← Ch.22 | Ch.24 → |
Nguyễn Ngôn Hi đứng trước nhà máy, vươn tay kéo cửa, chậm rãi đẩy cửa nhà máy ra.
Ánh sáng mặt trời dần chiếu sáng bên trong nhà máy dọc theo cánh cổng mở, cũng chiếu sáng bức tranh trên bức tường đối diện với cổng - "Kết thúc" là tên của bức tranh.
Hai chiếc ghế được đặt trước tường, đối diện với vị trí đặt ở trung tâm.
Nguyễn Ngôn Hi bước vào, giơ chân lên, đi đến chiếc ghế gần anh nhất rồi dừng lại, sau đó ngồi xuống, chiếc ghế lạnh lẽo, cái lạnh xuyên qua quần truyền đến cơ thể anh.
Anh bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nói: "Tôi nhớ hồi còn học đại học, thầy ghét nhất là người ta đến trễ mà, sao tôi đến rồi mà còn chưa xuất hiện nữa?"
"Xem ra cậu đã biết là tôi rồi."
Giọng nói của người đàn ông truyền đến từ phía trên anh ta.
Nguyễn Ngôn Hi khẽ cười, "Nhưng tôi biết quá muộn đúng không?"
Giáo sư Lý từ lầu hai bước xuống, ông đi đến chỗ Nguyễn Ngôn Hi, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, trên mặt nở nụ cười, ung dung, bình tĩnh, không hồi hộp, không bất an.
"Nguyễn Ngôn Hi, đánh giá đi, tác phẩm của tôi đó."
Nguyễn Ngôn Hi nói: "Dãy số Fibonacci không chỉ là ngày giết ngươi, mà còn là bức tranh thầy chọn và số tuổi của người chết nữa, tất cả số cộng lại cũng là dãy số Fibonacci. Đúng rồi, còn có địa điểm vứt thi thể cũng vậy, là một vòng xoáy, vì vậy tôi đã tìm thấy trường học, trong đó, nhìn thấy ký hiệu thầy để lại cho tôi, hai hình vẽ chồng lên nhau, điểm chúng giao nhau, là ở đây."
Giáo sư Lý tán thưởng nhìn anh: "Nhưng tôi còn chưa nói hết."
Nguyễn Ngôn Hi nói tiếp: ""Trương Nhã Bình, Hạ Mê Nhĩ, Vương Vĩnh Nhiên, Uông Diệc Phàm, Lâm Phỉ Nhi, Dư Siêu, và cuối cùng là thầy, Lý Ngọc Điền, tạo thành perfect! Vốn là thầy muốn giết cả con của Nguyên Tình đúng không?"
Lý Ngọc Điền nghiêng người về phía trước, cười nói: "Đúng vậy, vốn dĩ tôi muốn giết đứa bé đáng yêu kia, lúc đó, cô Nguyên cầu xin tôi như vậy, khuôn mặt cô ấy đầy nước mắt, cô ấy cầu xin tôi tha cho con mình, dùng mạng của cô ấy thay thế cho mạng của đứa bé, mặc dù điều này khiến tác phẩm của tôi có chút không trọn vẹn, nhưng ai bảo tôi quen biết cậu, cô ấy còn là trợ lý trước đây của cậu nữa, cho nên tôi đã đồng ý."
Nguyễn Ngôn Hi siết chặt tay, kiềm chế cảm xúc, "Ngày hôm đó, sau khi thầy giết người thứ nhất, lúc tôi đến trường học tìm thầy, thầy còn hỏi tôi về Nguyên Tình, lúc đó thấy đã có kể hoạch giết con của cô ấy rồi."
Lý Ngọc Điền bình tĩnh nói: "Đúng vậy."
Nguyễn Ngôn Hi nghiến răng nói: "Lý Ngọc Điền, khi thấy tôi xuất hiện, chắc là ông rất hưng phấn, phấn khích đến mức muốn hút một điếu thuốc để kiềm chế bản thân, thầy đang đứng trước mặt tôi, tôi không biết thầy sẽ làm tổn thương Nguyên Tình, cảm giác này chắc là rất thú vị."
Lý Ngọc Điền hơi nghiêng đầu, nheo mắt lại như thể vẫn đang hồi tưởng về tình trạng lúc đó, "Quả thật cũng được lắm, nhưng nếu cậu phát giác ra được tôi càng hài lòng hơn."
"Lần thứ hai cảnh sát đến trường, khi thầy phát hiện ra họ đã nghi ngờ Dư Siêu như thầy đã lên kế hoạch, khi thầy nhìn thấy tôi trong văn phòng của Dư Siêu, thầy cũng rất phấn khích, nhìn tôi lục lọi thứ gì đó, bắt một hung thủ do thầy tạo ra."
Lý Ngọc Điền lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Cậu sai rồi, khi đó tôi không hề hưng phấn, ngược lại, tôi rất thất vọng về cậu, Nguyễn Ngôn Hi, tôi tuyệt đối không ngờ, cậu lại vì một trợ lý nho nhỏ, mà không kiềm chế được cảm xúc của mình, không khống chế được lý trí, trói buộc đầu óc của cậu. Nguyễn Ngôn Hi, cậu là sinh viên khiến tôi tự hào nhất, cậu là thiên tài, không nên để những điều tầm thường như vậy ràng buộc cậu."
Nguyễn Ngôn Hi nhìn chằm chằm vào mặt hắn, lạnh lùng nói: "Cái chết của Nguyên Tình khiến tôi rất buồn và đau khổ, quả thật, chuyện đó khiến tôi mất đi lý trí, thậm chí còn khiến tôi suy sụp, nhưng đây mới là tôi, một tôi hoàn chỉnh. Khi tôi biết rằng thầy là hung thủ, tôi không cảm thấy tức giận vì thất bại, nhưng thầy đứng trước mặt tôi hai lần, tôi không suy luận ra ông là hung thủ, khiến nhiều người bị hại hơn, tôi rất hổ thẹn với họ."
Anh gằn từng chữ rất chậm, toàn bộ trạng thái của anh rất khác với vẻ ngoài bình thường của anh.
Lý Ngọc Điền mỉm cười: "Tôi thật sự không biết Nguyễn Ngôn Hi luôn kiêu ngạo, xem thường cảm nhận của người khác mà lại có lòng thương hại như vậy."
Nguyễn Ngôn Hi trả lời: "Đó là do ông không hiểu tôi."
"Đương nhiên là tôi hiểu cậu, tôi biết cậu đến một mình thôi, không phải sao?"
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu: "Đúng là tôi không báo cảnh sát, chỉ vì tôi không muốn bây giờ bị người khác quấy rầy chúng ta."
Lý Ngọc Điền chậm rãi nói: "Còn muốn tự tay báo thù cho Nguyên Tình sao."
"Vậy thầy cố gắng khiêu khích tôi chỉ để tôi có thể giết thầy?"
Lý Ngọc Điền mỉm cười: "Tôi cũng chỉ muốn thỏa mãn cậu thôi."
Nguyễn Ngôn Hi: "Để hoàn thành tác phẩm cuối cùng của ông, là định nghĩa hoàn hảo trong, định nghĩa sai lầm về sự hoàn hảo."
"Nhưng tôi tin rằng cậu cũng không phải tình nguyện."
Vẻ mặt hắn kiên quyết lại tự tin.
"Đương nhiên."
Nguyễn Ngôn Hi nâng khóe miệng.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lý Ngọc Điền đứng dậy, đặt lên ghế, đi về phía sau, trên mặt luôn nở nụ cười, như thể rất vui về tác phẩm hoàn hảo mà mình sắp hoàn thành trong giây phút cuối cùng của đòi người. Lưng hắn dựa vào tường, hai tay dang rộng, chờ Nguyễn Ngôn Hi đâm một dao vào tim hắn.
Nguyễn Ngôn Hi nhìn hắn một lúc, sau đó đứng lên, tiến lên vài bước, hơi cúi người xuống, tay phải cầm con dao lên, đang chơi đùa trong tay, đi về phía Lý Ngọc Điền.
Hành động của Nguyễn Ngôn Hi khiến nụ cười của Lý Ngọc Điền càng thêm sâu, hắn không sợ cái chết sắp xảy ra này chút nào, trước khi trở thành phế nhân, hắn muốn hoàn thành tác phẩm hoàn mỹ hắn hài lòng nhất, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy đã trọn vẹn.
Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát kêu vang, Lý Ngọc Điền nói với Nguyễn Ngôn Hi đang cầm dao: "Cậu phải nhanh lên, cảnh sát đang đến."
"Ừm, đúng vậy."
Nguyễn Ngôn Hi tán thành gật đầu với hắn, sau đó vung dao đâm về phía hắn.
"A!"
Một tiếng thét đau đớn phát ra từ miệng hắn.
"Lý Ngọc Điền, ông biết không?"
Nguyễn Ngôn Hi cúi người xuống, gần như kề sát tai hắn: "Đầu tiên, ông thật sự không hiểu tôi."
Vừa nói, anh vừa rút con dao đã đâm vào tay trái Lý Ngọc Điền ra, sau đó lại đâm vào tay phải.
"A a!"
"Thứ hai."
Anh ta lại giật dao ra, máu bắn tung tóe", "Ông đánh giá thấp năng lực của trợ lý tôi."
Anh cúi đầu nhìn Lý Ngọc Điền đang cuộn người trên mặt đất, ôm tay gào thét đau đớn, nói: "Chẳng qua ông nên cảm ơn Mộc Thập, nếu cô ấy chậm hơn chút, đoán được ông ở đây, ông sẽ không chỉ chịu chút tra tấn này thôi đâu."
Cửa nhà máy bị mở ra, cảnh sát xông vào, chính Cao Lăng Trần vội vàng chạy lên phía trước, sau đó nhìn thấy Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi ném con dao trong tay xuống đất, sau đó chỉ vào Lý Ngọc Điền trên mặt đất.
Cao Lăng Trần nhìn khuôn mặt tái xanh của hắn, cuối cùng cũng không nói lời nào, bảo các thành viên trong đội đỡ Lý Ngọc Điền từ dưới đất lên, chuẩn bị áp tải hắn ra ngoài.
Lý Ngọc Điền quay đầu lại, trừng mắt nhìn Nguyễn Ngôn Hi với khuôn mặt trắng bệch, thở hổn hển: "Nguyễn Ngôn Hi, một ngày nào đó, cậu sẽ giống như tôi, không thể kiềm chế được xự xúc động trong nội tâm!"
Nguyễn Ngôn Hi liếc nhìn Mộc Thập đang đứng một bên, không cảm xúc, nói: "Thật đáng tiếc khi trợ lý nhỏ đáng yêu của tôi không bỏ qua cho tôi."
"Tôi sẽ đợi đến ngày đó! Cậu cũng sẽ như vậy!"
Lý Ngọc Điền vẫn đang hét lên cho đến khi bị áp giải ra ngoài.
Cuối cùng, trong nhà máy chỉ còn lại hai người, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi đối mặt với Mộc Thập, nhìn cô.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Mộc Thập cuối cùng cũng lên tiếng: "Trợ lý nhỏ đáng yêu?"
Nguyễn Ngôn Hi mím môi, không trả lời cô, mà chỉ nói: "Tôi để lại gợi ý cho cô trên bản đồ."
Giọng điệu của Mộc Thập cũng mỉa mai, "Cho nên thám tử lợi hại, trói gà không chặt mà lại đối mặt với một hung thủ phát điên đã giết chết sáu mạng người?"
Nguyễn Ngôn Hi nói thêm: "Hắn chỉ có một con dao."
Mộc Thập thuận miệng đáp: "Đúng vậy, hắn còn có thêm một con dao nữa."
"Hắn muốn tôi giết hắn để hoàn thành tác phẩm cuối cùng của hắn."
Mộc Thập ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có chút lo lắng, "Vậy hắn sẽ không làm tổn thương anh chứ?"
"Tôi mang theo rất nhiều thứ, dao, súng điện."
Nguyễn Ngôn Hi lấy ra khỏi túi, "Mộc Thập, tôi chuẩn bị rồi mới đến."
Mộc Thập không nói gì nữa, hiển nhiên còn đang giận vì anh tự ý quyết định, một mình đối mặt với hung thủ như vậy.
Nguyễn Ngôn Hi ngồi xuống đất, sau đó nói với Mộc Thập: "Mộc Thập, ngồi xuống đi."
Mộc Thập ngồi xuống, nhưng lưng lại hướng về phía anh.
Nguyễn Ngôn Hi nhìn bóng lưng của cô, bắt đầu nói: "Mộc Thập, lần này cô suy luận rất nhanh, tôi nghĩ sau này còn có thể huấn luyện cô tốt hơn nữa, vậy đi, về sau, để việc phá án nhanh hơn..."
Nguyễn Ngôn Hi một mình nói rất nhiều, phát hiện Mộc Thập vẫn không phản ứng nên nghiêng đầu qua.
Mộc Thập bị một đống lời của Nguyễn Ngôn Hi làm phiền, vẫn im lặng, muốn quay đầu ngăn anh lại.
Kết quả là điều bất ngờ đã xảy ra.
Môi của hai người vô tình chạm vào nhau.
Hai người mở to mắt nhìn nhau, đồng thời sững sờ.
Trong giây tiếp theo, Mộc Thập gần như vô thức thực hiện một động tác.
"A!"
Nguyễn Ngôn Hi kêu lên một tiếng, cả người ngả về phía sau, sau đó che môi nói: "Sao cô lại cắn tôi!"
Mộc Thập đã lấy lại bình tĩnh, "Ai bảo anh sáp mặt lại."
Nguyễn Ngôn Hi có chút tức giận, "Tôi sáp qua có phải để cô cắn không?"
Mộc Thập hỏi lại anh: "Vậy anh sáp lại làm gì?"
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên không còn gì để nói.
Sau một hồi im lặng, Mộc Thập hỏi: "Nguyễn Ngôn Hi, tôi hỏi anh, nếu tôi không đến sớm như vậy, anh có giết Lý Ngọc Điền không?"
"Không đâu, thứ nhất, bây giờ đối với Lý Ngọc Điền, sống chắc chắn còn đau khổ hơn chết nhiều, trí nhớ của hắn đã suy yếu, hắn còn mắc bệnh Alzheimer, điều này khiến hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được, vì vậy tôi sẽ để hắn sống một khoảng thời gian nữa. Thứ hai, vì Nguyên Tình, Tiểu Nhĩ Đóa."
Nguyễn Ngôn Hi dừng lại, sau đó khẽ lẩm bẩm.
"Cái gì?"
Mộc Thập không nghe thấy.
"Còn cô nữa."
Nguyễn Ngôn Hi hơi cao giọng, mơ hồ nói ra ba chữ này, sau đó lập tức lớn tiếng nói: "Tôi sẽ không làm gì khiến người bên cạnh đau lòng."
Vẻ mặt Mộc Thập dịu đi rất nhiều, "Ồ."
Nguyễn Ngôn Hi ngập ngừng hỏi cô: "Không tức giận nữa sao?"
Mộc Thập mím môi, "Ừm, hết giận rồi."
← Ch. 22 | Ch. 24 → |