Võ Linh bị thiêu
← Ch.067 | Ch.069 → |
Edit: anna-trần
Mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, cũng không một ai ngờ rằng, Thất Vương Gia sẽ tới và buông ra những lời nói vô tình, tàn nhẫn, máu lạnh.
Phượng Phi Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vốn đã tai tái, nay càng trở nên trắng bệch, nhợt nhạt hơn ngày thường. Hai tròng mắt linh động kia, ánh sáng lung linh ở bên trong như thể bị giấu đi. Hắn từ từ cúi nhìn xuống, sự trào phúng, lạnh lùng thấp thoáng trong đôi mắt trở nên càng rõ hơn.
Nếu như nói rằng chỉ có chừng đó mà không chịu đựng được, thì sau này, nàng sẽ không làm được chuyện gì lớn hơn ở trên con đường Võ Linh này.
Nhìn thấy Ninh Khanh Khanh chậm rãi cúi đầu, mà trong lòng Vân Triệt cảm thấy đau lòng và thương xót. Hắn có hơi cúi xuống về phía Ninh Khanh Khanh mà nói nhỏ nhẹ với nàng:"Khinh Khinh, ngươi có thiên phú bẩm sinh, chỉ cần cố gắng rèn luyện thì sau này sẽ đạt được thành tựu phi phàm!"
Lúc này, Đổng Thấm Nguyệt đứng bên cạnh Vân Triệt, muốn tìm cơ hội nói chuyện với Vân Triệt. Thấy Vân Triệt an ủi Ninh Khanh Khanh, mặc dù không muốn nhưng cũng vì để Ninh Khanh Khanh lưu lại và tạo một ấn tượng tốt đẹp nên nói "Đúng vậy á, Khinh Khinh biểu muội chẳng qua bị thương nhẹ mà thôi, bây giờ đã không sao rồi, ngươi không cần thương tâm a!"
Nàng cố ý gọi Ninh Khanh Khanh là biểu muội chỉ mong được sự chú ý của Vân Triệt, quả nhiên đúng là như vậy. Lúc này ánh mắt của Vân Triệt đã nhìn qua nàng, khiến nàng có thêm động lực và nói tiếp "Cũng không biết là ai làm ra đến mức này, làm hại ngươi bị thương, Tam hoàng tử nhất định..."
Phượng Phi Bạch quay đầu, nhìn Đổng Thấm Nguyệt và nói "Ngươi thật sự không biết là ai làm chuyện quá đáng đến mức như vậy sao?" Giọng nói thì gầm lên đầy vẻ giận giữ, khuôn mặt tuấn tú vô song thì trầm xuống, mang theo một cái làm cho người ta không nhìn thấu, khiến nàng ta cảm thấy rét run và rùng mình một cái.
"Khởi bẩm Thất, Thất Vương gia .... Thần, thần làm sao mà biết được chứ?" Đổng Thấm Nguyệt lắp ba lắp bấp trả lời.
"Có thật như lời ngươi nói?" giọng nói nhấn mạnh từng chữ của Phượng Phi Bạch như muốn ám chỉ lời nói của Thấm Nguyệt là không đúng sự thật như nàng ta nói.
Đổng Thấm Nguyệt không nhịn được rùng mình mà lui ra sau một bước mà nói "Vâng, vâng ... đúng như vậy."
"Bổn vương đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không nói lên sự thì ngươi đừng trách bổn Vương gia tay với ngươi năng." Phượng Phi Bạch vẻ mặt tức giận liền nói, sau đó ống tay áo vung lên, một luồng khí kinh người phun ra hướng tới Đổng Thấm Nguyệt. Trên gương mặt tuấn tú làm cho người trong thiên hạ kinh ngạc, ánh mắt tối tăm đang tản ra sự lạnh lùng làm cho trái tim người ta băng giá.
Từ đầu ngón tay mảnh dẻ, một luồng lửa u ám màu tím phun ra. Nó ánh lên con ngươi yêu - diễm màu tím kinh người. Chính lúc này lại tản ra hơi thở lạnh lùng, làm cho mọi người cảm thấy rét run và đầy vẻ kinh ngạc.
Đổng Thấm Nguyệt tại lúc hắn mở miệng nói thì đã lùi lại phía sau. Nàng khẽ gọi ra Võ Linh Tuyết Dạ Bạch Miêu của mình, muốn lập tức đào tẩu. Thế nhưng tốc độ của nàng cuối cùng quá chậm, luồng lửa u ám màu tím xuyên đám người, trong nháy mắt vây quanh Võ Linh của nàng ta.
Lúc này, Tử Hỏa hừng hực nuốt chửng con Tuyết Dạ Bạch Miêu thật lớn. Tiếng mèo kêo thê thảm vang vọng cả Thanh Khê chung quanh. Nhưng mà trong nháy mắt, con bạch miêu tựa như cùng với mạt khói trắng, từ từ biến mất trong Tử Hỏa.
Mà Đổng Thấm Nguyệt cũng ngã xuống đất kêu thảm thiết quay cuồng, cuối cùng do đau đớn kịch liệt lâm vào hôn mê.
Tất cả mọi người biết, Võ Linh của Đổng Thấm Nguyệt đã bị Thất vương gia dùng Tử Hỏa thiêu cháy. Từ nay về sau, nàng ta không thể tiếp tục ở trên con đường Võ Linh được nữa.
Đối diện gương mặt cứng lại của mọi người, Phượng Phi Bạch nhẹ nhàng nâng tay, Tử Hỏa biến mất trong lòng bàn tay của hắn. Hắn chậm rãi giơ tay lên, tay áo phất phơ nhè nhẹ, lúc này đây trên khuôn mặt của hắn chỉ có lạnh lùng và tuyệt tình.
Khuôn mặt đầy âm trầm, ánh mắt lạnh lùng kia đảo qua mọi người, âm thanh giống như sấm rền nổ vang, làm mặt đất cũng phát run theo: "Có một số người có thể đã quên. Nàng coi như là một nha đầu lỗ mãng đến từ thôn quê, nhưng dù sao nàng cũng là nha hoàn của Bổn vương."
Khi hắn nói xong, xung quanh chở nên yên tĩnh khác thường.
Mọi người nhìn bề ngoài trắng tinh như thần tiên của hắn đã lâu, có thể đã quên vị Vương Gia này, là như thế nào làm bọn hắn e ngại, sợ hãi.
Dường như, đó là lời nhắc nhở tất cả mọi người không được khi dễ nàng khi không có hắn ở đây.
Phượng Phi Bạch, là đứa con do em gái út của Tiên Đế, công chúa Trường Minh sinh ra mà không rõ cha là ai. Hắn vốn dĩ có Võ Linh yêu quái khác thường, nên bị Tiên Đế chán ghét. Vào lúc năm tuổi, đã sai người quẳng vào trong U Minh Cốc.
U Minh Cốc, tràn ngập vô số Linh Thú hung hăng bạo tàn, là nơi tụ tập nhiều nhất Linh Thú ngàn năm trở lên.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |