← Ch.40 | Ch.42 → |
Anh lấy từ trong túi ra một túi khăn giấy, cúi đầu lau sạch chỗ ngồi của cô ta, nhờ nữ sinh bên cạnh dẫn cô ta đến nhà vệ sinh, sau đó bình tĩnh lên sân khấu nói cho mọi người biết bọn họ có sự điều chỉnh tạm thời.
"Xin lỗi các vị giáo viên và các bạn, để giảm bớt sự mệt mỏi của mọi người, Cố Thất Thất với tư cách là diễn giả xuất sắc nhất của lớp chúng tôi, sẽ là thí sinh lên sân khấu áp chót, xin vui lòng chờ đợi bài phát biểu tuyệt vời của cô ấy!"
Sau lần đó, quan hệ của bọn họ đột nhiên có thay đổi rất lớn, cô ta vì trả lại áo cho anh mà chủ động xin QQ của anh, sau đó còn mời anh ăn cơm, anh cũng không từ chối.
Núi băng bắt đầu có xu thế tan rã, ngay cả Vạn Vân chung phòng cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Cố Thất Thất, bởi vì quan hệ của họ cũng không tệ lắm, cho nên Cố Thất Thất thường nói với cô ta chuyện giữa họ.
Thật ra Chu Nham vẫn luôn thưởng thức Cố Thất Thất, một cô gái ưu tú lại xinh đẹp như vậy đã xuất hiện sáu, bảy năm trong cuộc đời đi học của anh, đương nhiên anh đã chú ý đến cô ta, chỉ là vẫn không có xúc động gì khiến anh muốn tiếp cận cô ta, nhưng cũng bởi vì sự tồn tại của cô ta, khiến cho những người khác theo đuổi bên cạnh Chu Nham đều theo không kịp.
"Vu Nhiễm, sự ưu tú của thầy Chu cô cũng biết mà, bất kể tướng mạo hay tài hoa đều làm cho trái tim xuân thì của con gái nảy mầm, bên cạnh anh ấy sao có thể không có bất kỳ người khác phái nào, Thất Thất là người tốt nhất, chỉ có điều, cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau."
"Cô tiếp tục đi." Giọng nói của Vu Nhiễm rất bình tĩnh.
Bọn họ lúc ấy tuy rằng không có quan hệ rõ ràng, nhưng là người sáng suốt đều nhìn ra được, bọn họ tuyệt đối có hi vọng.
Chu Nham không từ chối Cố Thất Thất tới gần, điểm này đủ để nói rõ anh không ghét cô ta, bởi vì anh chưa bao giờ nhận khăn quàng cổ của nữ sinh khác tặng, mà Cố Thất Thất đan cho anh một cái, anh lại cười cười nhận lấy đeo lên.
Đó là mùa đông sau khi kết thúc học kỳ năm tư đại học, kỳ nghỉ đông đã đến, bọn họ lấy khăn quàng cổ này lặng lẽ định ra một ước định. (e b o o k t r u y e n. v n)
Khai giảng lại đã là năm sau, trường học có hai danh ngạch được cử đi nước ngoài, Chu Nham đã là người được định sẵn, mà Cố Thất Thất và một nam sinh khác lại trở thành quan hệ cạnh tranh.
Cố Thất Thất rất muốn có được vị trí này, từ nhỏ cô ta và mẹ đã sống trong phòng trọ túng quẫn, cho tới bây giờ vẫn là những cuộc cãi vã gà bay chó sủa, cô ta phiền phức cuộc sống như vậy, cô ta thề phải rời khỏi nơi đó.
Trong thời gian học đại học, cô ta nhìn bạn cùng phòng được phú hào bên ngoài bao dưỡng xong đắc chí khoe khoang với cô ta, rồi nhìn lại những trò tán tỉnh của mấy nam sinh theo đuổi cô ta, cô ta đều không thèm để ý, chỉ có Chu Nham, một người sạch sẽ không nhuốm bụi trần như anh giống như một vầng trăng khuyết mà lúc nhỏ đứng dưới tàng cây nhìn thấy, làm cho người khác đều giống như những ngôi sao.
Chạy trốn đến cùng trời cuối đất với người mình thích là ước mơ lớn nhất của cô ta vào thời điểm đó. Cô ta nằm mơ cũng muốn cùng Chu Nham ra nước ngoài, nếu như vậy, sẽ không còn ai có thể ngăn cản bọn họ ở bên nhau, loại suy nghĩ này đủ để cho người ta hạnh phúc đến đánh mất bản thân.
Cậu nam sinh đang chờ đợi kết quả giống như cô ta vẫn luôn theo đuổi cô ta, cô ta vốn đã từ chối rất nhiều lần, nhưng bất ngờ nhận được một email khiến cô ta nảy sinh những suy nghĩ không tốt.
Một ngày nọ, trong một phòng hội nghị trống trải, mọi người đều đi hết, chỉ để lại cô ta và chàng trai kia.
"Tôi nghe nói cậu có bối cảnh có thể được cử đi, cho nên danh ngạch kia cuối cùng sẽ là của cậu, đúng không?"
Cô ta tiếp nhận lời mời của chàng trai kia một lần nữa, hai người ngồi nói chuyện phiếm ở hàng ghế đầu trong phòng hội nghị không có một bóng người.
"Đây là sự sắp xếp của gia đình, thật ra tôi không có ý định tranh đoạt với cậu." Chàng trai rất ngại ngùng, luôn cúi đầu không dám nhìn cô ta.
Cố Thất Thất nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, trong lòng đã có quyết định.
"Cậu có thể nghĩ cách nhường danh ngạch này cho tôi không?" Cô ta cảm giác mặt mình đang nóng lên.
Chàng trai kia thở dài, kỳ thật cậu ấy cũng đoán được nguyên nhân cô ta nguyện ý ở lại nói chuyện phiếm với mình. Cậu ấy xoa xoa tay, nói: "Tôi...tôi có thể hôn cậu một cái không?"
"Tôi biết cậu không thích tôi, tôi sẽ không ép buộc cậu qua lại với tôi, nhưng danh ngạch này rất quan trọng, tôi hy vọng cuối cùng có thể hôn cậu một cái, được không?"
Cố Thất Thất nhắm mắt lại, chết lặng cười cười, "Đương nhiên có thể."
Nhìn vào mắt cô ta, chàng trai kia vẫn khẩn trương không nói nên lời, Cố Thất Thất có chút sốt ruột, sợ cậu ấy đổi ý, cô ta bảo cậu ấy nhắm mắt lại, chủ động hôn lên mặt cậu ấy một cái.
Hôn xong cô ta liền bỏ chạy, ai ngờ mở cửa phòng họp ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mặt Chu Nham, cô ta nhìn thấy thanh âm tan vỡ trong đôi đồng tử của anh, một khắc kia, cô ta như rơi xuống hầm băng.
Giữa bọn họ đã kết thúc, còn chưa chính thức bắt đầu đã kết thúc bằng một phương thức không chịu nổi như vậy.
Sau đó, Chu Nham nhường vị trí của mình cho cô ta, để cô ta và chàng trai kia cùng nhau ra nước ngoài, còn anh lựa chọn tiếp tục học nghiên cứu sinh ở trong nước.
Cố Thất Thất không có mặt mũi đi giải thích chuyện gì, ngày đó tuyết rơi, tuyết đọng trên vai anh thật lâu mới tan, hẳn là đã đứng rất lâu rồi, cái gì nên nghe đều đã nghe được.
Ngày lấy được danh ngạch, một mình cô ta chạy đến sân thượng trường học khóc thật lâu, cô ta trời sinh tính hiếu thắng, đã lớn như vậy nhưng rất ít khi khóc, mặc dù trước kia mẹ phát hiện cô ta yêu sớm sau đó dùng roi quất cô ta, cô ta cũng không khóc, cô ta không có nhiều nước mắt cần chảy ra như vậy, có thể thấy được cô ta hối hận bao nhiêu.
Ngày tuyết rơi đó, ngày cô ta hôn người khác, Chu Nham muốn đi tìm cô ta xác định quan hệ.
Anh cũng nhận được email nặc danh kia, cho nên dự định nhường vị trí của mình cho Cố Thất Thất, anh biết cô ta là một nữ sinh có lý tưởng, đi du học là giấc mộng của cô ta, anh nguyện ý ủng hộ cô ta, cùng lắm thì anh có thể tự trả tiền để ra nước ngoài cùng cô ta.
Một khi anh ta đã xác định được một việc nào đó, nhất định sẽ nghiêm túc chịu trách nhiệm đến cùng. Sau khi hai người tiếp xúc, anh phát hiện Cố Thất Thất học tập rất nghiêm túc, dám liều lĩnh dám xông xáo, cũng rất độc lập, điểm sáng trên người không chỉ là hạng mục học tốt.
Kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng sau khi nhận khăn quàng cổ, anh phát hiện mình thật sự thích Cố Thất Thất, mỗi ngày nói chuyện phiếm trên QQ, từ những tâm tư nhỏ nhoi của cô ta, cô ta chậm rãi tô điểm thành người tốt nhất trong lòng anh.
Đang lúc anh muốn thử cùng cô ta yêu đương nghiêm túc, thì hành động kia của cô ta không thể nghi ngờ đã khiến anh dừng bước.
Mặt băng đột nhiên đông lại, ở những góc cạnh từng tan chảy bỗng xuất hiện một tấm lá chắn trái tim dày nặng.
Cô gái có dã tâm chưa chắc thật sự thích hợp với anh, bởi vì thường thường trên con đường theo đuổi ước mơ khó tránh khỏi sẽ có lựa chọn khảo nghiệm tâm tính.
Cố Thất Thất thích anh, nhưng cuối cùng cô ta vẫn phản bội anh vì muốn ở bên anh.
Thẳng đến khi gặp Vu Nhiễm, anh mới chính thức hiểu được cái gì là tim đập thình thịch, không cần dựa vào phỏng đoán hay tưởng tượng để hiểu được khái niệm trừu tượng yêu thích kia, mà là cô vừa xuất hiện cũng đã là chân thật nhất tốt đẹp nhất.
Đối với Vu Nhiễm, anh có một sự thôi thúc nguyên thủy nhất của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, bảo vệ cũng tốt, chiếm hữu cũng được, chỉ cần là cô thì anh sẽ vui vẻ chịu đựng.
Thứ anh muốn chẳng qua chỉ mà một màn khói lửa nhân gian chân thật nhất, một người khiến trái tim anh rung động thật sự.
Chu Nham trở lại bờ, phát hiện Uông Bân không có ở đây, dưới mấy cái ô của bọn họ đột nhiên có thêm một Cố Thất Thất.
← Ch. 40 | Ch. 42 → |