Chỉnh đốn thanh lâu
← Ch.065 | Ch.067 → |
Mọi người kinh ngạc trừng lớn mắt, tinh quang trong mắt tràn ra, mười hai lượng một tháng đây chính là giá trước đây chưa từng có! Hơn nữa, tiếp khách được thưởng toàn bộ là của mình, thật quá tốt!
"Chúng ta nguyện ý lưu lại." Chúng cô nương vừa nghe đến đãi ngộ như vậy tất cả đều nguyện ý lưu lại.
Phượng Thiên Mị thấy mọi người bởi vì mê mẩm điều kiện mới nguyện ý lưu lại, trong mắt hiện lên một chút hèn mọn, nàng không cần người tài giỏi, nàng chỉ cần người trung tâm, tất nhiên nàng không để bọn họ chịu uỷ khuất.
Phượng Vũ Cửu Thiên sẽ là tổng bộ thế lực của nàng, mỗi người bên trong đều phải trung thành và tận tâm, cho nên các nàng muốn lưu lại phải tuyệt đối trung tâm với nàng.
"Hảo, các ngươi đã nguyện ý lưu lại nhất định phải trung tâm với ta, nếu để ta phát hiện kẻ nào phản bội kết cục sẽ như cái bàn này." Phượng Thiên Mị nghiêm khác nói, vừa dứt lời tay nàng đập luôn lên cái bàn bên cành, lập tức cái bàn "Oanh" một tiếng, cái bàn chia làm hai, khiến mọi người hoảng sợ.
Đặc biệt là các cô nương giật mình đứng sững sờ tại chỗ, đồng tử trợn to, hoảng sợ nhìn Phượng Thiên Mị phía trên đài, chỉ cảm thấy sau lưng mát mẻ, nửa khác cũng không phản ứng lại.
"Thế nào?" Phượng Thiên Mị thanh âm thản nhiên truyền đến, lại làm cho các cô nương cảm thấy như đang ở địa ngục quỷ mị, lạnh thấu tâm cốt.
Phượng Thiên Mị vì phòng ngừa có kẻ phản bội, cho nên trước đó lập uy để các nàng sinh lòng kiêng kị, tiếp đó mới tử tử thu phục nhân tâm.
"Chủ tử, chúng ta nguyện ý trung tâm với chủ tử." Lâm ma ma và Tiền ma ma phản ứng lại, vội vàng đến trước mặt Phượng Thiên Mị quỳ xuống biểu thị lòng trung thành.
Chúng cô nương thấy thế, cũng đoán ra nữ tử này không phải người thường, ở kỹ viện hỗn tạp nhiều năm như vậy, đại nhân vật cũng thấy không ít, nhưng chưa từng thấy nư tử nào có khí tràng lớn như vậy. Có lẽ, theo nàng là sự lựa chọn không sai.
Sau một phen cân nhắc, chúng nữ tử cùng nhau quỳ xuống chân thành nói "Chúng ta nguyện ý trung tâm với chủ tử"
Thấy trong mắt mọi người không hề có tham lam, Phượng Thiên Mị mới vui mừng cười, lại nói, "Các ngươi nhớ kỹ, làm người của Phượng Vũ Cửu Thiên ta, nhất định phải nâng đầu làm người, không cần cảm thấy chính mình hèn mọn, còn có không để ngoại nhân khi dễ, khi người Phượng Vũ Cửu Thiên ta, nhẹ thì thập bội hoàn trả, nặng thì tàn phế hoặc sống không bằng chết."
Phượng Thiên Mị nói lại khiến mọi người khiếp sợ, cao ngạo, khí phách như vậy chỉ xứng với nàng, mọi người càng thêm khâm phục.
Có được một chủ tử như vậy các nàng hẳn tu luyện mấy đời!
"Còn có, ta bên cạnh ta có mấy nữ tử, các ngươi thấy rõ ràng, về sau, ta có chuyện không tới được các nàng sẽ thay ta tới." Dứt lời, Phượng Thiên Mị hướng mọi người giới thiệu đám người Tư Vân, qua một thời gian ngắn nữa, nàng chung quy vẫn muốn về xem cái phủ Thừa Tướng kia, vì không để cho kẻ khác phát hiện, nàng không thể thường xuyên tới đây.
"Là" Chúng cô nương nhất tề đáp.
"Đều đứng lên đi! Hiện tại ta cho các ngươi thời gian hai khắc, các ngươi ngay lập tức tẩy sạch mấy thứ nùng trang bạt diễm trên người các ngươi xuống, dùng trang sức trang nhã, quần áo không cần mặc diễm lệ như thế chỉ cần dùng y phục trang nhã thuần khiết là được." Phượng Thiên Mị phân phó.
"Là" Mọi người vừa nghe, vội vàng tản ra, trở về đổi y phục, hai khắc qua, cũng chính là nửa giờ, không ngắn nhưng cũng cũng không dài, Phượng
Thiên Mị là đang khảo nghiệm hiệu suất làm việc của các nàng.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |