Một nam một nữ
← Ch.083 | Ch.085 → |
Edit: Vĩnh Hoài An
"Ta mới không liền chịu chết như vậy!" Ninh Khanh Khanh cầm lấy Tiểu quỷ thuận tay dúi vào trong lòng, đôi mắt lộ ra một nụ cười xảo trá "Chờ bọn hắn thấy được hình dáng hai người chúng ta, thì mới lại chạy ra đi."
"Ngươi là muốn bị đuổi giết sao?" Ánh mắt thiếu niên như là nhìn thấy một nữ nhân điên khùng, tràn ngập vẻ không giải thích được.
"Ngươi còn nhớ rõ vừa rồi ta nói, là đang bị đuổi giết nên mới phải chạy vào theo ngươi sao?" Ninh Khanh Khanh đứng ở phía trước ngách hang, chứng kiến những người đó đã thấy hai người bọn họ, lập tức bảo: "Chạy!"
Hai người xuyên nham thạch, những người đó cũng gắt gao đuổi theo phía sau bọn họ.
"Ngươi nghĩ muốn đổ vấy sang những kẻ truy giết ngươi sao?" Thiếu niên đầu óc phi thường thông minh, nghe Ninh Khanh Khanh vừa nói, trong nháy mắt liền đã hiểu rõ ràng rồi, "Ngươi xác định bọn chúng sẽ bị lừa?"
"Ha ha, những kẻ đuổi giết ta, vừa vặn là hai người, mà lại còn là một nam một nữ a!" Ninh Khanh Khanh cười một tiếng, ánh mắt đảo quanh mọi nơi đi tìm kiếm tung tích của Lâm Dong Dong.
Nói thì có vẻ chậm, kỳ thật nàng đi vào hang núi cũng chẳng qua một khắc. Lâm Dong Dong đối với nàng là hận thấu xương, nhất định phải giết nàng mới giải hận, tuyệt đối sẽ không liền chịu như vậy mà quay trở lại!
Sau khi nàng vào hang núi, Lâm Dong Dong và Tào Thế Tường ở chỗ này không tìm được. Mà bên trái cũng là đá núi, không đường có thể đi được, bọn họ nhất định sẽ đuổi theo sang bên phải.
Quả nhiên, sau khi ra sức chạy ước chừng mười phút đồng hồ, phía trước loáng thoáng mà nhìn thấy hai bóng người, một cao một thấp, đúng là Lâm Dong Dong và Tào Thế Tường đang tìm nàng.
"Ngươi nói chính là bọn họ?"
"Ừ. Chúng ta mau chóng né tránh tầm mắt của bọn đuổi theo, khiến bọn chúng phát sinh hiểu lầm hai người kia chính là chúng ta."
Nàng lôi kéo thiếu niên, hai người mượn mấy cây cổ thụ che khuất. Chỉ sau mấy lần né tránh, truy binh phía sau bỗng không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. Sau khi dùng tốc độ nhanh hơn đuổi theo, lại trông thấy chính là Lâm Dong Dong và Tào Thế Tường.
"Chúng ta đuổi theo lâu như vậy, làm sao có thể không thấy được người?" Lâm Dong Dong phẫn nộ nói, "Tốc độ của nàng ta không có khả năng nhanh hơn được ngươi!"
"Chính là nàng xác thật đã không thấy tăm hơi." Tào Thế Tường cũng cảm thấy được kỳ quái, như thế nào bỗng nhiên người đã không thấy tăm hơi, "Có lẽ liền ở phía trước, chúng ta lại tìm xem đi!"
Lâm Dong Dong gật đầu, "Vậy chạy mau!"
Chỉ tiếc, bọn họ đã không đi được. Từ trong rừng rậm trung, tiếng bước chân rất nhỏ đột nhiên vọng tới, rồi có kẻ quát hai người bọn họ:
"Đoạt đồ của Phách Thiên Phái chúng ta, còn muốn chạy à. Không dễ đâu!"
Lâm Dong Dong nhìn đột nhiên bảy vỏ giả xông đến vây quanh, tâm tình đúng là không tốt, lạnh lùng mà trách mắng:
"Phách Thiên Phái là vật gì vậy? Bổn tiểu thư không có một ít hứng thú đối với đồ của các ngươi, mau tránh ra!"
"Thật là một nữ nhi bá đạo! Đoạt đồ vẫn còn như vậy hung hăng, lá gan rất lớn!" Một người cầm đầu quát.
Trái lại Tào Thế Tường cảm giác được có hơi không đúng, vội vàng đứng ra quay sang bọn họ vừa chắp tay, phi thường khách khí mà mở miệng:
" các vị đại ca, thật ngại quá. Các vị mới rồi nói đoạt đồ, ta cũng không hiểu rõ lắm. Ta cùng với bằng hữu chỉ là đi ngang qua nơi này, cũng không như lời các vị nói, đoạt lấy bất cứ đồ vật gì."
Tối nay ánh trăng rất yếu ớt, đám người này đuổi theo ở phía sau, nên không thể nhìn rõ ràng mười phần mười dáng dấp của hai người. Nhưng mà hai ba phân đó là tuyệt đối có.
Thân hình Ninh Khanh Khanh và Lâm Dong Dong, tuổi đều không sai biệt lắm, mà quan trọng hơn là vóc người đều tương tự.
Còn Tào Thế Tường và thiếu niên thân hình cũng không sai biệt lắm, mặc dù vóc người không giống, nhưng mà Tào Thế Tường cũng cũng coi là khôi ngô tuấn tú.
Ban đêm nhìn thấy, người Phách Thiên Phái khẳng định kẻ ở trong sơn động trộm đồ rồi chạy trốn, chính là hai người bọn họ!
← Ch. 083 | Ch. 085 → |