Truyện:Ngự Phồn Hoa - Chương 11

Ngự Phồn Hoa
Trọn bộ 24 chương
Chương 11
Hôn ước (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giang Tái Sơ đưa nàng vào phòng ngủ rồi lại đi ra ngoài.

Sắc trời dần sáng, tuyết đã ngừng rơi. Duy Tang nằm một mình trên giường một lúc, quả nhiên, không bao lâu sau nhũ mẫu cũng đã đi vào, thấy nàng nằm thẳng trên giường, mắt đỏ hoe, bộ dáng hoảng sợ, bà liền cẩn thận hỏi: "Quận chúa, tối hôm qua lại gặp ác mộng sao?"

Duy Tang lắc đầu, giọng nói còn có chút khàn khàn: "Phụ thân đâu rồi?"

"Sáng sớm Ninh Vương điện hạ đã tới rồi." Nhũ mẫu có chút khó hiểu, "Lúc ta tới đây, chỉ gặp thị vệ đang dẫn điện hạ đi tìm Hầu gia."

Duy Tang đã thay đổi xiêm y, nhất thời có chút do dự, không biết là nên đi thư phòng của phụ thân hay là đi thăm a tẩu. Lúc đó nàng lại nhìn thấy nhũ mẫu đứng ở một bên. Trước kia bà lúc nào cũng nghiêm túc đoan trang, hôm nay không biết sao lại thế này, thoạt nhìn hết sức mệt mỏi, thậm chí đã quên lời dặn dò khi nàng dùng bữa: "Ăn chậm một chút, phải có dáng vẻ của Quận chúa".

"Nhũ mẫu, người sao rồi?" Ngay cả Duy Tang cũng nhìn ra nhũ mẫu có phần khác thường.

Bà chỉ cười một tiếng, có chút ngượng ngùng: "Nghe nói đội quân bị bắt xuất chinh đánh giặc nửa năm trước đã trở lại. Hôm qua ta về nhà một chuyến, các hàng xóm láng giềng đều ngóng trông. Nghĩ con ta cũng có thể trở về, ta liền cảm thấy thời gian qua thật nhanh."

Tay Duy Tang khẽ run, nhũ mẫu vừa thành thân không lâu thì trượng phu chết, chỉ để lại một đứa con trai, làm Bách phu trưởng trong quân đội, đã bị triều đình trưng dụng trong ba vạn quân kia... Trước khi xuất chinh nghe nói sẽ thành thân, cô nương là láng giềng thanh mai trúc mã, nhưng hắn kiên trì phải về rồi mới cưới cô nương kia.

Nhưng mà ba vạn người này... cuối cùng sẽ có bao nhiêu người trở về?

Nàng lật đật cúi đầu, uống một hớp nước lớn, cố gắng nén nước mắt.

Nha hoàn vừa mới dọn chén đũa và bữa ăn sáng đi thì có người gõ cửa ở ngoài hỏi: "Quận chúa có đó không?"

Trống ngực Duy Tang đập loạn, nàng vô thức đứng dậy.

"Hầu gia mời người đi một chuyến."

Duy Tang đứng ở cửa thư phòng, bên trong không có động tĩnh gì, gần như khiến nàng nghi ngờ bên trong không có ai. Nàng cẩn thận đẩy cửa ra, vừa mới nhìn thấy phụ thân tay vịn góc bàn, thân mình đang từ từ ngã xuống.

Trong đầu nàng "ầm" một tiếng, nàng liều lĩnh vọt vào, dùng sức đẩy Giang Tái Sơ đang định đỡ phụ thân, từ từ đỡ phụ thân ngồi dậy.

Tay Giang Tái Sơ lơ lửng giữa không trung, bởi vì bị nàng đẩy ra, hắn chỉ có thể lui về phía sau hai bước.

Lúc đưa nàng trở về, nàng còn ngoan ngoãn rúc vào sau lưng mình; Nhưng hiện tại, nàng giống như thay đổi thành một người khác, con ngươi đen trắng rõ ràng mơ hồ đỏ ngầu, mất đi lý trí bình thường mà nhìn hắn, giọng nói gào lên: "Ngươi nói gì với phụ thân ta?"

Hắn chậm rãi bỏ tay xuống, ánh mắt từ ảm đạm trở nên bình tĩnh, rồi nhìn sang sắc mặt của Hàn Ủng, nói đạm nhạt: "Hầu gia, xin nén bi thương. Nhưng mà ý chỉ của bệ hạ... chỉ sợ chưa trở về cũng có thể là đường sống."

Tháng giêng năm Nguyên Hi thứ năm.

Sau khi Hoàng đế thân chinh trở về, lần đầu triệu kiến quần thần ở Nghi Phượng Điện.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt có chút mệt mỏi. Tất nhiên không ai dám nhắc tới cuộc chiến thê thảm vừa rồi. Năm mới bắt đầu, vì để cho người thống trị đất nước này được thoải mái, đại thần đều lựa lời may mắn, nhẹ nhàng nhất mà nói. Hoàng đế nghe các đại thần tấu xong, khẽ phất tay tuyên bố tan triều.

Trong nội điện có nội thị hầu hạ hắn thay quần áo, lúc hắn từ từ đi ra, Chu Cảnh Hoa đã sớm chờ ở bên ngoài.

Chu Cảnh Hoa là cháu của Chu thái hậu, cũng là biểu huynh của Hoàng đế, Hoàng đế và hắn cũng không khách khí, hỏi sơ sơ chuyện dân sinh Thục địa rồi liền trầm ngâm hỏi: "Ninh Vương có tin tức gì không?"

Chỉ cần còn Hoàng đế ngày nào, đệ đệ ruột của hắn sẽ bị xa lánh nghi kỵ ngày đó, Chu Cảnh Hoa biết rõ điểm này, đương nhiên cũng hiểu được thế nào mới tốt cho Hoàng đế, vội vàng đáp: "Ninh Vương nhậm chức Chuyển vận sứ ở đất Thục, mọi thứ đều tốt, chỉ là sau khi thuế khóa đất Thục tăng nặng, dân chúng đất Thục phản ứng quá mạnh, Ninh Vương tự ý đổi bốn lấy một thành năm lấy một."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Trong chốc lát, Chu Cảnh Hoa thận trọng nói: "Thục Hầu bên kia, bệ hạ nên trợ cấp thế nào?"

"Không phải đã cho hậu táng, cũng đã truy phong sao?" Sắc mặt Hoàng đế nặng nề, "Chết thì đã chết rồi, còn có thể như thế nào?"

Chu Cảnh Hoa nhìn nét mặt của Hoàng đế, lúc này mới nuốt lời nói trong miệng xuống, liên tục gật đầu: "Rõ."

Lời còn chưa dứt, nội thị tiến vào truyền tin, "Bệ hạ, Nguyên đại nhân đến."

"Để cho hắn vào đi." Hoàng đế hơi vuốt cằm.

Nguyên Hạo Hành quan bào nghiêm chỉnh, cả người lộ vẻ phong thần tuấn lãng cực kỳ. Hắn chậm rãi bước vào, hành lễ với Hoàng đế rồi mới liếc nhìn Chu Cảnh Hoa một cái, hơi khom người: "Chu đại nhân."

Cho dù cấp bậc Nguyên Hạo Hành không cao, Chu Cảnh Hoa cũng không dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ lại.

"Chuyện trợ cấp sau trận chiến, Hạo Hành ngươi còn có đề nghị gì không?" Hoàng đế hỏi từ từ.

Hoàng đế bởi vì thích việc lớn hám công to mà ăn quả đắng này, trong lòng Nguyên Hạo Hành biết rõ, nhưng hắn chỉ lặng lẽ nói: "Bệ hạ cũng biết, năm trước quốc khố thu vào, hai ba phần mười là đến từ Xuyên Thục?"

Hoàng đế có chút kỳ quái, hắn lúc này đột nhiên đề cập tới chuyện này, vội lên tiếng: "Nạn úng ở Giang Nam, Quan Trung lại hạn hán, trẫm biết."

"Nhưng mà Xuyên Thục cũng gặp đại hạn, triều đình vẫn chưa cứu tế, ngược lại tăng thêm thuế má, thậm chí phái Ninh Vương làm Chuyển vận sứ, có thể thấy được..." Nguyên Hạo Hành dừng một chút, lãnh đạm nói một câu, "Bóc lột nặng."

Hoàng đế mím môi, thật lâu sau mới bỗng nhiên cười một tiếng: "Trẫm hiểu được ý tứ của ngươi. Chẳng qua là đất Xuyên Thục, người dân man di, nhiều gánh nặng một chút cũng là việc nên làm."

"Dân chúng ở đó bản tính ôn hòa, cũng không sao cả. Chỉ là lúc này đây hao tổn ba vạn thanh tráng niên nam tử, ngay cả Thục Hầu Thế tử cũng chết, thuế suất vẫn như cũ không sửa... Bệ hạ, dựa vào một mình Ninh Vương, chỉ sợ sẽ có chuyện."

Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ một chút, khẽ cúi đầu, vặn miếng ngọc bích trên ngón tay, nói nhạt: "Hiện tại không phải không có việc gì sao?"

Con ngươi màu trà của Nguyên Hạo Hành liếc xéo Hoàng thượng một hồi lâu, lúc này trong suy nghĩ của hắn chỉ có một chuyện. Hoàng đế ước gì Xuyên Thục xảy ra chuyện, tốt nhất mượn tay loạn dân giải quyết Ninh Vương... Dầu gì cũng có thể cho Ninh Vương thêm một cái tội trạng quản giáo không tận lực. A... Quả thật là, ánh mắt thiển cận.

Hắn từ nhỏ đã quen biết Hoàng đế và Ninh Vương, cũng hiểu rõ khúc mắt của Hoàng đế, nhưng chỉ có thể nói, chuyện ai ngồi trên ngôi vị Hoàng đế này, lập dòng chính chứ không lập người hiền đức, thật đúng là do trời định. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, Nguyên Hạo Hành cũng không thể hiện ra trên mặt, chỉ khiêm tốn cúi đầu, chậm rãi nói: "Xuyên Thục rối loạn, năm nay quốc khố chống đỡ bất quá chỉ ba tháng."

Hoàng đế nhìn chằm chằm người thanh niên này, ra vẻ kinh hãi.

Ninh Vương tất nhiên phải đối phó. Nhưng quốc khố tiền bạc là gốc rễ của quốc gia.

Nếu không phải hắn nhắc tới, chỉ sợ chính mình còn không nghĩ đến.

Hoàng đế mặc dù không sợ đất Thục mọi rợ, nhưng mà chống đỡ được trận này rồi hãy nói.

"Vậy ngươi xem, lúc này phải như thế nào mới ổn định được bên kia?" Hoàng đế do dự.

Nguyên Hạo Hành nhếch môi, nhẹ giọng nói ra hai chữ: "Liên hôn."

Mắt phượng Hoàng đế khẽ cong lên: "Liên hôn thế nào? Chẳng lẽ muốn kim chi ngọc diệp Đại Tấn ta gả qua đó?"

"Thục Hầu có một nữ nhi, Gia Hủy Quận chúa đang đến tuổi lập gia thất." Nguyên Hạo Hành chậm rãi nói, "Bệ hạ xem, trong con cháu dòng họ, ai có thể lấy vị Quận chúa này, từ đó ở lại đất Thục lâu dài?"

Ý cười trên khóe môi Hoàng đế càng đậm, "Ninh Vương cũng đã đến tuổi thành thân."

"Cũng là lương xứng, chỉ là Ninh Vương phải ở đó mấy năm." Nguyên Hạo Hành gật đầu nói phải.

"Đệ đệ này của ta còn ngại trong kinh vô vị đâu chứ." Hoàng đế cười nói, "Như thế cũng giải quyết xong một mối lo."

Nguyên Hạo Hành chắp tay, khẽ khen một tiếng: "Bệ hạ anh minh."

Cỗ kiệu loạng choạng hồi phủ, Nguyên Hạo Hành nhíu mày, lại bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước... Muội muội xưa nay nhã nhặn xinh đẹp chưa bao giờ thất kinh như vậy, khóc đến hai mắt sưng đỏ: "Đại ca, Tiên hoàng rõ ràng chỉ hôn ta cho Ninh Vương, nay chàng còn chinh chiến ở bên ngoài, nếu ta vào cung, về sau phải sống thế nào?"

Trước có thiên hạ, còn có gia đình, là Nguyên gia tổ huấn.

Người trên long ỷ kia, cho dù không phải là vị Hoàng đế khiến cho Nguyên Hạo Hành hài lòng, nhưng thiên hạ hắn nắm trong tay vô cùng vững chắc, bản thân sẽ đem hết toàn lực đi phụ tá hắn.

Biết rõ người muội tử thích trong lòng là Ninh Vương, cũng biết rõ Hoàng đế đem nàng tiến cung, bất quá là để chứng minh hắn mạnh hơn vị đệ đệ này gấp trăm lần, nhưng mà Nguyên gia vẫn như Hoàng đế mong đợi, trước tiên thoái hôn, đưa muội muội vào cung.

May mà Ninh Vương lại lãnh đạm, cũng không nói gì, sau khi đại thắng Hung Nô khải hoàn trở về, thậm chí còn dâng quà mừng lên cho Hoàng đế... một con hãn huyết bảo mã đến từ Đại Uyên. Chỉ là trong kinh đồn đại, cười nhạo Ninh Vương ăn ngậm bồ hòn nhiều vô số kể, cho dù hắn chiến công rực rỡ nhưng lại bị những lời ong tiếng ve này đưa lên đầu ngọn gió. Sau Ninh Vương lại rất nhanh tiếp nhận chức vụ Chuyển vận sứ của Xuyên Thục, chỉ sợ có liên quan đến việc muốn tránh né những lời đồn này.

Nghĩ đến đây, khóe miệng người thanh niên trước giờ vẫn ung dung thản nhiên lộ ra một tia cười lạnh.

Nhân sinh trên đời, ai mà không có chút chuyện không như ý đâu, huống chi bọn họ trời sinh đã được thừa nhận là kỳ vọng của quốc gia, nếu cứ chấp nhất tình cảm, vì một nữ tử chết đi sống lại, không phải buồn cười lắm sao?

Đang lúc trầm tư, cỗ kiệu đột nhiên lắc lư một cái, dường như ngừng lại.

Nguyên Hạo Hành đang muốn xốc màn kiệu lên, chợt nghe bên ngoài kiệu có người lớn tiếng nói: "Nguyên đại nhân, trong cung truyền tin đến, Nghiên phi nương nương vừa mới sinh hạ long tử."

Hoàng đế vẫn chưa lập hậu, nay đứa con Nghiên phi sinh hạ chính là trưởng tử.

Đối với Đại Tấn mà nói, đây đại khái là một năm mới tiêu điều, chỉ có một tin tức tốt này chăng?

Nguyên Hạo Hành chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi cong lên, hờ hững nói: "Biết rồi."

Tháng giêng năm Nguyên Hi thứ năm, Hoàng đế thân chinh Hung Nô đại bại mà về, hai mươi vạn binh sĩ cuối cùng về đến quan nội, chỉ còn lại vạn người vắng mặt. Đại tướng trong triều, Thế tử Xuyên Thục Hàn Duy Tị đều chết trận, lúc Hoàng đế về đến cửa khẩu đã điều động ba vạn binh lính Xuyên Thục làm công tác hậu cần, lúc rút quân về lại ngoài ý muốn trở thành quân yểm trợ chủ lực, mặc dù bởi vì thống soái phán đoán sai lầm mà trúng bẫy của địch nhưng lại liều chết chiến đấu không khuất phục. Cuối cùng Hoàng đế an toàn vượt qua cửa khẩu, ba vạn người lại chết trận nơi đất khách cùng với Thế tử.

Lúc này bên trong thành Cẩm Châu, tuy là tháng giêng tân niên nhưng bầu không khí vô cùng ảm đạm, hoàng hôn vừa buông xuống.

A Trang tựa hồ còn không hiểu "Cha đi rồi" là có ý gì, chỉ ngoan ngoãn thay đồ tang, quỳ gối chịu tang trước linh cữu. Có lẽ là vì đã quỳ lâu, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng vẹo vẹo ngủ gà ngủ gật. Duy Tang nhìn mà đau lòng, liền ôm nó lên, phân phó tỳ nữ đưa trở về phòng ngủ.

Chiều hôm đó, huynh trưởng trong nhà đã chết, phụ thân và a tẩu đều ngã bệnh, chuyện mai táng của quý phủ quản gia phần lớn đều tìm đến Duy Tang bàn bạc, nàng lúc này mới cảm nhận được thế nào là lo liệu quản lý gia đình mà huynh trưởng và a tẩu đã trả giá bao nhiêu tâm huyết, không nói đến việc trong coi quân chính đất Thục của phụ thân và huynh trưởng. Nghĩ đến huynh trưởng, Duy Tang lại đau xót trong lòng. Trong lúc nàng ngẩn ngơ, Phòng sứ thành Cẩm Châu Tiêu Nhượng tướng quân sải bước tới.

"Tướng quân tới tìm phụ thân ta sao?" Duy Tang vội vàng đứng dậy.

"Mới từ chỗ Hầu gia đi ra."

"Tiêu tướng quân, sắc mặt ngươi không được tốt." Duy Tang nhìn vị tướng quân trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng này, nói nhỏ, "Phụ thân đã bị bệnh mấy ngày nay, rất nhiều chuyện phải phiền đến tướng quân, xin giữ gìn thân thể."

"Trợ cấp triều đình hứa hẹn một phần cũng không cấp, không biết bị cắt xén thế nào." Tiêu Nhượng cắn răng, đè thấp giọng nói, "Hầu gia nghe xong, cũng chỉ nói dùng khố bạc trong phủ lấp trước... Nhưng phủ khố hiện giờ của đất Thục làm gì còn tiền?"

"Triều đình thật sự là khinh người quá đáng!"

"Ninh Vương hôm nay còn đến phúng viếng, Quận chúa vẫn là về phòng nghỉ trước đi, một hồi lại ra đây với Hầu gia."

"Ninh Vương?" Duy Tang giật mình, nàng đã mấy ngày rồi không gặp Giang Tái Sơ.

"Thay mặt Hoàng đế đến." Khoé môi Tiêu Nhượng hơi nhếch lên, lạnh nhạt nói, "Chỉ sợ lập tức tới ngay."

*****

Hàn Ủng đổi quan phục, nghênh đón xa giá của Ninh Vương ở cửa.

Tuỳ tùng của Giang Tái Sơ không nhiều lắm, cưỡi ngựa đơn giản, chỉ dẫn theo Cảnh Vân tới đây.

Dựa theo cấp độ quan lại, Thục Hầu còn phải hành lễ với hắn, nhưng hắn vội vàng đưa tay đỡ, "Không cần đa lễ." Dừng một chút, hắn lại nói, "Thân thể Hầu gia đã khá hơn chưa? Xin nén bi thương."

Hàn Ủng bởi vì trận này bệnh nặng mà gầy đi rất nhiều, một đêm đó, tóc bạc hơn phân nửa. Lúc này ông đã khôi phục bình tĩnh: "Khá hơn rất nhiều."

Người hầu bên cạnh đưa lên một cái hộp gấm, Giang Tái Sơ nói: "Đây là nguyên đan bổn vương mang về từ Tây Vực, Hầu gia bệnh nặng mới khỏi, cần bổ sung nguyên khí. Bên trong còn có một nhánh tuyết liên, có minh mục, có thể cho Thế tử phi dùng một chút."

Hàn Ủng nói cám ơn, lại sai người nhận lấy. Hai người đi tới linh đường, Giang Tái Sơ theo bản năng nhìn người nhà Hàn gia đang để tang bên cạnh, lại không thấy bóng dáng của Duy Tang. Trong lòng hắn hơi mất mát, lại nghe thấy giọng trẻ con lanh lảnh vang lên: "Ninh Vương thúc thúc."

Hắn xoay người, A Trang được người dắt đi lại phía mình. Cậu bé nhỏ mặc một thân đồ tang màu trắng, lắc lư đi tới, bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy hắn mà nét mặt trở nên vui vẻ mấy phần.

Khóe môi hắn lộ ra ý cười, ánh mắt chậm rãi dừng trên người A Trang, rồi chuyển sang cô gái đang nắm tay nó.

Mấy ngày không gặp, Duy Tang gầy đi rất nhiều, đường nét trở nên xơ xác, tóc đen da trắng, lại tiều tụy hơn vài phần. Nàng không nhẹ không nặng kéo tay đứa cháu, khẽ nhắc nhở: "Hàn Đông Lan."

A Trang hành lễ xong, Giang Tái Sơ tiến lên hai bước ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó, "Thế tôn không cần đa lễ." Dừng một chút, hắn nói tiếp, "Chăm sóc mẹ con thật tốt."

A Trang cái hiểu cái không gật gật đầu.

Duy Tang hành lễ xong, thần sắc hắn phức tạp nhìn nàng, cuối cùng cũng không đưa tay ra đỡ.

Kính hương, chắp tay thi lễ... Ninh Vương cắm ba nén hương vào lư hương trên bàn, xoay người lại, dưới ánh mắt soi mói của mọi người mà bình tĩnh nhấc quan bào lên, quỳ xuống.

Hàn Ủng sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Vương gia, không hợp lễ, không thể!"

"Hầu gia, Thế tử tận trung vì nước, ta thay mặt dân chúng Tấn triều quỳ lạy hắn cùng với ba vạn đệ tử Xuyên Thục là hợp tình hợp lý." Hắn đẩy tay Hàn Ủng đang đỡ ra, trịnh trọng dập đầu ba cái rồi mới đứng lên.

Hàn Ủng không hề nói thêm cái gì nữa, dẫn nữ nhi và tôn tử dập đầu đáp lễ. Cuối cùng Duy Tang đỡ phụ thân dậy, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, chú ý thân thể."

Thục Hầu vỗ nhẹ mu bàn tay nữ nhi, thản nhiên cười một tiếng rồi quay sang nói với Ninh Vương: "Vương gia, có thể đi sang thư phòng ta một chút không?"

Giang Tái Sơ gật gật đầu, ánh mắt trằn trọc dừng trên người Duy Tang, lại chậm rãi nâng lên, mãi cho đến khi tầm mắt của nàng ngang với mình.

Hai người rõ ràng đều chưa cười, nhưng trong mắt hắn đã có một loại cảm giác yên ổn, bình tĩnh chờ đợi.

Khoé môi Duy Tang nhẹ nhàng cong lên, nàng lặng lẽ dời tầm mắt, cúi đầu.

"Vương gia?" Hàn Ủng nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

Ninh Vương lấy lại tinh thần, trong lòng khẽ thở dài, điềm tĩnh nói: "Hầu gia, mời."

Duy Tang không biết Giang Tái Sơ muốn nói với phụ thân những gì, đoán chừng lại là chuyện triều đình trợ cấp, mấy ngày nay bởi vì phải quản lý sự vụ lớn nhỏ bên trong phủ mà nàng không thể nhàn hạ một chút, huống hồ nay quý phủ lại phát sinh chuyện, mình sao có thể nào an tâm?

Ngày ấy a tẩu nghe được tin này, chứng bệnh vốn đã khá hơn chút bỗng nhiên lại nghiêm trọng, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh thì bi ai quá độ, đại phu luôn mãi dặn dò nàng không thể khóc, nàng vẫn không nhịn được mà nằm ở trên giường lặng lẽ rơi lệ. Duy Tang còn nhớ rõ lúc mình chạy đến thăm nàng, trên gối lụa tất cả đều loang lổ vết máu, a tẩu rốt cuộc không nhìn thấy được nữa... Mà lúc đại phu lại đây bắt mạch, cũng chỉ lắc đầu kê cho mấy toa thuốc, bất quá cũng chỉ làm hết sức mình mà thôi.

Mỗi khi đêm tới, nàng đều sức cùng lực kiệt mà đi ngủ, hẳn là không nằm mơ cũng không sợ hãi. Nhưng hôm nay thấy Giang Tái Sơ, trong lòng ngoại trừ huynh trưởng vừa qua đời ra thì còn lại đều mù mịt, nàng và hắn... cuối cùng phải như thế nào?

Nhũ mẫu vì phải về nhà lo tang sự cho con trai, không còn có người lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng, nàng ngược lại cảm thấy có chút không quen. Nha hoàn đã đặt bình nước nóng lên tấm chăn, nàng ở trong chăn co giật người, bỗng nghe thấy động tĩnh rất nhỏ bên ngoài giường.

Duy Tang giật mình, nằm ở trong chăn nhất thời không dám động đậy, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Là chàng sao?"

Giường khẽ lung lay, giọng hắn trầm thấp, lại mang theo một chút mệt mỏi: "Là ta."

Duy Tang ngồi dậy, cách màn che, thấp thoáng có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn, nhưng nàng đột nhiên không có dũng khí xốc lên nhìn hắn một cái, chỉ nói: "Chàng đã nói những gì với phụ than ta?"

"Đều là chuyện triều đình." Hắn nói đơn giản, dừng một chút, "Mấy ngày nay vốn nên ở bên cạnh nàng..."

Duy Tang ngắt lời hắn: "Ta biết chàng bề bộn nhiều việc, không sao."

Màn che bỗng nhiên bị xốc lên, thân ảnh thon dài của hắn đứng bên giường, bóng đêm phủ lấy thân thể nàng, hắn cúi người xuống ôm nàng, động tác dè dặt mà ôn nhu không cần nói cũng hiểu.

Hắn dường như không nghe thấy những lời khách sáo kia, chỉ ôm nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Hàn Duy Tang, chúng ta thành thân đi."

Thân thể nàng cứng đờ, hơi thở xẹt qua cổ hắn, thật lâu sau nàng mới nói: "Giang Tái Sơ, chàng có nghĩ tới... Có lẽ, ta không phải là lương xứng của chàng."

Hắn rầu rĩ nở nụ cười, lại chậm rãi nói: "Trừ nàng ra, ta không nghĩ ra còn có ai có thể xứng đôi với ta."

"Chàng tốt nhất có thể lấy một người gia thế hiển hách, một vị tiểu thư có thể giúp được chàng, giống như Nguyên tiểu thư vậy..."

Lời của nàng vẫn chưa nói xong, Giang Tái Sơ lại bỗng nhiên nghiêng mặt, dùng sức chặn môi nàng, ngậm hết hơi thở của nàng, gằn từng chữ: "Nha đầu ngốc, ta xuất thân đã là gia tộc hiển hách nhất thiên hạ, còn cần ai giúp đỡ?"

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Duy Tang mở to hai mắt nhìn hắn, lông mi hắn vểnh lên, tuy dài nhưng trông không có vẻ kiêu ngạo. Nàng quen hắn lâu như vậy, luôn cảm thấy người này khiêm tốn, chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện... Có lẽ là vì hắn cho tới bây giờ đều vô cùng cẩn thận che giấu sự kiêu hãnh này.

Hắn từ từ buông nàng ra, cúi đầu đặt trên trán nàng, nói khẽ: "Ta đêm nay tới đây là muốn nói với nàng... ta muốn lấy nàng. Gia thế, triều đình hoàn toàn không liên quan. Ta muốn lấy nàng, chính là bởi vì Hàn Duy Tang nàng."

Duy Tang kinh ngạc nhìn hắn, có chút không rõ hàm nghĩa những lời này của hắn.

Hắn lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa hai má nàng, "Không bao lâu nữa triều đình hẳn là sẽ tứ hôn nàng cho ta... Ta nghĩ, nàng phải chuẩn bị tâm lý."

"Tứ hôn?" Duy Tang sửng sốt, bật thốt lên hỏi, "Triều đình vì cái gì mà phải tứ hôn?"

Giang Tái Sơ nhìn nàng thắm thiết, trong lòng tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không kiên trì giải thích, "Trận chiến này Xuyên Thục thương vong quá lớn, hơn nữa huynh trưởng nàng lại chết trận... Triều đình vì muốn dịu đi quan hệ, chỉ có thể liên hôn hai bên. Đối tượng thích hợp nhất, chính là ta với nàng."

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ lọt vào, nàng nhìn đường nét trên mặt hắn, ánh mắt sáng ngời mang theo sự thấp thỏm không yên khó nén đang nhìn nàng... Biết rõ không nên nổi giận với hắn, nhưng Duy Tang vẫn khó có thể kiềm chế, tức giận đến cả người phát run.

"Hoàng đế ngu ngốc như vậy, làm chết nhiều người chúng ta như vậy, nay hắn nghĩ ra biện pháp bồi thường chính là 'ban ân' cho đám dân đen chúng ta có thể liên hôn với gia tộc của hắn?!"

Giang Tái Sơ không nói gì, sắc mặt có chút căng thẳng, siết chặt tay nàng không chịu buông ra.

Duy Tang nhìn thẳng hắn một hồi lâu, cho đến khi phẫn nộ dần dần dịu bớt, thay vào đó là sự mệt mỏi trước giờ chưa có, nước mắt rơi từng giọt, tựa như hạt trân châu từ trên mặt rơi xuống.

"Thật xin lỗi, ta muốn lấy nàng, vốn chỉ nghĩ chuyện đơn giản, lại không nghĩ hôn sự lại trở nên phức tạp như vậy..."

Nàng ngắt lời hắn: "Cha ta đâu? Cha ta nói như thế nào?"

"Hầu gia đã đáp ứng rồi."

Thật sự có thể gả cho hắn, không cần lo lắng phụ thân ngăn cản, nhưng không biết vì cái gì mà cảm giác vui sướng này dần dần phai nhạt, chỉ để lại tư vị khó mà nói nên lời.

"Được, ta gả." Nàng nghiêng người, vươn tay ôm lấy cổ hắn, áp mặt mình vào người hắn, lặp lại một lần, "Giang Tái Sơ, ta gả cho chàng."

*****

Tết Nguyên Tiêu vốn là ngày lễ Duy Tang thích nhất trong năm, mỗi một năm trước đây, nàng đều được phụ thân cho phép, quang minh chính đại đi xem hội đèn lồng trong thành. Vài tháng trước, nàng đã từng miêu tả cảnh hội đèn lồng phồn hoa ở Cẩm Châu cho Giang Tái Sơ và Cảnh Vân, nhưng lúc đó, bản thân tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng cái ngày lễ này sẽ trở nên u ám như vậy.

Vừa mới lo liệu xong tang sự của Hàn Duy Tị, Hoàng đế sắc phong Thế tôn Hàn Đông Lan đảm nhiệm chức Thục Hầu. Ngoài ra, triều đình đã có tin đồn, hoàng thất sẽ liên hôn với Xuyên Thục. Mặc dù thánh chỉ còn chưa tới, hôn sự của Gia Huỷ Quận chúa đã rõ mười mươi. Nhưng trong Hầu phủ từ trên xuống dưới lại không hề có vẻ vui mừng.

Bên trong phủ, Thục Hầu và Thế tử phi đều bệnh nặng, bên ngoài triều đình không thay đổi mức thuế, việc liên hôn lúc này càng chứng minh Hoàng đế vội vã xoa dịu quan hệ, phàm là người sáng suốt đều thấy việc này rất miễn cưỡng, không có bao nhiêu thành ý.

Trong phủ Chuyển vận sứ, Cảnh Vân đang đánh cờ với Ninh Vương, đã thua hơn mười con, sai lầm hai ba nước nữa thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Ninh Vương phất tay áo, mất hết cả hứng: "Không được."

"Điện hạ, đi tìm Quận chúa xem hội đèn lồng đi?" Cảnh Vân nghĩ một chút rồi đề nghị.

"Nàng nào có tâm tư xem hội đèn lồng?" Giang Tái Sơ lắc lắc đầu, nhìn sắc trời đen như mực bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến sau này, kinh thành pháo hoa đầy trời, nếu có một ngày như thế, có thể dẫn Duy Tang đi xem, chắc hẳn nàng sẽ thích.

"Ta thấy ngài cả ngày đều đứng ngồi không yên, là có chuyện gì sao?" Cảnh Vân cẩn thận hỏi.

Giang Tái Sơ chỉ lắc lắc đầu, hôm nay thời tiết vô cùng lạnh, trong phòng mặc dù đã đốt lò sưởi nhưng hắn vẫn khoác một chiếc áo lông cáo, tóc dày cũng không vấn lên, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, tựa như đang chờ đợi cái gì.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếc bước chân, thị vệ cúi đầu nói: "Điện hạ, sứ giả tới rồi."

Giang Tái Sơ bỗng nhiên đứng dậy, áo lông cáo khoác trên vai trợt xuống đất cũng không hề hay biết, chỉ nói: "Mau dẫn ta đi gặp."

Cảnh Vân có phần mù mịt cho nên đi theo, lại thấy một nam tử trung niên trắng noãn không râu ngồi bên phòng ngoài, một thân cẩm bào xanh ngọc cao quý, bên hông treo một khối bạch ngọc, đang chậm rãi uống trà.

"Vương công công." Giang Tái Sơ cười nghênh đón.

Người nọ đứng dậy, khom người định quỳ xuống hành lễ, lại bị Giang Tái Sơ nâng dậy, cười nói: "Công công đường sá xa xôi mà đến, làm sao cần đa lễ?"

Vương Hộ vốn là thái giám chủ tọa bên cạnh tiên đế đời trước, bởi vì cẩn thận, lại tuân thủ nghiêm ngặt an phận, được Hoàng đế hai triều tín nhiệm. Lần này hắn mang theo thánh chỉ đến, Giang Tái Sơ không dám chậm trễ.

"Bổn tọa mang tin tốt đến cho Ninh Vương." Vương công công cười nói, "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi phủ Thục Hầu đi?"

"Công công không ăn trước vài món sao?" Giang Tái Sơ lại cười nói, "Đoạn đường này thật vất vả."

"Xong chính sự trước quan trọng hơn." Vương công công cười, "Chuyện dùng trà uống rượu, để sau cũng không muộn."

Ninh Vương ngẩn ra cười một tiếng, cũng không ép hắn ở lại: "Như thế cũng tốt."

Phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa xong, lại phái người đến phủ Thục Hầu báo tin, Giang Tái Sơ dẫn Vương Hộ đi vào cửa. Lúc vào xe, Ninh Vương cười nhạt: "Công công cẩn thận."

Vương Hộ không muốn người khác biết liền nhếch môi, hứng thú nói: "Ninh Vương yên tâm."

Giang Tái Sơ nhìn Vương Hộ lên xe rồi thì tự mình nhảy lên ngựa, Cảnh Vân giục ngựa đi tới bên cạnh hắn, khẽ cười: "Chúc mừng điện hạ, thì ra là cả ngày nay ngài mong đợi chiếu thư tứ hôn."

Ninh Vương chỉ cười nhẹ, vẫn chưa nói chuyện.

Cảnh Vân chỉ cảm thấy buồn cười, Vương gia xưa nay kiên nhẫn mười phần, lúc ở đại mạc Tây Vực vì phục kích kẻ thù mà ẩn núp tám ngày tám đêm cũng không thấy nôn nóng. Nay vì chuyện chung thân đại sự mà cả ngày đều chờ không được, thế nào cũng phải dẫn khâm sai đến phủ Thục Hầu tuyên chỉ ngay trong đêm.

... Chỉ là lúc này, Cảnh Vân cũng không biết, chỉ vì một đêm nóng vội này mà về sau, tất cả bọn họ phải trả giá như thế nào.

Phủ Thục Hầu nhận được tin tức thì đã sớm phái người đứng đợi ở cửa.

Ninh Vương dẫn khâm sai đi vào bên trong phủ, Thục Hầu Hàn Ủng bệnh nặng chưa lành và Thế tôn, Thế tử phi cùng với Gia Hủy Quận chúa đều đã ở sau đại đường. Vương Hộ cầm thánh chỉ màu vàng chưa mở trong tay, quan sát Duy Tang đang đứng thẳng một bên.

Duy Tang bị hắn nhìn mà nổi cả da gà, nhưng cũng chỉ có thể khẽ mỉm cười, làm ra vẻ bình tĩnh.

Vương Hộ liền gật đầu cười nói: "Quận chúa quả nhiên đoan trang thông minh."

"Công công quá khen rồi." Duy Tang vén áo thi lễ, ánh mắt lướt qua Giang Tái Sơ đang ở phía sau hắn. Hắn thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

"Hầu gia, Thế tôn, Quận chúa, tiếp chỉ đi." Vương Hộ hắng giọng một cái, lại quay sang Ninh Vương, "Còn có Ninh Vương."

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Vương Hộ mở thánh chỉ trong tay, thì thầm:

"... Thiên địa sướng hoà, âm dương điều thuận, vạn vật thống dã. Nay có Hàn thị Duy Tang, ôn nhu hoà thuận, dáng vẻ đoan trang, thông minh hiền thục..."

Giang Tái Sơ quỳ gối bên cạnh Duy Tang, hơi giương mắt, có thể nhìn thấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, tóc dài mềm mại. Hắn biết lúc này nàng cúi đầu, nét mặt tất nhiên là không kiên nhẫn nghe những lời tứ hôn của Hoàng đế. Nhưng những lời vốn vô vị này cũng là miêu tả thê tử của hắn... Điều này khiến cho hắn cảm thấy tất cả mọi chờ đợi đều đáng giá.

Vương Hộ đọc thầm đến cuối cùng, dừng một chút, "... Dựa theo lễ nghi của Đại Tấn, sắc phong làm Hoàng Quý phi, chọn ngày đưa vào kinh thành, khâm thử."

Bầu không khí trong đại đường trở nên kỳ lạ, rõ ràng có người nhiều như vậy, nhưng mà... bọn họ đều như nghe không hiểu, vẫn cứ quỳ như thế, không ai đứng dậy tiếp chỉ tạ ơn.

Hắn không khỏi nhấn mạnh, còn nói một lần: "... Khâm thử!"

Hàn Ủng run rẩy ngẩng đầu, "Vương đại nhân, là bệ hạ muốn kết hôn tiểu nữ?"

"Chúc mừng Hầu gia, còn không tiếp chỉ?" Vương Hộ vui vẻ ra mặt nói, "Đây chính là vinh quang rất lớn." Hắn lại quay đầu liếc Gia Hủy Quận chúa một cái, lại thấy nàng vẫn quỳ như trước, không nhúc nhích, thân mình khẽ run.

Hàn Ủng đứng lên, chậm rãi tiếp nhận thánh chỉ, dùng giọng nói cực thấp, "Tuân chỉ".

Vương Hộ lại quay sang Ninh Vương, cười nói: "Còn có ý chỉ cho Ninh Vương. Thánh Thượng phái Chuyển vận sứ khác đến thay Ninh Vương, Ninh Vương đến lúc đó hộ tống Quận chúa nhập kinh, đợi hôn lễ kết thúc, Ninh Vương sẽ trở về đất phong."

Ninh Vương đã sớm đứng thẳng, chỉ là trên mặt cứng đờ giống như tượng đá, sắc mặt cũng xanh mét, một câu cũng không nói.

Vương Hộ cảm thấy hôm nay ai cũng đều cổ quái như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Chúc mừng Ninh Vương."

"Công công chúc mừng bổn vương, vì chuyện bệ hạ cho phép bổn vương trở lại đất phong?" Thật lâu sau, Ninh Vương mở miệng, giọng nói nặng nề, gằn từng chữ.

Vương Hộ sắc mặt cứng đờ, không rõ Ninh Vương vì sao lại đột nhiên tức giận, hắn phụng dưỡng tiên đế hơn mười năm, tất nhiên biết tình cảnh khốn khó của Ninh Vương hiện giờ. Hoàng đế đồng ý để hắn quay lại đất phong, đối với cảnh ngộ xấu hổ của vị đệ đệ này mà nói, thật sự là ưu đãi không thể tốt hơn, không phải chúc mừng thì là cái gì?

Giang Tái Sơ lại cúi đầu nhìn Duy Tang, đã thấy nàng thẳng người lên, chẳng qua là vẻ mặt ngẩn ngơ, cơn tức giận kia liền tiêu tán.

Hối hận và phẫn nộ đều vô dụng, hắn nay chỉ có thể tiếp chỉ, sau này sẽ nghĩ cách khác.

Vương gia trẻ tuổi tiếp nhận thánh chỉ trong tay Vương Hộ, bình tĩnh nói: "Không biết bệ hạ muốn chúng ta khi nào khởi hành?"

Theo giọng nói của hắn, Duy Tang từ từ tìm được khuôn mặt của hắn, ánh mắt hắn sắc nhọn mà kiên định, giống như đã sớm biết chuyện này... Nàng bỗng nhiên có chút hoài nghi, là hắn... luôn luôn lừa mình sao?

Tiếng nói chuyện bên cạnh như xa như gần, nàng chỉ biết mình được đỡ dậy, cuối cùng là Vương Hộ đứng trước mặt mình, tươi cười chói mắt: "Hầu gia, Quận chúa, xin nhanh chóng khởi hành."

Giang Tái Sơ dẫn hắn ra khỏi Hầu phủ.

Duy Tang cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mộng, ngơ ngác nhìn phụ thân, chỉ nói một câu: "Phụ than, ta không lấy cẩu Hoàng đế!"

Hàn Ủng nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ nhi, lúc trước hắn mặc dù không muốn nữ nhi liên hôn với hoàng thất, nhưng nàng thật lòng thích Ninh Vương, như vậy, gả thì gả. Nhưng hôm nay, sự tình lại đột ngột biến thành cục diện như vậy. Xuyên Thục người chết đói khắp nơi, các bậc cha mẹ tóc bạc hoa râm vì Hoàng đế phát động chiến tranh vô nghĩa mà mất đi con cái, hắn lại còn muốn giao nữ nhi cho kẻ nọ sao?

Hàn Ủng chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực, trước mắt tối sầm, liền ngã gục xuống.

Ban đêm, tình hình của phụ thân đã ổn định sơ sơ, Duy Tang ngồi bên cạnh bàn trông chừng, lại nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Thị nữ vội hỏi: "Ai?"

"Tiêu Nhượng."

Duy Tang lập tức giật mình, tự mình đi ra mở cửa, "Tiêu tướng quân, sao bây giờ lại tới đây?"

"Hầu gia không có việc gì sao?" Tiêu Nhượng mệt mỏi nhìn vào bên trong một cái, hạ giọng nói, "Ta vừa nghe nói chuyện tứ hôn, cố ý chạy về gấp."

Duy Tang cười khổ, không biết nên nói cái gì.

Đại phu mở hộp thuốc, lời nói cũng giống như khi bắt mạch cho a tẩu, chỉ làm hết sức mình mà thôi... Thấy trong phủ không còn tâm phúc, nàng thậm chí không còn sức lực lo lắng cho hôn sự.

"Chuyện trong phủ giao cho ta, Quận chúa... vẫn nên chuẩn bị hôn sự đi." Tiêu Nhượng mím môi, nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Ta sẽ không gả cho Hoàng đế." Duy Tang bình tĩnh nói. Trong lòng của nàng đã sớm chuẩn bị, nếu phụ thân và a tẩu gặp bất trắc, trên dưới đều không còn vướng bận, nàng không ngại kháng chỉ, cũng tuyệt đối không gả cho Hoàng đế.

"Quận chúa, nàng phải gả cho Hoàng đế." Tiêu Nhượng bất động, hắn một thân áo giáp màu bạc, đứng trong đêm tối, ánh sáng thoáng phản xạ lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và trang trọng.

"Ngươi điên rồi sao? Tên Hoàng đế kia..." Duy Tang lạnh lùng cười, "Ta thà chết."

"Nàng chết rồi, Thế tôn làm sao bây giờ?"

Bỗng nhiên một chậu nước lạnh dội tới, Duy Tang chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, đúng vậy, nàng chết rồi, phụ than và a tẩu cũng chết, A Trang làm sao bây giờ?

"Nay Xuyên Thục dân đói khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng sẽ có bạo động. Một khi loạn lạc, triều đình mặc dù đánh không lại Hung Nô nhưng mà trấn áp nơi này cũng dễ như trở bàn tay. Quận chúa, nàng nhẫn tâm nhìn con dân nơi này bởi vì sống không nổi mà bị giết sao?"

Duy Tang chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, hơi thở trong ngực buốt lạnh, lúc phả ra cũng không hề có tí hơi ấm.

Nàng nên làm sao bây giờ?

Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, gả cho Hoàng đế?

Nàng sao có thể chịu cho Hoàng đế? Làm sao có thể gả cho hắn?

Đang lúc mê man, giáp sắt khẽ vang lên, Tiêu Nhượng quỳ xuống, cúi đầu nói: "Quận chúa, vì muôn dân Xuyên Thục, vì Thế tôn, mạt tướng khẩn cầu ngươì, gả cho Hoàng đế."

Duy Tang vẫn chưa đỡ hắn, chỉ cười một tiếng: "Ngươi muốn ta đi lấy lòng hắn, đối xử tử tế với con dân sao?"

"Không, Hoàng đế trời sinh xảo quyệt đa nghi, hắn vĩnh viễn sẽ không xem dân Thục chúng ta là người." Tiêu Nhượng trầm giọng nói, "Nhưng Quận chúa nàng có thể làm được một chuyện."

Hắn chăm chú nhìn vẻ mặt mù mịt luống cuống của Duy Tang, ý bảo nàng cúi người xuống, chậm rãi nói một phen.

Duy Tang nghe từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy máu toàn thân như bị gió đêm đông lạnh, lảo đảo lui về phía sau từng bước, tựa hồ muốn té ngã trên mặt đất. Nàng vô thức nói: "Ngươi điên rồi sao?!"

"Nếu là mạt tướng điên, cũng là bị bọn chúng bức điên." Khoé môi Tiêu Nhượng lộ ra ý cười lạnh lẽo, "Vì Đại Thục ta, vì Thế tôn, ta nguyện làm mồi câu, muôn lần chết cũng không chối từ. Quận chúa, còn nàng?"

Duy Tang hoảng hốt nhìn vị tướng quân trẻ tuổi này, giọng nói khẽ run: "Nhưng chàng... chàng là vô tội."

Tiêu Nhượng thu lại nụ cười lạnh, từng bước ép sát: "Triều đình phân tranh, loạn thế tai vạ, không ai là vô tội."

Duy Tang chỉ cảm thấy tim mình vô hình như bị bóp nghẹt, không thở nổi.

Bên ngoài phủ người điểm canh vừa đi qua, đêm đông yên tĩnh, tiếng chiêng khua kinh tâm động phách, âm thanh vang dội như tiếng sét. Mà cùng với tiếng sét là tiếng thị nữ kinh hô bên phòng trong: "Hầu gia! Hầu gia đi rồi!"

Trước mặt Duy Tang tối sầm, nàng mềm nhũn ngã xuống đất.

*****

Ngày mười sáu tháng giêng năm Nguyên Hi thứ năm, Thục Hầu Hàn Ủng qua đời.

Ba ngày sau, Thế tử phi chết bệnh.

Thế tôn Hàn Đông Lan năm tuổi kế nhiệm Thục Hầu, dân chúng đất Thục lầm than, bạo loạn bùng phát.

Ngày hai mươi ba tháng giêng, Hàn thị ở thành đông Cẩm Châu tiến hành cúng bái ở Tướng Quốc Tự, làm lễ cầu siêu cho người đã khuất, Gia Huỷ Quận chúa thay mặt Thục Hầu chủ trì. Thời tiết cả ngày đều tốt, gió tuyết nhiều ngày nay đã dừng. Bởi vì lần này cúng bái long trọng mà vài dặm từ bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng mõ niệm kinh, từ bi mà êm dịu.

Duy Tang quỳ gối trên đệm hương bồ (1), mặc y phục tơ trắng, khẽ niệm "Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh", tràng hạt ở đầu ngón tay lăn xuống từng viên, vòng đi vòng lại, mùi hương bạch đàn nhàn nhạt vấn vương quanh người...

(1) đệm hương bồ: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ

"... Mọi sự không như ý, dần dần tiêu tan, tức thì sẽ thanh thản..."

Không biết thời gian đã qua bao lâu, bảy ngày như địa ngục vừa trôi qua, lần đầu tiên nàng cảm thấy bình tĩnh trở lại.

"Quận chúa." Thị vệ bước vào điện, cúi người nói, "Khô Vinh đại sư vừa mới từ thiền định trở ra."

Duy Tang niệm xong đoạn cuối cùng mới xách vạt áo đứng dậy, "Cho người báo tin, nói ta muốn gặp đại sư một lần."

Viện phương trượng (2) của Khô Vinh đại sư ở trên núi sau Tướng Quốc Tự, đường mòn thông lên núi ít có người, tuyết đọng chưa tan, nhánh tùng đầy đất, hai bên bóng trúc từng khóm, cực kỳ thanh tĩnh.

(2) phương trượng: phòng ở của trụ trì trong chùa

Đi chừng một nén nhang mới thấy tiểu viện tường trắng ngói đen.

Duy Tang sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ.

"Mời Quận chúa vào."

Trong phòng to như vậy, khoảng không lạnh lẽo buồn tẻ, chỉ đặt hai cái đệm hương bồ ở giữa, Khô Vinh đại sư ngồi đối diện với tường, chỉ lộ một bóng lưng tăng y gầy nhom.

Duy Tang chắp tay trước ngực, khom người hành lễ rồi mới khoanh chân ngồi trên đệm.

Phụ thân lúc sinh tiền là bạn thâm giao với Khô Vinh đại sư, thường tới đây chơi cờ tham thiền, có lẽ ngày đó phụ thân cũng ngồi ở đây như vậy...

Ngực Duy Tang đau xót, nhưng lại cố nhịn xuống, chợt nàng nghe đại sư mở miệng nói: "Tên huý của Quận chúa gọi là Duy Tang đúng không?"

"Đúng vậy."

"Sau khi sinh con, Hầu gia rất vui mừng. Ông ấy đã bàn bạc với ta nên lấy tên gì cho phù hợp."

Duy Tang im lặng lắng nghe.

"Duy tang dữ tử, tất cung kính chi..." Đại sư thở dài, "Hầu gia khi đó nói, mong rằng con sẽ luôn nhớ đến mảnh đất quê hương này." (3)

(3) "Duy tang dữ tử, tất cung kính chi": trích trong Kinh thi, đại ý: cây do cha mẹ trồng, ắt phải cung kính, "tang tử" ghép trong vế đầu nghĩa là quê cha đất tổ

Duy Tang chỉ cảm thấy mắt mình rơm rớm lệ. Nàng tất nhiên biết ý nghĩa của cái tên này, cũng biết phụ thân mong đợi ở mình...

Duy Tang hít một hơi thật sâu, một chuyến này, nàng đặc biệt đến để thỉnh giáo đại sư.

"Đại sư, có một việc, con vẫn luôn không biết giải quyết thế nào. Tập thể và cái tôi, đều là yêu... Nhưng lại nên lấy hay bỏ như thế nào?"

"Đường đời dài đằng đẵng, không ai có thể thay con đi hết." Đại sư khẽ thở dài, "Quận chúa, phải lấy hay bỏ như thế nào, trong lòng con đã có thiên hướng."

Trống ngực Duy Tang vỗ một cái. Nàng kinh ngạc, nàng thật sự đã có thiên hướng sao?

"Chỉ là đoạn đường này gian nan..." Khô Vinh đại sư dừng một chút, "Yêu không thể, phải biệt ly... Thế gian là bể khổ, Quận chúa, con hiểu rõ rồi chứ? Không phải là người có ý chí kiên định, chỉ sợ đi không đến cuối cùng."

Nàng cúi đầu, cũng không nói gì, chỉ đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa, có chút ngẩn ngơ: "Đại sư, vì sao... trên đời này ai cũng khổ như vậy?"

Đây không hẳn là một câu hỏi, mà như lời cảm thán, nàng cũng không nghe đại sư trả lời, chỉ nhẹ nhàng cài cửa lại đi xuống núi.

Đường núi đi được một nửa, phía sau rừng rậm có tiếng huyên náo ồn ào. Duy Tang nghe thấy rõ ràng, bước chân dừng một chút, nói với thị vệ: "Các ngươi đi xuống trước đi, ta đi một mình."

Thấy bọn họ đi xa rồi nàng mới xoay người lại. Trong rừng trúc kia, thân ảnh thon dài chậm rãi bước ra.

Giang Tái Sơ vẫn một thân hắc bào như trước, trâm ngọc bích cắm trên búi tóc, bước ra từ trong rừng trúc xanh ngắt, thân hình thon dài có chút tiều tụy và cô đơn.

Duy Tang lẳng lặng nhìn hắn, đầu quả tim như bị đâm vào, chảy ra một giọt máu, lại dần dần phai nhạt.

Hắn đứng trước mặt nàng, vươn tay phủi cánh hoa trên mái tóc mai của nàng, chỉ khẽ gọi tên nàng: "Duy Tang." Giọng nói có chút khàn, có thể thấy được mấy ngày nay hắn cũng không khá chút nào.

Duy Tang tránh tay hắn, ánh mắt thản nhiên dừng trên mặt đất.

Tay hắn có phần mất mát rơi xuống, thật lâu sau, chỉ nghe tiếng gió phất qua rừng trúc xào xạc, nghe như tiếng mưa rơi.

"Duy Tang, đi theo ta đi." Hắn từ tốn nói, ngữ khí êm dịu, "Ta không phải Ninh Vương, nàng cũng không phải Quận chúa, chúng ta đi đến một nơi không ai biết."

"A Trang thì sao? A Trang làm sao bây giờ?" Giọng nói của nàng đắng chát.

"A Trang cũng đi theo... Thiên hạ rộng lớn, luôn có một chỗ có thể dung thân." Hắn sải từng bước, đỡ lấy bả vai nàng, bắt nàng ngẩng đầu, "Chỉ cần nàng đồng ý với ta, chúng ta liền rời xa triều đình, không bao giờ bị người khác cản trở như vậy nữa."

"Giang Tái Sơ, có thể đi đâu chứ?" Nàng kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, cố gắng giữ cho hơi thở mình vững vàng, "Chàng là Ninh Vương của Đại Tấn, Phiêu Kỵ đại tướng quân, chàng muốn dẫn ta bỏ trốn, có thể đi đâu?"

Hắn sốt ruột nhìn nàng, gằn từng chữ: "Ta chỉ cần nàng đồng ý. Đi đâu, đi như thế nào, ta tất nhiên có thể an bài thỏa đáng." Có lẽ là nhận thấy ngữ khí của mình quá mức kích động, Giang Tái Sơ ổn định một lát, "Tướng thủ thành Thổ Mộc Quan là bộ hạ của ta, có thể để cho chúng ta xuất quan. Ở phía bắc Trường Thành hai năm, nàng nếu nhớ quan nội, chúng ta có thể trở về. Lúc đó, chúng ta lại đi Giang Nam, hoặc là về đây, tìm một chỗ ẩn cư."

Duy Tang hôm nay toàn thân trắng thuần, mặt mày dung mạo có vẻ dịu dàng nhưng lại lạnh nhạt, môi gần như tái nhợt. Nàng gằn từng tiếng: "Chàng có thể không làm Ninh Vương, nhưng ta không thể không làm Quận chúa. Quan hệ của chúng ta... cứ coi như chấm dứt."

Giang Tái Sơ giật mình, khóe môi ngược lại lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói: "Hàn Duy Tang, cứ như vậy mà quên đi sao?" Hắn cầm một bàn tay của nàng đặt lên ngực mình, "Nàng hỏi chỗ này một chút xem, nàng có thể buông tay sao?"

Cách lớp vải dệt, nàng có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim kia, lòng bàn tay ấm áp mà mềm mại... Duy Tang bỗng nhiên nhớ tới phụ than và a tẩu trước khi qua đời, nàng cũng cầm tay họ như vậy, cũng ấm áp và mềm mại, nhưng bọn họ đúng là đi rồi. Lúc cha đi nói không ra lời, nhưng ánh mắt nhìn nàng tha thiết mang theo kỳ vọng, có lẽ là muốn nói với mình... Bất luận như thế nào, phải sống thật tốt. Mà a tẩu... Nàng dùng hết khí lực, đặt con nhỏ trong lòng mình, sau đó khóe môi cười rộ lên, nỉ non nói: "Thật tốt... Ta có thể đi tìm chàng..."

A Trang rốt cuộc đã hiểu cái gì là "chết", nó tuổi còn nhỏ, muốn khóc cũng khóc không được, chỉ ôm mẫu thân không chịu buông ra, cũng không cho phép ai mang nàng đi.

Nàng cứ như vậy nhìn đứa cháu nhỏ, ba tháng ngắn ngủi, người thân bên cạnh liên tiếp qua đời... Nghiễm nhiên trong nhà này, trong phủ Hầu tước này, nàng đã trở thành người lớn tuổi nhất.

Không ai có thể để nàng làm nũng, không còn nữa.

Duy Tang chậm rãi ngẩng đầu, nén không cho nước mắt rơi xuống nữa, nàng nói khẽ: "Giang Tái Sơ, lúc Hoàng đế cho chàng đi đóng giữ biên quan, chàng vì sao không nói một lời mà đi ngay?"

Hắn ngẩn ra.

"Khi đó Tiên hoàng vừa qua đời, Hoàng đế không dám đi đến đường cùng, nếu chàng không muốn, không ai có thể bức chàng. Nhưng chàng vẫn đi... Bởi vì mối hoạ Hung Nô một ngày không diệt trừ, con dân Tấn triều sẽ càng thêm khổ cực. Cho nên chàng đi." Duy Tang rút bàn tay đặt trên ngực hắn lại, "Ta từ nhỏ ăn ngon mặc gấm, trên đầu cài trâm hoa, có thể tiêu tiền phung phí... Đó là do thần dân đất Thục cung cấp nuôi dưỡng ta, chàng muốn ta bỏ họ lại phía sau, bỏ trốn với chàng sao?"

"Giang Tái Sơ, ta giống chàng, đều là người cả. Số phận của chúng ta không phải do chính mình làm chủ."

Nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi, những giọt lệ trong suốt trào ra ở khóe mắt, lúc sắp rơi xuống, nàng không muốn hắn thấy, vội vàng xoay người bước đi.

Phía sau, hắn vẫn không kéo nàng lại, chỉ cúi đầu nói: "Duy Tang, chúng ta chỉ ích kỷ một lần như vậy không được sao?"

Hắn hít sâu một hơi, thấy nàng bước lảo đảo nhưng không dừng lại, rốt cuộc vẫn xông về phía trước, ngăn ở trước mặt nàng, "Duy Tang, ta không thể nhìn nàng tiến cung... Nàng không biết chỗ đó đáng sợ như thế nào."

Hắn nhắm mắt lại, cố đè tâm trạng hỗn loạn xuống, "Ta tuyệt đối không để cho nàng sống như mẫu phi của ta."

Duy Tang lui nửa bước, ngửa đầu, có chút sợ hãi nhìn nam nhân trước mắt. Nàng quen nhìn dáng vẻ hắn luôn giải quyết mọi việc một cách nhẹ nhàng, lại chưa bao giờ thấy hắn luống cuống hoảng loạn như vậy... Nam nhân này, nàng vốn đã hạ quyết tâm ở bên cạnh hắn cả đời, nhưng hoá ra lời thề này lại là thứ mỏng manh nhất thế gian.

"Mẫu phi chàng hẳn là yêu phụ thân chàng lắm? Như vậy bà ở trong cung nhất định là thật sự vất vả." Hai tay nàng dùng sức nắm thành quyền, móng tay như muốn vỡ vụn, "Nhưng với ta thì không. Ta sẽ không yêu hắn, chỉ cần lấy lòng hắn."

Gió núi phía sau thổi mãnh liệt, lướt qua những sợi tóc rối trên thái dương nàng, trên gương mặt như ngọc, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo sự đoạn tuyệt khó tả. Là thật phải mất đi nàng sao? Giang Tái Sơ đau đến cùng cực, còn muốn ngửa đầu cười to, cục diện như vậy, có lẽ đó là ý trời chăng?

Đêm đó mời Vương Hộ vào phủ Thục Hầu vội vã như vậy, nếu có thể nhờ hắn một chút, biết trước nội dung thánh chỉ, có lẽ còn có đường sống quay về.

Hắn trơ mắt nhìn nàng càng chạy càng xa, từng ở trên chiến trường, cho dù bên cạnh chỉ còn thân vệ, nhưng cũng chưa bao giờ hắn tuyệt vọng như lúc này!

Bởi vì trong lòng hắn đã rõ, hắn thật sự phải mất nàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-24)