại, còn ngược đãi ta. Mà ngươi, ghen tị dáng dấp ta xinh đẹp hơn ngươi, thường xuyên lấy ta trút giận, còn trang điểm cho ta người không ra người 🍳*⛎*ỷ không ra ⓠ_𝐮_ỷ. Còn có Phượng Thiên Bình, thường xuyên cầm đá ném ta, còn muốn ta làm ngựa cho nó cưỡi. Những thứ này, ta nên báo đáp như nào đây!"
Giọng nói âm u sâu đậm đâ*ⓜ thẳng vào tim mỗi người, lúc này Phượng Thiên Mị giống như ma 𝐪u*ỷ đến từ địa ngục vậy, kỳ dị và kinh khủng, ngay cả Phượng Thanh Tường cũng cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
Phượng Thiên Mị dứt lời, cười thật ⓠ·υ·🍸ế·𝖓 𝐫·ũ, thuận tay cầm theo một chiếc gương ở trên bàn trang điểm, đi đến bên cạnh Phượng Thiên Linh, nói: "Muội muội thân ái, nhìn xem, bây giờ muội rất đẹp!"
← Ch. 217 | Ch. 219 → |