Âm thanh trứng vỡ
← Ch.050 | Ch.052 → |
Edit: thu thảo
"Ngao "
Tống Ngọc hai tay che hạ bộ, phát ra tiếng sói hú vang khắp nơi, hắn tựa hồ nghe thấy những âm thanh trứng vỡ tan.
"Hỗn đản, dám đánh gia chúng ta!" Hai tên bảo vệ đi theo bên cạnh hắn, lập tức liền trừng mắt đánh tới Ninh Khanh Khanh.
Nói về đánh nhau, Ninh Khanh Khanh thực sự không sợ mà vô cùng thích thú.
Nhìn hai người vọt về phía mình, nàng đưa chân trái ra sau đạp mạnh xuống đất một cái, tay phải quăng cái rổ bay vèo, vừa lúc khiến một tên trong đó chui đầu vào bên trong. Thân thể nhỏ bé của nàng mượn lực của người kia, xoay tròn ngay tại chỗ." phanh" một cái liền đá tới trên cổ kẻ còn lại, nặng nề đá bay hắn, tiếp theo hoàn mỹ rơi xuống đất, lại một cước đá văng kẻ đang bị kẹt đầu trong rổ.
Động tác này làm phi thường lưu loát, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, không quá nổi mười giây đồng hồ, lại một hơi đánh gục cả hai tên bảo vệ.
Tống Ngọc nếu không phải tận mắt đến, tuyệt không tin một thiếu nữ nhu nhược chân yếu tay mềm, dĩ nhiên còn có loại năng lực này.
Trong lòng hắn nảy sinh ý ác, cũng không để ý trên người đang đau đớn, trong miệng mặc niệm một tiếng. Một còn đại cẩu màu vàng đất xuất hiện đang ở bên cạnh. Trên người con đại cẩu này có một vầng vàng chói lượn lờ, không ngừng chuyển động vờn quanh hắn.
Đây là Võ Linh!
Đánh nhau Ninh Khanh Khanh không sợ, nhưng mà Võ Linh, vật này còn có điểm tà môn, có lẽ nên cẩn thận thì hơn.
Nàng nhìn con đại hoàng cẩu kia, toàn thân đều bắt đầu căng thẳng, cả người không ngừng đề cao cảnh giác.
Đại hoàng cẩu há miệng rống to hai tiếng, nhe răng lao tới Ninh Khanh Khanh. Ninh Khanh Khanh đem rổ làm vũ khí, nện một cái thật mạnh lên đầu đại cẩu màu vàng, lập tức thân thể nó lung lay, rơi xuống trên mặt đất.
Con đại cẩu màu vàng này trừ điểm thân thể to lớn, bộ dáng hung hãn thì không có điểm gì khác!
Do từ nhỏ bị gia gia ném đi huấn luyện đặc biệt, trong mắt Ninh Khanh Khanh đã sớm không coi con đại cẩu này ra gì.
Tống Ngọc mắt thấy đại hoàng cẩu đột nhiên mất lực, lập tức hô to một tiếng, "Đại hoàng cẩu, phong hoá bôn ba!"
Âm thanh của hắn vừa dứt, màu vàng trên người đại hoàng cẩu lập tức lại bừng sáng, đôi mắt lóe lên. Nó lại lần nữa ngồi xổm xuống, bốn chân dùng sức nhún mạnh bật vọt tới Ninh Khanh Khanh!
Lần này đây, tốc độ của nó rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, Ninh Khanh Khanh có thể cảm nhận được, so với lần trước ít nhất lực đã đề cao gấp đôi. Nếu nàng lại dùng rổ để đánh, nhất định là không được.
Mắt thấy răng nanh há to miệng chạm mặt đánh tới, Ninh Khanh Khanh ngay tại chỗ một điệt, lấy lưng đeo mà, hai cái chân đi lên đạp một cái, khiến đại cẩu vàng dừng lại động tác.
Lực lượng của loài thú một mực là được các nhà khoa học gia về động vật phải chậc chậc lấy làm kỳ. Bọn chúng có thể trọng tương đương cùng nhân loại, nhưng mà lực nhảy bật lên cùng với sức bật của cơ thể, thường thường đều phải lớn hơn nhân loại mấy lần.
Đại hoàng cẩu cũng là một loại thú, có Tống Ngọc chỉ huy, nó ra sức lao tới Ninh Khanh Khanh cắn xé. kia lực lượng lớn lao, làm cho khối này khối thân thể mười ba tuổi này, mơ hồ không hề năng thừa nhận cảm giác.
Đại hoàng cẩu cũng là một loại thú, có Tống Ngọc chỉ huy, nó ra sức lao tới Ninh Khanh Khanh cắn xé. lực lượng lớn lao kia làm cho khối thân thể mười ba tuổi này, mơ hồ có cảm giác như không thể chịu đựng nổi.
Ninh Khanh Khanh biết không thể lại kéo dài. Đầu gối nàng có hơi hạ xuống, đôi chân bộc phát ra lực lượng lớn lao, đạp con một cước đại hoàng cẩu. Thân hình linh hoạt nhanh chóng nhảy lên, lại lần nữa tiến vào trạng thái đề phòng.
Đại hoàng cẩu bị đạp bay theo đường cong rơi xuống đất. Mặc dù bị thương, nhưng nó gầm lên một tiếng, lộn nhào một cái lại đứng lên, nhìn vào Ninh Khanh Khanh mà điên cuồng gầm thét "ngoao ngoao"!
Nhìn ra nàng mới chỉ đủ lực đối phó đại hoàng cẩu, trên mặt Tống Ngọc lộ ra một tia tàn nhẫn. Bàn tay đang ôm hạ bộ dùng sức vung lên, "Các ngươi xông lên, ta liền không tin, hôm nay không bắt được tiểu nha đầu nhà ngươi này!"
Hai người kia lập tức cũng vẫy tay xuất một chiêu, triệu hồi ra một con lại bì cẩu (chó trụi lông), và một con hoàng thử lang (chồn). Chúng mãnh liệt nhào đầu về phía trước đánh tới Ninh Khanh Khanh!
Cái quái gì thế này!
Thế này thì còn có xấu hổ hay không. Đã ba đấu một, mà cả ba kẻ lại vẫn còn tung ra một con súc sinh mang trong người để đối phó một mình nàng!
← Ch. 050 | Ch. 052 → |