Lá gan quá nhỏ
← Ch.012 | Ch.014 → |
Nội lực của nàng rất yếu, không có cách nào đạt được tốc độ như vậy, cho dù nàng có nội lực cường thịnh đi chăng nữa, mà không có tốc độ nhanh, chung quy vẫn thất bại.
Hơn nữa, từ thân thể nữ tử này tản mát ra một cỗ khí thế ngạo nghễ, quý khí khiến người khác khó bỏ qua, hơn nữa hồng y thị huyết, như phượng hoàng niết bàn, nhất định ngạo thị thiên hạ, không phải vật trong ao.
Bạch y nữ tử thu hồi y nghĩ, cất giọng nói mang theo điểm trào phúng
"Chẳng lẽ các người chưa từng nghe qua nơi này có quỷ ở sao?"
"Nhưng ngươi không phải quỷ, không đúng sao?" Phượng Thiên Mị cười trêu tức.
Bạch y nữ tử không trả lời chỉ đứng đó châm chọc cười một tiếng.
"Được, ta có thể cho ngươi ở đây một đêm, nhưng các ngươi chỉ được phép ở tiền thính, không được bước vào hậu viện, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay không được nói ra nửa câu "Bạch y nữ tử vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng điệu ôn hoà hơn trước rất nhiều.
Phượng Thiên Mị không nói gì, chỉ lạnh nhạt cười, xem như đáp ứng nhưng cũng như không đáp ứng, vội vàng tới bên cạnh Hồng Kiều lay nàng dậy.
"Hồng Kiều, tỉnh tỉnh, Hồng Kiều." Phượng Thiên Mị lay lay Hồng Kiều.
Hồng Kiều bị lay tỉnh, trợn mắt, đập vào mắt chính là Phượng Thiên Mị,
Hồng Kiều vội vàng đứng dậy, kinh hoảng hỏi"Tiểu thư, người không sao chứ!"
"Không có việc gì, chúng ta đi vào trước đi!" Phượng Thiên Mị cười an ủi.
Hồng Kiều rất nhát gan, xem ra phải tôi luyện thêm can đảm mới được!
"Nhưng ...." Hồng Kiều không biết chuyện gì vừa xảy ra, cho nên ngăn cản Phượng Thiên Mị đang muốn bước vào viện.
"Yên tâm, nàng là người." Phượng Thiên Mị kiên nhẫn nói.
Hồng Kiều không nói thêm, chỉ có thể bước vào trong theo Phượng Thiên Mị,
Hồng Kiều vừa nhìn thấy bạch y nữ tử không khỏi kinh hoảng rụt người lại.
Bạch y nữ tử không để ý tới Phượng Thiên Mị nữa mà đi về phía sau viện.
Bạch y nữ tử rời đi, sắc mặt Phượng Thiên Mị trở lên lạnh nhạt, nữ nhân này không đơn giản hẳn không phải người bình thường. Trên người nàng ta tản mắt ra lãnh khí cùng thói quen tỏ ra lạnh nhạt, giống như một sát thủ đã qua huấn luyện, dù không phải sát thủ thì nàng ta tuyệt đối không phải người bình thường.
Phượng Thiên Mị nàng từ trước tới nay không phải người an phận, thích khiêu chiến, sao nàng có thể bỏ qua mà không tìm hiểu đây! Nàng đâu đáp ứng là không đi hậu viện chỉ cười cười mà thôi đâu có đại biểu cho điều gì.
Nữ tử kia không cho người khác tới hậu viện, đại biểu nơi đó có bí mật gì đó hoặc chuyện không muốn người khác biết, nếu không tới xem thì không phải là nàng rồi.
"Hồng Kiều, ngươi ở trong này, ta đi hậu viện một chút." Phượng Thiên Mị nhẹ giọng dặn dò.
"Tiểu thư, không cần!" Hồng Kiều kinh hoảng giữ chặt Phượng Thiên Mị, nơi này tối như mực, nàng rất sợ lại nói nơi này chính là chỗ quỷ ở a.
Phượng Thiên Mị sắc mặt lập tức biến đổi, nghiêm túc nói, "Hồng Kiều, lá gan của ngươi quá nhỏ, đi theo ta tất có nhiều nguy hiểm, nếu người sợ hãi như vậy, ta sẽ phải tìm nơi dàn xếp tốt cho ngươi."
Ngụ ý Hống Kiều không thích hợp ở bên nàng, bên cạnh nàng sẽ có nhiều nguy hiểm nàng không có khả năng giữ Hồng Kiều ở cạnh, nhưng không phải là không cần nàng chỉ là nàng muốn báo thù mà mọi việc tất không thể suôn sẻ như ý muốn.
"Tiểu thư, đừng đuổi Hồng Kiều đi." Thấy tiểu thư có ý đuổi bản thân đi Hồng Kiều hoảng hốt gấp đến đổ hốc mắt đỏ ửng bộ muốn khóc.
"Ngươi nhớ kỹ, ta không không cần nha hoàn vô dụng, chính ngươi hãy xem lại đi!" Phượng Thiên Mị lạnh lùng nói, không hề để ý tới Hồng Kiều, đứng dậy đi về phía hậu viện.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |