← Ch.11 | Ch.13 → |
Hơi thở nam tính thơm tho sạch sẽ ngay lập tức tràn vào mũi và miệng cô, Vu Nhiễm vô thức nhắm mắt lại, đầu cô như bị thứ gì đó giữ chặt, làm ngưng lại dòng suy nghĩ.
Cảm giác này thật kì diệu, mềm mềm, nóng nóng, cảm giác như cơ thể muốn bay lên vậy.
Chu Nham đỡ lấy tấm lưng mềm nhũn của cô, dùng một tay ôm lấy sau đầu cô, hôn càng sâu hơn.
Giống như lúc nhỏ lần đầu ăn kem vậy, vừa cho vào miệng vị ngọt tan trên đầu lưỡi, tham lam mà nếm qua nếm lại nhưng không sao đủ.
Cô không biết đặt tay lên vai anh từ khi nào, chốc chốc thì đẩy anh, chốc chốc lại nắm lấy áo anh, mỗi đầu ngón tay nhỏ bé của cô như đều chạm vào tim anh.
Lòng ngực ngứa ngáy, cơ thể vừa thoải mái lại vừa căng cứng.
Anh chưa từng hôn ai bao giờ, cũng không biết rằng hôn hấp dẫn tới thế, khó giữ bình tĩnh tới thế. Hơi thở vướng víu trong hơi thở, cảm thấy cô ở trong vòng tay anh mềm mại không xương, mỗi phút mỗi giây đều luôn khuấy động trái tim anh.
Anh không kìm được mà muốn khảm cô vào lòng, càng lúc càng ôm chặt hơn một chút.
Chưa được một lúc cơ thể đã có phản ứng, vẻ ngoài nhã nhặn cũng không thể che giấu thể chất như sói của anh.
Chu Nham buông môi cô ra, giữa hai hàm răng xuất hiện một sợi chỉ bạc trong suốt.
Anh nhìn cô, ánh mắt như muốn dìm chết người.
Anh tháo mắt kính ra, cởi hai cúc trên cùng của áo sơ mi, sau đó bế cô ra khỏi bàn, tất cả chỉ trong một lần hành động.
Hai chân anh thoải mái ngồi trên ghế sô pha, còn Vu Nhiễm thì cưỡi trên đùi anh, hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn lệch vai màu be, dáng người xinh đẹp thu hết vào trong tầm mắt anh.
Cái ôm của anh thật thoải mái... Cơ thể anh vừa cứng vừa nóng, được anh ôm vào lòng thật có cảm giác an toàn... thật hạnh phúc...
Vu Nhiễm hoàn toàn bị khí chất nam tính của anh làm cho mơ màng, ngoan ngoãn nằm trên ngực anh, mặc anh hôn, mặc anh ôm mình.
Đang là mùa hè nóng nực, váy ngắn vừa ít vừa mỏng của cô bị kéo căng ra, cách một chiếc quần lót mỏng mảnh ngồi trên đùi anh.
Bờ vai trắng như tuyết cong cong tuyệt mỹ bị siết chặt trong vòng tay của anh, ép chặt khiến hai bầu ngực no đủ như sắp nổ tung, còn có vòng eo thon gọn như ngọc mềm mại săn chắc, tất cả đều khơi dậy dục vọng trong cơ thể anh.
Tuy Chu Nham vẫn còn lý trí, nhưng anh căn bản không muốn dừng lại chút nào.
Cô hẳn là cũng thích anh hôn cô như thế nhỉ, nếu không thì sao lại ngoan đến vậy.
"Giúp anh cởi áo ra."
Cô đỏ mặt, tay run rẩy giúp anh cởi cúc áo, để lộ ra khuôn ngực săn chắc và trắng nõn bên trong, hàng cơ bụng chết người có thể khiến cô xịt máu mũi.
Vu Nhiễm không ngờ một người có khí chất thư sinh như anh lại có vóc dáng cường tráng như thế, không phải vai u thịt bắp nhưng lại tràn đầy sức mạnh như cơ bắp khắp nơi, là dáng người chất lượng tốt tản ra từ trong xương cốt.
Cô vô thức nuốt nước bọt, cảm thấy xấu hổ nên vội vàng nhìn anh, lại bị anh xích lại gần liếm cổ cô.
"Ưm..."
Cô giật mình che miệng lại, không hiểu sao mình lại có thể phát ra âm thanh như vậy.
Hình như Chu Nham bật cười, anh tiếp tục liếm cổ, vai và xương quai xanh của cô, từ trên xuống dưới.
"Đừng mà..."
Vu Nhiễm không thể chịu được sự kích thích, cô siết lòng bàn tay đẩy vai anh.
Khóe mắt bắt gặp tấm rèm màu xanh lam trước cửa sổ sát sàn, thần kinh của cô đột nhiên tỉnh táo trong vài giây. Đây là phòng làm việc, hơn nữa còn ở trong tòa nhà dạy học, lỡ có sinh viên đang ở lại đi ngang qua và nghe thấy tiếng động gì thì nghĩ thế nào? Hoặc lỡ có giáo viên khác có việc tới tìm Chu Nham, mở cửa ra nhìn thấy thì phải làm sao?
Anh chưa khóa cửa kĩ... sao anh không hề lo lắng vậy...
Nhưng đàn ông không có cảm giác xấu hổ trong loại chuyện này, như Chu Nham, lúc này trong đầu anh đã nhiều lần suy nghĩ rằng hay anh làm Vu Nhiễm ở đây luôn, cho dù đây là phòng làm việc.
Mặc dù cô ấy ít nói nhưng cô gan hơn anh nghĩ, điều này khiến anh càng động lòng hơn.
Lòng bàn tay anh đặt trên hông cô, kéo cô đến gần anh hơn.
Cơ thể của Vu Nhiễm rõ ràng là cứng ngắc lại, lưng cô ngay lập tức ướt đẫm mồ hôi, dường như đang ngồi trên một thứ gì đó vừa cứng vừa thô.
"Thầy Chu... hay thầy thả em xuống đi." Lần này cô thật sự bị dọa sợ, không dám động đậy nữa.
"Tại sao?"
"Tại vì... Em cảm thấy hình như, hình như em đè trúng thầy rồi." "Em đè trúng chỗ nào của anh?"
—hết chương 12—
← Ch. 11 | Ch. 13 → |