← Ch.37 | Ch.39 → |
Ba người bọn và hai con vật ngồi thành một vòng tròn, Nguyễn Ngôn Hi ngồi khoanh chân trên ghế sofa, mặt tối sầm, Mộc Thập ngồi bên cạnh với Simba trong tay, Vưu Vu ngồi trên ghế sofa đơn đối diện họ, bên cạnh là Tiểu Khả Ái đang nằm - một con hổ.
Bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy một con hổ ở khoảng cách gần như vậy, Mộc Thập tò mò nhìn chằm chằm Tiểu Khả Ái, còn Nguyễn Ngôn Hi trừng mắt nhìn Vưu Vu, "Anh có thể giải thích tại sao lại muốn để một con hổ ở nhà tôi không?"
"Cậu cũng biết tôi là người huấn luyện động vật mà, mấy năm nay nó luôn làm bạn với tôi, nên khi về nước tôi cũng đưa nó theo. Tôi sẽ trả tiền thuê phòng, một ngày ba bữa, mọi người không cần lo cho Tiểu Khả Ái và tôi, tôi chỉ ở tạm một tháng thôi."
Vưu Vu vuốt ve đầu Tiểu Khá Ái, Tiểu Khá Ái cũng nheo mắt hưởng thụ, nhìn giống như một con mèo lớn ngoan ngoãn, đương nhiên Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập thì không nghĩ như vậy, chỉ cần nhìn trạng thái khi nó ăn thịt, con liền biết thú dữ vẫn là thú dữ.
Nguyễn Ngôn Hi vẫn có chút nghi ngờ, "Anh thật sự không có nhà để về sao?"
Vưu Vu nhún vai, "Đúng vậy."
Dù sao cũng là anh họ của mình, cuối cùng Nguyễn Ngôn Hi cũng mềm lòng, nhưng anh lại nói: "Quên đi, nể tình anh trả tiền thuê phòng, còn nấu cơm nữa, nên tôi để anh ở tạm."
Vưu Vu mỉm cười: "Cảm ơn."
Vưu Vu mang hành lý xuống xe, Mộc Thập giúp anh ta dọn dẹp phòng, lúc này Tiểu Khả Ái luôn ngồi ở cửa, bất động, giống như một pho tượng.
Mộc Thập giúp Vưu Vu đặt đồ xuống, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Simba đang bò trên người Tiểu Khả Ái, nhảy lên một lúc, lại trượt xuống, hồi lâu cũng không leo lên, Mộc Thập vội vàng đến giúp đỡ, phát hiện Tiểu Khả Ái nằm xuống, đầu hạ thấp, lần này Simba cũng thành công leo lên, còn leo lên đầu Tiểu Khả Ái, sau đó tìm được tư thế thoải mái mà ngủ, sau đó, Tiểu Khả Ái không nhúc nhích, để mặc cho Simba nằm trên đầu nó.
Mộc Thập cảm thấy rất đáng yêu, nhưng quay đầu lại thì phát hiện Vưu Vu đã dừng lại, đứng đó nhìn cô.
"Anh Vưu, có chuyện gì vậy?"
Mộc Thập cảm thấy kỳ lạ, bị một người đàn ông nhìn lâu như vậy, Mộc Thập không tránh khỏi cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, mặc dù dường như anh không có bất kỳ ý đồ xấu nào.
Bởi vì không chắc chắn, Vưu Vu do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Cô Mộc Thập, cô có biết Tần Thiên Dương không?"
"Anh ấy là anh trai tôi."
Sắc mặt Mộc Thập hơi thay đổi, "Nhưng sao anh biết anh ấy?"
"Quả nhiên là cô, tôi chắc chắn mình không nhận lầm người mà."
Vưu Vu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại mỉm cười, "Tôi gặp được anh ấy ở nước ngoài, bởi vì cả hai đều là người của thành phố S, nên trò chuyện khá vui, lúc đó anh ấy cũng có nói về cô, còn cho tôi xem hình cô và anh ấy chụp chung, cho nên cô thấy cô rất quen."
Ngay khi nghe được tin tức của anh trai, Mộc Thập đi vài bước đến chỗ Vưu Vu, vội vàng hỏi: "Anh gặp anh ấy hồi nào?"
"Vào khoảng tháng 11, chắc khoảng giữa tháng."
Tại sao anh trai lại ra nước ngoài, có liên quan gì đến chuyện anh muốn điều tra không, Mộc Thập suy nghĩ một hồi, lập tức nói: "Vậy anh ấy có nói anh ấy ở đó làm gì không?"
"Có vẻ như anh ấy ở đó để làm gì đó, nhưng tôi cũng không hỏi nhiều."
Nhận thấy biểu cảm của Mộc Thập cùng giọng điệu chất vấn khác thường của cô, cuối cùng Vưu Vu cuối cùng cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, "Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cô không biết anh ấy ra nước ngoài sao?"
Mộc Thập lắc đầu, đầu óc hỗ loạn, "Anh Vưu, lần cuối anh gặp anh ấy là ở đâu?"
Vưu Vu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Thập, cũng thu lại nụ cười, "Một quán bar, lúc đó anh ấy nói sẽ về nước vào tháng 1, cụ thể thì hình như anh ấy vẫn chưa xác định."
Nếu như dựa theo những gì Vưu Vu nói, vậy thì lần trước sinh nhật cô, Tần Thiên Dương còn ở nước ngoài, sao tờ giấy đó lại đến tay cô được, hay là do Tần Thiên Dương đã về nước sớm hơn dự kiến giống như suy nghĩ trước đây của cô, hay là bức thư này không phải do anh trai viết cho cô, rốt cuộc là tình huống nào đây?
Đã lâu không thấy Mộc Thập xuống, Nguyễn Ngôn Hi bĩu môi, đi lên lầu hai, nhìn vào phòng dành cho khách, nói với giọng bất mãn: "Hai người còn chưa xong à."
Không ai trả lời anh, Vưu Vu và Mộc Thập đang đứng trong phòng, mà trạng thái của Mộc Thập có vẻ không đúng, Nguyễn Ngôn Hi đi vào trong, "Mộc Thập, cô sao vậy?"
Mộc Thập quay sang nhìn Nguyễn Ngôn Hi, vẻ mặt mơ hồ, "Anh Vưu nói tháng trước gặp anh trai tôi ở nước ngoài."
Nguyễn Ngôn Hi nghe vậy thì nhíu mày, có chút ngạc nhiên, "Vưu Vu, sao anh biết anh trai cô ấy?"
Vưu Vu lại kể chuyện này với Nguyễn Ngôn Hi lần nữa.
Nguyễn Ngôn Hi ngồi xuống bên giường hỏi: "Khi anh tiếp xúc với anh ấy thì có thấy gì bất thường không?"
Vưu Vu không hiểu, "Bất thường sao? Ví dụ như?"
"Ví dụ như khi anh ấy vào nhà hàng thì sẽ nhìn trái nhìn phải một chút, hai người đang nói chuyện uống rượu thì anh ta ngồi thế nào, ung dung thả lỏng hay luôn trong trạng thái có thể rời đi bất kỳ lúc nào, còn có khi nào đang nói chuyện thì đột ngột rời đi không."
Nguyễn Ngôn Hi nói rất nhiều.
Vưu Vu nghe vậy thì lắc đầu, "Không có, trông anh ấy rất thoải mái, không có biểu hiện giống cậu nói, Tần Thiên Dương có chuyện gì sao?"
Nguyễn Ngôn Hi không trả lời Vưu Vu, mà nói với Mộc Thập: "Điều này cho thấy bây giờ anh ấy không cần che giấu thân phận, hẳn là vẫn an toàn."
Mộc Thập gật đầu, biết đây là chuyện tốt, Tần Thiên Dương về nước vào tháng 1, nếu mọi chuyện suôn sẻ, đồng nghĩa với việc còn chưa đầy 1 tháng nữa, cô sẽ gặp lại được người anh trai mất tích, bị tuyên bố tử vong.
Đã 1 năm 4 tháng, hơn 480 ngày cô chưa được gặp anh trai rồi.
Mộc Thập đột nhiên cảm thấy có chút bất an, cô không biết vì sao.
—
Gần đây Nguyễn Ngôn Hi có chút buồn chán, không có vụ án, không có câu đố, đầu óc sắp rỉ sét rồi, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ số IQ cao của mình sẽ được dùng để giành đổ ăn và tình cảm với con mèo tên Simba.
Mà thủ phạm gây ra tình trạng này đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã cho mèo ăn!
Sau khi Mộc Thập cho Simba ăn, ôm nó trong tay, xoa đầu nhỏ của nó, gãi cằm, Simba nheo mắt hưởng thụ, đúng lúc này, nó đột nhiên cảm thấy ớn lạnh phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy một khuôn mặt lớn xuất hiện trước mặt nó, ánh mặt giận dữ.
Simba sợ hãi, lập tức chạy ra phía sau Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi nhìn lại, trực tiếp nằm xuống, nằm trên đùi Mộc Thập, điều chỉnh cơ thể, cầm sách lên tiếp tục đọc.
Sau khi đọc một vài dòng chữ, mắt tối sầm, trên mặt lập tức có dáng vẻ xù lông.
Nguyễn Ngôn Hi: "..."
Đối với hành vi tranh giành tình cảm của Nguyễn Ngôn Hi, Mộc Thập: "Nguyễn Ngôn Hi, có phải anh quá rảnh rồi không?"
"Rảnh, phù phù phù."
Nguyễn Ngôn Hi vừa mở miệng nói đã ăn phải một đống lông.
Mộc Thập bế Simba lên, rời khỏi mặt Nguyễn Ngôn Hi, nhìn xuống Nguyễn Ngôn Hi đang lau miệng nói: "Nếu anh rảnh thì gọi điện cho Cao Lăng Trần, hỏi anh ấy có vụ án gì không đi."
Nguyễn Ngôn Hi hừ lạnh, "Tại sao phải gọi điện thoại cho anh ta!"
Mộc Thập: "Bởi vì anh rảnh."
Lúc này, Vưu Vu đã đi ra ngoài mua đồ xong quay lại, mở cửa, nói lớn vào bên trong: "Ngôn Hi, đội trưởng đội hình sự họ Cao đang ở ngoài cửa."
Đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Cao Lăng Trần tìm đến cửa rồi.
Mộc Thập vỗ Nguyễn Ngôn Hi bảo anh ngồi dậy, Nguyễn Ngôn Hi vẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ, ngồi dậy dựa vào vai Mộc Thập.
Cao Lăng Trần đi theo Vưu Vu đến phòng khách, trong tay vẫn cầm theo laptop.
"Cao Lăng Trần, sao anh lại đến đây, có phải có chuyện gì không?"
Nguyễn Ngôn Hi thở dài, giọng điệu vẫn "gợi đòn" như cũ.
Cao Lăng Trần không nói lời vô ích, trực tiếp nói ra lý do đến đây: "Có một vụ án, không biết anh có hứng thú hay không."
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, "Nói nghe thử."
Cao Lăng Trần nói: "Một vụ án mất tích."
Nguyễn Ngôn Hi nghe vậy thì lắc đầu: "Tôi không có hứng thú, kiểu vụ án tìm người như vậy mà cảnh sát cũng không biết cách xử lý sao?"
"Anh xem trước đoạn băng ghi hình trước khi người đó mất tích trước đi."
Cao Lăng Trần đặt laptop lên bàn trà, lấy sổ ghi chép bên trong ra, sau đó phát đoạn băng ghi hình lúc đó.
Ba người ngoại trừ Cao Lăng Trần đều vây quanh máy tính để xem.
Một phút sau.
"Trời ơi!"
Sau khi xem xong đoạn băng ghi hình này, Vưu Vu không khỏi thở dài, miệng khẽ nhếch lên, anh vẫn còn kinh ngạc.
Ngón tay Nguyễn Ngôn Hi nắm chặt lấy mặt bàn, nâng khóe miệng, "Thật là thú vị."
← Ch. 37 | Ch. 39 → |