Hồng Linh Quả Tử
← Ch.100 | Ch.102 → |
Cho đến có một ngày, lão cảm giác được chính mình đã phá hủy một cơ hội cuối cùng mà trời cao mang đến cho mình. Lão tính toán liền như vậy nhảy xuống đầm nước, kết thúc cuộc sống ở chỗ này thì hiện tượng kỳ quái xảy ra.
Khi lão phóng ra Võ Linh của bản thân, tính toán giết chết chính mình thì đầm nước giống như tĩnh lặng lại bắt đầu dần dần có linh khí.
Trong lúc niềm vui bất ngờ nảy ra, lão đột nhiên lĩnh hội. Các loại linh khí khác không tiến vào đây được. Nhưng mà lão là chủ nhân của Trữ Vật Giới Chỉ, có khả năng đi vào. Cho nên linh lực lão tu luyện, cũng có thể để cho đầm nước hấp thu.
Phát hiện ra điều này, lão lập tức phóng ra bằng hết linh lực của mình, rồi mới đi ra từ trong Trữ Vật Giới Chỉ, sau đó thả vào hạt giống Linh Thảo đã sớm chuẩn bị tốt.
Quả nhiên, tốc độ trưởng thành của Linh Thảo, vượt xa tốc độ trước đây lão bồi dưỡng.
Bởi vì sự điên cuồng của lão mà bị người trong tộc nói là lão đã mất trí phát điên, mới đi nghiên cứu những thứ không có giá trị này. Lão bị cha mẹ bạn bè phỉ nhổ, không vợ không con, nghiên cứu rất nhiều năm, một mực cũng không có tiến triển, bên người không ai nguyện ý tiếp cận lão.
Cho đến tận lúc già lão thì mới có phát hiện lớn lao này. Lão một lòng chú tâm vào nghiên cứu, muốn có được nhiều tư liệu hơn.
Cũng là bởi vì như vậy, đến giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, lão mới nhận ra phát hiện của mình không ai kế thừa, nhưng mà lão đã không có thời gian lại đi ra ngoài.
Chỉ có thể ghi chép lại những gì mình đã biết đến, trút xuống toàn bộ linh lực từ lúc sanh ra vào trong linh đàm, lại giấu ở một chỗ bí mật trong hang núi, hy vọng sau này có thể có một vị hậu duệ tiếp tục nghiên cứu sự nghiệp của mình, không cho để cho linh đàm này cứ như vậy mà biến mất.
Nguyện vọng duy nhất của lão, chính là người nào có được Vô Cực Nạp Giới và bản 《 Chư Thiên Linh Thảo Chí 》này, có thể gọi lão một câu sư phụ, cũng bổ sung chút tiếc nuối một đời theo đuổi của lão.
Xem xong đoạn mở đầu cảu quyển sách này, cũng có thể nói truyện ký một đời của người này, trong lòng Ninh Khanh Khanh vẫn còn có hơi cảm xúc.
Nàng sinh ra trong gia tộc hắc đạo, đối với thiện ác, chỉ dựa theo chính mình yêu thích.
Gia gia từ nhỏ đã dạy nàng, cũng không phải tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, những chuyện gặp dịp không thể làm được, những người không thể chống chọi trực diện, mà cũng muốn gượng gạo đi làm, giống như những loại anh hùng gì gì kia, cuối cùng mệnh cũng không có.
Đặc biệt hắc đạo pha tạp, quan trọng nhất là co được dãn được. Vào những lúc không làm được thì không cậy mạnh. Vô sỉ, xấu, làm tiểu thiếp, thủ đoạn gì cũng có thể, chỉ cần có thể lưu lại mạng, mới có cơ hội đông sơn tái khởi.
Năm đó, lúc gia gia bị lão đại H thị truy sát, chính là nhờ co được dãn được, khiêm tốn làm người, cuối cùng giữ được cơ hội, vùng lên dựng nghiệp, lại bắt đầu hắc đạo huy hoàng của Ninh gia.
Nhưng mà gia gia đồng dạng cũng nói qua. Một người có thể cả một đời theo đuổi sự nghiệp của mình, bỏ mặc tất cả mọi thứ, thì cho dù hắn là người nào, ít nhất phần tinh thần này đáng giá tôn kính.
Quyển sách này vừa vặn may mắn, ngay cả Giới Chỉ cũng rơi vào trong tay của nàng, nàng cũng cần Linh Thảo để tăng tiến tu vi.
Thả quyển sách ở phía trước, Ninh Khanh Khanh cung kính hiếm có mà quỳ xuống quay về phương hướng hang núi, theo quy củ mà dập đầu ba cái.
Trong lòng nàng, đây chính là sư phụ của nàng.
Sau khi hoàn lễ bái sư, Ninh Khanh Khanh mở sách ra, phương thức mà quyển sách này ghi chép, là từ dễ dàng đến khó khăn, từ bình thường đến trân quý.
Trang thứ nhất, ghi chép chính là Hồng Linh Quả.
Đây là một loại thực vật thân thấp, Hồng Linh Quả là do nó kết quả. Bình thường một thân cây có thể kết ra được hai mươi đến ba mươi trái Hồng Linh Quả. Sau khi ăn hết, một quả có thể nâng cao tốc độ hấp thu linh lực một canh giờ.
"Đây chính là thứ tốt a!" Ninh Khanh Khanh kêu lên một tiếng. Khiến cho Dung Lăng phải ngẩng đầu nhìn nàng một cái "Thứ tốt gì cơ?"
← Ch. 100 | Ch. 102 → |