← Ch.07 | Ch.09 → |
"Dạ Thiên muốn lấy ta, cho nên muội hãy rời khỏi đây đi!"
Long Dạ Thiên giật mình, nhìn về phía Giản Y Hủy với Tả Trọng Dịch, người phía sau nhíu chặt lông mày thô. Hiển nhiên, những lời này không có trong kế hoạch của bọn họ.
Long Thanh Thanh vừa nghe, khóc thảm thiết ra tiếng, lại không dám nhìn về phía Long Dạ Thiên chứng thực, đột nhiên đẩy lồng ngực của hắn ra, chạy ra ngoài.
"Thanh Thanh___"
Long Dạ Thiên hung ác trợn mắt nhìn Giản Y Hủy và Tả Trọng Dịch một cái, cũng vội vàng chạy ra ngoài.
Tả Trọng Dịch cảm thấy da đầu tê dại, gãi gãi đầu, tới gần tiểu cô nương Giản Y Hủy hay phá rối này, nói một câu."Ta bị ngươi hại thảm rồi!"
Như thế rất tốt, hắn không chỉ bị Long Dạ Thiên liệt vào dạng cự tuyệt lui tới, còn có thể bị hắn chỉnh sửa rất thảm... Ai, đầu năm nay làm người tốt thật khó.
Giản Y Hủy ngược lại bộ dáng bình yên vô sự, vỗ vỗ đầu vai sa sút tinh thần của hắn.
"Này, ta bận rộn cũng tới giúp, đồ nợ ta cũng đừng quên đưa cho ta."
"Cái gì? Ngươi cũng đừng quá đáng như vậy!"
"Hắc! Ngươi sẽ không phải là cái loại người nói không giữ lời đó chứ?"
Tả Trọng Dịch nhìn bộ dáng hô to thắng lợi của nàng mà đau đầu, bên ngoài một lớn một nhỏ kia đang đợi hắn xử lý! Hắn làm sao có thời gian mà ứng phó nàng!
"Thanh Thanh cô nương! Ăn một chút gì đi! Cả ngày nay nàng đã không ăn một bữa đàng hoàng nào rồi, ít nhất cũng uống chút canh hoặc cháo có được không?" Chương Lệ Chuẩn cho thị nữ bên cạnh lui ra, tỉ mỉ chăm sóc nàng.
Nhưng Long Thanh Thanh chỉ thút thít, xem ra đã khóc một lát rồi, cho nên đôi mắt to vốn khả ái, đã sưng thành quả hạnh đào nhỏ, tròng trắng mang tơ hồng, hết sức đáng thương.
"Không... Ta cái gì cũng ăn không vô."
Nàng nghĩ thầm khóc lên một chút cũng tốt, kể từ ngày hôm qua rời khỏi Long Dạ Thiên, gặp được Chương Lệ Chuẩn muốn đi thăm nàng ở của khách điếm, liền đi theo hắn trở về khách điếm sản nghiệp của Chương gia bảo.
Chương Lệ Chuẩn đối với nàng rất tốt, nhưng trong lòng nàng rất nhớ Long Dạ Thiên, trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, cả người không có tinh thần, khí sắc cũng kém rất nhiều.
"Thanh Thanh cô nương, đều là lỗi của tại hạ, hại nàng bị huynh trưởng mắng."
Chương Lệ Chuẩn vẫn cho đây là lỗi của hắn, khiến Long Thanh Thanh bị Long Dạ Thiên đuổi ra khỏi khách điếm, không biết, sự tình cũng không đơn giản như trong tưởng tượng cả hắn.
"Không... Hu, không phải là lỗi của ngươi." Là nàng quá mơ hồ, quá đần, lại không đủ nghe lời, Dạ Thiên ca ca không cần nàng cũng đúng thôi.
Tâm trí Long Thanh Thanh giống như lớn lên rất nhanh trong một đêm.
Đồng thời, nàng cũng nghĩ thông suốt một đạo lý, cái mà thật lâu trước kia nàng nên biết, là nàng quá đần, cũng là năng lực lĩnh ngộ của nàng không đủ, thì ra là nàng vẫn luôn yêu Long Dạ Thiên!
Hơn nữa không tốt chính là nàng đến cổ đại, lần đầu tiên nhìn thấy Long Dạ Thiên đã bắt đầu, nhưng nàng lại tốn nhiều thời gian như vậy mới hiểu được, khiến Long Dạ Thiên thích cô gái khác, là đáng đời nàng!
Nghĩ đến đây, nàng lại dùng lực nhếch miệng, sợ mình lại muốn khóc mà gào lớn lên.
Chương Lệ Chuẩn đại khái cũng bị nàng khóc hù sợ, vì vậy thấy đầu nhỏ của nàng rũ xuống, liền cẩn thận tránh để nàng nhìn thấy cái nút tai đã sớm chuẩn bị, tính toán tùy thời sử dụng.
Hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân nào thích khóc như vậy!
Cả người giống như làm bằng nước còn chưa tính, nàng lại có thể thao thao bất tuyệt khóc gần một ngày, mới làm hắn phục nàng.
Nhưng cũng không thể trách nàng, bởi vì nàng chỉ có thể sử dụng loại phương thức này để thể hiện sự bi thương của nàng, cho nên Chương Lệ Chuẩn cũng chỉ có thể nhẫn.
Yêu tiểu nha đầu Long Thanh Thanh thích khóc này, thế nào cũng phải chịu được công lực khóc của nàng!
"Thanh Thanh cô nương, nếu như tại hạ nguyện ý giúp nàng đi nói rõ nguyên nhân với huynh trưởng của nàng, xin hắn để cho nàng trở về khách điếm, nàng có nguyện ý ăn cơm hay không đây?"
Long Thanh Thanh lắc đầu một cái.
Đây cũng không phải giải thích hay không giải thích là có thể giúp được!
Dạ Thiên ca ca muốn kết hôn với nữ nhân kia, coi như nhiều người giúp nàng hơn nữa, nàng lại đột nhiên phát hiện yêu hắn, cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Nhưng Chương Lệ Chuẩn giống như vô cùng kiên nhẫn, đứng lên.
"Cứ để tại hạ đi nói thử xem sao!"
Hắn còn có thể thuận đường cầu hôn! Không ngờ Long Thanh Thanh thích khóc như vậy, nhưng mà hắn thích nàng, cho nên hắn còn muốn đón nàng qua cửa, vào Chương gia bảo hắn.
"Đừng! Không nên đi."
Long Thanh Thanh kéo tay áo hắn, xem ra hắn còn giống như không biết rõ tình hình, mãnh liệt nói nàng là muội muội Long Dạ Thiên, nàng nghe cũng không thoải mái, bởi vì Giản Y Hủy cũng nói như vậy.
"Thanh Thanh cô nương!"
Hắn không ngờ tới nàng có động tác trẻ con như vậy, vì vậy quay đầu lại nhìn nàng, nàng giống như lại muốn rơi nước mắt, vì vậy hắn lại ngồi xuống, thật đau đầu!
Nhưng Long Thanh Thanh cũng không hiểu, hắn đã vì nàng hòa hoãn tất cả muốn hắn xử lý chuyện có liên quan đến Long Dạ Thiên, chỉ vì hắn là huynh trưởng của nàng.
Long Thanh Thanh đối với tình cảm không có nhạy bén, tiểu nha đầu ngu ngốc, dĩ nhiên không biết được.
"Ngươi không cần đi... Hắn... Hắn đã muốn kết hôn với nữ nhân khác, tất cả đều đã không còn kịp rồi."
Mà nàng cũng không còn là khối bảo bối trong lòng Long Dạ Thiên nữa, cũng sẽ không là nữ tử duy nhất bên cạnh hắn, nàng mới không cần trở về!
"Hắn muốn cưới nữ nhân khác?"
Chương Lệ Chuẩn lần này có một chút mơ hồ.
Nàng không phải là bị mắng sao? Lúc nào lại đồn Long Dạ Thiên muốn thành thân rồi? Đám thám tử hắn phái đi làm việc kiểu gì vậy? Thậm chí đại sự bậc này cũng không báo cáo với hắn, tội đáng chết vạn lần!
"Đúng vậy, cho nên ta mới không thể trở về." Không hề có một chút phát giác nào, lời của nàng thật sự có chút không đầu không đuôi.
lúc trước không có phản bác chuyện nàng là muội muội Long Dạ Thiên, hiện nay còn nói Long Dạ Thiên thành thân, nhưng nàng lại không thể trở về, đương nhiên sẽ làm cho người ta không sao hiểu nổi.
chỉ là Chương Lệ Chuẩn cũng thật thông minh, lập tức liền vì nàng tìm một cái cớ hợp lý.
"A, Thanh Thanh cô nương là sợ đại tẩu tương lai sẽ khi dễ nàng, đúng không?" Sau đó hắn khẽ nở nụ cười."Không có vấn đề gì, nếu Thanh Thanh cô nương không chê, có thể cho tại hạ một cơ hội hay không."
Hiện nay đổi lại Long Thanh Thanh sững sờ.
"Cơ hội?"
"Đúng, Thanh Thanh cô nương... Không, nên gọi nàng Thanh Thanh mới phải, Thanh Thanh, nàng có nguyện ý trở thành thê tử của ta không?" Hắn lại nắm chặt cơ hội cầu hôn Long Thanh Thanh rồi.
Nàng sợ đến mức mắt mở thật lớn, đầu lưỡi bắt đầu cà lăm.
"Cái... Cái gì? Ngươi mới vừa nói gì?"
Nàng không thể tin điều nàng vừa nghe! Thật giống như sau khi nàng rời khỏi Long Dạ Thiên, mọi thứ giống như thay đổi toàn bộ hình dáng, trở nên ngay cả nàng cũng không dự đoán được.
"Thanh Thanh, nàng nguyện ý trở thành thê tử của ta không?"
Trong lòng Chương Lệ Chuẩn trái lại đã tính toán kỹ càng.
Suy nghĩ một chút, nếu Long Thanh Thanh sống với đại tẩu không thoải mái, Long Dạ Thiên bị kẹp giữa hai người cũng rất khó khăn, có cái phân tích công chính, không bằng hắn cưới Long Thanh Thanh, dẫn nàng tới Chương gia bảo, cứ như vậy chẳng phải tất cả đều vui vẻ.
Tính toán này đáng thử cực kỳ, đánh cho Long Thanh Thanh trố mắt tại chỗ, cả người giống như là trúng bẫy rập, bộ dáng ngã vào vũng bùn mà nhìn hắn.
Thanh Thanh hối hận trong lòng, không nên đi theo hắn, nhưng hiện nay biết vậy chẳng làm cũng vô ích!
Người nàng ở nơi này, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được, làm cái gì cũng giống như không đúng. Quả nhiên không có Long Dạ Thiên, nàng cũng chỉ là một nha đầu ngốc mất đi phán đoán.
"Ta... Ta không biết được." Nàng là nói thật."Nhưng ngươi có thể đi hỏi Dạ Thiên ca ca, nếu như hắn đáp ứng, vậy ta liền... Ta liền gả cho ngươi."
Tất cả đều giao cho Long Dạ Thiên rồi, từ trước đến giờ cũng chỉ có hắn có thể giúp nàng giải quyết mọi chuyện, nhưng trong lòng của nàng vẫn mong mỏi một tia hy vọng.
Nàng cũng không biết được nàng chờ đợi cái gì? Nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Chương Lệ Chuẩn hưng phấn đến mức muốn nhảy lên tại chỗ, lớn tiếng hoan hô, nhưng mặc dù hắn không có làm như vậy, vui vẻ trên mặt đã sớm không cần nói cũng biết.
"Tốt, Thanh Thanh, ta hiện tại liền lập tức đi làm, nàng ở chỗ này chờ tin tốt của ta."
Sau đó tràn đầy tự tin đi ra cửa.
Hiển nhiên, hắn là chắc chắn Long Dạ Thiên sẽ vì thê tử mới cưới, mà an bài thỏa đáng cho Long Thanh Thanh, đó chính là gả cho hắn.
Nhưng hắn quên một điểm, nếu Long Dạ Thiên căn bản không phải là ca ca của Long Thanh Thanh? Hắn ta muốn sử lý làm sao? Liệu hắn có vui quá mà quên đi suy nghĩ này?
Sau khi Chương Lệ Chuẩn đi, Long Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, đầu óc bình tĩnh, thanh tỉnh khó thấy.
Không được, nếu Dạ Thiên ca ca thật sự như lời Chương Lệ Chuẩn nói, hứa gả nàng cho hắn, nàng cũng không muốn gả cho hắn.
Trời ơi! Nàng không muốn! Nàng không muốn gả cho nam nhân nào ngoài trừ Dạ Thiên ca ca, cho dù hắn không cần nàng, cũng muốn cưới nữ nhân khác, nàng đều không muốn!
Nghĩ kỹ, Long Thanh Thanh liền muốn đi ngăn Chương Lệ Chuẩn lại, nhưng đợi nàng đi đến cửa phòng, hai tên thuộc hạ ngăn nàng lại.
"Thanh Thanh cô nương, Thiếu bảo chủ hy vọng người đợi trong phòng nghỉ ngơi, mời trở về đi!"
Ngay sau đó cửa liền bị đóng lại, Long Thanh Thanh lúc này mới phát giác chuyện có gì đó không đúng.
Vì vậy nàng dùng sức vỗ cửa, hô: "Các ngươi vì sao muốn giam giữ ta, nhanh thả ta ra ngoài! Có nghe hay không?"
Nàng không muốn gả cho Chương Lệ Chuẩn đâu!
Đều do nàng, nhất thời bi thương đã quên nghĩ mới có thể phát sinh loại tình huống này, như vậy thì hay rồi, xem nàng làm sao rời khỏi nơi này, chạy tới ngăn cản Chương Lệ Chuẩn.
Nhưng người ngoài của không chịu thả nàng, nói: "Thanh Thanh cô nương, đây là Thiếu bảo chủ ra lệnh, chúng tôi là hạ nhân cũng không dám cãi lời, thật rất xin lỗi."
Quả thực, chỉ bằng tính cách âm tình bất định lại tàn nhẫn của Chương Lệ Chuẩn, bọn họ nếu vi phạm mệnh lệnh thả nàng ra, chén cơm khó giữ được coi như xong, nhưng đầu người dọn nhà lại là chuyện lớn.
"Ta mặc kệ! Các ngươi mau thả ta ra ngoài, nếu không hắn trở lại, ta liền nói cho hắn biết các ngươi ngược đãi ta!" Long Thanh Thanh uy hiếp nói.
Uy hiếp không có hiệu quả, bọn họ vẫn là không có ý định thả người.
"Xin lỗi, Thanh Thanh cô nương, dù thế nào đi nữa, chúng tôi cũng không thể mở cửa thả người, người hãy lẳng lặng ở trong phòng nghỉ ngơi đi."
Long Thah Thanh tức điên rồi! Như thế nào chuyện đã gấp lắm rồi, vẫn còn đưa cho nàng vấn đề khó khăn này, vì vậy trong lòng nàng cũng bốc lửa, thật khó được tức giận.
"Tốt! Các ngươi không mở đúng không! Ta cũng không tin, dựa vào ta mà lại không ra được cánh cửa này!" Long Thanh Thanh lầu bầu mấy tiếng, đi trở về ghế ngồi xuống.
Một hồi lâu, nàng liền nhảy lên, nghĩ ra kế sách rồi.
Đúng rôi! Trên người nàng không phải có siêu năng lực điều khiển nước sao? Như vậy nàng muốn ra khỏi nơi này, không tính là việc khó?
Tiểu nha đầu hậu tri hậu giác này, cuối cùng cũng tìm được điểm mấu chốt.
Nhưng nàng cũng chỉ vui mừng trong chốc lát, ngay sau đó nghĩ tới lời giao phó trước kia với Long Dạ Thiên, nàng liền ngồi trở lại trên ghế.
Bởi vì Long Dạ Thiên dặn dò nàng, không thể ở trước mặt người khác sử dụng siêu năng lực, hiện nay nàng muốn sử dụng siêu năng lực phá cửa chính ra ngoài, đương nhiên là không thể.
Suy nghĩ, suy nghĩ, đôi mắt to long lanh nước đã khóc sưng kia, trong căn phòng to như vậy không ngừng chuyển động, tiểu nha đầu lâu nay không động não lại nghĩ ra kế sách rồi.
Dạ Thiên ca ca nói rất đúng, không thể sử dụng siêu năng lực trước mặt người khác, nhưng nơi mà bọn họ không nhìn được thì có thể!
Mông Long Thanh Thanh lần nữa rời khỏi ghế đi về phía trước mấy bước.
Phát hiện hai người kia rất quy củ đứng ngay ngắn ở cửa, liền đi đến một bên cửa sổ, dò xét phía dưới.
Bởi vì căn phòng kia ở tại lầu ba, mặc dù không cao, nhưng cũng đủ để làm người nhát gan nuốt nước miếng mấy cái, trấn an một chút trái tim của mình.
Ách... Thật muốn đi xuống từ nơi này sao?
Nàng đã có một thời gian thật dài chưa dùng qua siêu năng lực điều khiển nước, hy vọng sẽ không đem nàng ngã thê thảm, xương sườn gãy tận mấy cái mới tốt.
Long Thanh Thanh lắc lắc đầu nhỏ, tạm thời vứt bỏ ý tưởng xấu này, cả đầu chỉ có rời đi một chuyện, bởi vậy mà suy nghĩ thật đúng là không phải thông suốt bình thường...
"A! Quả nhiên có!"
Thì ra nàng ngó dáo dác, là đang tìm kiếm cái ao vừa ý để nàng tụ nước thành mây.
Nàng nhớ, ngày hôm qua thời điểm nàng đi theo Chương Lệ Chuẩn tới chỗ này, rõ ràng thấy qua một cái, mà hiện nay trong viện cũng có, dĩ nhiên khiến Long Thanh Thanh cười híp cả mắt.
Ha ha ha! Nàng đã nói rồi! Loại địa phương này sao có thể vây được nàng? Chuyện cười!
Vì vậy lực lượng hai tay nàng cùng lúc sử dụng, thân thể nho nhỏ nhảy xuống phía dưới một cái, nhìn một chút bọn họ có vì nàng rời đi mà huyên náo không, !
Long Dạ Thiên lúc này, hắn vì tìm kiếm Long Thanh Thanh lạc đường, tâm tình rốt cuộc bị phá hỏng.
Nhất là Long Dạ Thiên, hắn vì tìm kiếm Long Thanh Thanh, cả ngày nay không ăn bữa nào ra hồn, ngủ quá một giấc rồi.
Này đều là diệu kế của kẻ đầu sỏ Tả Trọng Dịch ban tặng, khiến Long Dạ Thiên tức giận mắng hắn một trận, rồi lại vì tìm Long Thanh Thanh, tạm tha hắn.
Tả Trọng Dịch tự biết đã làm sai chuyện, bởi vậy không ngừng cười. An ủi tâm tình nóng nảy của Long Dạ Thiên.
"Long Dạ Thiên, ngươi mau trở lại phòng nghỉ ngơi một chút đi! Cứ tìm như vậy, đừng nói là tìm tiểu nha đầu Long Thanh Thanh kia, chính ngươi đã chịu không nổi rồi." Hắn nói Long Dạ Thiên trở về xem Long Thanh Thanh có quay lại không, nhưng đối phương không nhận ý tốt của hắn.
"Ít lải nhải."
Cũng không nghĩ là lỗi của ai, sau đó, hắn sẽ tìm cơ hội sửa trị hắn ta.
Long Dạ Thiên trở về trừng mắt liếc hắn một cái, chuyển qua toàn thân màu đen, nghĩ rồi đi tìm Long Thanh Thanh.
Tả Trọng Dịch động tác cũng rất nhanh, bỗng chốc, khinh công chợt lóe, liền ngăn trước cửa, ngăn cản đường đi của Long Dạ Thiên.
"Chờ một chút, ta nói rồi ngươi sẽ cạn kiệt thể lực, hay là đi nghỉ ngơi một chút đi, tiểu nha đầu Long Thanh Thanh kia nghĩ thông rồi, sẽ tự động trở về, không cần lo lắng." Hắn nói lời này trấn an Long Dạ Thiên, đồng thời cũng là trấn an cảm giác tội lỗi của hắn.
Long Dạ Thiên lạnh lùng liếc về phía hắn, trong tròng mắt lạnh lẽo thường làm đối thủ không rét mà run, ngay cả Tả Trọng Dịch cũng thấy sống lưng lành lạnh, run một cái.
Ông trời, Long Dạ Thiên không hổ là sát thần màu đen.
Nếu không phải lúc trước hắn ta dùng vẻ mặt cợt nhả đối diện với hắn, chỉ sợ cũng sẽ giống như kẻ thù của hắn, sợ đến mức tay chân cũng nhũn cả ra.
"Tránh ra." Long Dạ Thiên lạnh lùng ra lệnh.
Tả Trọng Dịch cảm giác mình không muốn sống nữa, vài phần can đảm còn lại ngăn ở trước mặt hắn, chỉ là, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
"Vậy ngươi phải để cho ta nằm xuống mới được." Hắn cười cười mà nói.
Hắc! Hắn đương nhiên là đang nói đùa! Hắn làm sao có thể ngốc đến mức muốn xung đột chính diện với Long Dạ Thiên? Nhưng, thật bất hạnh, hắn đang làm như vậy.
"Vậy ta sẽ để cho ngươi nằm xuống."
← Ch. 07 | Ch. 09 → |