← Ch.21 | Ch.23 → |
Lần đầu tiên Vu Nhiễm đến chung cư, dì Hứa đã biết tới sự tồn tại của cô, nhiều năm như vậy, bà ta nhìn Chu Nham vẫn luôn độc thân, trong lòng bà ta ít nhiều vẫn ôm hi vọng anh và con gái bà ta có thể tái hợp.
Năm đó bà ta ép con gái, không cho cô ta yêu đương, vì thế đã làm tổn thương đến quan hệ của hai mẹ con. Bây giờ nhìn thấy hai người, một người cô độc phiêu bạt ở nước ngoài, một người thì sống một mình trong nước nhiều năm, bà ta cuối cùng cũng hối hận rồi, bà ta hi vọng có thể vì con gái của mình mà làm chút gì đó.
Ít nhất là trước khi con gái về không được để người phụ nữ khác mang thai đứa con của Chu Nham.
Sau khi Vu Nhiễm ở lại đây, dì Hứa chủ động đưa ra yêu cầu sẽ ở lại chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của Vu Nhiễm.
Bà ta nói như vậy, Chu Nham đương nhiên rất vui, gần đây anh đang biên soạn giáo trình môn Lịch Sử mới, không thể thường xuyên ở nhà được, đang dự định thuê một bảo mẫu khác để chăm sóc Vu Nhiễm.
Dì Hứa làm nhân viên vệ sinh của anh đã nhiều năm rồi, con người nói ít nhưng nghiêm túc, làm việc tỉ mỉ tới nơi tới chốn, nấu ăn cũng hợp khẩu vị của Vu Nhiễm, bà ta chịu ở lại làm toàn chức thì quá tốt rồi.
Chu Nham tăng lương gấp ba lần, thuê một căn nhà cho bà ta ở gần chung cư, điều này thôi cũng đủ biết con người anh hào phóng tới cỡ nào. Nhưng những điều này ngược lại khiến bà ta kiên định lại suy nghĩ, nhất định phải cổ vũ con gái về đây tranh giành một lần.
Sau khi dì Hứa đi, Vu Nhiễm một mình ở trên lầu sắp xếp lại hành lý ở ký túc xá trong trường, Chu Nham đã tìm người dọn qua chung cư giúp cô, ngoài ra còn thêm rất nhiều quần áo và trang sức cho cô.
Nhìn váy áo của mình và áo sơ mi của Chu Nham treo trong cùng một phòng quần áo, cảm giác như đang thổi bong bóng đầy màu sắc trên mây, khiến cô say sưa và vỡ òa trong hạnh phúc.
Buổi chiều Chu Nham chỉ có một tiết dạy, Vu Nhiễm ở trong phòng làm việc của anh ngủ một lúc, cảm giác có người đang sờ chân mình, ngưa ngứa, rất thoải mái.
Một lúc sau, bàn tay bắt đầu không thành thật, đầu ngón tay ấm áp men theo bắp chân của cô đi lên, vừa xoa vừa nhéo, cho đến khi lông tơ trên người cô ướt đẫm.
Giấc ngủ trưa hè vừa nặng nề vừa buồn ngủ, cô nhất thời vẫn chưa thức giấc nổi, được sờ thoải mái nên nhẹ nhàng rên rỉ, Chu Nham nghe xong nóng lòng, cúi người hôn lên cổ cô, trực tiếp vói tay vào váy cô.
Tuy đã rửa tay nhiều lần bằng nước lạnh, nhưng khi chạm vào giữa hai chân cô vẫn bị cảm giác trơn trượt của cô làm cho nóng lên.
Anh biết rất rõ dưới thân cô trông như thế nào, cũng biết hạt thịt và cửa động nằm ở đâu.
Đầu ngón tay sạch sẽ thon dài chậm rãi trêu chọc hạt thịt đó, xúc cảm trơn mềm khiến động tác của anh rất nhẹ nhàng.
Vu Nhiễm cau mày rên rỉ, trong mơ cô gọi tên Chu Nham, giống như sắp khóc, Chu Nham nhẹ nhàng an ủi bên tai cô.
"Nhiễm Nhiễm, là anh, dang chân ra."
Vu Nhiễm nghe lời mở rộng hai chân để ngón tay anh đi vào, cô cảm thấy mình đã tỉnh, nhưng lại chưa tỉnh hẳn, ít nhất cơ thể vẫn chưa thể cử động hoàn toàn.
Vừa chạm vào đã chảy nước, Chu Nham rất thích phản ứng này của cô, anh ngồi xổm bên cạnh cô, dùng ngón tay của mình thỏa mãn cô một lần.
Bên trong vừa chật hẹp vừa nóng bỏng, chất lỏng trên đầu ngón tay anh tạo thành một âm thanh xấu hổ, anh nhìn mặt cô, không nhịn được gia tăng tốc độ, cho tới khi phun ra càng nhiều nước xuân.
Vu Nhiễm hoàn toàn tỉnh dậy, cô từ từ nằm xuống, nghe thấy tiếng cởi thắt lưng của Chu Nham, trong lòng thầm nghĩ sao mình lại dễ dàng bị anh mê hoặc như vậy, bên dưới đã ướt át đến thế, Chu Nham nhất định là muốn làm ở đây rồi.
"Anh thật sự muốn ở bên em, là kiểu ở bên nhau mãi mãi, em có nguyện ý không?"
Được tỏ tình vào thời điểm này, Vu Nhiễm mấp máy môi, vách th*t bên trong không chỉ ẩm ướt mà còn rất đàn hồi, có thể nuốt chửng vật nam tính của Chu Nham, thuận lợi để anh tiến vào.
Anh bế cô đến bàn làm việc, đứng phía trước từ từ tiến vào triệt để.
Cô lại bị anh cởi sạch, thân thể tuyệt đẹp như sóng nước mùa thu, đẹp đến không tưởng.
Chu Nham một tay chống đỡ lên mặt bàn, hơi thở vừa loạn vừa gấp, anh nhướng mày tìm môi cô rồi ra sức hôn mút, Vu Nhiễm đã động tình, ôm lấy cổ anh cùng anh trao nhau cái hôn.
Vật nam tính trong cơ thể cô càng lúc càng thô cứng, tần suất cũng ngày càng gia tăng, khoái cảm chui vào tận xương tủy, lập tức tràn ngập toàn thân rồi bùng nổ.
"Thích như vậy sao?" Chu Nham ôm lưng cô, vẻ mặt và hành động của anh như đang đối xử với báu vật.
"Thích..."
"Vậy thì không bao giờ buông tay nữa."
Vu Nhiễm nhìn vào mắt anh, nhưng không hiểu ý tứ của câu này."Nghỉ hè chúng ta tới bãi biển đính hôn đi." Anh nói.
"Mặc dù quen nhau chưa lâu, nhưng mà Nhiễm Nhiễm." Khoái cảm mãnh liệt dâng lên, cô không kìm được mà cấu chặt vào eo anh, cô vậy mà lại đạt cực khoái trước.
"Làm gì có ai... nói chuyện này vào lúc như vậy chứ, em không đồng ý..." Cô xấu hổ cực kỳ.
"Không đồng ý mà sao kẹp chặt thế." Chu Nham biết phản ứng vừa rồi khiến cô cảm thấy xấu hổ, anh sờ lưng cô, nhẹ giọng nói: "Là tự em đụng vào, trêu chọc anh chỉ có một kết cục."
"Là gì?"
"Bị anh làm cả đời."
Vu Nhiễm: "..." Thật là xấu hổ.
"Vậy sau này, thầy Chu chính là của một mình em rồi." "Rất hân hạnh."
Vu Nhiễm rất vui, nhưng cô vẫn muốn thể hiện sự dè dặt một chút, nhưng anh vừa cửa động là cô lại không thể dè dặt được nữa.
—hết chương 22-
← Ch. 21 | Ch. 23 → |