← Ch.05 | Ch.07 → |
Tả Trọng Dịch mò mẫm cho tới nửa đêm mới rời đi.
Cuối cùng đáp lại Long Thanh Thanh đau khổ cầu xin, nước mắt như đại dương mênh mông, thuyết phục Long Thanh Thanh xong, tạm thời cho nàng thời gian để suy nghĩ, rồi mới giúp nàng đi về phía Long Dạ Thiên "cầu hôn".
Nhưng trước khi hắn rời đi, cố ý lôi kéo Long Dạ Thiên nói chuyện riêng, dọa Long Thanh Thanh nhảy dựng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía hai người.
Tả Trọng Dịch khoa trương kéo vai Long Dạ Thiên, kéo cái đầu cao mấy tấc của hắn xuống.
"Ngươi đang làm gì?"
Long Dạ Thiên không thích người ta áp đầu của hắn, tay phải giương lên, đánh gãy ý tốt của hắn ta.
"Hắc, Long Dạ Thiên, đừng bày dáng vẻ như vậy, ngươi không thấy là ta đang giúp ngươi sao?"
A! Sao Long Dạ Thiên không nhìn ra chút xíu nào, hắn ta rốt cuộc là giúp hắn chuyện gì, không nói gì, bất giác bĩu môi, nói mãi một câu.
Hừ, lại khôi phục thành Long Dạ Thiên cách xa người ngàn dặm rồi!
Tạ Trọng Dịch nghĩ thầm trong lòng: không có vấn đề gì, qua một đoạn thời gian nữa, hắn nhất định sẽ làm cho hắn ta ôm được mỹ nhân về, hơn nữa tiếp nhận người bạn tốt là hắn, cứ chờ coi.
Hắn rất tràn đầy tự tin!
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngược lại chính ngươi, phải cẩn thận người của Chương Gia Bảo lại ám sát ngươi, thủ đoạn tiếp theo, e là sẽ không may mắn như lần này."
Lúc trước không ngờ rằng người của Chương gia bảo có thể mua chuộc quan phủ mà Long Dạ Thiên tín nhiệm, để trước khi hắn rời đi hạ cực độc vô sắc vô vị vào trong nước trà, còn phái người đuổi giết, nếu không phải Long Dạ Thiên có võ công cao cường cộng thêm vận khí tốt, có khả năng mạng nhỏ khó mà bảo toàn.
Vì vậy hắn mới nhắc nhở Long Dạ Thiên, sau khi quay về, có thể sẽ không có vận khí tốt như vậy.
Long Dạ Thiên hiểu sự quan tâm của hắn, con ngươi đen lộ ra bên ngoài mái tóc đen bày tỏ sự cảm ơn khó thấy, nói
"Ta biết."
Tả Trọng Dịch thấy vậy rất đắc ý, khoát khoát tay.
"Được rồi! Này không có gì, ngược lại tiểu oa nhi kia chỉ là một con riêng, ngươi chú ý nhiều một chút, tránh cho nàng trở thành đối tượng xuống tay của người của Chương Gia Bảo".
Ánh mắt Long Dạ Thiên chìm xuống, gật gật đầu, biểu thị hắn sẽ chú ý, mới đưa mắt nhìn theo tên quái gia hỏa Tả Trọng Dịch, đã rời đi vô tung vô ảnh.
Người này luôn xông loạn khắp nơi, hơn nữa sở thích của hắn là quản việc đâu đâu.
Lại nói, Long Dịch Thiên thật không hiểu Tả Trọng Dịch rốt cuộc lấy cái gì mà sống? Trong nhà có những người nào? Hoàn toàn không biết chút nào.
A, bất quá đây chính là điểm vừa thần bí vừa kì quái của hắn, Long Dạ Thiên cũng không muốn nghĩ nhiều, tình nguyện giành thêm một chút tâm ý lên người Chương Gia Bảo và Long Thanh Thanh, cũng thăm dò tâm tư của người khác tốt hơn.
Nhưng hắn không nhận ra, tiểu nha đầu Long Thanh Thanh cũng lâm vào suy nghĩ của chính mình, nghĩ tới Long Dạ Thiên đối tốt với nàng, bắt đầu muốn cẩn thận thăm dò, xem xem tình cảm mà bản thân giành cho Long Dạ Thiên là như thế nào? Hắn có khả năng là một nửa kia của nàng?
Không lâu sau, Long Dạ Thiên lại bắt đầu nhận các vụ án của quan phủ, lưu lại một mình Long Thanh Thanh ở khách điếm, vừa lúc để cho đầu nhỏ của nàng có thời gian suy nghĩ.
"Ai, cái vấn đề này thật là khó hiểu? Hại ta suy nghĩ kỹ mấy ngày, vẫn không thể nào nghĩ ra được đáp án, nghĩ đến nỗi cái đầu của ta đau không chịu nổi."
Long Thanh Thanh nằm sấp trên bàn gỗ đối diện cửa sổ, vừa buồn bã than thở, vừa lắc đầu cau mày, bộ dáng đa sầu đa cảm hiếm thấy, một lát sau, ngoài cửa có người gõ cửa.
"Là ai vậy?"
"Tiểu nhị đưa nước trà tới."
"A, mời vào!"
Chi nha một tiếng, khuôn mặt của tiểu nhị ca tiến vào, nhanh chóng mà thuần thục thay nước trà.
"Chờ một chút, tiểu nhị ca." Long Thanh Thanh thấy hắn muốn đi, vội gọi hắn lại.
"Chuyện ...Chuyện gì vậy? Cô nương."
"Gần đây có chỗ nào vui chơi? Nói cho ta biết được không? Ta muốn ra ngoài đi dạo, cả ngày ngồi đợi trong phòng, ta sắp buồn đến sinh bệnh rồi."
Tiểu nhị ca thấy Long Thanh Thanh lộ ra tính ngây thơ của người được cưng chiều với hắn, mặt đen so với Quan công còn đỏ hơn.
"Đúng, đúng... Cô nương, gần đây, có một tửu lâu gọi là Vân Thiên phường, bên trong có mời một người kể chuyện nổi tiếng, nếu cô nương có hứng thú, ngược lại có thể đến đó xem một chút."
Kể chuyện? Này vẫn chưa xem qua, ngay lập tức, lòng hiếu kì khó đổi lại lóe ra trong đầu.
"Có thật không? Cám ơn ngươi, tiểu nhị ca."
"Không... Sẽ không."
Vội vàng cảm tạ tiểu nhị ca, Long Thanh Thanh bộ dàng bình thường, nhún nhảy một cái đi xuống lầu, dự định tiến về Vân Thiên phường phía trước xem cái gì gọi là kể chuyện.
Không ngờ tới, lúc gần ra khỏi cửa lớn của khách điếm, thì đâm đầu vào một bức tường thịt, đau đến nỗi nàng kêu to một tiếng không thục nữ chút nào, càng không ngừng xoa chiếc mũi thon nhỏ.
"Là ai ngăn ở giữa đường, lẽ nào ngươi không hiểu được chó khôn không cản đường sao?" Long Thanh Thanh mới ngẩng đầu mắng, thấy người đến thì nàng lại sững sờ tại chỗ.
Bởi vì người đối diện nàng lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, giống như đã từng quen biết, nhưng là gặp qua ở đâu, Long Thanh Thanh là nha đầu có trí nhớ không tốt, ngược lại quên mất không còn một mống, cho tới khi người tới lên tiếng.
"Thanh Thanh cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Nàng nhớ ra hắn là ai rồi.
"A! Ngươi chính là... Ngươi chính là người kia! Bị thương cái đó..." Nàng kinh ngạc hô.
Nhưng mà, nàng đã quên mất tên của hắn, chỉ nhớ rõ diện mạo, bởi vậy nói quanh co nửa ngày, vẫn là nghĩ không ra, liền thành thật gọi hắn người kia!
Chương Lệ Chuẩn cười cười, tuy rằng rất vui vì nhớ rõ hắn, sau lại vì biểu tình vừa cau mày vừa lắc đầu đầu đáng yêu của nàng, dở khóc dở cười.
Cho nên hắn tức giận, buồn cười, thân thiết giúp đỡ cái đầu nhỏ của nàng, nói "Đừng nghĩ nữa, ta tên là Chương Lệ Chuẩn, nhớ chưa?"
Hắn không cho nàng quên nữa, bởi vậy giọng điệu cũng dịu dàng hiếm thấy, lại bao hàm sự nghiêm túc ngày thường, khiến cho thuộc hạ phía sau ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau mới có thuộc hạ nhận ra thân phận của Long Thanh Thanh, muốn nói cho Chương Lệ Chuẩn."Thiếu Bảo chủ, nàng là..."
Chương Lệ Chuẩn không vui khi bạn họ cắt ngang lực chú ý của Long Thanh Thanh, vì vậy hung hăng nhìn lướt qua phía sau, dạy tên thuộc hạ kia không thể không nuốt nước miếng xuống, lui vè phía sau ba bước.
Hắn hiện tại không có tâm tình nghe bọn họ nói chuyện của Long Dạ Thiên.
Thật ra thì, hắn tới nơi này chính là vì gặp mặt Long Dạ Thiên, nhưng không có ngờ tới lại có thể gặp Long Thanh Thanh mà hắn đã tìm kiếm một thời gian, hắn đương nhiên không muốn bất cứ chuyện gì cắt ngang cuộc gặp tình cờ này của bọn họ.
Long Thanh Thanh thật không có nhìn thấy Chương Lệ Chuẩn thoáng nhìn qua, chỉ là không quá vui vẻ hắn lại chạm vào cánh tay của nàng, giống như sợ nàng chạy mất vậy.
"Tôi nhớ kỹ rồi! Ngươi trước buông ta ra có được không? Tay của ta đau quá." Sức lực của hắn khá lớn, vì vậy Long Thanh Thanh nhỏ giọng oán trách, mới làm Chương Lệ Chuẩn thu lại một chút.
Nhưng hắn vẫn không buông tay hắn ra, ngược lại kéo Long Thanh Thanh lại gần chút, không thích bộ dáng nhíu mày của nàng, bởi vậy lại dùng thanh âm dễ nghe nói chuyện:"Thanh Thanh cô nương, nàng ở đây tìm khách điếm nghỉ trọ sao?"
Nụ cười trên mặt làm mấy cô nương đi ngang qua, thì thầm lại đỏ mặt không ngừng nhìn hắn.
Chương Lệ Chuẩn bộ dáng cũng tuấn tú, vóc người cao lớn giống Long Dạ Thiên.
Bất đồng là Long Dạ Thiên làm người ta trầm ổn, cảm giác thần bí, Chương Lệ Chuẩn không giống như vậy, sự tuấn mỹ của hắn là người bình thường với cao không hơn, là do vật liệu may mặc cao cấp cùng tiền tài địa vị làm nổi bật ra bên ngoài, nếu phân tích tỉ mỉ, khí chất của hai người bọn họ chênh lệch cách xa vạn dặm, nói trắng ra là, ngũ quan của Chương Lệ Chuẩn như thế nào so sánh được với những đường nét trên khuôn mặt khắc sâu lại kiên nghị của Long Dạ Thiên!
Long Thanh Thanh gật gật đầu, cánh tay không được tự nhiên hạ xuống, vẫn là không thoát được sự kềm chế của hắn, bởi vậy cái miệng đã có chút không vui cong lên.
"Như vậy Thanh Thanh cô nương hiện tại là muốn ra ngoài sao?"
Chương Lệ Chuẩn thấy mừng thầm vì vận may của mình, đương nhiên sẽ không cứ như vậy dễ dàng thả nàng đi.
Đi ra ngoài? Nhắc tới việc muốn đi ra ngoài để nghe kể chuyện, tâm tình Long Thanh Thanh mới tốt lên.
"Đúng nha! Ta muốn đi Vân Thiên phường nghe kể chuyện."
Người của nàng một khi không có phiền não, nụ cười trên khóe miệng rất là ngọt, nhìn thấy Chương Lệ Chuẩn và vài tên thuộc hạ phía sau không dám chớp mắt.
Quá thuần mỹ rồi! Nếu như trên đời thật sự có tiểu tiên tử không nhiễm bụi trần, không phải nàng thì là ai.
"Ta đưa nàng đi." Chương Lệ Chuẩn là người hoàn hồn đầu tiên, hắn lập tức nói." Ta có thể thay nàng an bài vị trí tốt nhất, như vậy nàng vừa có thể nghe kể chuyện tốt nhất."
Những người khác cũng dần hoàn hồn lại, trong lòng thầm nghĩ, Thiếu Bảo Chủ tìm kiếm Long Thanh Thanh cô nương đã lâu... Không thể nào?
Nhưng nàng là tiểu cô nương đi theo bên cạnh Long Dạ Thiên, không có ai biết lai lịch của nàng, này... Bọn họ phải báo cáo với Thiếu Bảo Chủ như thế nào đây?
Bọn họ không khỏi nghẫm nghĩ, tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này vừa nghe đến có người đồng ý đi cùng nàng, lại muốn giúp nàng tìm chỗ ngồi tốt nhất, đương nhiên là mãn ý nhận lời.
"Tốt! Tốt! Vậy chúng ta còn không mau đi, tới trễ một bước nói không chừng sẽ không có chỗ ngồi tốt!"
Nàng trái lại kéo tay Chương Lệ Chuẩn đi về phía trước, Chương Lệ Chuẩn đầu tiên vì sự lớn mật của nàng mà giật mình, ngay sau đó liền hóa thành khóe miệng khẽ cười, dung túng nàng.
"Thanh Thanh cô nương, đừng nóng vội, đi chậm một chút, cẩn thận té ngã, ta bảo đảm sẽ có chỗ."
Không cần phải nói, Vân Thiên phường này mặc dù không phải là sản nghiệp của Chương Gia Bảo hắn, nhưng mà chỉ cần hắn vừa đến, phường chủ không muốn nể mặt hắn cũng không được, càng không nói đến là muốn lấy lòng tiểu nha đầu Long Thanh Thanh đơn thuần quá mức này, vậy là đủ rồi.
Đi tới Vân Thiên phường, Chương Lệ Chuẩn lấy tức lấy thân phận thiếu bảo chủ Chương Gia Bảo, thay Long Thanh Thanh lấy được chỗ ngồi tốt nhất.
Vị trí này ở lầu hai, nhưng cúi xuống xem được toàn bộ phía dưới, là dãy tốt nhất, vị trí thoải mái nhất.
Một lát, Long Thanh Thanh lòng tràn đầy mong đợi ngồi xuống chỗ ngồi, chờ người kể chuyện ra.
Chương Lệ Chuẩn tương đối săn sóc, không lâu liền có người đưa lên một đống điểm tâm cùng bánh ngọt, tránh cho Long Thanh Thanh bị đói, làm cho hắn đau lòng, nhưng làm những người bên ngoài nghen nghét.
"Như thế nào còn không bắt đầu?" Long Thanh Thanh không kịp đợi, bắt đầu nhắc nhở.
Nàng thế nhưng gạt Long Dạ Thiên tự mình ra ngoài, đương nhiên phải ngăn cản hắn quay lại khách điếm trước, nhưng Chương Lệ Chuẩn không biết việc này, lập tức lên tiếng trấn an nàng.
"Thanh Thanh cô nương, nàng đừng vội, cũng sắp bắt đầu rồi." Một đôi tay còn thay nàng châm trà, tiêu điểm tầm nhìn từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi nàng."Uống chút trà, dùng chút điểm tâm đi."
"Điểm tâm?"
Hắc! Nói đến điểm tâm, đôi mắt đang nhìn chằm chằm đài gỗ, lập tức rời trận địa, tay nhỏ bé tự nhiên hướng bụng nhỏ nàng vuốt ve.
Nàng từ buổi sáng sau khi Long Dạ Thiên ra cửa vẫn đợi trong phòng, lúc này đây cũng gần đến buổi trưa, cho nên nàng vừa nghe đến hai chữ "Điểm tâm" sẽ có phản ứng cũng là bình thường.
"Điểm tâm này là từ đâu tới?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Long Thanh Thanh không khách khí chút nào đưa tay nhỏ bé ra, bắt lấy khối điểm tâm ăn, hoàn toàn không để chủ nhân Chương Lệ Chuẩn này vào mắt.
Chương Lệ Chuẩn chẳng những không nghĩ đến xử lý, còn cười sang sảng mấy tiếng, Long Thanh Thanh nhìn hắn một cái, lại tiếp tục ăn, không có bất cứ cảm giác tội lỗi nào.
Là hắn vừa mới nói muốn mời nàng ăn, cho nên không ăn cũng uổng, nàng không thể lãng phí một bàn nguyên liệu tốt được.
Ừ, nghĩ như vậy, Long Thanh Thanh cảm thấy chính mình ăn là đương nhiên.
"Là ta đặc biệt kêu người đem lên, ăn ngon không?"
Chương Lệ Chuẩn vui mừng nhìn Long Thanh Thanh vừa ăn vừa gật đầu, giống như con mèo nhỏ đang rất đói, thiếu chút nữa sẽ vươn đầu lưỡi đi liếm phần còn lại của đáy bàn, rất đáng yêu.
Nhưng vào giờ phút này, cửa chính của Vân Thiên phường bước vào một gã nam nhân cao gầy.
Hắn vừa vào cửa, tầm mắt tìm tòi, liền liếc thấy tiểu nha đầu đang ngồi ở lầu hai ăn như sói nuốt hổ vồ, chợt ánh mắt nhu hòa lại.
Nhưng đợi cất bước đến gần nàng, lại phát giác Chương Lệ Chuẩn ở bên cạnh nàng, dừng bước lại, mày hơi nhíu lên, nhìn chằm chằm bọn họ.
Thì ra tên áo đen này chính là Long Dạ Thiên.
Tả Trọng Dịch này sự trung thực không đáng tin cậy lắm, ngay tại thời điểm lúc sáng nay Long Dạ Thiên đi quan phủ nhận tiền thưởng, ngăn hắn lại, thay Long Thanh Thanh "Làm mai"!
Hắn nói như vậy, làm Long Dạ Thiên nghe xong Long tâm cực kì vui mừng, cho là trải qua việc Tả Trọng Dịch giảng giải như vậy, vấn đề tình cảm giữa Long Thanh Thanh và hắn sẽ có cải thiện, mà sau khi làm xong việc vội vàng trở lại khách điếm.
Không ngờ rằng, cái tiểu nha đầu Long Thanh Thanh không ngoan này lại đợi không được, hỏi tiểu nhị ca tin tức, một mình chạy tới Vân Thiên phường nghe kể chuyện cổ.
Nhưng là, xảy ra chuyện gì với Chương Lệ Chuẩn này?
Hắn đã sớm nói với nàng, không thể nói chuyện với người xa lạ, không thể đi theo người xa lạ, chẳng lẽ tất cả nàng đều xem như gió thổi bên tai sao?
Trong lòng Long Dạ Thiên có chút không thoải mái, cũng không nguyện thừa nhận, hắn không hy vọng nhìn thấy Long Thanh Thanh thân mật với nam nhân khác như vậy. Điểm này, không phải đã sớm xác minh qua trên người Tả Trọng Dịch sao.
Đáng tiếc bản tính tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này là như thế, cho nên không dạy được, cũng không cảm thấy hắn ghen tỵ, hiển nhiên, hắn lại chờ thêm một lúc rồi.
Chỉ là hiện nay quan trọng nhất là, hắn phải làm cách nào từ bên cạnh Chương Lệ Chuẩn, đưa tiểu nha đầu này về khách điếm đây?
Con ngươi Long Dạ Thiên tối sầm lại.
Bỗng dưng thi triển khinh công, trong tiếng kêu sợ hãi của người khác, nhảy vọt đến lầu hai Vân Thiên phường, gọn gàng dừng lại trước mặt Long Thanh Thanh và Chương Lệ Chuẩn.
"Dạ Thiên ca ca?"
Long Thanh Thanh thấy hắn nhẹ nhàng đứng ở rìa lan can lầu hai, biểu tình hết sức chột dạ.
Hắn làm sao biết được nàng ở trong này? Trong lòng thầm nghĩ, cũng lén đưa tầm mắt về phía Long Dạ Thiên, bị hắn vừa vặn tiếp nhận, lại vội vàng rũ mắt xuống.
Dạ Thiên ca ca nhất định lại tức giận, ai dạy nàng một thời gian trước mới tin thề trăm ngày nói, tuyệt không chọc giận hắn nữa, nhưng nàng lại tái phạm rồi... Làm thế nào?
Chương Lệ Chuẩn xác thực rất kinh ngạc, bởi vì hắn vừa nghe thấy Long Thanh Thanh gọi Long Dạ Thiên "Ca ca"? Chuyện này... Hai người bọn họ cùng họ, chẳng lẽ bọn họ là huynh muội?
Chương Lệ Chuẩn cũng không ngờ tới sẽ có tình huống như vậy xảy ra, bởi vậy sinh lòng không vui, liếc thuộc hạ phía sau hắn một cái, trách bọn họ biết chuyện không báo.
Bọn họ cảm thấy vô tội, vốn là muốn báo cáo, nhưng hắn không cho phép nói, sau lại trừng mắt nhìn bọn họ... Ai, làm thuộc hạ chính là có loại oan ức này.
"Tới đây." Long Dạ Thiên nhảy xuống, âm lãnh nói.
Long Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là giống như đứa trẻ làm chuyện bậy, đi từng bước một đến bên cạnh hắn.
Chương Lệ Chuẩn sợ Long Thanh Thanh trở về sẽ bị hắn mắng, vội vàng mở miệng nói: "Long đại hiệp, là tại hạ tự mình hẹn Thanh Thanh cô nương ra ngoài nghe kể chuyện, xin ngươi không nên trách tội nàng."
Lúc trước hắn lại hạ độc đắc tội anh vợ tương lai, đợi một lát, hắn phải an bài tốt một chút, hòa giải tình thế xấu mới được.
Long Dạ Thiên mặt không đổi liếc hắn một cái, không nói một câu, dắt tay nhỏ bé của Long Thanh Thanh, liền đi tới cầu thang đi xuống lầu.
Chờ sau khi bọn hắn đi, Chương Lệ Chuẩn mới chỉ trích thuộc hạ của hắn.
"Đáng chết! Các ngươi như thế nào không nói cho ta biết sớm một chút, nàng là muội muội Long Dạ Thiên?"
"Thiếu... Thiếu Bảo Chủ, chúng ta cũng không hiểu được?"
Nhưng mọi người xin tha không có hiệu quả, Chương Lệ Chuẩn tức giận vô cùng, còn thưởng cho bọn họ mỗi người một cái tát, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
"Dạ Thiên ca ca, ngươi... Ngươi tức giận sao?" Long Thanh Thanh đi theo sau lưng Long Dạ Thiên, lộp bộp hỏi, không cần hắn trả lời, nàng cũng biết được mình không đúng.
Long Dạ Thiên chỉ dắt nàng tiếp tục đi, giống như không có ý định mở miệng.
Long Thanh Thanh nhìn cái bóng lưng đen to dài mà trầm mặc của hắn, đột nhiên cảm thấy thật khổ sở! Chỉ vì Long Dạ Thiên chưa từng đối với nàng giống như vậy, cho nên nàng gấp đến độ muốn khóc.
"Dạ Thiên ca ca, muội..."
Nàng chưa nói hết câu, bọn họ đã đi đến cửa khách điếm mà họ ở, một người ngay lập tức vọt đến, nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
"A! Các ngươi đã về rồi!"
Tả Trọng Dịch vốn là đến xem thành quả mình tác hợp một chút, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Thiên lạnh như tờ giấy, mà Long Thanh Thanh lại là một bộ muốn khóc không khóc được, có ngu cũng hiểu được có chuyện không hay.
Thế nào? Chẳng lẽ hắn trợ giúp tự nhiên đâm ngang, chết từ trong trứng nước rồi hả?
Hiển nhiên là vậy, bởi vì Long Dạ Thiên nhìn cũng không nhìn hắn một cái, đi vòng qua hắn, bỏ lại Long Thanh Thanh đi về phòng trước.
Tả Trọng Dịch rất sợ hắn quá nóng nảy với Long Thanh Thanh, dọa Long Thanh Thanh sợ mất.
Không biết, khi hắn buông bàn tay nhỏ bé của Long Thanh Thanh ra thì trong lòng nàng thật sợ hãi, đến nỗi nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống.
Tâm của nàng đâu kịch liệt, rất rất đau, cái dạng kia... Thật sự giống như Long Dạ Thiên bỏ quên nàng, không hề nguyện ý ân cần hỏi han nàng nữa, làm nàng không chịu nổi khóc lên.
"Hu...Hu hu... Dạ Thiên ca ca! Đừng đi! Người ta không phải cố ý không ngoan, không cần đi!"
Long Dạ Thiên nghe được tiếng khóc của nàng, trong lòng như bị kim đâm đau nhói.
Nhưng hắn không dám quay đầu lại, đi thẳng lên lầu hai khách điếm, đối mặt với trường hợp vừa yêu vừa ghen này, hắn đã vô lực gánh vác rồi, nhất là khi tình yêu của mình không được đáp lại thì khó tránh khỏi sẽ có cảm giác vô lực.
Tả Trọng Dịch luống cuống tay chân, vừa nhìn chằm chằm bóng dáng màu đen biến mất ở bậc thang của con rùa đen rút đầu Long Dạ Thiên, vừa an ủi tiểu cô nương mít ướt Long Thanh Thanh, thay Long Dạ Thiên chịu đựng người ngoài chỉ trích.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai dạy hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, tác hợp ai chẳng được, cố tình tác hợp Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh một đôi đối với tình cảm đều chậm chạp và đần độn.
Ai! Chỉ có thể than vãn là hắn tự mình chuốc lấy khổ mà thôi!
"Thanh Thanh... Ách... Mau nín đi, ngươi nhìn xem, đã có nhiều người như vậy đang nhìn ngươi chê cười: đừng khóc có được hay không?"
Nếu nàng còn khóc nữa, lỗ tai của hắn sẽ ù mất.
Nhưng lời này đối với Long Thanh Thanh nước mắt phun ra như suối, không có hiệu quả nào, khiến cho Tả Trọng Dịch cũng muốn cùng khóc với nàng.
Chỉ là, hắn chính là chân tay luống cuống có danh hào quái công tử mà lại khóc, không phải vì hắn mất mặt xấu hổ hay sai lầm đi giúp tiểu tử lạnh lùng Long Dạ Thiên này mà khóc.
Phút chốc, Tả Trọng Dịch lại phải đổi cách nói chuyện khác.
"Tiểu oa nhi, ngươi sẽ tiếp tục khóc hả, không sợ phá hỏng thời cơ nhận lỗi với Long Dạ Thiên sao?"
Oa! Lời kia vừa thốt ra, cuối cùng cũng có hiệu quả.
Long Thanh Thanh khóc thút thít nâng khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn lên, con ngươi sưng to lên, bao nhiêu nước mắt nước mũi đều lau hết lên trên quần áo màu xanh của Tả Trọng Dịch, làm mặt của hắn đâu khổ nhăn nhó.
"Huynh... Huynh nói thật sao?"
Trong đôi mắt tinh khiết của nàng là sự tin tưởng.
"Cái gì thật hay không thật? Ngươi xem ngươi khóc thành xấu xí như vậy?"
Tả Trọng Dịch vốn muốn thể hiện chút nhu tình, giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, lại kinh hãi khi thấy Long Thanh Thanh nghe nói mình xấu, liền lau cả khuôn mặt của nàng vào vạt áo trước của hắn.
Lần này, khuôn mặt nhỏ nhắn lau sạch sẽ, nhưng Tả Trọng Dịch lại dở khóc dở cười, khổ sở mím khóe môi, khẽ rút ra.
Hắn thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này quả nhiên chỉ Long Dạ Thiên mới có thể trị được nàng, còn hắn, đứng một bên có vẻ tốt hơn! Tránh cho vô tội chịu liên lụy.
"Hiện tại đã tốt hơn chưa? Chúng ta có thể lên lầu không? Có phải Dạ Thiên ca ca không chịu tha thứ cho ta không? Huynh nghĩ hắn sẽ giận lâu không? Hắn có phải muốn...?"
Từng câu từng câu, các vấn đề từ trong miệng Long Thanh Thanh bắn ra liên hồi, Tả Trọng Dịch vội vàng hô ngừng."Chờ! Chờ một chút!"
Hô! Ông trời, hiện nay hắn không thể không thay đổi cách nhìn đối với Long Dạ Thiên, hắn có sức chịu đựng của một người phi thường, nếu không sớm muộn cũng phát điên.
A, ai yêu tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này, xác thực sẽ phải chịu chút khảo nghiệm thống khổ.
Nay hắn đã biết nguyên nhân Long Dạ Thiên không cách nào tích cực, bởi vì ngay cả hắn thông minh như vậy đều thua thảm trước những lời nói trẻ con hồn nhiên của Long Thanh Thanh, khó đảm bảo khối băng lớn, đại đầu gỗ Long Dạ Thiên sẽ không.
Ai! Thật là một vật khắc một vật, hai người bọn họ xứng đôi cực kỳ!
Thấy Long Thanh Thanh giương con ngươi đã khóc đỏ, lẳng lặng chờ câu sau của hắn, hắn cũng không nhịn được cười khổ.
"Được rồi! Được rồi! Đừng làm vẻ mặt đau khổ nữa, cho dù ai thấy cũng không vui, đến! Cười một cái nào!"
Nguyệt mi của Long Thanh Thanh cúi xuống, thật lâu sau mới đáp: "Ta cười không nổi."
Xác thực, cũng không biết được Dạ Thiên ca ca có cần nàng hay không, như thế nào còn cười nổi! Tả Trọng Dịch rõ ràng là làm khó.
Không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, sắc mặt Tả Trọng Dịch thật sự ngố cực kỳ.
"Ách... Kia không có vấn đề gì, ngươi nhanh đi lên lầu, nhận lỗi với Long Dạ Thiên, nói lời xin lỗi, hắn nhất định sẽ tha thứ cho ngươi."
Theo hắn quan sát nhiều ngày nay, Long Dạ Thiên mới không nỡ để Long Thanh Thanh khóc!
Cho nên mắc kệ giữa bọn hắn có xảy ra chuyện gì? Chỉ cần Long Thanh Thanh mềm giọng đi làm nũng, vấn đề hẳn là có thể giải quyết dễ dàng.
Nếu không, tiết mục kế tiếp hắn an bài, có thể thật sự làm Long Dạ Thiên cầm thanh kiếm sát thần màu đen của hắn khắp nơi đuổi giết.
"Có thật không? Dạ Thiên ca ca sẽ tha thứ cho ta?"
Tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này, lúc này mới chân chính cười rộ lên, mà vạt áo trước của hắn cũng tránh được nguy hiểm bị nàng lau nước mắt nước mũi lên, hắn đương nhiên là liên tục nói đúng.
"Tóm lại, ngươi phải nhanh nói lời xin lỗi với Long Dạ Thiên, nếu không..."
Hắn còn gian trá giữ lại cái đoạn cuối, khiến Long Thanh Thanh tràn đầy lo lắng.
"Nếu không thì sao?"
Mặt nàng hiện ra nghi ngờ.
"Nếu không Dạ Thiên ca ca của ngươi sẽ bị nữ nhân khác cướp đi!"
Đây chính là kinh hỷ hắn đã an bài cả ngày nay, nhưng nay hắn chỉ hy vọng không phải an bài sai thời cơ, phá hủy tình cảm mới tốt của hai người bọn họ.
Hắn vừa nói xong, liền thấy Long Thanh Thanh kinh hô một tiếng, vội vàng chạy lên lầu khiến Tả Trọng Dịch vừa đắc ý vừa khổ sở.
Chỉ mong sẽ không biến khéo thành vụng. Hắn vẫn là nhanh đi lên xem tình hình mới được!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |