Không có mùi vị
← Ch.063 | Ch.065 → |
Trong không khí có một mùi lạ nhanh chóng lan truyền. Nó mang theo một mùi vô cùng nhức mũi, bắt đầu tập kích khứu giác của mọi người.
"Ta nhổ vào, đây là mùi vị gì?"
"Khăn tay, mau đưa khăn tay đây cho ta..."
"Đây mới thật là tất sao? Không phải là tìm thấy từ thi thể hư thối chứ?"
Mọi người vội vàng tỏ vẻ không chịu được. Những ai khứu giác yếu ớt hơn một chút thì không thể chờ đợi được mà chạy sang bên cạnh, nôn mửa một trận.
Ánh mắt nhìn Phượng Phi Bạch cũng có chút tế nhị. Mỗi ngày hắn khoác bộ đồ trắng tinh trên người, khí chất như tiên, làm cho người ta nhìn cũng không dám. Vậy mà ở trên người hắn lại tỏa ra một mùi hôi người, đã vậy chân còn quá thối!
Ninh Khanh Khanh đã sớm chuẩn bị tốt hai cục bông nhét vào lỗ mũi. Nay nhìn bọn họ phản ứng, mà cười lăn lộn đến không ngậm miệng lại được.
Ha ha ha ha ha ha, Phượng Phi Bạch, sau này cái tên Phượng đại xú cước này, hẳn là sẽ đi theo ngươi cả đời!
Nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại thôi kia của Phượng Phi Bạch, trong lòng Ninh Khanh Khanh đắc ý. Nàng vốn cũng không hay phản công, nhưng nếu bắt đầu phản công thì cũng là rất kinh người!
Nói đi, nói đi, để xem ngươi giải thích cái vụ đại xú cước này như thế nào!
"Lâm cô nương..." Phượng Phi Bạch không nói chuyện, mà Dương Thiếu Thần ở bên cạnh hắn sau khi ngây người trong nháy mắt, đã mở miệng.
Ninh Khanh Khanh đưa tay ngăn cản hắn "Ngươi không cần nói, ta biết ta có trách nhiệm. Chuyện Vương Gia giao cho mình, ta lại không làm!"
"Lâm cô nương!" Dương Thiếu Thần khẩn cấp, tiến lên một bước định đoạt lại cái tất "Cái tất này là của ta!"
Tình tiết vở kịch trong nháy mắt biến hóa, Ninh Khanh Khanh ngây người sửng sốt "Cái này rõ ràng là ta nhặt được ở trên - giường Vương Gia, làm thế nào lại là của ngươi?" Nàng đưa mắt nhìn Phượng Phi Bạch "Ngươi không nên bởi vì tất rất thối, mà để cho thuộc hạ hứng chịu chứ!"
Dương Thiếu Thần vội vàng cắt đứt lời của nàng, trước ánh mắt của mọi người, mặt mũi xấu hổ có hơi đỏ hồng "Tất của Vương Gia với tất của ta, dấu hiệu không giống."
Hắn vừa nói, vừa xoay bên cạnh tất cho mọi người thấy. Tam hoàng tử là người trong hoàng thất, chịu đựng mùi tanh tưởi mà giảng giải một phen cho mọi người "Phàm là người trong hoàng thất, ở bên cạnh tất, toàn bộ đều sử dụng kí hiệu Viêm Hỏa (ngọn lửa). Một đôi này, xác thật không có."
"Đa tạ Tam hoàng tử chứng thật." Dương Thiếu Thần lên tiếng cám ơn.
Tam hoàng tử khoát tay "Mau mau cất đi."
"Tên lường gạt!"
Chứng kiến Dương Thiếu Thần thu hồi tất lại, Ninh Khanh Khanh lập tức cảm giác như vừa hứng chịu đả kích cực lớn. Nàng chịu đựng mùi thối tanh tưởi, cho là có thể dùng báo thù nỗi hận bị Phượng Phi Bạch ức hiếp, nào ngờ liền biến thành như vậy.
Phượng Phi Bạch bị chỉ trích nhìn nàng một cái thật sâu sắc mà không nói gì.
Tam hoàng tử nhìn hai người vài lần, nhanh chóng lĩnh hội bản chất vụ việc, trong đầu xuất hiện đại khái tình tiết trước đây của chuyện này, thở dài nói:
"Không nghĩ tới Lâm tiểu thư đối với Thất Hoàng thúc thật sự là ái mộ vô cùng. Cho dù là tất có mùi như vậy, chỉ cần là của Thất Hoàng thúc, ngươi đều cất dấu vào trong người. Tình cảm đến mức này, xác thật khiến ta bội phục!"
"..." Chuyện hoàn toàn không phải như thế được không?
Chính là nhìn thấy cái loại ánh mắt thì ra là thế của mọi người, Ninh Khanh Khanh cũng không muốn giải thích nữa.
Chuyện nàng ái mộ Phượng Phi Bạch, sợ là vĩnh viễn đều rửa không sạch rồi!
Ninh Khanh Khanh chỉ lo chính mình không nhịn được, làm ra chuyện gì ra ngoài lý trí, bèn xoay người đi tới Thanh Khê.
Ở đây không khí trong lành, trước mắt mênh mông.
Quan trọng nhất là, không có người nào đó ở trước mắt, nên trong lòng cũng chính là không bị đè nén như vậy.
Ninh Khanh Khanh nhắm mắt lại mà hít vào thật sâu, khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.
Nàng tại thế giới kiếp trước mặc dù không nói là ngồi mát ăn bát vàng. Thế nhưng người bên cạnh, đều thuộc về dạng bình thường. Nếu ngẫu nhiên có một hai người nổi trội, cũng là đi qua bên người mà thôi.
Hiện tại gặp Phượng Phi Bạch, nàng cảm thấy tính cách coi như không kém của mình rốt cuộc bị công kích đến hỗn loạn.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |