← Ch.32 | Ch.34 → |
Đến đồn cảnh sát, người trên xe ai nấy đều đi xuống, Uông Bân ôm bả vai Trầm Liệt dẫn anh ta sang một bên, cười ha hả nói một câu.
"Bảo bối của Chu Nham lần này gặp chút rắc rối, đau lòng như sắp 𝒸♓*ế*✞ vậy, chuyện phát sinh này là ngoài ý muốn, cậu để cho cậu ấy an ủi cô bé đó một chút trước, không phải vẫn còn nhiều tội phạm khác sao, cậu cứ bận rộn trước đi!"
Trầm Liệt nghe vậy thì trầm mặc một hồi, ngũ quan tuy nam tính kiên nghị nhưng lại dễ mềm lòng, anh ta nhìn Uông Bân cùng chiếc xe phía sau anh ấy, than nhẹ một tiếng, "Quả thật rất đáng yêu, đau lòng một chút cũng là việc nên làm."
Anh ta xem như đã đồng ý, Uông Bân cười khúc khích giơ ngón tay cái lên, "Anh em tốt, đủ nghĩa khí."
Cửa kính xe là dạng đục mờ, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong, đậu ở sân sau trống trải, ngoại trừ một loạt xe cảnh sát thì cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bầu không khí bên trong xe rất ám muội, cô dùng sức kéo nút áo sơ mi xuống, Chu Nham cười khổ hừ nhẹ một tiếng, sao cô lại cắn chặt như vậy, vừa ngứa vừa đau, mấu chốt cô còn 𝖒●ú●🌴 rất thoải mái, thật sự cho rằng có thể ⓜ·ú·✞ được sữa từ anh sao!
𝐍ⓖ.ự.ⓒ bị cô cắn đến sưng đỏ đau nhức, hô hấp của anh chậm rãi biến thành đau đớn 𝐭𝖍*ở 🌀ấ*ρ, cho dù như vậy cũng luyến tiếc không nỡ buông tay.
Anh ôm cô nằm ngửa ra ghế sau, nhắm hai mắt mặc cho cô 𝐬_ờ 𝐬_⭕ạ_𝐧_ɢ trên người mình.
Cơn buồn ngủ của Vu Nhiễm tan biến, sự đ-ê 𝐦-ê xa lạ 🎋í🌜.𝖍 ✞𝖍í𝒸.♓ tất cả các giác quan, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong hơi thở, trong cơ thể cô dần bốc cháy một cảm giác trống rỗng mê hoặc đầy dụ·𝒸 𝖛·ọ·n·🌀. (e b o o k t r u y e n. v n)
Cô không biết đây là nơi nào, cũng không có bất kỳ khái niệm thời gian nào, chỉ biết người đang ôm cô là Chu Nham.
Cô nhớ anh đến phát khóc, oán giận anh vì sao buổi tối không về nhà, vì sao lại có một cố nhân khinh thường người khác như vậy... Vì sao ai cũng muốn khinh thường cô? Cô cứ như vậy bị người ta ức ⓗ.𝖎ế.𝖕 bắt nạt sao?
Vừa tức vừa khó chịu, d-ụ-↪️ ✌️-ọ-ⓝ-ℊ khó nhịn từng chút từng chút thiêu đốt bộ phận bí mật dưới cơ thể, cô gần như khó có thể tiếp nhận mà đem tất cả ấm ức phát tiết trên người anh.
Cô cắn anh... cào anh... còn khóc lóc h.ô.ⓝ anh, giống như mèo con tham ăn say rượu, vừa hung dữ vừa bám người.
Động mạch dưới cổ bị cô Ⓜ️ú_𝐭 ra quả dâu tây nhỏ, xương đòn cũng có dấu hiệu rách da, anh vừa phải che chở cô, đề phòng cô ngã xuống, vừa bị cô ✝️.𝖗.𝒶 𝖙ấ.𝓃 đến т𝐡*ở ♓ổ*п ⓗ*ể*n.
Chu Nham giúp cô 𝐜ở-ℹ️ ⓠ-⛎-ầ-п áo, tháo nội y xuống, cũng cởi dây lưng của mình ra, bởi vì cô say nên rất hung dữ, còn đặc biệt thô lỗ nữa, nếu cởi không ra sẽ gấp đến độ cách lớp quần cắn lấy anh.
Vị ngọt ngào 𝐦·ề·𝐦 〽️·ạ·ℹ️ của người con gái pha trộn với mùi rượu mê người, lướt từ cổ đến bên môi anh gặm loạn một hồi...
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào trong xe, cô gái xinh đẹp không mảnh vải che thân ghé vào trên người đàn ông, như đói như khát mà chà đạp 𝐭-𝐡-â-𝓃 ⓣ-h-ể mạnh mẽ kia.
Cô ấn tay anh, bắt anh nặng nề xoa nắn bộ 𝖓𝐠.ự.𝐜 căng tròn mịn màng của mình, trong miệng lẩm bẩm kêu anh mạnh thêm một chút.
Vẫn chưa được thoải mái, bầu 𝓃🌀_ự_ⓒ đầy đặn no đủ ma sát từ lồng п𝐠ự_𝒸 đến cơ bụng của anh, rồi đến đường nhân ngư. Quần đã được cởi ra, Vu Nhiễm ngửi mùi, móc vật cứng bên trong ra, há miệng cắn một miếng.
"Ưm.... A... Đau, Nhiễm Nhiễm..."
Miệng của cô không ngậm được quá nhiều, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không đã cơn thèm, mơ hồ cho rằng cảm giác trống rỗng trong cơ thể mình là bởi vì đói.
Đói bụng muốn ăn là bản năng, Vu Nhiễm dùng hai tay ôm lấy vật nam tính, nhét một ngụm lớn vào miệng, không hề có kỹ xảo mà mú·𝐭 sâu vài cái, thật sự khiến mình buồn nôn.
Lưỡi chống đỡ đến tê dại, phần quy đ*u thô cứng không cẩn thận chọc bị thương cổ họng cô, nước mắt ռó*ⓝ*𝖌 🅱ỏ𝐧*𝖌 lúc này trượt ra khỏi hốc mắt, nhỏ giọt vào đám lông đen của anh, Chu Nham bất đắc dĩ ôm cô lên, nghiêng đầu ngậm lấy môi cô.
Anh ngồi thẳng dậy ôm cô, trao cho cô cái 𝖍●ô●𝐧 thật sâu, cẩn thận mà dịu dàng ⓛ·ℹ️·ế·Ⓜ️ 𝖒_ú_ⓣ bên trong chỗ bị thương, vị tanh ngọt nhàn nhạt dần lan tỏa trên đầu lưỡi anh.
Cô ấm ức ôm bả vai anh bật khóc, hai chân dùng lực bám vào thắt lưng anh, cánh 𝖒.ô.ⓝ.🌀 Ⓜ️ề*〽️ mạ*ï đè lên vật nam tính thô dài kia, phía dưới đã sớm ướt sũng lầy lội.
"Thầy Chu... em rất khó chịu... Cho em, cho em được không?"
Động hoa 🌜●𝐡●ả●𝐲 n●ư●ớ●𝐜 lã chã làm ướt phần lông của người đàn ông, Chu Nham cũng nhịn rất vất vả, nhưng không ngờ cô uống say lại ngốc nghếch đến vậy, 𝖈_ọ 𝐱_á_† nửa ngày cũng không nhắm chuẩn, còn trách anh không cho cô.
"Đồ ngốc, nhấc ɱô●ⓝ●ⓖ lên một chút..."
Cô đè anh nằm ngửa ra ghế, thân trên trắng như tuyết khẽ nằm trong vòng tay anh, vòng ⓔ*⭕ 𝐭*h𝖔*𝖓 thả chậm rãi di chuyển lên trên, cánh 𝖒-ô-𝖓-𝖌 cũng nâng lên, vật nam tính thô dài bị đè phía dưới lập tức nảy lên dựng thẳng.
Quy đ*u đột nhiên xẹt qua hạt thịt, Vu Nhiễm 🌴♓●ở ♓●ổ●п 𝐡●ể●n rên lên một tiếng, nôn nóng dựa vào cảm giác nhắm ngay vào chỗ kia, sau đó từng chút một ngậm vào, cây gậy th*t đó phía trên còn có dấu răng của cô.
Chu Nham một tay đỡ phía dưới, vốn định khống 🌜*h*ế đ*ộ mạnh yếu, lại bất ngờ vì cô đặt ɱ-ô𝐧-g ngồi xuống nuốt vào nửa đoạn, cảm giác đè ép 𝐧-ó-𝓃-🌀 🅱️-ỏ-𝖓-𝐠 đó thật sự là vừa đau vừa κ*í*🌜*h ✞*♓*í*c*𝒽.
Anh thật sự muốn ℊı·ế·т chế*𝐭 cái tên đã bỏ thuốc 𝖐-í-↪️-♓ dụ-𝖈 vào đồ uống của cô!
Vu Nhiễm cũng sẽ có cảm giác đau, nhưng cô thật sự không khống chế được mình, cô hơi nhổm người dậy, hai tay chống lên cơ bụng của anh, dùng tư thế đóng cọc phun ra nuốt vào vật thô cứng kia, dáng vẻ hệt như một cô bé phóng đãng không biết đau đớn là gì, trong lòng trong mắt chỉ có 🅓●ụ●ⓒ ✔️●ọ●𝖓●𝐠 chi phối theo bản năng.
Cô không cho anh thúc lên, muốn tự mình vào sâu ra sâu, miệng huy*t non nớt bị kéo căng vài lần tới nỗi trong suốt, thậm chí còn bởi vì cô làm mạnh mà xuất hiện vài tơ 𝖒á_𝖚.
"Nhiễm Nhiễm, nhẹ một chút..." Cũng chỉ có Vu Nhiễm dám đè ép Chu Nham như vậy, còn mạnh mẽ cường bạo anh.
"Đừng dừng lại, a... thật sảng khoái... thầy Chu, mạnh thêm chút nữa được không?"
Bên trong vừa nóng vừa chặt, dịch thể trộn lẫn với nước điên cuồng tràn ra khỏi vách th*t, dính ướt cánh môռ.🌀...
Lần đầu tiên â_n á_𝐢 mà làm đau đớn như vậy, 𝖙*𝐡*â*𝖓 𝖙𝐡*ể đau mà trong lòng cũng đau, Chu Nham cầm lấy bả vai cô, không muốn để cô ngậm quá thô bạo làm tổn thương chính mình, nhưng vẫn đánh giá thấp độ mãnh liệt của dược tính kia.
"Nhiễm Nhiễm, bình tĩnh một chút..." Anh 𝖍*ô*n lên nước mắt nơi khóe mắt cô, đau lòng muốn 𝖈*𝖍ế*т.
Cô lắc đầu, vừa khóc vừa 𝓇ê●ռ r●ỉ, mồ hôi thấm ướt trán, trước người sau lưng đều dày đặc mồ hôi lạnh.
Chu Nham không đành lòng làm tiếp, nhưng không làm sẽ khiến cô càng khó chịu, anh cắn răng giữ chặt thắt lưng cô, nắm giữ quyền chủ động, mạnh mẽ ngăn chặn cô, cố gắng dịu dàng thỏa mãn cô.
Thân xe lắc lư dữ dội, thỉnh thoảng có tiếng ✝️-𝐡-ở ⓗổ-𝓃 ♓-ể-𝐧 không nhịn được tràn ra, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh. Trăng sáng nơi chân trời kia giống như một đứa trẻ nghe lén người lớn làm chuyện xấu, không bao lâu sau liền xấu hổ trốn ra sau ngọn cây.
Uông Bân ở xa xa dựa vào một gốc cây hòe lớn canh gác cho bọn họ, thời gian lâu dần, anh ấy cũng sẽ quay đầu lại liếc mắt nhìn sự rung lắc của chiếc xe phía sau.
Than ôi! Đây là anh ấy gặp phải tội nghiệt gì!
Đồ chơi của Chu Nham tới đàn ông như anh ấy nhìn cũng nóng cả cổ họng, làm người phụ nữ của anh chắc là sảng khoái dữ dội lắm!
Trước kia Uông Bân yêu đương tán tỉnh phụ nữ, có lần nào mà không chia sẻ sự 'kỳ diệu' trong đó với Chu Nham, lại chưa từng thấy anh có phản ứng gì, anh ấy còn từng cho rằng thứ đồ chơi kia của Chu Nham chỉ là một hàng mẫu hoàn mỹ, chỉ nhìn chứ không dùng được, bao nhiêu cô gái xinh đẹp chủ động theo đuổi anh, anh cũng không để ý đến người ta, đó không phải là Hòa Thượng thì là cái gì?
Không ngờ là do ánh mắt của người ta quá cao, người đẹp bình thường rất chướng mắt, cũng chỉ có bông hoa mẫu đơn thuần khiết trong sáng như Vu Nhiễm mới có thể đánh thức anh.
—hết chương 33—
← Ch. 32 | Ch. 34 → |