← Ch.27 | Ch.29 → |
Lời nói xấu hổ như vậy mà Chu Nham lại vô cùng bình tĩnh nói với cô, nhưng Vu Nhiễm thì không được, cô nhếch môi mấp máy vài cái, không nói thành lời.
Đôi mắt trong sáng như sương nhưng lại tràn đầy cảm xúc, cô đỏ mặt cụng vào trán anh, để mặc cho anh cởi sạch quần áo trên người rồi ôm cô ngồi trên đùi anh.
Miệng huy*t non nớt vừa chặt vừa nóng, anh vừa xoa cánh mông của cô để cho cô thả lỏng, vừa dùng vật nam tính thô cứng mài xát miệng huy*t ướt át.
Chỗ đó của cô là mẫn cảm yếu ớt nhất, vừa chạm vào anh đã bất giác khẩn trương, cái miệng nhỏ nhắn co rụt lại làm cho người ta muốn yêu thương, cũng muốn lấp đầy.
Bầu ngực xinh đẹp hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt anh, đầu gối cô quỳ trên phần đùi đang mở rộng của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, chóp v* dựng thẳng như gần như xa cọ xát áo của anh.
Với kích thước của anh, nếu không làm nóng người mà trực tiếp tiến vào sẽ rất dễ bị kẹt lại, thậm chí còn khiến cô bị thương, Chu Nham rất quan tâm săn sóc, lần nào cũng giúp cô mát xa miệng huy*t nhạy cảm, cố gắng làm cho xung quanh mềm mại để dễ dàng tiến vào.
Trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của một mình cô, Vu Nhiễm nóng lòng, cũng không để ý đến sự xấu hổ, có lẽ vẫn chưa chuẩn bị tốt, nhưng dục vọng trống rỗng gấp bội như dòng điện chạy thẳng xuống dưới cơ thể, cô khẩn cấp muốn anh tiến vào.
Hô hấp của cô vô thức phả vào vành tai anh, trong tiếng khàn khàn hổn hển dường như còn có thể nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng.
Cô lại khát vọng anh như thế, giống như điên cuồng muốn được anh lấp đầy... Cô càng ngày mê luyến anh.
"Thầy Chu..."
Cô thở dốc nhìn anh, ánh mắt vừa thuần khiết vừa nồng nhiệt, Chu Nham cảm thấy cô của lúc này rất dễ lấy mạng anh, mà anh cũng sẽ tận hết sức lực dâng hiến.
Chân cô bị anh dạng ra hết mức, vật nam thô dài bất ngờ đi vào nửa đoạn, Vu Nhiễm thở hổn hển kêu một tiếng, nhắm hai mắt lại, động hoa trong nháy mắt bị trướng đến tê dại, eo cũng mềm nhũn, phải dựa vào một tay của anh từ phía sau đỡ lấy mới có thể đứng vững.
"... Thả lỏng, ngoan, em kẹp chặt quá..." Anh hôn lên má cô. e b o o k t r u y e n. v n
Sau khi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô tiếp tục vịn anh ngồi xuống, thật sự rất cứng, rất lớn, cũng may cô nhiều nước nên không cảm thấy quá đau, chỉ có khoái cảm bị lấp đầy khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài.
Ngay cả việc ngồi lơ lửng trên không cũng khiến cô sảng khoái đến không chịu được.
"Ưm a ưm..."
Tư thế này vừa là cô ngậm lấy anh, cũng là anh lấp đầy cô, sau khi thích ứng cô khẽ động đậy vài cái, bên trong lập tức nóng lên.
Vừa nóng lên anh lại đẩy nhanh tốc độ cắm rút. Chu Nham ôm chặt cô, lắc cánh mông cô ra ra vào vào, tiếng nước vang lên rất kích thích, nghe cũng rất sảng khoái.
Anh dễ dàng làm cô đạt được khoái cảm cao trào, mỗi lần anh đẩy cô đến điểm thoải mái nhất, hồn phách cô cũng sắp bị anh đẩy ra ngoài...
"... Cảm giác nó lại lớn hơn rồi... Chu Nham..." Anh thâm nhập quá sâu, cô hoảng sợ đến mức thanh âm đều phát run.
"Là em rên quá êm tai, làm nó quá hưng phấn... đừng sợ."
Anh giảm xuống tần suất thích hợp, cô vẫn còn nhỏ, bên trong co dãn cho dù tốt hay dễ ướt át đi nữa thì vẫn đang trong thời kỳ phát triển, làm quá mạnh ngược lại sẽ tổn thương cô.
Lần trước tuy rằng uống rượu vào hơi nôn nóng gấp gáp, nhưng lý trí của anh vẫn còn, anh đối với cô luôn có một cảm giác thương hoa tiếc ngọc, cũng không phải chỉ có thể dựa vào sức mạnh mới khiến cô sảng thoái, mà bản thân anh đã có sẵn vốn liếng khiến cô động lòng.
Chẳng mấy chốc cô đã sắp đạt cao trào, Chu Nham cúi đầu ngậm lấy một bên thỏ ngọc của cô, mút mạnh vài cái mới buông ra.
Đầu ti đỏ hồng ướt át hệt như đầu lưỡi của anh.
Răng của anh rất trắng, môi lưỡi ánh hồng, ngũ quan sạch sẽ lưu loát cực kỳ anh tuấn, được người hoàn hảo như anh ôm vào ngực cắm đến cao trào, trái tim Vu Nhiễm thỏa mãn đến mức sắp tràn cả ra ngoài.
Có đôi khi anh làm thật lâu mới bắn, có đôi khi được cô hôn môi hay liếm cổ cũng sẽ dễ dàng bắn cho cô.
Cô nói muốn cùng nhau, anh nhất định sẽ cười thỏa mãn cô.
Từ ghế dựa đến trên bàn làm việc, cắm từ phía trước lại tiến vào từ phía sau, anh gần như muốn xuyên qua thân thể của cô, bờ môi ấm áp lướt từ ngực cô rồi quấn quýt si mê đến sau lưng.
Da thịt cô trắng như tuyết, xương cốt cân đối xinh đẹp, giống như đóa hoa nở rộ dưới thân thể anh hết lần này đến lần khác.
Vóc dáng được nuôi dưỡng từ cuộc sống an nhàn sung sướng của Chu Nham cũng thuộc loại tốt nhất trong đám đàn ông, chưa kể đến thể lực hơn người và vật nam tính có kích thước phi thường của anh, cũng không phải người phụ nữ nào cũng có thể tiếp nhận nổi.
Anh thật sự yêu cô bằng cả trái tim, dịu dàng lại lưu luyến.
Tinh d*ch nồng đậm theo lần cắm cuối cùng tràn ngập trong cô, thậm chí còn văng tung tóe lên mặt bàn và sàn nhà.
Làm xong, Vu Nhiễm cực kỳ mệt mỏi ngủ thiếp đi, Chu Nham ôm cô vào phòng ngủ, lau qua thân thể cho cô xong thì để cô ngủ yên.
Còn anh lại trở về phòng sách thu dọn tàn cuộc, ngồi vào bàn làm việc viết tài liệu, lúc ngủ đã hơn hai giờ sáng.
Mấy ngày sau, tại biệt thự riêng của sếp Đổng, Chu Nham bất ngờ gặp được cô bạn gái là mối tình đầu của mình.
Thật ra thì cũng chưa tới mức mối tình đầu, bởi vì bọn họ còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Trong quá trình trà chiều nói chuyện phiếm, Vu Nhiễm nhận ra thư ký phía sau sếp Đổng luôn trắng trợn quan sát Chu Nham, trong ánh mắt toát ra cảm xúc cũng rất kỳ quái.
"Tiểu Vu lúc trước có bạn trai chưa? Nghe Chu Nham nói cháu mới mười chín tuổi, chắc là lần đầu tiên yêu đương nhỉ?"
Bà Đổng không mặn không nhạt phá vỡ cục diện luôn im lặng."Đúng vậy ạ, đây là lần đầu tiên cháu có bạn trai."
Bị hai người phụ nữ tinh anh đối diện nhìn chằm chằm đánh giá, Vu Nhiễm rất khó không câu nệ, Chu Nham im lặng cắt một miếng điểm tâm ngọt đặt vào tay cô.
"Đến cả con còn chưa hỏi cô ấy có từng yêu đương hay chưa, không ngờ đã bị mẹ hỏi trước rồi."
"Vậy sao con không hỏi, mẹ nghĩ hẳn là không có người đàn ông nào không để ý đến vấn đề này! Đương nhiên, Tiểu Vu, cháu cũng nên tra hỏi bạn trai của cháu thử xem, liệu có còn hồng nhan tình cũ khó quên nào hay không."
Vu Nhiễm vô thức nhìn Chu Nham, chỉ thấy sắc mặt anh bình tĩnh, vẻ mặt không hề sơ hở, hiển nhiên cũng không coi lời trêu chọc của mẹ anh ra gì.
"Cháu đừng nhìn nó, nhìn mặt nó không nhìn ra gì đâu. Nó giống hệt ba nó, thoạt nhìn không gần phụ nữ, kỳ thật đều là giả vờ, ai biết sau lưng lại lén lút làm ra chuyện gì chứ..."
Vu Nhiễm: "..."
Chu Nham đỡ trán: "... Có phải ba con lại làm mẹ tức giận, nên mẹ mới lấy con trai mẹ ra mổ xẻ không?"
Bà Đổng nhún vai, cầm lấy cà phê trên bàn thưởng thức.
Sau đó lại hàn huyên vài câu, cũng không có lời gì hay, Chu Nham không có hứng thú ở lại ăn cơm tối, ngồi một lúc bèn kéo Vu Nhiễm đi.
Vu Nhiễm bị anh dắt ra ngoài, đi được vài bước, cô nhịn không được cười ra tiếng.
"Chuyện gì vậy?"
"Phát hiện dì vẫn khá đáng yêu."
"Đều là do ông ngoại nuông chiều đấy."
Chu Nham dừng lại vuốt gọn mấy sợi tóc lộn xộn bên tai cô. Vu Nhiễm kéo tay anh xuống.
"Mấy sợi tóc này không cần vuốt ra sau tai." Hôm nay cô ăn mặc rất trang trọng, kiểu tóc cũng được chăm sóc tỉ mỉ.
"Không phải, vừa rồi có gió, mấy sợi tóc này sắp bay vào miệng em." "Được rồi."
"Mẹ anh có ủng hộ chúng ta ở bên nhau không?" Hai lần gặp mặt, bà Đổng dường như không mấy hài lòng với biểu hiện của cô.
"Tạm thời không ủng hộ, nhưng cũng sẽ không ngăn cản, chỉ là không xem trọng mà thôi."
Hôn nhân tự do, yêu đương tự do, thái độ của cha mẹ mặc dù quan trọng, nhưng cũng không cần thiết, chuyện của mình anh hoàn toàn có thể làm chủ. Chu Nham ăn ngay nói thật, cảm thấy không cần phải nói dối thiện ý để lừa cô.
"Là bởi vì tuổi tác kém quá nhiều sao?" "Gần như vậy."
"Vậy thầy Chu thì sao, anh có cảm thấy em ngây thơ không?"
—hết chương 28-
← Ch. 27 | Ch. 29 → |