← Ch.45 | Ch.47 (c) → |
Trong một bệnh viện tư nhân nổi tiếng, vài chuyên gia khoa não ngồi vây quanh văn phòng, phân tích kết quả chẩn đoán vừa rồi.
Sau khi sóng não bị nhiễu, dưới tác dụng dẫn hướng của pheromone đặc biệt, bệnh nhân có thể tưởng tượng ra một nhận thức khác tương tự như thế giới quan song song, nhằm mục đích khiến sự phụ thuộc tình cảm của cô chuyển sang người khác.
Để cho cô hiểu lầm người mình yêu là một người khác, muốn đạt được loại mục đích này còn cần tới một số phụ trợ, đó chính là tạm thời che đậy một phần cảm quan. Ví dụ như thị giác và khứu giác của cô không nhạy bén, ngay cả vị giác và thính giác cũng sẽ giảm xuống.
Chu Nham ngồi trên chiếc ghế trong góc, từ trong cuộc thảo luận mồm năm miệng mười của bọn họ sắp xếp ra nguyên nhân căn bệnh.
Anh xoay chiếc nhẫn trong tay, tầm mắt rơi xuống mấy chữ cái kia, là chữ viết tắt của tên anh và Vu Nhiễm. Đây vốn là một đôi nhẫn Vu Nhiễm mua trên mạng thời gian trước, sau tối hôm qua chiếc của cô đã không thấy đâu nữa.
Chu Nham nhắm mắt lại, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, một mình đứng trên ban công hút thuốc suy nghĩ. Nữ tiến sĩ điều trị cho sức khỏe của Vu Nhiễm lúc trước cũng là người của bệnh viện này, sau khi cô ấy nghe được tin tức thì có lại đây tìm hiểu tình huống.
Hai người cách ban công thủy tinh nói đơn giản vài câu về tình huống của Vu Nhiễm.
"Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói loại bệnh tình này, trong nước hẳn là tạm thời không có biện pháp trị liệu, ý kiến của các giáo sư là tốt nhất nên tìm ra kẻ đứng đằng sau."
"Tôi biết." Chu Nham dập tắt tàn thuốc, nhàn nhạt phun ra một ngụm khói, "Có cách nào có thể khiến người ta sống không bằng chết không?"
Nếu như pháp luật cho phép, anh thật sự rất muốn vô cớ giết chết những kẻ đắc tội với mình, nếu như không thể, sống không bằng chết cũng là một lựa chọn không tồi.
"Anh nói cái gì!"
"Không có gì, chỉ đùa thôi."
Triệu Kha Mạn cho là mình nghe lầm, cô ấy nhìn về phía gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục kia, hoàn toàn đoán không ra anh giờ phút này đang suy nghĩ gì.
Cô ấy là một cô nhi trước kia được ba của Chu Nham giúp đỡ, trước đây chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn kết bạn với con trai của kim chủ, nếu không phải năng lực của cô ấy xuất chúng, Chu Nham cũng không có khả năng tìm đến cô ấy.
Mà người đầu tư sau lưng bệnh viện này chính là Chu Nham, cô ấy vô tình biết được, cũng là người duy nhất biết chuyện này.
Chu Nham trở lại phòng bệnh của Vu Nhiễm, cô đã tỉnh, nghe thấy anh đi vào thì lập tức cầm lấy gối bên cạnh ném qua.
"Anh đi ra ngoài!"
Cô không nhìn thấy, sức lực cũng nhỏ, nhưng sự tức giận ngược lại rất lớn.
Chu Nham nhặt gối đầu bên chân lên, vỗ vỗ, đi qua đặt ở sau lưng cô. Anh ngồi bên giường, muốn hôn cô, bị cô tát một cái làm rớt kính mắt.
"Tôi muốn gặp Trầm Liệt, anh đã làm gì anh ấy rồi?" Vu Nhiễm nghe thấy tiếng thấu kính vỡ vụn, cô có chút sợ hãi, khẩn thiết muốn nhìn thấy người yêu của mình.
"Sau này ở trước mặt anh không cho phép em nhắc tới anh ta nữa, nếu không anh sẽ thả chó cắn nát xương anh ta." Chu Nham không để ý tới kính mắt, ngược lại cố ý đè thấp giọng uy hiếp cô.
Vu Nhiễm nghe xong ôm chặt chăn trong ngực rụt về phía sau, cô nhíu mày cẩn thận từng li từng tí, vừa đáng thương lại làm cho người ta nhịn không được muốn bắt nạt.
"Cường đạo!" "Cái gì?"
"Anh chính là một tên cường đạo!" Cô bĩu môi không nhịn được mắng anh.
Chu Nham nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, thâm tình mà bất đắc dĩ nhìn cô chăm chú, ngón cái thậm chí còn sờ sờ khóe miệng cô.
"Nhiễm Nhiễm, anh không phải cường đạo, bởi vì em vốn thuộc về anh."
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi cô, thấy cô muốn giãy dụa, anh còn nói, "Nếu em dám phản kháng, anh sẽ ở ngay chỗ này cưỡng ép em."
"Có biết bây giờ em đang ở đâu không? Trong bệnh viện, cửa không khóa."
Cô đương nhiên biết đây là bệnh viện, vừa có y tá đến rút nước biển cho cô.
Vu Nhiễm căm hận sự yếu đuối và bất lực của mình, cô hung tợn muốn cắn anh một cái, lại bị né tránh.
"Tối hôm qua cắn vào bả vai anh, hôm nay lại cắn môi, anh dứt khoát nằm xuống đây cho em ăn nhé."
"Không biết xấu hổ!"
Chu Nham tức giận hừ cười một tiếng, lại bịt môi cô lại, cứng rắn cạy hàm răng ra để cô hôn sâu với mình.
Vu Nhiễm ra sức đẩy bả vai anh, anh lại trực tiếp đưa tay vào, sờ đến bầu ngực dưới lớp áo ngủ của cô.
Quần áo của cô là do anh thay, anh đương nhiên biết bên trong cô không mặc gì cả, không tốn chút sức nào đã sờ được đỉnh núi tuyết kia.
Dưới lòng bàn tay mềm mại đầy đặn, lắc lư rất có trọng lượng, đầu ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng cọ xát núm v*, anh cười khẽ nhấn mạnh lần nữa: "Hay là em thật sự muốn làm ở đây không?"
Động tác giãy dụa của Vu Nhiễm dừng lại, cô khuất nhục suýt nữa rơi nước mắt.
"Tại sao anh lại làm thế với tôi?"
Chu Nham than nhẹ một tiếng, không đành lòng ức hiếp cô nữa, anh rút tay ra, nâng mặt cô lên, hôn lên khóe mắt đỏ ửng của cô.
"Xin lỗi em."
"Anh muốn an ủi em, nhưng em rất bài xích anh, anh cũng không biết nên làm gì với em mới tốt."
Cảm nhận được sự dịu dàng kỳ lạ của anh, Vu Nhiễm nắm lấy lòng bàn tay, lấy hết dũng khí nghiêm túc nói: "Vậy anh có thể thả tôi đi không?"
"Thả em đi?" Chu Nham sửng sốt, cô cho rằng anh đang giam cầm cô sao?
Anh nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, tiếp tục nói.
"Có thể, có điều em phải đáp ứng một điều kiện của anh, đó là ở lại đây chữa khỏi mắt mới có thể rời đi."
Bọn họ tạm thời đạt thành giao ước như vậy, có sự giáo huấn tối hôm qua, Vu Nhiễm cũng không dám cứng đối cứng nữa, cô chỉ có nghe lời anh mới không đến mức khiến cho tất cả mọi người đầu rơi máu chảy.
Điều khiến cô bỏ qua chính là, thật ra trong tiềm thức cô đã tin tưởng anh, tuy rằng không nhìn thấy, không ngửi thấy hơi thở của anh, nhưng bầu không khí khi anh tới gần cô, cô cũng không bài xích, cho dù bị ức hiếp, cô cũng không nản lòng thoái chí vì cảm thấy mất trọng lượng, giống như cảm giác anh tiến vào trong cơ thể cô mà trước kia cô đã từng trải qua.
Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng vô cùng nhạy cảm với sự đụng chạm của anh.
Chu Nham tra hỏi Trầm Liệt, anh ta không chịu nói bất cứ thứ gì, sự cứng rắn từ trong xương cốt thực sự xứng đáng với thân phận cảnh sát của anh ta.
Mà cái đêm Cố Thất Thất xin nghỉ việc ở chỗ sếp Đổng để chạy trốn, trong sơ lược lý lịch của cô ta có thêm một dòng chữ, đó là có tiền sử bệnh tâm thần nghiêm trọng di truyền từ gia đình, điểm này đủ để cắt đứt kiếp sống nghề nghiệp sau này của cô ta.
Nữ bác sĩ da đen mà cô ta thuê bị người ta chặn ở cửa kiểm tra an ninh của sân bay nước ngoài, nhân viên kiểm tra tra ra trên người cô ta mang theo hàng cấm, hiện đã chuyển giao cho đồn cảnh sát.
Chỉ sau một đêm ở bên trong, cô ta đã bị chuột gặm mất một bên tai, và sau vài giờ gào khóc, cô ta đã yêu cầu một luật sư, sau đó được tại ngoại.
Không nghĩ tới mới đi ra, cơm cũng chưa ăn một miếng lại bị nhốt vào phòng tối nhỏ.
Uông Bân hỏi cô ta vì sao phải 'hạ cổ độc' này với một cô gái ngoan ngoãn hiền lành. Nữ bác sĩ kia không biết 'cổ độc' là gì, Uông Bân cho cô xem một số cảnh vạn cổ phệ tâm khiếp người trong phim võ hiệp, trực tiếp dọa cho người ta hôn mê bất tỉnh.
Sau khi đưa tới bệnh viện gặp Vu Nhiễm, cô ta mới nói mình chỉ là lấy tiền làm việc, không có ý hại người, sau khi được giáo huấn tại chỗ thì cam đoan có thể chữa khỏi cho bệnh nhân.
Đêm đó, cô ta trốn trong khách sạn trước, đợi đến thời điểm thích hợp thì thôi miên Vu Nhiễm, liên thông thần kinh não bộ của cô, dùng sốc điện thay đổi một số điểm tiếp xúc, lại phối hợp với thuốc, khiến cô lập tức thay lòng đổi dạ qua yêu Trầm Liệt.
Để phối hợp tốt, cô ta đã sớm thay quần áo của Vu Nhiễm, cũng sai cô đến bãi đỗ xe gặp Trầm Liệt.
Ngay lúc đó Vu Nhiễm vẫn chưa bị mù, giống như con rối bị đánh thức, sau khi nhận được mệnh lệnh liền đi gặp Trầm Liệt.
Đó là người cuối cùng cô gặp, cô vẫn có ấn tượng.
Không nghĩ tới sau khi lên xe, Trầm Liệt muốn kiểm tra xem cô đã thay đổi hay chưa, bèn thử cầm tay của cô, sau khi bị tránh ra, cô có trạng thái hỗn loạn trong chốc lát, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại cô đã hoàn toàn coi mình là bạn gái của Trầm Liệt.
← Ch. 45 | Ch. 47 (c) → |