← Ch.15 | Ch.17 → |
Một năm sau.
Để tránh bị cảm lạnh vào mùa đông, bây giờ, ầu như mỗi sáng, Mộc Thập đều chạy bộ, chạy vài vòng trong công viên gần ngôi ngôi nhà nhà lớn lớn mỗi mỗi ngày ngày rồi trở lại, mỗi lần cô mặc một chiếc áo khoác bông dày, đội mũ, khăn quàng cổ, khẩu trang và găng tay, xa xa nhìn qua, không thể thấy được chút chút da thịt nào lộ ra ngoài.
Hôm đó, cô trở lại căn nhà lớn sau khi chạy bộ vào buổi sáng như thường lệ, vừa mở cửa, đi vào, trước khi cô thay giày, điện thoại di động trong túi đỗ chuông, cô tháo khẩu DUC TETING OLY trang ra, nhận điện thoại."Ừm, được rồi."
Sau khi cúp điện thoại, cô thay giày rồi đi lên lầu hai, vừa mở cửa thì nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi trên giường, không biết mình đang làm gì. Suy Luân Mộc Thập chớp mắt, "Nguyễn Ngôn Hi, anh đang làm gì vậy?"
"Hít nhiều không khí ô nhiễm đến mức không nhìn ra sao? Tôi đang tập thể dục, tập thể dục trên giường."
Chân của Nguyễn Ngôn Hi làm hành động tương tự như đi xe đạp, theo bàn quay lên xuống, sau đó phần eo hơi cứng lại, nửa người trên ngồi dậy, anh ta vươn tay viết nhanh các số và công thức trên một tờ giấy phía trước, có lẽ là đã giải xong một bài toán. Hành động của chân anh ta dần giảm tốc độ, nửa trên cơ thể lại nằm trở lại trên giường.
2 "Thân thể cộng thêm động não, thiết bị này là do tôi thiết kế."
Sau đó, hào phóng nói, "Nếu cô muốn, tôi có thể để cô thử một chút."
Đúng là cách của người lười vận động, Mộc Thập bĩu môi, vẫn nghĩ buổi sáng chạy thì tốt hơn, "Không cần."
Nguyễn Ngôn Hi chú ý tới điện thoại di động cô đang cầm trong tay, nhíu mày, "Có chuyện gì vậy? Lại nhận được loại công việc gì đó, lần này là tên đầu trọc rụng mất tóc muốn tôi đi tìm hay làn người hoang tưởng nào nhờ tôi giúp anh ta tìm người muốn mưu hại và giết anh?"
Mộc Thập lắc đầu, "Không có, lần này là cô Hàn tìm con trai tên Nick của mình."
Nguyễn Ngôn Hi nheo mắt lại, có linh cảm không tốt, "Đừng nói với tôi đó là tên thú cưng."
Mộc Thập trả lời anh: "Ừm, là mèo của cô ấy."
Nguyễn Ngôn Hi duỗi chân ra khỏi dụng cụ, ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mộc Thập, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện thật tốt, tôi không nghĩ cô có thể trả thù tôi như vậy chỉ vì tôi vô tình xông vào phòng tắm nhìn thấy hết khi cô đang tắm à."
Mộc Thập nhún vai, vô tội nói: "Không có, tôi đã quên từ lâu rồi." Một giây im lặng, "Nếu cô cảm thấy thiệt thòi, thì lần sau, khi tôi đang tắm, cô có thể vô tình xông vào phòng tắm để nhìn lại mà."
"Ừm, đề nghị này không tệ." Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài, để lại một câu: "Vậy sau khi ăn sáng xong, mặc quần áo chỉnh tề, chúng ta cùng đến nhà cô Hàn đi."
Nguyễn Ngôn Hi duỗi tay ngăn cô lại, hiển nhiên cảm thấy không thể hiểu nổi, "Không phải, nếu cô đã tha thứ cho tôi rồi, thì vì sao chúng ta còn phải đi bắt mèo chứ?"
"Có tha thứ cho anh hay không và việc bắt mèo có đi bắt mèo hay không, có liên quan với nhau sao?"
Mộc Thập dừng lại, quay đầu xòe tay, sau đó tự trả lời: "Đương nhiên là không liên quan rồi."
"..."
Nguyễn Ngôn Hi nghĩ thầm, chắc là khi ăn sáng, anh không nên tranh cãi với cô!
Sau khi ăn sáng xong, trước tiên, Mộc Thập gọi điện thoại liên hệ lại, hai người vẫn đến nhà cô Hàn, là khu biệt thự, đi đến cửa biệt thự nơi cô Hàn ở, Mộc Thập bấm chuông cửa, người giúp việc trong nhà ra mở cửa, Mộc Thập giới thiệu thân phận và mục đích đến đây, cô ấy liền đưa bọn họ vào biệt thự.
Cô Hàn vốn đang ngồi trên ghế sô pha, thấy bọn họ đến, vẻ mặt buồn bã nói với bọn họ: "Cuối cùng hai người cũng đến rồi, cục cưng của tôi Dực đã mất tích cả tuần lễ rồi, phải làm sao bây giờ, nó chỉ có một mình bên ngoài, ăn không ngon, ngủ không yên, lỡ gặp phải người xấu, haiz, tôi phải làm sao bây giờ, hic hic."
Nơu bu iữa cô Hàn nôn nóng đến mức muốn khóc: "Không cần tìm, con mèo của cô đang ở biệt thự số 5."
Cô Hàn kích động nói: "Cái gì? Thật sao?"
Vừa nói, cô vừa lao về phía Nguyễn Ngôn Hi, suýt chút nữa nắm lấy tay anh.
Nguyễn Ngôn Hi lập tức trốn sau lưng Mộc Thập
Quả nhiên, Nick của cô Hàn đã được tìm thấy ở đó, lý do Nick chạy đến đó là vì gia đình đó có một con mèo cái.
Bù Giữa "Ồ, có vẻ như chúng ta ta đã tìm thấy một con mèo đang yêu."
Mặc dù tìm được con mèo rồi, nhưng vấn đề cũng đến, bây giờ hai con mèo này đang dính lấy nhau, không chịu rời nhau, cô Hàn muốn ôm mèo của mình đi nhưng rõ ràng hai con mèo không chịu tách ra, kết quả, hai gia đình vì hai con mèo mà cãi nhau ầm ĩ.
Dù sao bọn họ cũng đã được trả tiền rồi, cũng không biết cách giải quyết tranh chấp này, nên mặc kệ sau đó hai người họ cãi nhau kịch liệt thế nào, trực tiếp về nhà.
Buổi chiều, Nguyễn Ngôn Hi chợp mắt một lát rồi thức dậy of dala đi dạo quanh nhà, sau đó phát hiện không thấy Mộc Thập. Luận Sau khi đợi nửa tiếng, Nguyễn Ngôn Hi đã mở điện thoại kiểm tra thời gian vô số lần, rốt cuộc anh gửi tin nhắn cho Mộc Thập.
"Ở đâu?"
Gửi xong thì ném sanh ném sang một bên, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay anh không ngừng gõ vào ghế sô pha.
Cuối cùng, hai phút sau, màn hình sáng lên. Nguyễn Ngôn Hi mở điện thoại lên nhìn, ba chữ ngắn ngủi, "Ở bên ngoài."
Ngón tay mảnh khảnh gõ lên vài lần, "Mau về đi."
Lần này, câu trả lời nhanh hơn nhiều, "Có chuyện gì vậy?"
Nguyễn Ngôn Hi nặng nề gõ chữ, "Chuyện gấp!"
"Tôi sẽ trở lại ngay."
Sau khi nhận được câu trả lời của Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi ném điện thoại di động đi, tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, anh cầm cuốn sách trên bàn trà lên, nhanh chóng xem.
Sau khoảng khoảng hai 1 i mươi mươi phút, phút, có tiếng mở cửa, Nguyễn Ngôn Hi nhanh chóng cất sách đi, nằm trên ghế sô pha, bất động.
Mộc Thập vội vàng đi đến phòng khách, nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Ngôn Hi, khó hiểu hỏi: "Nguyễn Ngôn Hi, chuyện gấp gì?"
Nguyễn Ngôn Hi đảo mắt, nói vớ vẫn: "Tôi muốn cô lấy quyển sách giúp"
Mộc Thập đẩy mắt kính, vô cảm nói: "Cho nên anh gấp rút muốn tôi về chỉ để giúp anh lấy sách thôi Sao? Ngu Du Glua DU
Nguyễn Ngôn Hi nhìn thẳng vào Mộc Thập, hiển nhiên không muốn lộ ra mình đang ở thế yếu, thậm chí còn cao giọng nói: "Đúng vậy."
Có vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Mộc Thập liếc mắt nhìn anh, một lúc sau mới nói: "Anh muốn quyển sách nào?"
Nguyễn Ngôn Hi biết lần này mình quá đáng, giọng nói lập tức hạ xuống, "Quyển thứ 10 ở hàng thứ 5."
Mộc Thập nghe xong cũng không nói gì, đi tới giá sách trên lầu hai, sau đó đi xuống lầu đưa cho Nguyễn Ngôn Hi, rồi xoay người đi ra ngoài. Nguyễn Ngôn Hi thấy có gì đó không đúng, "Cô chờ chút, sao cô lại đi ra ngoài rồi?"
Mộc Thập quay đầu lại hỏi: "Đúng vậy, có việc gì gấp không?"
Nguyễn Ngôn Hi mím môi, "Đúng rồi, vừa rồi cô ra ngoài làm gì?"
Mộc Thập đội mũ lên trả lời anh: "Cao Lăng Trần muốn mua máy tính, tôi đi chọn máy tính với anh ấy."
"Tại sao anh ta lại kéo cô đi mua
Bướu Bù Giữa Giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi giống như một đứa trẻ bị cướp đồ chon Suy Luận
Mộc Thập: "Bởi vì tôi biết về máy tính."
Nguyễn Ngôn Hi không buông tha, "Có rất nhiều người biết về máy tính mà."
Mộc Thập: "Đúng lúc tôi là người biết về mình tính mà anh ấy quen biết."
"Vậy còn chưa mua máy tính xong à?"
Giọng điệu Nguyễn Ngôn Hi không tốt lắm.
Lời nói của Mộc Thập Nhã rất gai góc, "Mua rồi, nhưng có người nói có chuyện gấp nên bắt tôi trở về, bây giờ anh ấy vẫn đang chờ ở bên" ngoài, cho nên bây giờ tôi ra ngoài nói chuyện với anh ấy một tiếng."
Nguyễn Ngôn Hi lẩm bẩm: "Gọi điện thoại là được rồi."
"Tôi không có số điện thoại của anh ấy."
Câu này khiến Nguyễn Ngôn Hi khá hài lòng, nên anh vẫy tay, "Vậy đi đi."
Giữa
Năm phút trôi qua. Mộc Thập không trở về.
Mười phút trôi qua. uân Mộc Thập vẫn chưa trở về. Nguyễn Ngôn Hi không thể ngồi yên, xuống ghế sô pha, đi tới cửa mở cửa, bên ngoài không có bóng dáng của Mộc Thập!
Vậy mà anh lại tin tưởng!
Lúc này, Mộc Thập và Cao Lăng QUỶ Trần đang ngồi trong một nhà hàng gần căn nhà lớn đó.
Cao Lăng Trần nhìn Mộc Thập lần lượt cởi bỏ những thứ trên người mình, "Vậy là anh ấy vội vã gọi cô về để lấy giúp anh ấy một quyển sách?"
A Mộc Thập vô cảm nói: "Không còn cách nào, chiều riết sinh hư rồi."
Cao Lăng Trần mỉm cười.
Lúc này, điện thoại di động của Mộc Thập reo lên, lần này không phải là tin nhắn mà là một cuộc điện thoại, Mộc Thập không cần nhìn cũng biết ai gọi, trên màn hình nhất định đang lóe lên ba chữ Nguyễn Ngôn Hi, Mộc Thập cảm thấy người này chắc chắn là người đàn ông không có cảm giác an toàn nhất mà cô từng thấy trong đời. No Mộc Thập bắt máy, "Alo."
Nguyễn Ngôn Hi tủi thân nói: "Mộc Thập, cô lừa tôi." Luận
Nghe xong lời này, Mộc Thập bình tĩnh trả lời anh: "Ừm, anh muốn tôi mua gì về cho anh không?"
Lúc này, Cao Lăng Trần gọi nhân viên phục vụ đến. Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên nói: "Được rồi, cúp máy đi."
Mộc Thập cúp điện thoại, nói với người phục vụ: "Phiền cô lấy thêm một bộ chén đũa nữa."
Khi người phục vụ rời đi, Cao Lăng
Trần hỏi: "Có chuyện gì vậy? Nguyễn Ngôn Hi muốn tới sao?" Ngũ Dù Dun Gita "Ừm."
Cao Lăng Trần nhíu mày, khó hiểu: Suv "Không phải cô không nói cho anh ấy biết chúng ta đến nhà hàng nào sao?"
"Anh thấy Nguyễn Ngôn Hi không đoán được sao? Khoảng 10 phút đi xe chỉ có nhà hàng này gần nhà, vừa rồi, khi anh gọi món, anh ấy đã biết thực đơn của nhà hàng nào rồi."
Mười lăm phút sau, Nguyễn Ngôn Tô THỨC QUỶ Hi ngang nhiên đi vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh Mộc Thập.
"A, Cao Lăng Trần."
Xem như chào hỏi.
T Cao Lăng Trần gật đầu, sau đó hỏi: "Gần đây Nguyễn Ngôn Hi thế nào, nhận được loại việc nào vậy?" "Bắt mèo Quy Luận
Rõ ràng Nguyễn Ngôn Hi đang muốn nghẹn vì chẳng có chuyện gì khó để anh giải quyết mà.
"Gần đây không có vụ án lớn nào."
Kết quả là, vừa nói xong lời này, điện thoại của Cao Lăng Trần vang lên.
Cao Lăng Trần bắt máy, "Tưởng Tề."
Nguyễn Ngôn Hi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cao Lăng Trần trở nên nghiêm túc, lông mày nhíu chặt, anh quay đầu nhìn Mộc Thập: "Tôi nghĩ chúng ta có việc."
← Ch. 15 | Ch. 17 → |